Tiểu Cao mang theo sự hoài nghi nhân sinh quay lại phòng của Lục Thừa Phong, vừa mở cửa thấy Tiêu Ninh Dữ đã thức dậy, hình như vừa rửa mặt xong.
Tiểu Cao dừng một giây, ngập ngừng: “Tiêu… Tiêu tổng.”
“Tiểu Cao, chào buổi sáng.” Tiêu Ninh Dữ cũng hơi xấu hổ, dù sao đây cũng là phòng của Lục Thừa Phong.
Tiểu Cao nhanh chóng chỉnh đốn tâm lý của mình, mỉm cười nói: “Hôm qua không nhận ra anh, dọa tôi gần chết.”
Tiêu Ninh Dữ mất tự nhiên cười cười: “Thay đổi rất lớn hả, một người bạn của tôi cũng không nhận ra… Lục Thừa Phong đâu rồi?” Nhưng chỉ cần nghĩ tới Lục Thừa Phong ngay lập tức nhận ra mình, trong lòng Tiêu Ninh Dữ đã ngọt ngào vô cùng.
“Lục ca đến đoàn phim rồi, để tôi ở lại đây xem ngài có cần gì không. Hoặc để tôi đưa ngài đi dạo xung quanh.” Tiểu Cao đáp.
“Tôi có thể đến đoàn phim xem anh ấy quay phim không?” Tiêu Ninh Dữ không rõ hỏi.
Hôm qua y chỉ đến đoàn phim một chuyến, không ở đó lâu, y không biết đến đoàn phim sẽ quấy rầy đến Lục Thừa Phong hay không, nên hỏi Tiểu Cao trước.
Tiểu Cao thẳng thắn đáp: “Được ạ. Lục ca chắc hẳn rất vui.”
“Thật sao?” Tiêu Ninh Dữ khẽ giương khóe miệng cười cười.
“Có điều, để tôi gọi đồ ăn cho Tiêu tổng. Anh ăn sáng trước, sau đó, Lục ca còn dặn nhớ nhắc anh uống thuốc, uống xong thì chúng ta sẽ tới đoàn. Hôm nay đoàn lên núi quay phim, có lẽ đến nơi thì vừa vặn thời gian ăn cơm trưa, anh có thể ăn cơm cùng Lục ca.” Tiểu Cao sắp xếp hành trình cho Tiêu Ninh Dữ.
“Vậy phiền cậu đặt vài món ăn ở khách sạn, lát nữa chúng ta đóng gói mang đi.” Lục Thừa Phong phải quay phim trên núi chắc hẳn chỉ có thể ăn cơm hộp, vừa hay bọn y từ khách sạn đến, mang vài món ngon đến cho anh.
“Được ạ, Tiêu tổng.” Tiểu Cao gật đầu.
Tiêu Ninh Dữ lại nghĩ đến gì đó, nói: “Còn nữa, giúp tôi đặt một ít đồ uống và bánh ngọt, lấy danh nghĩa Lục Thừa Phong phát cho nhân viên của đoàn phim, họ vất vả nhiều rồi.”
“Không cần khách khí, đây là việc thuộc bổn phận của tôi.” Nói xong Tiểu Cao ra ngoài phòng khách, đầu tiên gọi cho nhà ăn của khách sạn đặt món, sau đó lại gọi một cuộc điện thoại cho Lục Thừa Phong, có điều Lục Thừa Phong đang quay phim, nên Tiểu Phương nghe máy.
“A lô, anh Tiểu Cao. Lục ca đang quay phim, có chuyện gì ạ?” Tiểu Phương hỏi.
“Lát nữa Tiêu tổng sẽ tới đoàn phim, đợi Lục ca quay xong cảnh này thì em báo cho anh ấy một tiếng nhé.” Tiểu Cao nói nhanh, đang suy nghĩ sắp xếp chuyện đến đoàn phim. Đại khái cần đặt bao nhiêu đồ uống và bánh ngọt, Lục Thừa Phong từng mời mọi người ăn uống vài lần, nhưng đoàn phim người đến người đi, ngoài diễn viên chính, còn số lượng nhân viên biến động liên tục. Nhất là loại phim võ hiệp này, vai phụ từ to đến nhỏ, ngày nào cũng có diễn viên hết cảnh đóng máy, ngày nào cũng có diễn viên nhập đoàn, nên số lượng đặt là bao nhiêu Tiểu Cao cần tính toán một chút.
Mà Tiểu Phương ở đầu dây kia nghe Tiểu Cao nói xong, sợ hãi hít sâu một hơi, hạ giọng nói: “Tiêu tổng muốn tới đây?! Vậy… Vậy người kia phải làm sao bây giờ, cái người vẫn ở phòng của Lục ca ấy?!”
Lục Thừa Phong chưa từng đề cập đến chuyện tình cảm của anh với Tiêu Ninh Dữ, càng không thể hiện anh thích Tiêu Ninh Dữ, nhưng là nhân viên lâu năm bên anh, vẫn có thể cảm nhận không khí khác thường giữa hai người. Nên Lục Thừa Phong chưa từng nhắc đến, nhưng Tiểu Cao và Tiểu Phương đều ngầm thừa nhận, họ không phải yêu đương thì cũng đang trong giai đoạn mập mờ rồi. Ai ngờ nửa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, qua đêm trong phòng Lục Thừa Phong không nói, lại còn định ở lâu dài.
Bây giờ Tiêu tổng tới thăm, đừng nói Lục Thừa Phong, bọn Tiểu Phương cũng chột dạ đau tim rồi.
Tiểu Cao đè thái dương, bất đắc dĩ nói: “Người hôm qua chính là Tiêu tổng.”
“Anh nói gì cơ?!” Tiểu Phương suýt hét lên xong lập tức hạ giọng, thì thào lặp lại lần nữa: “Anh vừa nói gì cơ? Người hôm qua là Tiêu tổng á???
“Ừ.” Tiểu Cao đáp.
“Bảo sao Lục ca thấy y thái độ khác hẳn. Nhưng mà đẹp giai ghê. Nói người béo luôn có tiềm năng quả không sai.” Tiểu Phương nhịn không được cảm thán.
“Lát nữa phải hỏi Tiêu tổng giảm cân thế nào mới được. Gần đây em lại mập lên mấy cân.” Tiểu Phương lầm bầm.
Tiểu Cao bất đắc dĩ: “Em không làm được như y đâu mà đòi, đừng hi vọng. Lát nữa nhớ nói cho Lục ca.”
“Biết rồi anh.”
…
Tiêu Ninh Dữ đeo khẩu trang, khiêm tốn theo Tiểu Cao vào đoàn phim.
Phần diễn buổi sáng đã gần như quay xong, đến thời gian nghỉ ăn trưa. Tiêu Ninh Dữ đi thẳng đến phòng nghỉ của Lục Thừa Phong. Dù ở trên núi, nhưng đoàn vẫn dựng sẵn mấy mấy gian phòng nghỉ, trong đó có một phòng của riêng Lục Thừa Phong.
Lát sau Lục Thừa Phong trở về, Tiêu Ninh Dữ vội vàng ra đón: “Quay xong rồi? Em mang theo chút đồ ăn ở khách sạn tới, anh tranh thủ ăn, không lát nữa nguội mất. Em mang đến một lúc, không quá nóng nữa đâu.”
Lục Thừa Phong nhìn đồ ăn trên bàn, vươn tay dán lên trán Tiêu Ninh Dữ: “Bị cảm còn chưa khỏe, sao em không ở khách sạn nghỉ ngơi đi.”
“Em không mệt, cũng đỡ cảm hơn rồi.” Tiêu Ninh Dữ tới đây để bồi bạn với Lục Thừa Phong, không chịu nổi cảnh một mình ở khách sạn, chỉ có thể đợi Lục Thừa Phong kết thúc công việc mới được nhìn thấy anh. Nên Tiêu Ninh Dữ muốn ở bên Lục Thừa Phong thật nhiều, vài hôm nữa y phải về công ty bận rộn, cơ hội ở bên nhau sẽ ít đi.
“Uống thuốc chưa?” Lục Thừa Phong hỏi.
“Uống rồi. Anh đừng hỏi em nữa, mau ăn cơm.” Tiêu Ninh Dữ đẩy Lục Thừa Phong lại bàn.
Lục Thừa Phong nhẹ giong cười: “Ăn cùng nhau đi.”
Bữa sáng Tiêu Ninh Dữ ăn muộn, bây giờ không đói, ăn hai miếng là buông đũa, chuyên tâm nhìn Lục Thừa Phong ăn cơm. Lục Thừa Phong thấy vậy, hỏi: “Đồ ăn không hợp khẩu vị à? Sao không đặt món em thích ăn?”
“Bữa sáng em ăn muộn, nên giờ không đói lắm… Lát nữa ăn xong anh lập tức phải quay phim à?”
Lục Thừa Phong chỉ cởϊ áσ khoác ngoài ra, trên mặt vẫn còn lớp trang điểm, ăn một bữa cơm thôi cũng vội vội vàng vàng.
“Có thể nghỉ ngơi một lát. Em có thể giúp anh chợp mắt không?”
Sao Lục Thừa Phong không biết vì sao Tiêu Ninh Dữ nhất định phải đến đoàn phim. Gần đây quả thực anh quay phim quá bận rộn, không có thời gian ở bên Tiêu Ninh Dữ. Tiêu Ninh Dữ không hề ý kiến, cũng chưa từng phàn nàn, bị cảm chưa khỏi đã đến đoàn phim, chỉ vì muốn ở bên nhau vài ngày.
Vậy mà còn nói không mệt, thực sự nhìn tinh thần của y không tốt lắm, giọng nói vẫn lộ ra sự uể oải vì ốm.
Tiêu Ninh Dữ ngượng ngùng gật nhẹ đầu.
Ăn xong để tiêu cơm một lúc, Lục Thừa Phong ôm Tiêu Ninh Dữ chợp mắt một lát trên ghế sô pha.
Tiêu Ninh Dữ nói là không mệt, nhưng chỉ mấy phút sau đã thϊếp đi.