Chương 8: Buông tha??
"Mở cửa cho ta... khốn kiếp!!!"Đã 7 ngày từ khi công chúa cùng công chúa phi được tìm thấy trong hang đá. Vương Hoạn Hạt đã tĩnh và khỏe hơn, nhưng thế quái nào ả công chúa kia lại tránh mặt Vương Hoạn Hạt chứ? Cả chuyện triều đình cũng không thèm động tay đến một tờ tấu sớ nào, quan đại thần tìm nàng hỏi chuyện thì cũng đóng cửa tuyệt giao.
Đáng lẽ Vương Hoạn Hạt sẽ không đi tìm ả công chúa họ Tần khốn kiếp đó nhưng vì "ngọc ấn" trên người Vương Hoạn Hạt đã hết nên mới đi tìm nàng ta đòi về nhà.
"Công chúa phi, công chúa hiện đang tắm, nếu chuyện gấp thì nô tỳ sẽ đi bẩm báo."
Bảo Yến khụy chân chào nàng theo lễ, Vương Hoạn Hạt vênh váo nhếch môi, nhìn vào cửa hét ầm lên.
"Tên Khốn, ngươi nghe cho rõ đây, ngọc ấn quý giá của nhà ngươi ta trả hết rồi, giờ ta về nhà đây!!!"
Hả hê vì biết thừa rằng Tần Mỹ Giang không buông tha cho nàng dể dàng như vậy. Vâng, Vương Hoạn Hạt đã nghĩ vậy, nhưng thật sự hoàn toàn không phải như những gì nàng nghĩ.
Kiệu phụng tám người khiêng, lụa là châu báu rương thưởng cùng các nàng mà về lại Vương gia. Trong phòng, Vương Hoạn Hạt như bị chết lặng nhìn vào không chung như nữ nhân thất tình, Trong sự bình thản của Tú Linh, Vương Hoạn Hạt lại làm ầm lên.
"Linh Nhi... có phải tên đó hắn lại giở trò gì không? Không lẽ hắn còn lưu ngọc ấn trên người ta? Linh nhi Linh nhi, nàng xem."
Vương Hoạn Hạt nắm vội áo của mình kéo y phục xuống thì bị Tú Linh giữ lại.
"Ngươi đã bảo ta kiểm tra ba lần rồi, trên người ngươi không có gì ngoài da thịt cả."
Nói xong quay về phòng, Vương Hoạn Hạt thất thần ngồi xuống ghế, tự do? Ta tự do rồi sao?
"Ta tự do rồi."
Ngay lập tức Vương Hoạn Hạt tràn đầy hưng phấn, đầu óc bay bổng như được vàng, liền thay y phục và chạy ra chợ ghẹo con gái nhà người ta.
..........
Cứ thế tận 1 tuần trôi qua. Vương Hoạn Hạt vẫn thói đi ghẹo nữ nhân, không đầu làng thì cuối xóm. Không phải các tỷ tỷ trong chợ thì lại ra tửu lâu nhìn trộm nữ nhân xinh đẹp tắm. Thói lưu manh lại lẽn vào phòng các nữ nhân ấy ghẹo các nàng. Đến cả nữ nhi năm tuổi mà Vương Hoạn Hạt cũng bế bé bỏ chạy. Lưu Manh!!!
Hoa Lâu đang náo nhiệt, túi vàng ném xuống bàn làm toàn bộ im lặng.
"Gọi bà chủ Hoa Phương qua đây cho ta."
Nói dứt lời, Vương Hoạn Hạt liền bỏ lên phòng một mình, toàn kỹ nữ trong Hoa Lâu đều tiễn khách lén lút vào phòng Vương Hoạn Hạt, và tất cả đều bị đuổi ra khỏi phòng. Tự dưng nổi giận, không phải thường ngày Vương đại gia này phóng khoáng ném tiền cho họ sao? Hà cớ gì lại nổi giận với họ chứ.
Tự dưng hôm nay Vương Hoạn Hạt hung dữ lạ kỳ, trêu ghẹo người ta như vậy mà chẳng có ai dám cãi tay đôi với nàng như 'Ai kia' tự dưng thấy buồn chán quá . Cuối cùng một hồi lâu cửa cũng mở ra. Vương Hoạn Hạt buông lời trách mắng.
"Hoa Phương tỷ tỷ, làm gì lâu vậy? Ta chờ dài cả cổ."
"Hm... ta chỉ thả rong ngươi về thăm nhà vài hôm, vậy mà lại nhận ngay thông tin rằng công chúa phi đi ra ngoài làm hại con nhà người ta, còn vào tửu lâu uống say đập phá đồ đạc gào ầm tên ta, có muốn tìm thì vào phủ công chúa chứ. Ngươi xem, Còn gì là mặt mũi công chúa ta."
Nghe cái giọng đó, có gì đó vui vui hiện lên trong lòng Vương Hoạn Hạt, nhưng rồi nhanh chóng vụt tắt, nàng ho khan rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Lêu lêu bị nữ nhân cho leo cây... lêu lêu."
Tần Mỹ Giang lè lưỡi trêu chọc khiến Vương Hoạn Hạt bùng phát hỏa giận. nàng quay phắt lại, ném cái ty trong tay về phía Tần Mỹ Giang. Công chúa như một vũ công lướt trên nền nhà mà né tránh cái 'yêu thương' mà ai kia trao.
"tên khốn nhà ngươi còn đi tìm ta làm gì? Cả nợ lẫn lãi ta đều trả? Ngươi còn muốn gì?"
"Vô duyên."
"HẢ??"
"À ý ta là vô phép vô tắc. Bản thân ngươi đã là người của ta, cả kinh thành đều công nhận điều đó. Lại còn dám bảo trả nợ? Ngươi ngay từ khi leo lên giường của bổn công chúa ngươi đã là công chúa phi rồi."
"Bằng chứng đâu!!! Không có bằng chứng. Đừng hòng làm càn."
Tần Mỹ Giang nhếch môi rồi kéo trong tay áo ra một chiếc rương dẹp như quyển sách, mở ra... ôi... ánh sáng màu đỏ thần thánh. Mảnh vải được cắt xén gọn gàng có vết màu đỏ nằm ở giữa. Không nói cũng biết đây là cái mà gọi là 'lần đầu' của Vương Hoạn Hạt. Ả công chúa này đúng là ấu trĩ hết thuốc chữa rồi. Tần Mỹ Giang nhanh chóng cất lại báu vật vào hộp.
(Thật ra đấy chỉ là vết son môi màu đỏ của Vương Hoạn Hạt mà thôi. Tần Mỹ Giang trêu ghẹo nàng ấy.)
"Ta quên nữa. Khi ta lên làm Nữ Vương, ta sẽ thú Tú Linh cô nương làm hậu. Ngươi thì sẽ làm phi. Thế nhé?"
"Bổn cô nương mới không thèm làm phi!!!"
Mặt đỏ vì giận chỉ tay vào Tần Mỹ Giang. Ngay lập tức bị bắt lấy đẩy ngã xuống giường.
Tần Mỹ Giang bá đạo cưỡng hôn Vương Hoạn Hạt, lần đầu tiên có kẻ dám hiên ngang đè Vương Hoạn Hạt như vậy? Chả một tên nào dám vậy mà... tên khốn này. Chưa kể đây là lần đầu hoàn toàn tỉnh táo, tên đó toàn thừa cơ Vương Hoạn Hạt ngủ say giở trò. Lần đầu tiên cảm nhận được nụ hôn của nữ nhân ấu trĩ này.
Mềm... và ngọt. Không ngờ kẻ khô khan như ả lại có bờ môi mềm mại như vậy ngọt như mùi dâu chín mọng... Ấy không không không. Ả là địch... là địch... là... ưʍ...
Môi lưỡi quấn quýt, Tần Mỹ Giang giữ lấy hai gò má nóng hổi vì ngượng của Vương Hoạn Hạt nhếch mép cười.
"Không muốn làm phi... vậy thì làm hậu."
Nét cười cong trọn vẹn, mày phượng duỗi thẳng, đường cong trên gương mặt sáng rỡ như có hào quang. Đẹp tuyệt.
Gương mặt đó!!!!! Khốn kiếp!!! Tại sao ả lại đẹp hơn bổn cô nương cơ chứ!!! Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đó đồ sắc lang... đừng có cười kiểu đó tên biếи ŧɦái. Ya!! Đừng có cắn!!!!
"Ah... đau... Mỹ Giang... ta... ưʍ..."
Ưm?? Nà ní?? Ưm??... Tần Mỹ Giang bị gọi tên liền nhả miếng thịt tươi trên cổ đối phương ra, mặt liền đỏ hơn gấp mười khi nghe tiếng "Ưm" vừa rồi. Nàng ta mà cũng có thể phát ra âm thanh đó sao?
Hai người có cuộc thi đỏ mặt, chẳng ai nói với ai câu nào. Cuối cùng ngượng quá hóa giận, Tần Mỹ Giang vẫn là nhỏ tuổi, hành động trẻ con bộc phát, nàng nhặt gối đập vào mặt Vương Hoạn Hạt đùng đùng quay lưng đi.
"Người đâu, mang công chúa phi nhẹ nhàng... khụ khụ... mang về"
Bên này Vương Hoạn Hạt mắng chó chửi mèo ném cái gối vừa nãy vào cửa. Tên khốn!!!
.....
Vương Hoạn Hạt đùng đùng tức giận xông thẳng vào nhà, đập cửa hung hăng.
"Tên khốn đó, ả nghĩ mình là ai chứ, công chúa thôi mà. Hừ... Linh Nhi... ta đói!"
Mở cửa phòng, đưa tay xoa bụng.
"Ăn roi đỡ đói nhé con yêu?"
Ôi lão thiên gia à... không phải chứ...
Vương Hoạn Hạt đứng hình trước khung cảnh kia. Tú Linh ngồi im, bên cạnh là... mẫu thân cung kính Hoạn Thư vắt chân lên ghế, tay cầm tẩu thuốc phả ra từng ngụm khói trắng.
"Ta... ta hết đói rồi, haha..."
Cười cười quay lưng đi, tất cả mọi nô hầu đều lui ra. cửa liền bị đóng mạnh, tất cả chìm trong sự im lặng. Mồ hôi đổ tháo trong áo của Vương Hoạn Hạt. Không phải nàng sợ mẫu thân mà là cực kỳ sợ mẫu thân mình. Nhưng vì luôn có nương Thúy Vân đứng sau chống lưng lên ung dung ngạo mạn. Bây giờ sao lại có một mình mẫu thân về vậy chứ? Không lẽ ly thân? Ấy không không bậy bậy...
"Mẫu thân a~ nương ta đâu vậy?"
Đáp lại là sự im lặng đến chết người. Lão thiên gia ơi... ta mấy nay ăn chay niệm phật, chỉ có đi trêu ghẹo nữ nhân, không đi chôm nội y các tỷ tỷ xinh đẹp a~.
"Cởi y phục ra!"
Câu nói của Hoạn Thư làm Vương Hoạn Hạt nổi da gà, nàng ta ôm chặt cổ áo uốn éo ngại ngùng.
"Mẫu thân a~ ta biết ta là con lụm a~ ta cũng chỉ thua người mười chín mùa xuân... ưʍ... ta... nếu người có tình ý với nữ nhi thì... ta cũng không ngại dân tình... ưm ưʍ... hihi..."
Vương Hoạn Hạt đưa ra gương mặt tội nghiệp, nắm vạt áo Hoạn Thư, chăm chú nhìn nàng ta. Mắt chớp chớp, môi mím lại, yêu tinh dụ hoặc biến thành một tiểu miêu... à không là tiểu hồ ly mới đúng.
Hoạn Thư không nể tình mẫu tử mười mấy năm liền rút roi gia bảo trong tay áo quất vào mông Vương Hoạn Hạt khiến nàng ta nhảy dựng lên. Đau đớn nhưng vẫn làm ra vẻ tội lỗi.
"Ta không ngờ Mẫu thân lại thích... cái đó như vậy? Vì Nương xinh đẹp nhà ta không chơi với người nên người đem nó thử nghiệm lên nữ nhi đúng không?"
"Con ranh này, ta đâu có dạy nhà ngươi thành thế này? Biết bao nhiêu nữ nhân bị ngươi hại đời rồi hả? Tốn công Vân cho ngươi đi học lễ giáo, ngươi xem ngươi bây giờ thành ra thể loại gì, ỏng ỏng ẹo ẹo, đần thối ra, trước đây ta có thả ngươi xuống thùng mực đâu mà giờ đầu óc ngươi đen tối thế hả? Con ranh này!!!"
Quất liên tục vào mông của nàng ta, tay còn lại liên tục xé y phục của nàng. Đã gần bốn mươi nhưng sự hổ báo vẫn không vơi một chút nào.
"Ưʍ... đừng mà... ưm ưʍ... mẫu... mẫu thân.."
Vương Hoạn Hạt ôm ngực vờ rêи ɾỉ. Càng làm Hoạn Thư sôi máu.
"Con nhóc này, để ta xem Thủ Cung Xa nhà ngươi còn hay không? Nếu ngươi dám làm mất nó vô cớ. Ta đập gãy chân ngươi!"
Thủ cung xa như nốt ruồi màu đỏ là dấu hiệu của một người con gái trong trắng. Khi người con gái mất dấu đó tức là đã không còn trinh tiết nữa. Chết tiệt, mẫu thân là người không thể đùa được, không được để mẫu thân biết nó bị mất. Nếu không... nếu không còn chân... thì sao ta đi ghẹo nữ nhân cơ chứ!
"Phu Nhân... công chúa giá đáo."
Bên ngoài có tiếng gọi của gia nô. Mặc kệ lời nói đó, Hoạn Thư vẫn đè Vương Hoạn Hạt xuống. Tú Linh nãy giờ im lặng thấy ánh mắt cầu cứu của tiểu muội biếи ŧɦái nhà mình cũng thở dài.
"Thư a di, Tần công chúa đã giúp đỡ tụi con trong mấy tháng vừa qua, tụi con đã được công chúa chiếu cố rất nhiều. Hôm nay công chúa..."
"Ta không quan tâm."
Hoạn Thư không thèm nghe, tay vẫn giữ lấy con nhóc nhà mình.
"Công chúa hay hoàng thượng đến cũng vậy, quốc có quốc pháp. Gia có gia quy. Chuyện riêng gia đình, công chúa hay lão thiên gia cũng không có quyền xen vào."
"Ư ư... mẫu thân... người không sợ công chúa giáng tội chậm trễ nghênh đón sao??"
Vương Hoạn Hạt mồ hôi đầm đìa, mẫu thân nhà nàng khỏe như trâu vậy, nàng đang lo lắng cho nương của mình trong mấy năm tháng ở chung quá đi, không biết đặt chân xuống giường được bao nhiêu lần nữa.
"Hoạn Thư Ta không sợ trời không sợ đất, một tiểu công chúa thì làm gì được ta?"
Hoạn thư kéo tay áo Vương Hoạn Hạt nhằm lột đồ nàng. Còn Vương Hoạn Hạt tay kéo giữ áo mình trừng trừng nhìn ngược lại, hai người có mùi gươm đao phủ đầu. Nghi ngờ dày đặc trong Hoạn Thư, run sợ đầy ắp trong tim Vương Hoạn Hạt.
Thật sự nàng không cần quan tâm dấu chu xa của tiểu tử nhà mình, chỉ tại Thúy Vân bảo bọc tiểu quỷ này như vàng như bạc, Thúy Vân muốn nữ nhi của mình phải tìm được người yêu thương trọn đời. Bảo vệ sự trong trắng của con gái là nhiệm vụ của Hoạn Thư. Và thế là Hoạn Thư bao dung cho những lần đi "Trêu hoa ghẹo nguyệt" của nàng ta. Nhưng nhận được tin báo Vương Hoạn Hạt lên chức công chúa phi liền gấp rút trở về Bắc Kinh.
"Nàng là?"
Bên ngoài có tiếng trò chuyện khiến bên trong Vương Hoạn Hạt hóng tai nghe.
"Ta là công chúa của Tần Vương Tần Mỹ Giang. A, Phải chăng nàng là Vương Thúy Vân?"
"Diện kiến công chúa. Chẳng hay nàng đến đây là để?
...
"Ưʍ... ưʍ... ương...ương ưʍ... ứu iểu ử... ưʍ.."
Bên trong phòng, Hoạn Thư hung hăng bịt mồm con tiểu quỷ này lại, mồ hôi hai mẫu tử đổ ào ạt như mưa. ơ kìa, mới nãy ai vừa bảo là không sợ trời không sợ đất? Hóa ra chỉ là một lời nói thôi, Hoạn Thư thật sự rất sợ vợ.
Trừng mắt như muốn nhai luôn tiểu nữ nhà mình, Vương Hoạn Hạt im bặt không dám ú ớ nữa. Tưởng rằng chỉ cần bịt miệng tên to mồm này là được nhưng hóa ra.
"Adi, người có cần Linh Nhi nhặt roi gia bảo giùm người."
Tú Linh chỉ nói vỏn vẹn một câu thì xác định Hoạn Thư chết chắc. Giọng nói của Tú Linh tuy không lớn, nhưng cái cách nàng nói kia là để người bên ngoài có thể nghe thấy mà. Bên ngoài liền có tiếng đập cửa.
"Thư... chết dẫm, ngươi lại đi đánh Tiểu Hạt sao? Mở cửa ra!! Mới về chưa được nhìn mặt con... mở cửa ra mau!!!"
Có vẻ Thúy Vân đang rất nóng nảy, cũng phải thôi, mất cả nửa tháng người ngựa mới đi về được Bắc kinh, chặng đường dài làm nàng mệt mỏi chỉ mong gặp bảo bối nhà mình không ngờ chưa gì Hoạn Thư đã đòi đánh cục ngọc.
"Hừm, adi, Vân Cô Cô hình như đang rất giận... hay là để con mở cửa..."
"Linh Nhi , con không được..."
CẠCH...ÉTTTTTT... =)))
...............
Địch không ở đâu xa... ở ngay bên cạnh ngươi kìa. :))))) _ Vương Hoạn Hạt said: