Quyển 1 – Chương 9: Cho chim nhỏ ăn bánh mì phô mai
Hôm đó phòng khám bệnh không có bệnh nhân nào, trong phòng khám truyền ra dòng nhạc blues thanh thản. Keith tăng thêm can đảm, trước khi xuống xe kiểm tra dáng vẻ của mình, không có gì không tốt, mới lặng lẽ bước vào từng bước. Trong phòng tiếp khách không có ai, phòng chờ khám bệnh cũng không có ai, anh đi vào căn phòng sau cửa kính, phát hiện Lý Lộc nằm ở trên giường chẩn bệnh. Một đầu gối của cô cong lên, một cánh tay che mắt, nhìn qua như mệt chết.Không đành lòng gọi cô dậy, nhưng không gọi cô dậy thì lại không dám lộn xộn, vì vậy Keith tìm ghế dựa bên cạnh ngồi xuống.
Âm thanh túi giấy đặt lên bàn làm Lý Lộc thức tỉnh, cô đột nhiên ngồi dậy. Keith bị giật mình, muốn lục tìm súng trong áo để phản kích. Nhưng Lý Lộc chỉ dùng ánh mắt tỉnh táo nhìn Keith, vài phút sau liền khôi phục trạng thái mông lung. Cô cúi đầu, ánh mắt nghiêng qua ngắm Keith, cơ thể hơi lảo đảo muốn ngã. Nhỏ giọng oán trách: "Oh, là anh bánh mì phô mai. . . ."
"Hở, anh bánh mì phô mai?" Keith sững sờ lặp lại, anh không biết mình được cho cái nickname này từ lúc nào.
Bởi vì đặt tên cho người ta là một hành động không thân sĩ, không thục nữ, bình thường cũng chỉ có bạn tốt hết sức thân mật hoặc là oan gia không ưa nhau mới có thể làm như vậy. Lý Lộc vậy là thế nào, cô xem bọn họ là bạn hay kẻ thù của nhau?
Mặc kệ đáp án là cái gì, cũng làm cho anh bánh mì phô mai cảm thấy vô cùng kích động.
Sofia nói quá đúng, phụ nữ luôn nghĩ một đằng nói một nẻo, Lý Lộc một mặt bảo anh đi, mặt khác lại có ấn tượng tốt sâu sắc với anh! 【 (-_-)】
Lý Lộc cúi đầu không lâu liền bắt đầu lắc đầu, cái cổ mảnh khảnh không chịu nổi sức nặng. Sau khi liên tiếp gật đầu lắc đầu, cô từ bỏ nằm lại trên giường, lật người nhích vào tường, chừa lại cái ót cho Keith, rồi ngã đầu ngủ mất.
Keith phấn chấn tinh thần, từ trên ghế đứng lên, ngây người hồi lâu, trên mặt từ từ lộ vẻ hưng phấn đỏ ửng. "DƯợc!" Anh cảm thấy mình tràn đầy sức lực, ném hết lễ nghi, khách khí... ra sau ót. Anh xắn ống tay áo khoác lên, cầm túi giấy đựng thức ăn lên, đi ra ngoài đóng cửa lại.
Lật bảng CLOSED ra rồi kéo tấm chắn xuống, anh phát huy đầy đủ tinh thần của một người thám hiểu, tìm đến tầng ba rốt cuộc phát hiện một phòng bếp có tỷ số sử dụng không cao lắm. Nhưng cũng may, quét dọn hết sức sạch sẽ, nồi chén thau chậu đầy đủ.
Không nói hai lời, lấy tài nấu nước ra bắt đầu làm thức ăn.
Kinh nghiệm ở Afghanistan của Keith có thể nói phong phú. Lúc còn nhỏ anh theo cha mẹ đến Hawaii du lịch, nhưng chuyến bay bị phần tử khủng bố ép buộc đến biên cảnh Afghanistan, từ đó anh phải định cư ở đó. Một người đàn ông mắt đen da vàng họ Sử tên Uy Khắc không rõ quốc tịch nuôi anh lớn, dạy anh rất nhiều chuyện, một chuyện trong đó chính là nấu ra bữa cơm ngon trong tình huống thiếu hụt nguyên liệu.
Sư phụ nói: "Muốn bắt được một người phụ nữ, trước hết phải bắt được dạ dày của người phụ nữ đó."
Sư phụ còn nói: "Không có gì làm cho tâm trạng người ta vui vẻ hơn thức ăn ngon, tbàn tay chế được món ăn ngon có thể so với viên kim cương 2 carat."
Keith hơi hối tiếc, vừa rồi anh không có tính toán, nên nguyên liệu mua đều là mấy món ăn rẻ tiền mà anh hay ăn. Nội tạng của động vật đều khó bán ra, nên siêu thị đều bán thấp hơn 1/3 giá thịt nạc, hôm nay gan và ruột già nhìn rất tươi, vì vậy đã mua một chút.
Không biết Lý Lộc có ăn nội tạng động vật hay không? Anh cảm thấy tâm thần thấp thỏm. Keith giỏi dũng cảm tiến tới cũng ảo não vươn tay gãi đầu, hung hăng cào mạnh da đầu của mình một lúc, kết thúc cơn do dự ngắn ngủi, rồi quyết định cởϊ áσ khoác ra, kéo tay áo sơ mi lên, rửa sạch dao, bắt đầu bữa tiệc lớn của người kế thừa nhà họ Sử.
Lý Lộc đến nửa đêm mười hai giờ mới tỉnh. Cô nhớ lại mình vẫn chưa đóng cửa phòng khám bệnh cửa đã đi vào ngủ, khó trách ngủ không yên ổn. Cô đưa tay che miệng ngáp dài một cái, ngồi dậy, sau đó nhìn thời gian ở Los Angeles trên đồng hồ treo tường.
Trong phòng khám mờ mờ, đèn đường bên ngoài chiếu vào qua cửa kính trong suốt. Nhưng phòng chờ khám bệnh và phòng tiếp khách đều sáng đèn, ánh sáng mơ hồ chiếu vào phòng từ cửa kính.
Cho đến lúc này, Lý Lộc mới nhớ tới lúc cô ngủ trên đường đích xác là có người tiến vào. Bởi vì không có vẻ uy hϊếp, lại làm cho người ta an tâm, nên cô không mấy để ý. Dù sao bình thường đều là như vậy, càng là người thân cận thì mình càng lôi thôi lếch thếch. Mấy người bạn qua lại thân thiết đều hiểu tính tình của cô, cho nên —— ném bạn một bên để ngủ cũng không tính là quá lạnh nhạt đâu.
Cô âm thầm gật đầu, yên tâm thoải mái xuống giường tìm giầy. Kéo cửa ra, ánh đèn màu ấm bên ngoại lập tức sáng rỡ khiến mắt hơi hoa. Cô nhắm mắt lại, sau đó nghe thấy trong không khí có mùi thịt bồng bềnh.
Đến tột cùng là ai tới, Dương căn bản không hề biết làm đồ ăn chiên nướng Trung Quốc, trong lòng âm u của người bán rượu Dương chỉ có mấy món ăn tây nguột ngắt, bánh ngọt và các loại rượu. Về phần Brad và Iris đang ở gần thành phố thì càng thêm không biết làm gì.
Chuyện lạ, mình có quen a biết nấu ăn sao? Cô không rõ chân tướng vò đầu, đi theo hương thơm lên cầu thang.
Kế tiếp, cô kinh hãi nhìn thấy anh bánh mì phô mai đang sử dụng phòng bếp của mình.
Keith nghe được tiếng vang ở cầu thang, quay đầu lại thấy cô, liền nhiệt tình kêu: "A! Em đã tỉnh, chờ một lát nữa, cháo gan heo sắp xong rồi."
"Đó là món gì . . . ."
"Món này à, oh, là ruột già xào ớt ngọt, cái đó là thịt bò đậu tương —— đáng tiếc thời gian ướp gia vị không đủ, có thể mùi v chưa đủ lắm, nhưng đừng lo, anh đã dùng nước tương, tiêu và cà rốt điều chế thức ăn nước. Chỗ này của em thật tốt, thiết bị phòng cháy cài ở nhà trọ của anh quá nhạy cảm, có lúc sẽ ngộ nhận khói nấu ăn thành hỏa hoạn. Anh cũng không dám chiên nướng thức ăn ở nhà, ừ, hơn nữa dụng cụ của em cũng rất đầy đủ."
Một khi anh Keith Williams tiến hành các việc sở trường của mình, thì mồm miệng cũng biến thành linh hoạt, cả người phát ra sự tự tin. Lý Lộc cảm thấy mình vừa tỉnh ngủ nên không theo kịp sự biến hóa của tình thế, cô đang bị lép vế.
"Không phải, ý của tôi là, sao anh vào được."
"Nói đến chuyện này, em cũng quá không cẩn thận. Mặc dù trị an ở Los Angeles nhìn chung rất tốt, nhưng chỗ này không phải xã khu, vẫn còn ở gần khu trị an hỗn loạn, em không sợ bị người ta xông vào nhà à. Nếu lưu manh vào thì sao."
—— cám ơn, lưu manh đã chạy hết, tuyệt không thể đến chỗ của tôi giương oai nữa.
Keith vẫn tiếp tục hù dọa cô: "Lưu manh rất đáng sợ! Đến lúc đó em muốn khóc cũng khóc không được."
—— cám ơn, bọn họ bị tôi và Dương hù dọa đến mức muốn tiểu cũng không tiểu ra.
"Bọn họ đóng cửa lại, muốn em làm gì thì em phải làm cái đó!"
——【m(—_—)m】
. . . . . .
Thấy Lý Lộc hình như bị dọa sợ, Keith không đành lòng, vỗ vỗ bả vai của cô trấn an: "Đừng sợ, có anh ở đây. Lần sau tới sẽ mang cho em mấy bình xịt hơi cay, anh cũng sẽ dặn bạn anh chăm sóc chỗ này nhiều hơn."
"Cám, cám ơn ý tốt của anh, nhưng. . . ."
"A, đã đến thời gian, em quen ăn cơm ở đâu? Trong phòng bếp hay là chỗ khác?" Keith không chú ý tới Lý Lộc có lời muốn nói, quay đầu lại loay hoay nồi cháo. Bỏ hết món ăn đã lành vào microwave hâm nóng.
Lý Lộc cúi đầu buông tha: "Ăn ở chỗ này đi."
Thức ăn nóng hổi được bày lên bàn, Lý Lộc cũng rửa xong bộ dụng cụ ăn cho Keith. Điều này làm cho Keith hưng phấn khác thường, có thể ở lại cùng ăn! Anh cơ hồ muốn nhảy cẫng hoan hô, nhưng ngại ở trước mắt Lý Lộc nên không dám càn rỡ.
Anh Williams cố ra vẻ trấn định nhận lấy đôi đũa gỗ đen, giây phút cầm đôi đũa thiếu chút nữa cảm động rơi nước mắt. Bao nhiêu năm không có sờ được đũa gỗ đen chân chính rồi, trong siêu thị bán đều là đũa nhựa giá rẻ hoặc đũa inox, không hề có không khí ăn uống.
Tôi và Lý Lộc quả nhiên có tiếng nói chung! Anh Williams kích động nghĩ, cho nên một chút ngăn trở nhỏ nhoi cũng không coi là gì, vì cuộc sống tương lai tốt đẹp, dù tan xương nát thịt cũng nhất định sẽ lấy khí khái của nam tử hán cầu sự đồng ý của cô!
Lý Lộc ngồi đối diện bàn cơm vẫn sợ hãi, cảm thấy không có lời gì để bình luận về vẻ mặt thay đổi thất thường của Keith. Thật không biết người này đang kích động cái gì, cô thật sự tò mò.
Gần đây bị tên Dương có lòng trả thù nặng đưa rất nhiều nhiệm vụ, chẳng những phải điều chế thuốc trị thương đặc biệt giúp nhân viên làm việc bên ngoài tổ chức, phụ trách giảng dạy một lớp về cách cấp cứu ngắn hạn khi bị nguy hiểm, còn phải nhận lấy một phần công việc từ Iris do bị thương nên tạm ngừng làm việc trong tổ chức. Ngày hôm qua ngồi máy bay đến châu Á, làm xong việc lại chạy về vùng Viễn Đông, mở cửa tiến vào phòng khám bệnh, liền gục trên giường chẩn bệnh bổ sung giấc ngủ.
Không quan tâm anh ta nữa, Lý Lộc nghĩ.
Món ăn trước mặt thật sự hấp dẫn cô, vì vậy ném Keith ở một bên tự mình tìm đồ ăn, cô giơ đũa lên gắp một miếng thịt bò đậu tương. . . .
Bụng Keith Williams thầm thì vang dội, anh rốt cuộc lấy lại tinh thần từ trong kích động hưng phấn. Nhớ tới từ khi mình xuống máy bay vẫn chưa ăn gì, các món ăn trên máy bay đã sớm tiêu sạch. Anh ngượng ngùng tìm ra manh mối, không biết Lý Lộc có nghe được thanh âm quấy phá không văn minh của cái bụng không. Nhưng giương mắt nhìn, chỉ thấy Lý Lộc nâng đũa giữa không trung, trong đôi mắt nổi lên bọt nước.
Hở, đã xảy ra chuyện gì!
Keith kinh ngạc nhảy dựng lên từ trên ghế, run giọng nói: "Lý, Lý Lộc em đừng như vậy, đã xảy ra chuyện gì cứ nói cho anh biết, anhsẽ cố gắng giải quyết."
Lý Lộc sững sờ nhìn anh, anh nhìn mà trái tim run rẩy, đau đến tột đỉnh, không biết khổ sở cỡ nào mà khiến cô lộ ra vẻ mặt này.
"Đã xảy ra chuyện gì, nếu như dễ dàng thì nhất định phải nói cho anh biết." Anh thành khẩn nói, vì biểu đạt thành ý, còn bước ra khỏi ghế, nửa ngồi xuống ở bên cạnh cô, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hai mắt của cô.
"Tôi không cam lòng." Lý Lộc nói.
"Hở?" Sao lạ vậy?
"Tôi rõ ràng đã mô phỏng chính xác theo cách giải phẫu lá lác để làm, nhưng tại sao không làm tốt bằng anh!"
Hả? . . . . . .
"Mấy thứ ruột heo xào tôi ăn trước kia là gì thế! Món ruột già heo này quả thật là ruột già heo trong ruột già heo, vua ruột già heo!"
Hiện tại biến thành Keith ngẩn người tại đó, tiếp tục động tác nửa ngồi cũng không phải, mà đứng lên cũng không phải.
Bình an ăn xong bữa cơm, Lý Lộc lau khô miệng, rồi cô chuyển mắt nhìn thẳng Keith.
Cảm nhận được không khí khang khác, Keith không khỏi cũng buông chén xuống đũa, ngồi nghiêm chỉnh.
"Tài nấu nướng của ngài thật giỏi, tôi cam nguyện chịu thua." Lý Lộc nói.
"Không, không thể nào. . . ." Keith nói cà lăm, nhưng mà trong nội tâm lại vui mừng tột đỉnh.
"Xin nhất định phải dạy tay nghề của anh cho tôi!"
"A. . . . . . À? . . . . . . A! ! !"
Keith cảm thấy cánh cửa thiên đường đang rộng mở với anh, câu hỏi đó, chẳng khác gì Lý Lộc đồng ý cho anh sau này có thể theo đuổi mình.
Sư phụ, con yêu ngài! Keith làm dấu chữ thập trước ngực. Sau đó an nói với Lý Lộc: "Vô cùng vinh hạnh, cứ quyết định như vậy, Trung Quốc có câu ngạn ngữ nói ‘ quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy ’, anh nhất định sẽ tuân thủ."
Thật là có lời, bởi vì "quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy", cho nên sau này Lý Lộc cũng nhất định ngại ngùng nếu bỏ hiệp nghị, đuổi anh ra khỏi cửa. Sư phụ! Con yêu ngài! Anh cầu nguyện lần nữa.
Từ lòng áy náy đinh điểm, Keith bổ sung thêm một câu: "Lần sau anh sẽ làm món ngon hơn cho em!"
Buổi tối này thật sự quá tuyệt đẹp, Keith yêu chết sự luống cuống lúc gần tối của anh, vì bước sai mà tới được đâu. Sau đó tiếp tục đạt được cơ hội đến gần Lý Lộc.
Trước khi đi, anh vẫn còn luyến tiếc. Lý Lộc đưa anh ra khỏi căn hộ sáu tầng, anh quay đầu lại nhìn tòa nhà trong ngõ hẹp, từ trong cửa sổ đang lộ ra ánh sáng ấm áp.
"Phòng bếp thật tốt. . . ." Anh khen ngợi.
"Cám ơn."
"Đã khiến tôi nấu (làm) rất sảng khoái!" Keith vẫn chưa thỏa mãn nói.
Lời nói kỳ dị này bị Lý Lộc nghe được, khiến bước chân cô lảo đảo. Cô không chịu nổi quay đầu lại trừng Keith, anh bánh mì phô mai thành khẩn lại dùng ánh mắt vô tội hỏi thăm cô có bình yên không.
Lý Lộc bi quan cảm thấy —— thế giới này đã biếи ŧɦái.