Quyển 1 – Chương 10: Giấc mơ cổ quái của Brando
Mùa đông ở Đa Duy Cống không phải rất lạnh, bởi vì vĩ độ thấp, thậm chí còn hơi nóng. Nơi này 4 mùa trong 1 năm đều thích hợp trồng trọt các loại cây công nghiệp, nhất là ma túy và hắn túc có cóng hiến quan trọng cho cuộc sống của cư dân. Mảnh đất này có diện tích gần trăm cây số vuông, hai phần Đông Bắc và Tây Nam bị hai dòng họ lớn khống chế. Ở nơi trung tâm của phía Tây Nam, có một tòa nhà bị đám nông phu xưng là "nhà lớn", quanh nhà có ba vòng bảo vệ, vì đây là nhà tổ của gia tộc Akis.Trạng thái hôm nay của Brando Akis không tốt, ngủ cỡ nào cũng không ngủ được, nhớ tới còn có một số sổ sách chưa xem nên không nằm ngủ nổi nữa. Số tiền mặt không ngừng chảy vào kia quả thật khiến hắn thấy cũng phiền. Nhưng mà đây là trách nhiệm của người đứng đầu gia tộc, là lực uy hϊếp cuối cùng của gia tốc, hắn có trách nhiệm làm tốt trách nhiệm giám sát.
Hắn đứng dậy từ trên giường, nhìn chung quanh phòng ngủ hơn 100 mét vuông này. Quá lớn, làm cho người ta ngủ thế nào đều không an tâm. Hắn đi chân trần trên mặt thảm, chăn mỏng tơ lụa màu xhắn dương đậm từ trên thân thể trợt xuống, kéo dài tới trên đất, da thịt trắng nõn bại lộ trong không khí từng tấc, cho đến mắt cá chân.
Sắc trời vẫn chưa sáng, vì mới năm giờ rưỡi, lại là mùa đông, trong vườn hoa phía ngoài cửa sổ vẫn tối sầm, phải dựa vào ánh đèn chiếu sáng. Hắn đi tới trước cửa sổ sát đất, bàn tay đặt trên thủy tinh, lập tức ấn ra một dấu bàn tay rành rành. Nên rời giường rồi, hắn nghĩ. Xoay người đi ra cửa phòng ngủ.
Tiếng mở cửa làm người hầu ở bên cạnh thức tỉnh, cửa lập tức bị mở ra từ bên trong. Ra ngoài là Mary, vì còn là giờ ngủ, nên cô ta mặc quần dài màu đen và áo sơ mi cổ cao bằng lụa màu trắng.
"Thiếu gia Brando, sao ngài lại. . . ." Cô ta bất mãn nói, bất mãn thì bất mãn, nhưng vẫn không hề khϊếp sở, có lẽ bởi vì đã thấy nhưng không thể trách. Cô xoay người về phòng của mình, từ phòng thay đồ lấy ra áo ngủ Brando để lại trong phòng cô, ra ngoài phủ thêm cho Brando, cúi nửa người xuống buộc chặt dây lưng cho hắn.
Dù từ nhỏ chăm sóc hắn mãi cho đến khi trưởng thành, nhưng đối mặt thân thể trắng nõn lộ ra torng không khí như trẻ nít của hắn, nhất là không phải bộ phận mà phụ nữ có, Mary vẫn cảm thấy tai nóng lên.
"Cám ơn cô, Mary." Tuy rằng nói như thế, đáng tiếc Brando không hề có ý hối cải, "Nhưng chả sao cả."
"Để người ta nhìn thấy dáng vẻ này của ngài không ổn đâu." Mary dạy dỗ.
"Nhìn thấy lại sờ không tới." Brando nhỏ giọng lầu bầu, vứt Mary vứt ở một bên đi xuống cầu thang, "Còn chưa tới thời gian rời giường, cô đi ngủ đi."
Một khi Brando Akis lên tiếng như vậy, chính là lúc hắn không muốn bị người ta quấy rầy chân chính, Mary lo âu đưa mắt nhìn hắn đi xuống lầu. Bất đắc dĩ trở về phòng, đóng cửa lại.
Cô ngồi trở lại trước bàn trang điểm, nếu thiếu gia Brando đã thức dậy, cô cũng không thể tiếp tục ngủ, cho dù Brando bảo cô tiếp tục nghỉ ngơi, mặc kệ nói thế nào, dù sao đây là chức trách của người hầu. Cô đã không còn trẻ tuổi, không ngoài ý có thể thấy được nếp nhăn ở đuôi mắt trong gương trang điểm.
Mary đang từ từ tiếp nhận sự thực mình già đi. Chỉ có một điều lo lắng duy nhất, mấy năm qua Brando sống không mấy vui mừng. Cậu ấy trẻ tuổi hơn cô, nhưng con người lại luôn cô đơn, tang thương hơn cô rất nhiều, khiến người ta không dám đến gần.
Mấy năm trước, Brando được cô mang về từ nước Mĩ, sau đó liền thay đổi thành như vậy, giống như là động vật ăn thịt đã bị tước đoạt niềm vui thú trong cuộc sống, Brando có tài hoa lại buồn buồn không vui. Thiếu gia Brando khi còn nhỏ rất hoạt bát, từ rất nhỏ đã lập chí hướng làm vinh dự gia tộc, cuộc sống của cậu ấy tựa như đoàn trình diễn nhạc giao hưởng, tràn đầy âm phù màu sắc. Vậy mà hôm nay trưởng thành, chỉ còn dư lại âm điệu mờ ảo của kèn cla-ri-nét, mặc dù cao quý, nhưng đáng tiếc lại đơn điệu.
Hi vọng năng lượng liên kết giữa thiếu gia Brando và tiểu thư Glenn nhà Duross đủ để thay đổi trạng thái bây giờ của cậu ấy. Mary kỳ vọng.
Brando đẩy cửa nhà kính ra, căn nhà kính này nối liền với nhà chính, trải thảm thực vật giữ cho mặt đất không nhiễm bụi, hắn đi tới bên cạnh đàn piano tam giác trước màn tường thủy tinh trong phòng, chân trần cũng không thấy mặt đất lạnh lẽo.
Sự ẩm ướt và ánh mặt trời không phải người bạn tốt của việc bảo dưỡng piano, nhưng chuyện này không nằm trong phạm vi suy tính của nhà lớn của Akis. Piano trong nhà kính không cần bảo dưỡng, âm sắc biến chất thì đổi cái khác. Thương nhân tự do ở Đa Duy Cống hàng năm đều mua về những nhạc cụ nổi tiếng từ bên ngoài.
Brando mở nắm đàn ra, ánh đèn màu xanh trắng ngoài tường thủy tinh chiếu sáng phím đàn trắng đen. Hắn vịn mép nắp đàn, một tay từ từ đánh phím đàn, đàn một bài rất dễ, đến từ một bộ phim điện ảnh đã chiếu trước kia rất lâu, lúc đó hắn vô tình đυ.ng phải một học sinh mới vào học trong rạp phim. Cô ấy mặc đồng phục học sinh đến xem phim, còn hắn thì từng gặp cô mấy lần ở phòng thuốc tê, nghe nói là cô toàn tâm toàn ý muốn học khoa giải phẫu thần kinh.
. . . . . .
Cửa phía sau bị người ta mở ra, Brando biết Mary đi vào nên tư thế cũng lười đổi.
Mary đem một ít bánh mì săn quít và một ly sữa nóng đặt ở trên cây đàn, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài. Trong thời gian không có công việc, bọn họ đã quen yên lặng ở bên nhau, xa lánh người khác khiến Brando cảm thấy thoải mái, hắn có thể có đầy đủ không gian nhớ lại quá khứ đã chết đi.
"Mary!" Brando cúi đầu nhìn phím đàn, đánh lại bài nhạc đơn điệu.
"Ở đây."
"Chuyện của Gallolin tra xét thế nào rồi?"
"Thật xin lỗi, bây giờ còn chưa có đầu mối. Los Angeles có trở ngại quá lớn, chúng ta không có biện pháp tự hành động."
"Được rồi, những chuyện khó xử này tôi đều hiểu. Nhưng cô phải biết tiểu đội tám người của chúng ta đều bị diệt, tôi phải biết là ai đang cản trở chúng ta."
"Vâng" Mary cúi đầu nói.
"Nếu đã không thể không trở lại tiếp tay sản nghiệp của gia tộc, như vậy ít nhất phải làm nó hoàn hảo, tôi hi vọng cô có thể hiểu điểm này."
"Thật thật xin lỗi, là do tôi vô năng."
"Được rồi, cô trở về đi." Brando nói, cũng không quay đầu lại, chưa từng nhìn Mary một cái.
Lúc Mary đẩy cửa, Brando bổ sung thêm một câu: "Thi thể Gallolin bị cảnh sát giữ thì coi như xong, đừng lãng phí quá nhiều công sức vào chuyện này. Chờ đến lúc tìm được hung thủ trả thù tốt hơn. Cho người nhà hắn nhiều phí an bày một chút."
Mary lui ra ngoài, hốc mắt hơi nóng. Thật ra thì thi thể Gallolin hoàn toàn có thể lấy về, nhưng thiếu gia Brando lại nói như vậy. Quả nhiên là vậy, những người có liên quan chuyện năm ấy, cuối cùng cũng không được thiếu gia Brando tha thứ, cũng bao gồm chính người hạ lệnh là cậu ấy.
Cô biết thiếu gia Brando hận cô, cũng chỉ căn cứ vào sự nhân từ cuối cùng mà không có làm rõ, để cho cô tiếp tục ở lại bên cạnh.
Nhưng dù bị người mình để ý nhất chán ghét, dù lịch sử tái diễn, cô cũng sẽ làm ra lựa chọn như vậy. Cánh của thiếu gia Brando bị một đệ tử trói buộc lại, đó là chướng ngại của thiếu gia. Một lần nữa, cô cũng không chút do dự mà phá hủy. Không chút do dự báo sự tồn tại của học sinh đó cho tộc trưởng, sau đó khiến thiếu gia tự tay trừ bỏ chướng ngại của cậu ấy.
Làm như vậy là lựa chọn tốt nhất đối với thiếu gia. Mary tin chắc một điểm này, sống với Brando lâu như vậy, cô đã coi cậu ấy là chủ nhân, con, bạn bè, người tình của mình, cậu ấy là ý nghĩa quan trọng nhất để cô sống trên đời này. Chỉ cần là chuyện tốt cho thiếu gia, dù bị căm hận cũng không sao, cô đều sẽ thực hiện đến cùng.
*** ***
Lý Lộc quay đầu lại theo bản năng, không có phát hiện bất kỳ sinh vật hoặc vũ khí mang tính nguy hiểm ở sau lưng cô. Có lẽ là thần kinh quá nhạy cảm, cô nghĩ, sau đó lại tiếp tục viết thư hối lỗi. Chuyện hành hạ đến chết xảy ra ở nhà Dương rốt cuộc vẫn phải vận dụng lực lượng của Z. Muốn truyền thông và cảnh sát thỏa hiệp thật ra cũng không khó khăn, chỉ cần phá giải các biện pháp giữ bí mật của bọn họ, khống chế hệ thống trang web của bọn họ, là có thể dùng điều này uy hϊếp bọn họ đối làm như không thấy một vài vấn đề nhỏ.
Chuyện coi như đã giải quyết trọn vẹn, sẽ không có ai hỏi tới vết thương của mấy người chết do vũ khí nào tạo thành, lại càng không có ai hoài nghi có liên quan với Lý Lộc. Nhưng việc chiếm dụng thời gian quý giá của Z, Dương đánh chết cũng không nhả ra khiến Lý Lộc không thể thoát trách nhiệm, cho nên giấy kiểm điểm trừng phạt ít nhất 5000 chữ vì vậy mà ra lò.
Nghe nói Z là "nhà thám hiểm chỗ sơ hở" số một trong giới hacker, chỗ sơ hở đã tìm được từ các lập trình không dưới ngàn cái, chỉ bán tin tức chỗ sơ hở trên 1 website nào đó ở Thụy Sĩ, thì mỗi ngày ít nhất cũng thu được mười mấy vạn Euro. Hacker kinh khủng đó chưa tới nửa ngày đã giải quyết xong cảnh sát, truyền thông và Internet. Đến bây giờ, vẫn không thể thấy được nửa chữ về chuyện đêm đó trên tin tức từ báo chí hay internet.
"Lý, cậu mất hồn." Trong máy vi tính truyền ra âm thanh điện tử không nam không nữ.
"Ừ, tôi đang tiếp tục type." Lý Lộc nói qua loa, tiếp tục kiểm thảo.
"Lý, hôm nay sắc mặt của cậu không tệ, gần đây có phải ăn được món gì ngon không?"
"Z! Tôi cảnh cáo cậu, đừng tưởng tôi không nổi giận là dễ khi dễ, không cho phép quay lén tôi."
"Cậu thật hung dữ." Trên màn ảnh máy vi tính toát ra một hộp thoại, trong khung xuất hiện một người nhỏ màu vàng mang vẻ mặt uất ức.
"Bỏ quyền khống chế máy vi tính của tôi ngay!"
"Biết. . . . . ."
Một lát sau, thanh âm điện tử của Z lại rất không cam lòng vang lên: "Gần đây luôn diễn ra những cuộc tấn công và phòng thủ trên Internet, trong đầu tràn đầy đầy ký hiệu con số, nhàm chán muốn chết, giao thiệp với em có ý tứ hơn nhiều."
"Ừ." Hacker nhàm chán lên tiếng, Lý Lộc làm như không nghe thấy.
"Một thời gian trước, cảnh sát Mexico ở biên cảnh tra được một kho hàng không có ai, nhưng bên trong lại tràn đầy tiền mặt! Bạn tôi nói đây là lần đầu tiên nhiều thấy nhiều tiền mặt trên thế giới chất chung như thế, thật sự là chất đầy một nhà kho lớn."
"Ừ." Hacker tiếp tục nhiều chuyện, Lý Lộc làm như không nghe thấy.
"Theo suy đoán phải là thuộc về Đa Duy Cống. Nghe nói Brando chuẩn bị kết hôn với người thừa kế nhà Duross, cậu có cảm tưởng gì? Hiện tại chạy tới cướp cô dâu còn kịp, nói không chừng cậu có thể làm cô dâu giàu nhất trên thế giới!" Giọng điện tử càng nói càng hưng phấn, hình như thấy được ngày mai tốt đẹp.
Rụp một tiếng, con chuột hư —— bị Lý Lộc bóp hư.
"Thật xấu hổ" cô mỉm cười đắm đuối đưa tình với camera, "Tôi thất lễ."
Hình người nhỏ màu vàng biến thành hình núp ở góc tường trồng nắm.
Lý Lộc vẫn còn đang phóng ra mỉm cười vô cùng "ấm áp".
Màn ảnh máy vi tính nhanh chóng xuất hiện một hàng chữ —— không cần viết kiểm điểm, xóa nợ giữa tôi và em.
Sau đó, bất luận là âm thanh điện tử hay là cửa sổ chat đều biến mất không thấy —— Z biết chuyện lớn không ổn nên hoàn toàn bỏ quyền khống chế máy vi tính.
Lý Lộc âm trầm nhìn chằm chằm màn hình thật lâu, đứng dậy rút điện ra, nhắm mắt làm ngơ. Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức, thở dài một cái. Hai ngày nay đồng chí nuôi mình không có tới trình diện, thật đói. . .