Đường Chim Bay

Chương 49

Quyển 4 – Chương 9: Bảo vệ hắn không phải Lý Lộc
Khi Brando đi tới hãng thí nghiệm, trước mắt chỉ còn lại đống hỗn độn, nhân viên làm việc chạy chung quanh, máy phun nước vẫn còn đang hoạt động, ngọn lửa chưa diệt xong, khắp nơi trong hành lang đều là nước. Cũng may bọn họ nghiên cứu chất thuốc chứ không phải virus, nếu không virus đã sớm truyền ra ngoài rồi.

Brando tràn đầy lo lắng đi vào trong, bảo vệ ở bên cạnh lớn tiếng khuyên hắn lui về phía sau.

Lui về phía sau? Sao lại lui về phía sau, tại sao phải lui về phía sau? Hắn không thể lui về phía sau!

A Nặc ở bên trong, hỗn loạn như vậy, A Nặc sẽ sợ. Hắn dùng lực đẩy từng người ra, những người đó quá phiền, thật nên đi tìm chết.

Đột nhiên, không ai kêu hắn lui ra nữa, thay vào đó là tiếng kêu thảm thiết. Brando không rõ chân tướng dừng bước lại, quay người xem xảy ra chuyện gì.

Gào thảm là một trong những bảo vệ, hắn ta bị tay của một vật bắt lấy cánh tay cầm súng, vật kia nhìn qua như một loài người, nhưng lực lượng cực lớn, dù bảo vệ giãy giụa thế nào cũng không thể rút lại cánh tay, ngược lại bị vật kia vặn gảy xương rắc rắc. Brando biết đó là vật gì, đó chính là vật phẩm loại B ở khu B, chưa được tiêm vào huyết thanh giải độc, một chút xíu lý trí cũng không có.

Bảo vệ bị gãy xương rên thảm, vẫn còn chưa từ bỏ ý định đá đánh vật thí nghiệm. Brando biết số liệu thí nghiệm, cho nên biết lực lượng này đối với vật thí nghiệm mà nói chỉ là trẻ nít trong tã lót. Nó nhếch môi, lộ ra răng trắng hếu, cắn lên cổ bảo vệ một cái.

Mấy bảo vệ còn lại che chở Brando ở phía sau, rút súng xạ kích.

Bởi vì ở trong nhà thí nghiệm, nên bọn họ chỉ sử dụng súng ngắn, tránh cho đạn xuyên qua cơ thể con người bắn hư mấy thiết bị. Bọn họ không biết mình đối mặt quái vật nào, Brando cũng sẽ không tiết lộ số liệu cơ mật cho bọn họ biết. Vì vậy, bọn bảo vệ hoảng sợ phát hiện đạn chỉ có thể tạo thành mấy lỗ máu không thủng trên người nó, cơ thể dị hoá có độ cứng vô cùng, kẹp đầu đạn có tộc độ bằng nửa tốc độ âm thanh ở trong bắp thịt.

Đau đớn chọc giận nó, nó vất đồ chơi trong miệng lên mặt đất, mọi người nghe được tiếng đầu khớp xương vỡ vụn rắc rắc, ngay sau đó trước mắt mất đi bóng dáng vật thí nghiệm. Sau khi chăm chú tìm, thì chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết không gián đoạn từ trong đội ngũ truyền ra. Vật thí nghiệm phát khởi công kích với bọn họ giống như ăn cháo.

"Lui về phía sau! Lui về phía sau! Không thể vật lộn, công kích từ xa!" Đội trưởng bảo vệ hô lớn. Hắn có kinh nghiệm phong phú nên thấy được rất chính xác, đáng tiếc khi muốn ra lệnh nữa thì cổ họng đau đớn như lửa đốt, tiếng xương cốt bị gãy từ nơi khá gần dưới lỗ tai truyền đến, chấn động trầm thấp không có thông qua viền tai, mà là từ cổ truyền vào làm cho lông măng người ta dựng ngược, tiến thẳng vào màng nhĩ. Khi hắn nhận ra cổ mình bị gãy, thì thần trí đã mơ hồ, tứ chi mềm nhũn không cách nào khống chế, hắn vô lực phản kháng ngã trên mặt đất.

Bảo vệ lọt vào hỗn loạn, Brando trơ mắt nhìn gϊếŧ chóc xảy ra trước mắt mình, cảm thấy cả người vô lực. Hắn lắc đầu, lui về phía sau, dán sau lưng mình vào vách tường kim loại lạnh lẽo, mong có thể tìm được chút che chở.

Sự che chở chưa đến, tiếng vang của xích sắt kéo lê trên đất đã vang vọng ở trong hành lang, xen kẽ giữa tiếng quát và kêu gào bi thống của các bảo vệ. Không bao lâu, trong ngã ba mờ tối xuất hiện bóng người mơ hồ, không bao lâu, bóng người hoàn toàn bại lộ ở trong ánh đèn sáng, là một vật thí nghiệm khác, chỗ nó đứng vừa đúng chặn đường lui của họ.

Đội bảo vệ đều lọt vào khủng hoảng. Đa Duy Cống hòa bình lâu nay, bọn họ cũng thanh nhàn quen, thật lâu chưa từng thấy cảnh tượng thê thảm như vậy. Bọn họ đã từng nghe nói có người ở một thôn trang bị "quái vật không biết tên" hủy diệt, nghe nói lực lượng của quái vật không biết tên cực lớn, gặp người liền gϊếŧ, người thấy bọn nó hầu như không ai sống. Bọn họ cho là có ai nhàm chán viết truyện ma, tương tự với "bảy chuyện khó tin trong sân trường".

Nhưng giờ bọn họ đã biết, đó không phải là nói nhảm, mà là cơn ác mộng thực sự tồn tại.

Không biết nơi nào có thể trốn, không biết có thể đi đâu. Từng bảo vệ ngã xuống trước mặt Brando.

Sợ à? Không. Vật như vậy có gì đáng sợ? Vật thí nghiệm không hoàn chỉnh như vậy, có cái gì đáng sợ!

"Đủ rồi! Tất cả im miệng cho tôi!" Brando quát to. Vật thí nghiệm không hoàn chỉnh như vậy, ai sợ chúng nó!

Hắn đẩy ra một bảo vệ liều chết che ở trước người, đoạt lấy súng lục của hắn ta, một con vật thí nghiệm trong đó gần ngay trước mắt, nó phát hiện Brando, trong trí nhớ mơ hồ nhớ được bộ dáng người đàn ông này. Trong tất cả nhân viên nghiên cứu tiến vào hãng thí nghiệm, chỉ có Brando không mặc áo bảo vệ, cũng không đeo mặt nạ bảo vệ, cho nên nó mơ hồ nhớ được hắn.

Vật thí nghiệm mơ hồ có thể nhớ được hắn là một loài người dịu dàng, chỉ có hắn cẩn thận từng li từng tí ghim kim trên người mình, chỉ có hắn thủ thỉ thù thì nói chuyện với mình, thấy nó biểu diễn lực lượng mạnh mẽ thì mỉm cười, mỉm cười này rất đẹp, dáng vẻ vui mừng từ trong đáy lòng.

Nó dừng động tác lại, không quá muốn thương tổn người này. Trước mắt xuất hiện một vật đen ngòm. Là vật gì? Tế bào não còn lại không nhiều lắm của vật thí nghiệm còn sống chỉ có thể kích động ra một chút lòng hiếu kỳ, nó nhớ người này cũng từng làm thế, đứng ở trước mặt mình đưa tới một cái viên tròn tròn gì đó, khi đó nó bị cột vào ghế điện, bị điện giật làm cho cả người đầy vết phỏng.

Hắn nhét viên tròn đó vào trong miệng của nó, mùi vị rất ngọt, ăn thật ngon.

Vật thí nghiệm mờ mịt há miệng ra, ngậm vào cái vật đen ngìm kia.

Brando bóp cò, dù vật thí nghiệm mạnh hơn nữa, thì bên trong vẫn mềm mại. Nội tạng con người là bộ máy yếu ớt nhất, dị hóa hơn vẫn có nhược điểm. Nhưng hắn thật không ngờ, vật thí nghiệm lại có thể ngoan ngoãn há to miệng ngậm nòng súng.

Đạn từ khang miệng bắn vào não nó, không có xuyên ra ngoài, chỉ phát ra chấn động yếu ớt. Vật thí nghiệm mở to mắt, không thể tin té xuống. Không có phát ra âm thanh, không ai biết một khắc cuối cùng nó có cảm tưởng gì.

Brando nhìn nét mặt giống như hối hận của nó, trong lòng bỏ đi ý nghĩ này. Nó là vật thí nghiệm, ở đâu có cảm tưởng gì. Giống như chuột trắng nhỏ bị thí nghiệm, nào có cảm tưởng gì.

Bọn bảo vệ phát ra mấy tiếng la phấn chấn, xu thế phản pháo mãnh liệt. Cũng không ai nghĩ đến thiếu gia Brando lại có thể có lực chiến đấu như vậy, hắn luôn đứng sau đội bảo vệ, tiếp nhận sự bảo vệ của người khác.

Nguy cơ còn chưa giải trừ, một con khác bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực lớn, tử vong trình diễn ở trước mắt nó, nó giống như có thể cảm nhận được mình cũng bị tử vong uy hϊếp, khởi xướng công kích hung ác.

Brando giơ súng lên, nó liền né tránh thật nhanh, công kích càng hung ác.

Có người muốn liên lạc bên ngoài vào cứu viện, nhưng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, đã kéo lại cứu viện. Muốn vào bên trong nhưng vật thí nghiệm luôn có thể chận đường của họ trước.

Qua mấy lần, đội bảo vệ gần như bị diệt hết.

Brando không sợ chết, đã đến tuổi này, công việc lại còn bận rộn thế, chết đi có lẽ là một loại giải thoát cũng không chừng.

Lúc nghĩ như vậy, vật thí nghiệm đột nhiên dừng động tác lại, nó ngẩn ngơ đứng thẳng bất động, sau đó ngã nhào, cô thể trầm trọng nện trên sàn nhà. Nó ngã xuống rồi, Brando tinh tường thấy phía sau của nó có một cô gái, loáng thoáng có thể nhận ra đó là bộ dáng trước kia của cô gái hắn yêu.

Nhưng không phải Lý Lộc, Lý Lộc đã sớm không cần hắn nữa, cô còn muốn gϊếŧ hắn.

Đứng ở trước mặt hắn bảo vệ hắn, không phải Lý Lộc, mà là A Nặc.

*** ***

Mất liên lạc với Pandora nhiều giờ rồi, Lý Lộc an tĩnh ở bên cạnh Keith, hơi ẩm trong rừng mang theo mùi mùn, bốn phía có tiếng thú phát ra, trong buổi tối hỗn loạn này, bọn họ bị tiếng súng và tiếng nổ mạnh dọa sợ, không dám tùy ý hiện thân.

Keith lại chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, tựa hồ cảm thấy rất lạnh. Đêm hè Đa Duy Cống không lãnh, đây chẳng qua là triệu chứng mất cân đối của hệ thống thần kinh. Lý Lộc lót một đống cành lá dày dưới người anh, trải áo khoác rằn ri của mình lên, đặt Keith ở phía trên. Cô nằm nghiêng, nửa ôm anh, nhìn một chút, liền đưa tay vạch ra tóc mái bị mồ hôi làm ướt đẫm của anh.

Da Keith có vẻ lạnh lẽo, hơi giống da của động vật sống dưới nước, đợi thêm một lát, trong điện thoại hành động rốt cuộc có tín hiệu. Lý Lộc không có lấy máy trợ thính xuống, cô chờ đợi chính là thời cơ truyền tin ngắn ngủi này.

". . . . Có nghe không. . . . Nơi này là. . . ." Ở tín hiệu thỉnh thoảng bị nhiễu, Lý Lộc bắt được âm thanh của Dương, tiếng Hoa tiêu chuẩn.

Lại qua chốc lát, rốt cuộc có thể nghe rõ giọng anh.

"Tôi là Lý, bây giờ đã đi ra."

"Báo cáo phương vị."

Lý Lộc vội vàng báo tọa độ lên, Dương còn nói: "Chung quanh là hoàn cảnh gì?"

"Rừng cây, rất bí mật, bọn họ tạm thời không tìm được."

"Có mang theo trang bị định vị không?" Pandora phát cho mỗi thành viên một máy định vị nhỏ, trong cự ly ngắn có thể xác định vị trí thành viên.

"Mang theo bên mình, trong phạm vi 5km sẽ có hữu hiệu."

"Rất tốt, em chờ ở đó, chúng tôi sẽ tới rất nhanh." Dương nói, "Năng lực quấy nhiễu của đối phương rất mạnh,trong thời gian mất đi liên lạc phải cẩn thận."

"Yên tâm, tôi hiểu rồi."

Dược hiệu của thuốc an thần từ từ qua, Keith có vẻ không mấy bình tĩnh trong giấc ngủ mê, thân thể co quắp mất tự nhiên, trong miệng lầm bầm không biết nói gì, sau đó không lẩm nhẩm nữa, khẽ nhếch miệng lên thở.

Lý Lộc đắp tay lên mí mắt anh, cảm thấy đôi mắt hạt châu của anh đang lo lắng loạn chuyển ở trong lòng bàn tay, có lẽ là gặp ác mộng, mồ hôi trên trán ra nhiều hơn. Tiếp tục như vậy sẽ mất nước, Lý Lộc tìm kiếm trong áσ ɭóŧ tác chiến, từ trong hộp thuốc bằng nhôm tìm ra một túi nước muối sinh lí duy nhất rót vào cho anh.

Chất lỏng trong suốt bị rót từng giọt vào thân thể Keith, anh lại bình tĩnh lại, đổi tư thế, tìm vị trí thoải mái hơn trong ngực Lý Lộc, tựa đầu của mình vào. Lý Lộc cứ ôm anh như vậy, vuốt lên lưng anh từng cái.

Keith cảm thấy thoải mái, sau khi hết thuốc an thần, cơn đau từ thân thể vẫn còn kéo dài, nhưng tinh thần tốt hơn rất nhiều. Trong khoảng thời gian ngắn anh quên mất mình đang ở đâu, mệt mỏi đến mắt cũng không mở ra được, nhớ mang máng hình như đã từng lọt vào tình cảnh nguy hiểm, vậy mà hơi thở vòng quanh quanh người lại rất quen thuộc, làm cho người ta an tâm.

Rất kỳ quái, nơi này có mùi bùn đất, có côn trùng kêu to, nơi này rõ ràng chính là dã ngoại. Đến dã ngoại lúc nào? Anh đang ở đâu?

Keith cố gắng mở mắt, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy bóng đen trước mắt, cái trán đang dính vào thứ gì. Mặc dù không biết là vật gì, nhưng chỉ biết rất ấm và có thể tin.

"Đã tỉnh rồi hả ?" Có người đang hỏi anh.

Keith mơ mơ màng màng, câu hỏi này thật lâu mới tiến vào đại não, lại qua thật lâu mới nhớ tới đây là âm thanh của ai. Lý Lộc? Tại sao Lý Lộc ở chỗ này? Không, quan trọng là, nơi này đến tột cùng là nơi nào?

Trí nhớ sinh ra hỗn loạn, đầu đau đớn như nổ tung, Keith cố gắng nghĩ, nhưng cả người không có hơi sức, dừng sức lớn nhất, cũng chỉ có thể hơi hơi cuộn lại cơ thể.

"Thì sao, đau lắm hả?"

Anh muốn lắc đầu, nhưng nhúc nhích một chút thì đầu liền đau dữ dội, cả người lại bắt đầu phát rét, chỉ có thể suy yếu thở.

Lý Lộc đở anh lên, ôm bờ vai của anh để cho anh dựa lưng vào trên người mình, sau đó từ trên eo sờ soạng ra một bình nước. Bởi vì là bình sắt, lạ giấu sát vào người, nên bây giờ còn mang theo một chút nhiệt độ.

"Tỉnh lại là tốt rồi, uống một chút nước trước." Lý Lộc mở nắp bình. Cánh tay của cô lướt qua trước mặt Keith, Keith khẽ nhếch mắt nhìn, dần dần cảm thấy an tâm, sự khó chịu cũng không quá khó nhịn. Nước mang theo nhiệt độ chảy vào cổ họng, mang theo mùi vị mát mẻ của đường glu-cô, trấn an thân thể xao động. Keith trì hoãn làn sóng phát tác, đầu trở nên rõ ràng hơn chút, mơ hồ nhớ tới tại sao mình biến thành như vậy.

Anh nhớ tới một ống thuốc chích, nhớ tới một đoạn thời gian trở nên điên cuồng sau đó, lý trí cứ như vậy mà bị mất, bị chôn giấu ở trong góc.

Anh từ từ co lại, hơi nhếch môi.

Lý Lộc không đút nước được, cô nhẹ giọng hỏi: "Lại phát tác?" Cô tiêm cho Keith một ống huyết thanh, lượng nhất định là không đủ, mặc dù có thể tạm thời ổn định sự phát tác của HELL DROP, nhưng căn bản không biết có thể hóa giải tới khi nào. Lý Lộc ôm chặt anh, không biết nên làm sao mới phải. Ngắn ngủn mấy ngày, lại có thật nhiều việc xảy ra, khiến cô rất nóng nảy, bất luận là thân thể tiêu hao hay là tâm lý vô cùng lo lắng, đều đang hành hạ ý chí của cô. Có lúc mệt mỏi liền muốn từ bỏ, nhưng thủy chung không cách nào buông tha.

Keith phát run lên, thần trí hình như lại bắt đầu mơ hồ, Lý Lộc ôm anh không buông tay để an ủi, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai anh nói chuyện, kể một vài chuyện cười nhỏ. Cô cố gắng ổn định cảm xúc của Keith, chợt mơ hồ nghe lời gần như mê sảng của Keith.

Cô lắng lắng nghe nghe, từ từ dừng động tác lại, chỉ ôm anh không buông tay. Lại qua một đoạn thời gian, Keith không còn lên tiếng nữa, cả người mệt mỏi ngủ mất.

Lý Lộc còn đang suy nghĩ lời nói của Keith, thì cô lại nghe rõ ràng, anh cứ lặp lại: "Đau thế này, tại sao hắn ta có thể đối xử với em như thế."

Đau thế này, tại sao hắn ta có thể đối xử với em như thế?

Lý Lộc cũng muốn hỏi vấn đề này. Tại sao một người mình đã từng tin tưởng thế, lại có thể dễ dàng hủy diệt cuộc sống của cô. Khổ sở như vậy, chỉ có thể khắc ở chỗ sâu nhất trong trí nhớ, chưa từng nói với người khác, cũng không hi vọng người khác biết. Tựa như kẻ ngốc bịt tai trộm chuông, chỉ cần người khác không biết, khổ sở cũng sẽ không tồn tại, cô cũng chưa từng bị tổn thương.

Nhưng tổn thương vẫn còn tồn tại, chỉ là không để người khác nhìn thấy, không để cho người khác biết, chỉ có lúc một thân một mình, mới lặng lẽ liếʍ vết thương.

Cô tựa vào trên cây khô, che hai mắt của mình. Mệt mỏi phản pháo giống như là thuỷ triều, nhưng tại sao cảm thấy trong lòng an bình như thế. Brando, sao anh có thể như vậy, tại sao muốn lặp đi lặp lại tổn thương người khác nhiều lần.

Trước kia cô luôn do dự, ở chung với Keith rốt cuộc có đúng hay không, hưởng thụ cuộc sống yên tĩnh an ổn giống như một người bình thường rốt cuộc có đúng hay không. Tất cả sự chần chờ đều là bởi vì không muốn liên lụy người bên cạnh vào chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn xảy ra. Cô không nắm chắc bao nhiêu phần có thể chữa khỏi Keith, dù sao huyết thanh của cô không phải ai cũng có tác dụng.

Nhưng ở trong khoảng cách đau khổ này, Keith còn có thể hỏi ra vấn đề như vậy, thê thảm phẫn uất như vậy, là muốn bất bình dùm cô ư, mình đã như vậy, sao lại còn nghĩ tới chuyện của người khác.

"Anh nên lo lắng cho mình đi." Lý Lộc nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai anh nói.

Cô cúi đầu, nhìn chăm chú gương mặt ngủ an ổn của Keith.

Đúng vậy, Brando tại sao hắn ta có thể đối xử với mình như thế? Lý Lộc trầm xuống, ngọn lửa trong đáy lòng biến thành ngọn lửa to, cháy hừng hực, bùng nổ.

A Nặc, Brando, Đa Duy Cống, HELL DROP. . . . Tất cả đều là ngọn nguồn của tội ác và bất hạnh, kẻ địch của Pandora, kẻ địch của cô, kẻ địch của Keith . . .

Không thể để cho bọn họ tiếp tục tồn tại, không thể để cho bất hạnh xảy ra lặp đi lặp lại nhiều lần.

Cô đặt Keith trong cây khô trên không trung, dây leo trên trăm năm tạo thành một lưới bảo vệ chắc chắn, bọn chúng quấn vào cổ thụ đã chết trăm năm, ruột cây rửa nát xong thì tạo thành bức tường ngăn cản thiên nhiên. Vẩy rượu thuốc đuổi rắn ở chung quanh, rồi cài đặt mấy bẫy rập đơn giản.

Chuyến đi này có lẽ không trở về được, không ai biết được. Lý Lộc dùng áo rằn ri của mình lót một tầng cho Keith, áo chống đạn cũng bảo vệ trên người anh. Cuối cùng, cô bỏ trang bị định vị vào túi Keith.

Tất cả bố trí xong, Lý Lộc nhìn Keith một cái cuối cùng, không đành lòng hôn trán của anh một cái, yên lặng 2-3 giây, cuối cùng vẫn kiên định lui ra khỏi động cây.

Dương sẽ tìm đến anh rất nhanh, nếu như cô không về được, Dương cũng sẽ đưa Keith đến chỗ an toàn, Dương chính là một đồng bạn đáng tin cậy. Chỉ cần trở lại Newyork, thì sẽ lấy được mấy ống huyết thanh của cô trong bệnh viện của Carl. Mặc dù có thể không đủ dùng, nhưng có chút ít còn hơn không.

Keith lo lắng giãy giụa, nhưng không cách nào tỉnh lại, anh cảm thấy Lý Lộc đang rời xa anh, rời khỏi phạm vi anh có thể chạm đến mà không do dự chút nào.

Có lẽ là nằm mơ, giấc mộng khó chịu này thật quá đáng ghét, phải sớm tỉnh lại mới được. Anh loáng thoáng cảm thấy như vậy, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có tỉnh lại.