Tổng Tài Lột Xác (Tổng Tài Nghịch Tập)

Chương 37: Tô Cách quạ đen

Tô Cách quay về khách sạn, lập tức đi tìm Thiệu Tả Toàn. Thiệu Tả Toàn đang gọi điện thoại liên lạc với nhà đầu tư, nghe tiếng gõ cửa, Thiệu Tả Toàn mở cửa xong giơ tay “suỵt” một cái với Tô Cách.

Tô Cách nén lời đã lên khoé miệng lại, Thiệu Tả Toàn vào trong phòng tiếp tục nói chuyện với nhà đầu tư: “Vâng, kịch bản này khá hay, không biết ngài có ý đầu tư không?”

“A, không sao không sao, lần sau có cơ hội sẽ hợp tác.” Thiệu Tả Toàn cúp máy.

Bây giờ có rất nhiều dự án phim ảnh, nhà đầu tư thì ít, đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến bây giờ làm phim đều muốn mời nghệ sĩ nổi tiếng có lưu lượng, là để phía đầu tư nhìn thấy lợi ích, bảo đảm phòng vé. Kịch bản của Thiệu Tả Toàn rất hay, nhưng cả đoàn phim chỉ có mỗi ca sĩ kia là có chút lưu lượng, nhưng đã bị nhà đầu tư lôi đi rồi. Tô Cách cũng có danh tiếng, nhưng cậu không theo con đường nghệ sĩ thần tượng, chỉ có người qua đường ưa thích, muốn dựa vào danh khí của cậu để cân phòng vé là điều không thể. Huống chi bây giờ không dễ kéo một nhà đầu tư tạm thời.

Tô Cách thấy Thiệu Tả Toàn nói chuyện điện thoại xong, vội vàng tiến lên nói: “Đạo diễn Thiệu, em tìm được nhà đầu tư rồi.”

Thiệu Tả Toàn quay phắt lại nhìn Tô Cách, nghi ngờ hỏi: “Em tìm nhà đầu tư?”

Tô Cách ra sức gật đầu: “Ừm. Chính là một người bạn của em, y đáp ứng sẽ đầu tư cho phim của chúng ta.”

“Bạn? Bạn nào?” Thiệu Tả Toàn không biết người này có đáng tin cậy hay không, là nói đùa Tô Cách hay thật sự muốn đầu tư.

“Là bạn em quen ở phòng tập gym ấy.” Tô Cách vui vẻ nói.

Thiệu Tả Toàn nhíu nhíu mày, nghe thế nào cũng cảm thấy không đáng tin, day ấn thái dương, bất đắc dĩ nói: “Tô Cách em đừng quậy nữa, đầu tư không phải chuyện chơi.”

Tô Cách thấy Thiệu Tả Toàn không tin cũng quýnh lên: “Là thật mà, em không lừa anh. Y thật sự đã đồng ý đầu tư, em cũng cho rằng y đang nói đùa, nhưng y rất nghiêm túc, còn hỏi em 50 triệu có đủ không. Em mới nói 20 triệu là đủ rồi. Y bảo được, sẽ cho người liên hệ với đoàn làm phim của chúng ta.”

“Người bạn đó của em có thân phận gì? Làm gì?” Người bình thường nào ai có thể tuỳ tiện vung 50 triệu như thế. Tô Cách bảo là bạn bè quen ở phòng gym, cùng nhau tập luyện giảm cân. Hắn nhớ phòng gym mà Tô Cách tới tập kia cũng chỉ là một phòng gym cao cấp khá phổ thông.

Tô Cách gãi gãi ót, cười ngây ngô với Thiệu Tả Toàn: “Em cũng không biết y làm cái gì, em chỉ biết tên của y. Y tên là Tiêu Ninh Dữ.”

Thiệu Tả Toàn vô cùng bất ngờ: “Em nói y tên là Tiêu Ninh Dữ?”

Tô Cách vẫn mờ mịt: “Vâng… Vâng ạ, y tên là Tiêu Ninh Dữ. Sao thế?” Trong lòng Tô Cách giật thót, không phải chứ, thật sự Tiêu Ninh Dữ là nhân vật máu mặt nào à?

“Nếu như lời em nói là thật… Em biết Tiêu Ninh Dữ là ai không? Có lẽ phim của chúng ta không cần lo vấn đề tiền bạc rồi.” Thiệu Tả Toàn nghiêm túc nói.

“Ai… Ai cơ?” Tô Cách lắp ba lắp bắp.

Thiệu Tả Toàn nhìn thẳng vào cậu, nói: “Tổng giám đốc tập đoàn Tiêu thị, Tiêu Ninh Dữ.”

“Tập… Tập đoàn Tiêu thị…!!!” Tô Cách bối rối, người cùng giảm cân với cậu, thậm chí còn hơi hướng nội – Tiêu Ninh Dữ – lại là một tổng giám đốc bá đạo?

“Ừ.”

“Trời ơi, vậy phim của chúng ta có thể tiếp tục quay rồi?” Tâm tình Tô Cách từ khϊếp sợ đến vui mừng tột độ.

“Ừ.”

“Không cần đổi em nữa?”

“Ừ.”

Tô Cách ôm chặt lấy Thiệu Tả Toàn, hưng phấn xoay vòng vòng: “Em không bị đổi đi nữa, phim của chúng ta có thể tiếp tục quay, cũng không cần nhìn sắc mặt của mấy nhà đầu tư nữa, Thiệu Tả Toàn! Thiệu Tả Toàn!”

Thiệu Tả Toàn giữ chặt cậu, dở khóc dở cười: “Nghe rồi nghe rồi, em buông tay.”

Tô Cách thấy như bánh rơi từ trên trời xuống. Nếu Tiêu Ninh Dữ là tổng giám đốc tập đoàn Tiêu thị, nói cách khác việc Tiêu Ninh Dữ đáp ứng đầu tư hẳn là sẽ không có vấn đề. Số tiền đó so với khoản đầu tư vào phim ảnh của Tiêu thị hàng năm, chỉ là con số không đáng kể.

“Em muốn gọi điện thoại cho Tiêu Ninh Dữ. Thế mà y giấu em đến tận giờ.” Nói xong Tô Cách lập tức chạy đi gọi điện cho Tiêu Ninh Dữ.

Điện thoại vừa kết nối, Tiêu Ninh Dữ chưa kịp nói gì, Tô Cách đã bắn như súng liên thanh: “Tiêu Ninh Dữ! Anh… Anh anh là tổng giám đốc tập đoàn Tiêu thị, sao anh không nói với tôi? Tiêu Ninh Dữ bây giờ tôi ôm đùi anh thì có phải sau này không lo ăn mặc nữa không?”

Tiêu Ninh Dữ cũng bị Tô Cách nói một tràng đến ngơ ra, mãi mới hiểu cậu đang nói gì, cười: “Tổng giám đốc cái gì chứ… Bây giờ không phải đâu, chuyện công ty tôi không quản…”

“Mặc kệ bây giờ anh có làm tổng giám đốc hay không, dù sao anh vẫn có tiếng nói ở Tiêu thị mà. Lúc Thiệu Tả Toàn nói với tôi còn doạ tôi gần chết.” Tô Cách vẫn chưa thoát khỏi nỗi sợ khi biết Tiêu Ninh Dữ là tổng tài.

“Ngày mai trợ lý của tôi sẽ liên hệ với đoàn phim các cậu, để đàm phán các vấn đề liên quan đến đầu tư. Cậu cứ yên tâm ổn định quay phim nhé.” Tiêu Ninh Dữ nói.

Tô Cách cảm động không chịu được: “Tiêu Ninh Dữ, tôi yêu anh quá đi. Anh thật sự là cứu tinh của tôi.”

“Cậu khoa trương vậy. Tôi cảm thấy bộ phim này của các cậu rất có ý nghĩa, tôi rất coi trọng.” Tiêu Ninh Dữ nói.

Việc quyết định đầu tư bộ phim này, trong đó có phần là giúp đỡ Tô Cách. Tô Cách nỗ lực vì bộ phim này như vậy, Tiêu Ninh Dữ không muốn nhìn thấy cố gắng của cậu ấy uổng phí.

Đương nhiên, cũng không phải là Tiêu Ninh Dữ đầu tư mù quáng. Y là thương nhân, y không thể tuỳ tiện đầu tư cho một bộ phim nát. Y nhìn thấy giá trị của bộ phim này. Có

đạo diễn “khắt khe” và diễn viên nỗ lực, một

đoàn đội như vậy, y tin tưởng bộ phim này sẽ đạt thành tích rất tốt.

“Tiêu Ninh Dữ, tôi sẽ cố gắng quay phim, để thu hút phòng vé kiếm lãi cho anh.” Tô Cách hùng tâm tráng chí nói.

Tiêu Ninh Dữ cười: “Ừ, tôi xem trọng cậu.”

“Vậy lúc nào anh đến thăm đoàn đi. Nói gì thì bây giờ anh cũng là nhà đầu tư, nên đến đoàn phim xem thử chứ hả?” Tô Cách nói.

“Cũng được, giờ tôi khá rảnh.” Tiêu Ninh Dữ nhớ Lục Thừa Phong nói hi vọng y có thể ra ngoài đổi gió, không nên coi việc giảm cân là toàn bộ cuộc sống, vậy nên đến đoàn phim xem thử cũng không tệ.

Tô Cách nghe xong vui vẻ nói: “Vậy được, tôi đi xem lịch quay của tôi. Hôm nào phần diễn không nhiều thì anh qua nhé, tôi có thể dẫn anh đi dạo khắp nơi, được không?”

“Ừm, cậu cứ sắp xếp đi, nói thời gian cho tôi là được.” Tiêu Ninh Dữ đáp.



“Tiêu Ninh Dữ, ngày mai phần diễn của tôi ít, anh đến đoàn phim đi.” Khi hai người đang chạy chậm trên máy chạy bộ, Tô Cách nói.

Tiêu Ninh Dữ nghĩ đến việc nên báo một tiếng cho huấn luyện viên, liền đồng ý: “Được. Tôi không rõ địa chỉ đoàn phim của các cậu cho lắm, cậu nhắn địa chỉ cho tôi. Ngày mai tôi bảo Tiểu Chu đưa tôi tới. Không xa chỗ này lắm đúng không?”

Tô Cách ngừng lại, cầm chai nước khoáng ở bên cạnh, vặn nắp ra uống một hớp, nói: “Không xa đâu. Bởi vì gần đoàn phim nên tôi mới đến đây tập luyện đó. Lát nữa tôi gửi địa chỉ cho anh.”

Nói xong Tô Cách cười cười: “Phải nói trước nhé, anh không được mê mẩn Thiệu Tả Toàn đẹp trai đâu, không được nhìn trúng anh ấy đâu đó.”

Tiêu Ninh Dữ dở khóc dở cười: “Cậu nói gì đó. Nào có dễ yêu thích như vậy.”

“Bởi vì Thiệu Tả Toàn đẹp trai lắm lắm. Anh không biết đâu, mỗi ngày có bao nhiêu người trong đoàn vây quanh anh ấy, bất luận nam nữ. Cái ca sĩ nhỏ trước đó định thế chỗ tôi ấy mà, cũng liếc mắt đưa tình, giả bộ đáng thương các kiểu, đúng chuẩn một đoá sen trắng thịnh thế. Đáng tiếc Thiệu Tả Toàn không nuốt trôi dạng này, không care tên đó, tên đó NG thì mắng cho một trận. Nhớ lại sắc mặt của tên đó là thấy buồn cười rồi ha ha ha…” Tô Cách cứ nhắc đến Thiệu Tả Toàn là nói không hết chuyện. Thiệu Tả Toàn trong lời của cậu được tâng bốc lên tận trời.

Lần này Tiêu Ninh Dữ đồng ý tới đoàn phim kỳ thật cũng muốn nhìn thử xem Thiệu Tả Toàn ra sao, xem anh ta có thật sự xứng đáng để Tô Cách yêu thích như vậy hay không.

Nếu như anh ta vô tâm với Tô Cách, thậm chí nếu cùng một giuộc với Khương Duật, kiểu gì Tiêu Ninh Dữ cũng ngăn Tô Cách lại.

Tiêu Ninh Dữ bất đắc dĩ lắc đầu, trêu chọc: “Cậu yên tâm. Đẹp trai hơn thế tôi gặp rồi, sẽ không coi trọng đạo diễn Thiệu của cậu đâu.”

Tiêu Ninh Dữ nghĩ thầm: Đẹp trai bằng thế nào được với Lục Thừa Phong.

“Cái quỷ gì chớ, Thiệu Tả Toàn là đẹp trai nhất.”

Tiêu Ninh Dữ quay đầu đi, lười cãi với cậu.



Tiêu Ninh Dữ và Tô Cách vừa cười vừa nói ra khỏi phòng tập. Tô Cách đang kể mấy chuyện lý thú trong đoàn phim cho Tiêu Ninh Dữ.

“Ninh Dữ.” Đột nhiên có một tiếng gọi vang lên.

Tiêu Ninh Dữ và Tô Cách cùng nhìn lại hướng phát ra tiếng.

Đầu tiên Tô Cách sững sờ, sau đó kinh ngạc, tiếp đó là chắn trước người Tiêu Ninh Dữ, dáng dấp gà mẹ bảo vệ con, nói với Lục Thừa Phong ở xa xa: “Anh còn tới tìm Tiêu Ninh Dữ làm gì?! Anh đừng nghĩ anh có địa vị lớn mà tôi không dám mắng anh nhé. Lợi hại hơn nữa mà nhân phẩm chả ra gì thì cũng thế thôi. Anh là cái loại lừa đảo lợi dụng tình cảm của người khác!”

Khi Tô Cách vừa nhìn thấy Lục Thừa Phong, phản ứng đầu tiên là không tin nổi và ngạc nhiên mừng rỡ. Đây là Lục ảnh đế, nhân vật siêu cấp đại thần trong giới văn nghệ. Thế nhưng sau đó Tô Cách nhớ đến bạn trai cũ mà Tiêu Ninh Dữ kể, có chút danh tiếng, diễn viên… Mặc dù Lục ảnh đế không phải dạng “có chút danh tiếng” nữa, nhưng đây không phải cái cớ để anh lừa gạt tình cảm của người ta.

Nên Tô Cách lập tức nổi giận, mặc kệ có thể đắc tội Lục Thừa Phong hay không, tóm

lại là phải che chắn cho Tiêu Ninh Dữ ở sau lưng đã.

Lục Thừa Phong bị mắng một trận không đầu không đuôi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tiêu Ninh Dữ đang vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy Lục Thừa Phong, sửng sốt mấy giây rồi nhanh chóng giải thích: “Tô Cách, cậu nhầm rồi. Anh ấy là bạn của tôi.”

Nói xong Tiêu Ninh Dữ bước nhanh tới trước mặt Lục Thừa Phong, giới thiệu hai người với nhau: “Lục Thừa Phong, đây là Tô Cách bạn của tôi… Tô Cách, đây là Lục Thừa Phong.”

Lục Thừa Phong không hề tức giận vì bị

mạo phạm, ôn hoà chào hỏi cùng Tô Cách: “Chào cậu, Tô Cách, thường nghe Ninh Dữ nhắc đến cậu.”

Ý thức được mình mắng nhầm người, Tô Cách xấu hổ cực kỳ, lại nghĩ tới mấy lời mình vừa mắng, Tô Cách thật sự muốn đâm đầu vào tường, khí thế xìu xuống.

Tô Cách cười “lấy lòng”: “Chào anh chào anh, Lục ảnh đế. Ngưỡng mộ đã lâu. Vừa rồi… Thật ngại quá, cái đó, tôi nhận nhầm người, mong anh thứ lỗi.”

Lục Thừa Phong cười nói: “Cậu bảo vệ Ninh Dữ, cho thấy cậu thật sự coi em ấy là bạn bè, tôi đây vui còn không kịp.”

Tô Cách ngượng ngùng gãi gãi cái ót: “Vậy thì… Cảm ơn Lục ảnh đế đã khoan dung.”

Lục Thừa Phong mỉm cười gật đầu đáp lại.