Chạy Trời Không Thoát Khỏi Tay Ta

Chương 74

Chương 73: Phiên ngoại.
Bảo bối của những Đế vương.

...

Đạo lôi quang trên bầu trời rực sáng, đang yên đang lành mây đen kéo đến như vũ bão, Tú Linh đang ngồi nghỉ ngơi ở chòi nhỏ liền chuyển dạ sinh sinh con, khiến nô tỳ cùng thị vệ một trận hồn bay phách tán. Một năm rưỡi... là một năm rưỡi đứa nhỏ mới chịu ra đời!!!

Bên trong phòng, bà mụ toát mồ hôi lo lắng cho hoàng hậu vượt cạn, vị hoàng hậu này mang chức danh Đại sủng nữ của Nữ Vương, nàng còn là Đại Công chúa Thiên Vương Quốc, nàng và đứa nhỏ có mệnh hệ gì, sống cũng không an ổn. Mang thai ai cũng kè kè theo sát nàng phòng ngừa bấc trắc, chín tháng mười ngày vẫn không thấy đứa nhỏ động tỉnh, cái bụng to hơn sáu tháng mà thôi. Không ai có thể nghĩ rằng đứa nhỏ này một năm sáu tháng mới chịu chui ra.

Như ai lấy dao nung trong lửa đâm vào bụng Tú Linh. Một trận co thắt khiến nàng đau đến hoa mắt, đau đến một ngụm răng ngà đều như cắn nát.

Trên trời liên tục đánh thêm hai đạo lôi nữa. Thanh âm bùng nổ, rực sáng cả bầu trời. Vũ bão kéo đến ầm ầm, gió thổi tứ tung mù mịt. Gió cắt như đòi mạng.

"Nam… Nam….đau quá… Nam…" Tú Linh mơ hồ gọi tên Hoàng Nhất Nam, tay thì tứ tung huơ loạn bấu víu khắp nơi.

 

Đã ba giờ mà đứa nhỏ vẫn chưa động tĩnh gì, cứ hành hạ Tú Linh như thế này thì sức yếu kém Tú Linh làm sao chịu nỗi.

“Linh… đau quá thì cắn ta đi…” Hoàng Nhất Nam bị Tú Linh đau đớn hét lên làm hoảng sợ, sắn tay áo đưa đến cho nàng ấy cắn một chút chịu cùng nỗi đau.

Tú Linh đau đến nước mắt chảy ròng ròng vậy mà còn không nỡ bấu lấy da thịt Hoàng Nhất Nam nói chi là cắn. Chỉ cắn răng quay mặt vào tường khom lưng chịu đựng. 

"Hoàng Tẩu, ngài thở theo ta, thở theo ta." Nhị Vương phi, Huỳnh Lan. Đã từng được Tú Linh đỡ sinh ra Hoàng Linh Vũ, nàng biết nữ nhân một lần sinh tức chết đi sống lại, bao nhiêu tôn quý lễ giáo nhẹ nhàng cử chỉ đều bay sạch, chỉ biết cào cấu la hét. Huỳnh Lan cố giúp Tú Linh dễ chịu hơn một chút. Hít vào rồi lại thở ra, Nhị Vương phi tập Tú Linh hít thở, nha hoàn cùng các bà đỡ bị hoảng sợ mà làm theo.

Hoàng Nhất Nam nghe đạo lôi trên trời mỗi lần đánh lên tiếng to, sấm chớp nhìn qua cửa có thể thấy rõ mồn một từng tia. Đánh một cái, Tú Linh liền một tiếng gào lên, thở mạnh như đạo lôi quang kia chính là đánh vào nàng.

Nữ vương liền phất long bào đi ra ngoài, đứng giữa sân mà nhìn lên trời cao. 

Bầu trời đen tối như ai đó phủ một tấm màn khổng lồ che đi ánh sáng, từng đợt gió thổi như xé nát da thịt, trời đang hung dữ chấn động. Hoàng Nhất Nam hùng hổ chỉ thẳng tay lên trời.

“Ngọc Hoàng đại đế, nàng và con của ta có mệnh hệ gì, ta chết xuống âm phủ nguyện làm ma làm quỷ phá nát tam giới của ông!” 

Trời đánh một đạo lôi quang trắng xoá xuống người của Hoàng Nhất Nam, trong phút chốc mọi người có mặt ở phía sau mặt mày tái mét. Thứ đạo lôi kia đánh vào chính là chiếc vòng đeo tay tiểu bạch hồ trắng của nàng ấy. Thứ mà nàng ấy khắc vào ngày Tiểu Hồ mỹ nhân của họ được chôn. Chiếc vòng tay vỡ làm đôi, rơi xuống mặt đất. Vỡ thần kì đến mức một mãnh vụn cũng không còn.

Sau đó ánh sáng dần hé lộ trên bầu trời, tiếng la hét của Tú Linh đã ngớt, thay vào đó là tiếng bà mụ cười nói hớn hở mở cửa chạy ra.

“Sinh rồi… sinh rồi… là công chúa… là một tiểu công chúa…”

Hoàng Nhất Nam chạy vào, điều đầu tiên là ôm lấy Tú Linh, hôn khắp nơi lên mặt của nàng. Nhỏ giọng an ủi.

“Ngoan, nàng giỏi lắm Linh, nàng giỏi lắm.”

Tú Linh mệt mỏi, lần vượt cạn đúng là lấy mạng của nàng, như có như không nàng nhìn thấy được cổng môn quan, nhìn thấy địa ngục. Đứa nhỏ này là sinh mạng của nàng, mang thai tận một năm sáu tháng.

Người bình thường mang thai đến tháng thứ ba hết ốm nghén, vậy mà một năm sáu tháng của nàng lại không ngừng nôn khan. Tú Linh cực khổ chịu đựng từng cơn đau suốt quá trình mang thai đứa nhỏ. Quả là muốn lấy cái mạng nhỏ của nàng.

“Không sinh nữa. Chúng ta không sinh nữa . Linh, yêu nàng, ta thật sự yêu nàng.”

Tú Linh ôm lấy cổ của Hoàng Nhất Nam, nhìn quanh tìm đứa nhỏ mình vừa sinh.

“Thật kỳ lạ, Sao đứa nhỏ này không khóc?” Huỳnh Lan nhớ đứa nhỏ nào sinh ra cũng oai oái khóc lóc mà, đứa nhỏ này im như thóc, mắt tròn to như không sợ ánh sáng mà chớp chớp nhìn xung quanh.

Bà mụ nói đứa nhỏ không la khóc thì sẽ bệnh tật dễ chết yểu. Bà ta liền đánh bép bép vào cái mông nhỏ của tiểu công chúa trong lòng Huỳnh Lan, Nhị Vương phi thấy bà đánh mà cũng xót lòng. Nhìn đứa nhỏ híp đôi mắt trông rất khó chịu, vẫn không khóc nhưng cái mông nhỏ đã đỏ lên một vùng. 

“Nam… con…” Tú Linh thở mệt mỏi, biết là đứa nhỏ phải khóc vì sợ bé câm không nói chuyện được, nhưng con nàng vừa sinh, bà ta như lấy sức mấy chục năm đỡ đẻ đánh đứa nhỏ. Nàng đau lòng muốn khóc.

“To Gan! Công chúa là người ngươi có thể đánh sao?” Hoàng Nhất Nam đi đến bế đứa nhỏ trong tay Huỳnh Lan.  

“Nhưng thưa nữ vương, công chúa không có khóc…”

Đứa nhỏ vào tay của Hoàng Nhất Nam. Một đứa nhỏ trắng trẻo bụ bẫm, không đỏ hỏn như mấy đứa trẻ mới sinh khác, tiểu công chúa này trắng bóc, trắng đến trông như bệnh, đôi mắt to tròn dáo dác nhìn xung quanh, trên trán có điểm mờ mờ nhạt nhạt, nhìn kỹ chút thì giống nốt ruồi son giữa hai chân mày. Dung nhan toàn phần khá mỹ, lớn lên chắc chắn sẽ lật đổ vương triều kẻ khác.

Thật xa lạ, Đứa nhỏ này nhìn mặt của Hoàng Nhất Nam chằm chằm, cái miệng nhỏ bĩu dài ra khó chịu. Hai tay chà chà cái mông của mình trông rất ủy khuất, không cười không khóc, vẻ mặt nó tràn ngập hai từ khó ở. Hoàng Nhất Nam nhìn nó một chút rồi trừng mắt.

"Khóc đi."

Mọi người câm lặng, đứa nhỏ mới sinh còn chưa được nữa nén nhang, nữ vương đang nói chuyện với nó???

"Ngươi không khóc bà ta sẽ tiếp tục đánh ngươi."

Đứa nhỏ trề cái môi hồng của mình như mỏ vịt, oa oa khóc lớn, giọng trong veo như tiếng chuông. Khóc đến chói tai.

"Được rồi, nín đi." Hoàng Nhất Nam như ra lệnh

Đứa nhỏ liền ngậm miệng trừng trừng nhìn Hoàng Nhất Nam. Vẻ mặt như kiểu, "tự dưng bắt khóc, khóc mới ba câu liền bắt nín. Bệnh hết sức!"

Hoàng Nhất Nam nhìn đôi mắt đáng ghét kia trừng mình, môi nàng ấy cũng bĩu ra.

“Cấm ngươi giành hoàng hậu của ta!”

Dứt lời, liền bị cái chân nhỏ ngắn của Tiểu công chúa đạp vào mặt, lực không lớn nhưng đủ để Hoàng Nhất Nam ngậm miệng. Nàng ấy cũng không tha cho tiểu hài tử mới sinh này liền cắn lấy cái chân nhỏ kia, nói quá một chút nàng có thể ngậm nguyên cái bàn chân như tay mèo kia vào miệng mà không tốn sức.

“Con… Nam… đưa con cho ta…” Tú Linh thều thào.

Đứa nhỏ nghe giọng mẹ, liền nhìn trước ngó sau, không những không sợ sáng mà còn dáo dát tìm xung quanh.

Hoàng Nhất Nam đến đặt đứa nhỏ vào lòng của Tú Linh

Cảm nhận hơi ấm của mẹ mình, tiểu công chúa cuộn tròn trên ngực Tú Linh, âm ơ vài cái, cái tay nhỏ chạm vào gương mặt tái nhợt của mẹ, sau đó yên tỉnh vuốt vuốt gương mặt như an ủi nàng, nhưng có lẽ không khống chế được lực đạo, cái chạm trở thành mấy cái gõ gõ lên môi của Tú Linh.

Đây là sự dỗ dành, đôi mắt đứa nhỏ lấp lấnh lệ, nắm tấy ngón tay út của Tú Linh.

Hoàng Nhất Nam ngồi bên cạnh hai mẹ con, hôn các nàng thật nhẹ sau đó vuốt mái tóc của Tú Linh.

“Linh, ta đặt tên cho con nha.”

Mọi người: “...” ai không biết tài đặt tên của Hoàng nữ vương. Trước nhớ hồ ly trắng sủng vật của Tú hoàng hậu bị đặc là Banh Lông Xúc Sanh ai cũng sởn da gà. 

Tú Linh gật đầu rồi nắm lấy tay nhỏ của tiểu công chúa. Hôn lên trán bé một cái nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt trên mặt nước.

“Hoàng Thiên Mỹ Nhân.”

…..

Vương Hoạn Hạt nâng cái bụng chín tháng của mình cực khổ bước đi, Bảo Yến ngày ngày lo lắng cơm bưng nước rót sợ cái nữ nhân này động thai.

Từ ngày Vương Hoạn Hạt mang thai, Bảo Yến trở thành tay sai đắc lực của nàng. Vương Hoạn Hạt được nước làm tới, ăn hϊếp Bảo Yến bất kể ngày hay đêm, nàng thèm ăn cái gì thì Bảo Yến sống chết cũng đi tìm cho bằng được.

Vì sao lại là Bảo Yến ư? Tần Mỹ Giang sức khoẻ chỉ vừa tốt lên một chút, ăn hϊếp nàng ta thì khác nào bảo Vương Hoạn Hạt ức hϊếp kẻ bệnh.

Vương Hoạn Hạt bây giờ ngồi nghỉ ngơi, ăn nho thảnh thơi phè phỡn. Bảo Yến trông cứ như đang lo lắng chuyện gì, đi đi lại lại nhìn trước ngó sau.

“Ngươi có chuyện gì sao?” Vương Hoạn Hạt dù đã lên làm hậu, vẫn không bỏ thói lưu manh trêu ghẹo.

“Hoàng hậu… ta… ta nói cái này… ngươi đừng động mạnh kẻo động thai…”

“Nói”

“Mà thôi, không nói đâu… sợ lắm.”

“...” Vương Hoạn Hạt nhìn Bảo Yến chằm chằm, bức nàng ấy nói. Bức không được liền vỗ vỗ vài cái vào cái bụng to của mình.

“Đứa nhỏ ngu ngốc này đến khi nào mới chịu ra đây? Ta bị họ ức hϊếp ngươi còn nằm trong đó. Ta đánh ngươi.” Chỉ giỏi cái làm trò hù doạ Bảo Yến.

“Á! Chuyện là Tam Tiểu Mễ lại đến đây rồi!!!” Đánh tiểu công chúa là không được. 

Vương Hoạn Hạt bóp nát trái nho trong tay. Tam Tiểu Mễ là người của Hoàng Nhất Nam bên kia, chưa kể ả ta năm lần bảy lượt trả thù chuyện Vương Hoạn Hạt kéo Tú Linh bỏ chạy. Vào lễ đăng quang của Tần Mỹ Giang, nữ vương kia chơi lớn kéo cả năm mươi nữ nhân xinh đẹp từ Bắc đảo sang để múa. Trong đó Tam Tiểu Mễ chính là đội trưởng. 

Múa thì múa đi, còn vờn vờn trên người Tần Mỹ Giang, còn múa cái điệu thoát y gì gì kia nữa. Chưa kể từ ngày hôm đó còn đeo bám lấy Tần Mỹ Giang suốt, đi đâu cũng lẽo đẻo theo làm trò quyến rũ. 

Vương Hoạn Hạt một lần bắt gặp ả Tiểu Tam kia chui vào kỳ lưng cho Tần Mỹ Giang, nàng mắt nhắm mắt mở bỏ qua rồi. Lần khác còn tranh dành chỗ ngồi với nàng dính trên người Tần Mỹ Giang.

Tuy Mỹ Giang nói không có gì với ả ta, nhưng làm sao là Vương Hoạn Hạt biết cái ả Tiểu Tam kia không có gì với nàng ấy.

“Đem Ả Tiểu Tam kia đến phòng của ta!”



Đám người chui rúc chen lấn nhau nhòm ngó qua khe cửa, kẻ hầu người hạ sau khi nghe tin Hoàng hậu Vương Hoạn Hạt cho người mang vũ nữ Tam Tiểu Mễ kia gặp riêng liền bỏ hết công việc mà đến đây.

“Nghe nói đây là đang đánh ghen đó.” Nha hoàn Tý nói.

“Ngươi chưa biết Hoàng Hậu ghen sao, nàng rất hung dữ đó nha.” Tiểu nô Dần run rẫy

“Các ngươi quên rằng Vương Hoàng Hậu là con nuôi của Hoạn Thư phu nhân sao?”

“Á, cái nữ nhân… thôi ghê lắm không nhắc đâu.”

Nha hoàn Mẹo lo lắng hé mắt nhìn vào trong khe cửa còn thuật lại rằng.

“Lúc trước có nữ nhân lỡ té ôm lấy Tần đế thôi mà bị Hoàng hậu mang đi ném vào chuồng ngựa cho ngựa dẫm nát tay.”

“Cái gì mà lỡ chứ, lỡ té có cần nằm lên người Tần đế không chứ. Là cố ý rồi.”

“Còn có, cái nam nhân lúc trước trong một tiệc rượu say xỉn hôn Tần đế ấy, ngươi biết kết cục của hắn không?”

“Ta có nghe là hắn bị cắt cái mỏ rồi.”

“Gì ghê vậy?”

“Các ngươi tụ tập ở đây làm gì?” Tần Mỹ Giang chống gậy đi đến.

Đã hai năm sau cái ngày Tần Mỹ Giang lên ngôi, vết thương trên người nàng năm ấy đã khá lên tám phần, không nghĩ đến Vương Hoạn Hạt lại mang thai, lúc đầu có suy nghĩ đứa nhỏ là con ai, rồi nhớ đến Vương Hoạn Hạt ghét nam nhân đến mức chỉ cần tên nào vừa chạm vào nàng nàng liền nôn ra ngay. Đứa nhỏ kia chính là con của Tần Mỹ Giang không ai khác, không nhẽ Hoàng nữ vương ngu ngốc kia có thể làm Tú Linh mang thai, nàng không thể sao? Sau sau đó thì cưng nàng như trời. Dung túng cho nàng ta leo lên cả đầu mình. 

“Tần đế… ấy… ngài…” Bảo Yến chạy từ sau chạy đến, mặt mày lấm tấm mồ hôi, điều nàng ta lo sợ nhất chính là Vương Hoạn Hạt kia gϊếŧ người ngay trong đại điện mà bị Tần Mỹ Giang bắt gặp được.

“Hạt trong đó sao? Mở cửa.” Tần Mỹ Giang không nghĩ đến Vương lưu manh nhà mình mang thai bụng to như vậy mà không chịu an phận ngồi yên, cứ chạy nơi này náo chạy nơi kia loạn.

“Bên trong… bên trong có Tam Tiểu Mễ…” Bảo Yến lo lắng đến mặt tái xanh.

“Tam Tiểu Mễ?” 

Tần Mỹ Giang mặt mày nộ khí, ở riêng với Tam Tiểu Mễ kia làm gì? Cái ả Tiểu Tam kia lẳиɠ ɭơ đã là bản tính, vờn người này vờn kẻ khác, chạy đến đây gặp Vương Hoạn Hạt làm gì? Đáng nhẽ phải đuổi ả ta đi sớm một chút mới phải.

"Bụng của ta...đau quá." Tiếng gọi bên trong khiến Tần Mỹ Giang trái tim nhỏ như thắt lại. Vứt luôn cả gậy lao vào trong.

"Hạt!"

Vương Hoạn Hạt ôm bụng đau đớn, hình như vỡ ối rồi… bên cạnh có Tam Tiểu Mễ run sợ nhìn xung quanh, hiện trường thì không có gì xô xác nhưng nhìn vẻ mặt lo sợ của ả ta thì chắc chắn là do ả. Logic của Tần Mỹ Giang.

"Người đâu! Bắt ả ta giam vào đại lao! Mau, mau gọi thái y!"

Tam Tiểu Mễ bị lính bắt nhốt vào đại lao vì tội đẩy ngã hoàng hậu mang thai, Ngày hôm đó, Vương Hoạn Hạt lâm bồn. Đâu có ai biết Vương Lưu Manh chưa làm gì cả, định đem ả ta lăng trì cắt xén các kiểu nhưng chỉ vừa cầm con dao liền bị ả ta khóc lóc xin lỗi, khóc đến đứa nhỏ trong bụng khó chịu muốn chui ra ngoài.

Ngày thường tính tình ngang ngược, lúc sinh càng điên loạn gào thét, nắm tóc Tần Mỹ Giang bứt. Cắn cào cấu đủ loại.

"Đau quá! Đau quá! Không sinh nữa! Ta không sinh nữa." 

"Được rồi không sinh nữa, Không sinh nữa." Tần Mỹ Giang bị kéo tóc cũng sảng hồn phụ họa.

"Đau quá, Giang! Ngươi đi mà đẻ, ta không đẻ! Đau chết ta!!!"

"Lấy đứa nhỏ ra trước, lấy đứa nhỏ ra trước rồi ta đẻ cho nàng có được không?!!"

"Lấy nó ra đi, đau chết ta, Giang! Đứa nhỏ này nhất định là đầu to ngu ngốc như ngươi!"

"Nàng mới ngu ngốc, đứa nhỏ này chắc chắn sẽ xấu tính như nàng!"

"Đau chết ta!!! Ta sẽ không cho ngươi ngủ chung nữa! Ngu ngốc Giang!"

"Đau Đau đau!!!!"

Mọi người:"..."

"Oa oa oa…"

Lạy trời, Tiểu Công chúa Tần Thiên Kim đây rồi.

…..

Dương Thấm đi đi lại lại nóng ruột. Hai tay vò nát cả y phục. Đại đại lâm bồn mà làm như ả là phu quân. Vì đang đào tạo binh lính thì nghe tin đó khiến ả không kịp tắm mà chạy đến. Y phục chưa thay, sợ vào thì làm bẩn đứa nhỏ nên đứng ngoài qua lại hối hả.

"Sinh rồi, là một tiểu nữ hài." Bà mụ hớn hở chạy ra thông báo, Dương Thấm cười như hoa nhảy tưng tưng khắp nơi. 

"Làm mẹ rồi! Tỷ tỷ của ta làm mẹ rồi!!!" 

Gặp ai cũng bắt tay cười nói. Đại đại mang thai đứa nhỏ này, không nghén không đau bụng. Tròn chín tháng liền sinh đứa nhỏ ra, không la hét gì nhiều. 

Dương Thấm được sự đồng ý của bà mụ liền xắn quần chạy vào ngắm cháu gái của mình. Ả không quên trùm một cái áo sạch vào người mang cả bao tay bế đứa nhỏ.

Đứa nhỏ đỏ hỏn cuộn tròn trong lòng Dương Thấm say giấc sau một bửa ăn no bụng. Dương Băng Băng lau khô gương mặt đầy mồ hôi của Âu Dương Dã Liên, sau đó yêu thương mà hôn nàng. Hai người mặc kệ đứa nhỏ đang ở đâu ai đang bế nó, vẫn bên nhau tình nồng ý đậm.

“Băng Băng… trời hôm nay đẹp chứ?”

“Phải, rất đẹp, trong xanh tươi mát hệt như nàng.”

“Chờ ta nghỉ ngơi một chút.”

“Được, bao lâu cũng được, ta ở đây với nàng."

“Ta dưỡng thân một thời gian, rồi hai ta cùng sinh thêm đứa nữa.”

“Không đứng đắn.”

Dương Thấm bên kia không biết hai người này đang nói chuyện gì, nắm lấy bàn tay nhỏ của tiểu hài tử hôn nhẹ nhàng như sợ hôn mạnh một xíu là tổn hại thân thể. 

“Ngoan… ngoan… hai mẹ của con nói gì cô cô cũng không hiểu, cô cô bế con ra ngoài kia chơi xích đu nha…”

Tiểu nữ nhi kia bị hai mẹ của mình đùn đẩy qua cho Dương Thấm cô cô, họ cùng nhau chim chuột suốt ngày. Vào tay ai không vào, vào ngay tay của con trâu này. Ngu ngốc Dương Thấm ngày ngày dẫn bé phơi sương, thả bé xuống hồ tập bơi, dạy bé nói chuyện.

Vì là tỷ tỷ của hoàng hậu Vương Hoạn Hạt, Âu Dương bọn họ được ở một biệt viện xa hoa lộng lẫy, tất cả lính trước đây của Âu Dương đều đầu quân cho Tần đế. Chị em có nhau bù đắp nhiều điều. Có thêm nhiều nha hoàn cùng nô nam. Họ thấy Dương Thấm bế tiểu quận chúa ném lên ném xuống như banh lông liền hoảng sợ đến té xỉu vài người. Lần nào thấy Dương Thấm bế cái bọc trắng trong tay liền biết tiểu quận chúa. Họ chạy theo bảo hộ bé.

Bé con mới vài tháng tuổi đã bị Dương Thấm cho tiếp xúc với đao kiếm, còn chỉ bé cách tạo bom mặc dù bé còn chưa cầm nắm được gì, khi bé vừa biết nói, đi đứng bập bẹ. Bé ú ớ vài chữ sau đó im lặng không mở miệng nữa. Cho đến khi đi vững rồi, bé chạy đến phòng hai mẹ mình đi vào, lấy hết sức bình sinh của đứa nhỏ một tuổi, bé hét lên rằng .

"Hai mẹ không nuôi Thương Thư, Thương Thư đốt nhà!"

Đấy! Lại dạy hư con nít rồi.

….