Chương 71: Chuyện không ai ngờ.
"Nam, Sao nàng lại đến đây?" Tú Linh nắm tay Hoàng Nhất Nam, vừa đi vừa vui vẻ nói chuyện. Tú Linh chưa bao giờ nghĩ đến nữ vương lại bỏ triều đình của nàng ấy để đến tận Thiên Vương quốc này. Lão sư, ngài đã quên rằng hai năm trước ai đã mặt dày theo đuổi nàng sao? Ngài quên người ta bỏ vương quốc qua tìm nàng hoài sao? Lão sư quên sao?
"Nhớ nàng, có cảm giác như xung quanh nàng có chuột." Hoàng Nhất Nam cười, nhung nhớ gương mặt ái nhân, vuốt mái tóc dài thơm của nàng.
Đâu phải tự nhiên nàng ấy đến đây, tuy rằng đặt niềm tin vào ái nhân mình rất nhiều, chỉ là giác quan của nữ nhân luôn luôn nhạy bén, nàng ấy có cảm giác không lành, có gì đó ngứa ngứa tai như kẻ nào đang nói xấu mình, thêm cả nhớ nhung Tú Linh muốn chết nên bỏ vương quốc cho Tọa Bình mà thôi.
"Nàng đến lúc nào? A Thảo có đón nàng không ?" Tú Linh có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi nàng ấy.
Bắc đảo tuy lớn nhưng thuyền còn thô sơ dựa vào sức người, đi từ đó đến đây cũng mất ba ngày, hôm nay là ngày thứ mười ba Tú Linh rời đảo, Hoàng Nhất Nam nhớ nàng ấy đến ăn không ngon ngủ không yên.
"Có, lúc sáng ta vừa đến, A Thảo đưa ta đến gặp Thái Hoàng Vương trò chuyện một chút. Ta cùng ngài ấy trò chuyện hết rồi." Hoàng Nhất Nam không biết liêm sỉ là gì đi sau lưng Tú Linh ôm lấy nàng.
"Nói chuyện gì cơ?" Tú Linh nhéo tai của nữ đế không liêm sỉ khiến nàng ấy la oai oái.
"Chuyện gì đâu có quan trọng. Quan trọng là ta đến đón nàng về."
Về nhà thôi về nhà thôi, mùi ở Thiên Vương quốc này thực khó chịu.
"Trong đêm sao?" Tú Linh phủi ít bụi trên vai ngài ấy. Không biết nàng ấy chui từ đâu ra.
"Nàng mới đi đâu về, nghỉ ngơi chút đã. Ngày mai chúng ta về cũng chưa muộn. " Hoàng Nhất Nam vuốt mái tóc Tú Linh, yêu thương hôn nàng ấy mọi nơi trên gương mặt.
“Ta, hôn môi được chứ?” Nhỏ nhẹ nữ vương ghé tai Tú Linh thăm dò.
Tú Linh ngơ ngác nhìn nữ vương của mình, sau đó nhón chân, vòng tay qua cổ của Hoàng Nhất Nam, đặt nụ gôn nhẹ như chuồn chuồn lướt trên mặt nước. Hoàng nữ vương tay đặt ở eo Tú Linh kéo nàng lên một chút, toàn thân nàng ép sát vào nữ vương, chân nhón lên có chút đau nhưng vẫn để nữ vương của mình chiếm tiện nghi môi lưỡi quấn quýt. Trao nhau cái hôn nóng bỏng, Tú lão sư mới nới dần khoảng cách.
“Học ở đâu cái trò xin xỏ như vậy hả?” Tú Linh chau mày nhéo mũi của Hoàng Nhất Nam. Làm như ngoan hiền lắm. thường ngày bên nhau như hổ đói vồ lấy nàng mà bày đặt xin với xỏ. Lắm trò!
Phát cẩu lương khắp nơi như kia. Hai người làm những kẻ độc thân xung quanh tức đỏ cả mắt.
"À đúng rồi, thϊếp đi sắc thuốc cho Mẫu hoàng một chút, nàng về tắm trước đi." Tú Linh nhớ ra đã đến giờ uống thuốc của Thiên Vương Cảnh. Nhanh chóng hai bước thành một bước tiến lên phía trước. Hoàng Nhất Nam nhìn dáng người nhỏ bé ấy chạy đi mà mĩm cười, nhìn yêu chết đi được ấy chứ.
Xích Long chứng kiến một màn cẩu huyết kia tức đến một ngụm răng ngà đem cắn nát, hoa lá bên cạnh cũng bị tức khí hung hăng kia làm héo tàn. Ngài ấy nhanh chóng đi đến trước mặt Hoàng Nhất Nam, không nói một từ nào mà chỉ dùng ánh mắt bắn ra tia lửa.
Hoàng nữ vương không biết người này đang có ý đồ gì với mình, tự dưng trừng trừng nhìn như muốn đánh nhau. Hoàng Nhất Nam nhớ là bản thân không hề gây chuyện với nữ nhân này hay thậm chí còn chưa gặp nữ nhân này. Thật hiếm có ai để Hoàng nữ vương nhìn nhưng không cần cúi đầu. Biết là chưa hề gặp mặt nhưng trong lòng lại nổi lên cảm giác chán ghét cực kỳ. Phải, là chán ghét cực kỳ, chưa gặp lần nào nhưng lại khó ưa vô cùng. Thật vô lý.
"Không biết ngài nhìn ta như vậy là có ý gì ạ?" Hoàng nữ vương không hề có ý muốn gây chiến nên dùng lời lẽ bình đạm.
Xích Long hừ một tiếng rồi mắt trừng trừng khó chịu, vung một đấm vào bụng của Hoàng Nhất Nam. Bản năng tự nhiên tự bảo hộ mình, Hoàng nữ vương đưa tay bắt lấy, tay khác nhanh chóng tung một quyền đáp trả. Xích Long cũng nhanh chóng bắt được.
Nắm đấm của đối phương nóng rực, cả hai trừng mắt nhìn nhau môi thì mĩm cười nhưng trong mắt toàn lửa hận thù, hương trà dịu nhẹ mát lạnh với hương đinh lan nồng nàn tỏa ra khắp nơi, cũng ẩn dấu bên trong là hương gươm đao mịt mù khiến những kẻ đi bên cạnh sợ hãi mà tránh xa.
Cười như không cười, Hoàng Nhất Nam buông lõng nắm đấm nhưng Xích Long lại cản không cho nàng ấy thả tay ra. Hoàng Nhất Nam nghĩ bụng, nếu bây giờ thả lõng người, nhất định bị người này bóp gãy tay. Ngón tay ta còn hành sự nha.
Xích Long cười người cười đời trớ trêu. Kiếp trước ả nữ nhân này hiên ngang đọa đày Linh đến chết đi sống lại bao lần, chính mắt chứng kiến Linh chết đi vì đỡ cho ả một đao mà mặt mày vẫn lãnh đạm. Nếu lúc đó không vì Linh cầu xin ta không động đến ngươi, người chết nhất định là ngươi. Ánh mắt của ngươi chính là không nhớ ta. Ông trời thật trêu người, kẻ đáng nhớ lại không nhớ ra tội tày trời mình gây ra. Kiếp này gặp lại, đừng mong sống yên ổn.
"Nam, Long… hai người còn không mau đi thôi." Tú Linh nghe A Thảo khều nhẹ tay mình liền phát hiện hai người to con đứng ngoài kia không động tĩnh mà đứng đối diện bắt tay chào hỏi nhau thân thiện.
Nghe nàng gọi, hai người kia quay sang nở nụ cười tươi như hoa. Sau đó cùng đồng loạt buông tay và đi đến. Tú Linh cười. Nói với A Thảo.
"Hai người đó thân nhau thật." Nàng cười ngây ngô và chạy về nhà bếp pha thuốc.
A Thảo :"..."
….
"Nam… đừng mà…" Tú Linh đẩy bàn tay hư hỏng của Hoàng Nhất Nam đang lần mò xuống giữa hai chân mình.
Hoàng Nhất Nam nói muốn tắm, Tú Linh liền dẫn nàng ấy đến phòng tắm cuối đường. Y phục được Tú Linh chuẩn bị xong, một ít dầu thơm được pha loãng vào nước. Tú Linh cởi y phục xong cho Hoàng Nhất Nam liền bị nàng ấy kéo rơi ầm xuống nước.
Xảy ra tình trạng tắm chung.
Hoàng Nhất Nam tựa lưng Tú Linh vào lòng mình, quần áo thấm nước rất dễ cảm mạo cho nên Hoàng nữ đế thay hoàng hậu của mình thoát y.
Cởϊ qυầи áo thì đừng có châm lửa! Cởi thì cởi đi còn xoa xoa bóp bóp cái gì!!! Hỗn đãng! Có tay có chân sao không cởi đàng hoàng? Dùng miệng cắn làm gì?!
Tú Linh bị Hoàng Nhất Nam hôn đến điên đảo, tay chân bủn rủn tựa hết vào người nàng ấy. Hoàng Nhất Nam tham lam siết lấy vùng eo của Tú Linh, chợt nhớ ra gì đó liền đẩy nàng vào thành bồn tắm bằng ngọc, sau đó ép sát cơ thể to lớn trần như nhộng vào nhau.
Tú Linh cảm thấy, Hoàng Nhất Nam chưa bao giờ mạnh bạo với nàng như vậy, trong cương có nhu, mạnh bạo nhưng cũng nhanh chóng lấp đầy đau đớn bằng nụ hôn dịu ngọt. Mới nửa tháng không gặp nhau, Tú Linh bản thân có thèm khát hơi ấm từ ái nhân, nhưng sẽ không nhiều bằng Hoàng Nhất Nam được.
“Hôi chết đi được, cơ thể nàng...toàn mùi đinh lan hương.” Hoàng Nhất Nam ép cơ thể mình càng mạnh, muốn át đi hương đinh lan trên người của Tú Linh. Cơ thể Tú Linh toàn mùi thảo mộc, đinh lan hương hôi thối mà Hoàng nữ vương ngửi được chính là mùi trên người của nữ đế Xích Long kia.
“Nam… chậm chút…”
Tú Linh bị Hoàng Nhất Nam ép có chút khó thở, cổ thì bị hơi thở nóng của nữ vương hôn đến đau, từng cái liếʍ nhẹ khiến làn da hồng hào mẫn cảm mà ửng đỏ.
Không bao giờ đủ, Hoàng nữ vương đưa tay bắt lấy ngực của Tú Linh xoa nắn, trêu ghẹo đến mức tiểu bạch thỏ nụ hoa cứng lên chống đối. Tham lam nữ vương còn dùng hai ngón tay kéo nó ra một chút rồi lại ấn nó vào, trêu chọc tức điên.
Tú Linh bị đau, âm thanh kìm chế lại vì phía bên ngoài cửa kia nàng biết là A Thảo cùng vài nô tỳ đang đứng chờ hai người. Bây giờ phát ra động tĩnh, khác nào làm xấu hổ chết đâu chứ. Tú Linh dùng một tay che miệng, tay kia thì đẩy vai Hoàng Nhất Nam ra.
Bị Tú Linh đẩy, Hoàng Nhất Nam có chút không vui, nàng ấy bắt lấy cánh tay đang đẩy mình rồi nhanh chóng đưa răng cắn lấy vành tai của Tú Linh.
Cho nàng chống cự, cho nàng đẩy ta!
"Nam… đừng… nàng sao vậy?"
Thường mấy khi, Tú Linh rất ít chống cự, một khi nàng đẩy Hoàng Nhất Nam ra tức là nàng không muốn làm bây giờ, Hoàng Nhất Nam lập tức dừng lại vì nàng ấy biết Tú Linh sẽ bù đắp gấp đôi. Nhưng hôm nay nàng ấy lại không dừng, còn hung dữ siết tay của Tú Linh đến đau.
"Ghen rồi." Hoàng Nhất Nam bế Tú Linh để nàng ngồi trên thành bồn tắm.
Tú Linh cảm giác chiếc lưỡi của Hoàng Nhất Nam như rắn nước, lướt đến đâu, làn da liền sợ hãi thu mình.
Ghen sao? Nhất Nam ghen sao?
"Nam… Nam… đừng mà…"
Hoàng Nhất Nam cắn ngực Tú Linh, siết lấy bạch thỏ hồng trong lòng bàn tay, dùng môi ngậm lấy một bên cổ của Tú linh trêu đùa. Tú Linh nào có chịu nỗi, cố vùng vẫy thì Nữ Vương lại siết tay mạnh hơn.
"Cấm nàng động."
Tú Linh khó chịu muốn tránh một chút, nằm như vậy thì bụng của nàng sẽ thấy rõ rằng đang nhô lên, đây không phải lúc thích hợp để nói. Nhưng mà…
Ngón tay Hoàng Nhất Nam chạm vào bụng của Tú Linh, không nhanh không chậm mà trượt xuống đóa hoa bên dưới, sự ẩm ướt trơn trượt có thể do nước, nhưng quen hơi đã lâu thì không lạ gì chất này nữa.
"Nàng cũng muốn đúng không?"
"Nàng sao lại lưu manh như vậy? Hư quá đi!" Tú Linh dùng lực bắt lấy bàn tay của Hoàng Nhất Nam. Vậy mà ngón tay kia lại vờ như chạm vào, lướt vào rảnh một cái khiến Tú Linh "Ưm" một tiếng, cong lưng và vẻ mặt mê ly tận tưởng. Sau đó liền đỏ mặt sợ hãi mà quay đi hướng khác.
"Dễ thương…" Hoàng Nhất Nam hôn mạnh vào môi của Tú Linh, sau đó trượt xuống hai chân nàng, nâng nó lên gác trên vai, bắt đầu công thành chiếm đất.
…
"Hoàng tỷ, ngươi ngồi đây làm gì?" Thiên Hổ vừa bê con lợn nướng đặt xuống bàn, thấy Xích Long ngồi nhìn ra ngoài vườn hoa ngẫn ngẫn ngơ ngơ.
Xích Long không trả lời, ngày ấy quay người đi về hướng vườn hoa, ngắt một bông cẩm tú cầu màu xanh biển. Nhìn nó một lúc rồi đôi mày đẹp chau lại.
Khi ngắt một đoá hoa khỏi thân của nó, nó có thể đẹp nhưng sức sống sẽ không còn… đem một người tách khỏi nơi họ thuộc về, sầu bi sẽ kéo đến.
Xích Long nở một nụ cười buồn, một mình chìm vào u tối tâm trí của mình.
Nếu nơi đó là ánh sáng sự ấm áp, nàng hãy ở lại. Một mai nơi đó không thuộc về nàng nữa, hãy quay đầu. Ta luôn ở đây chờ nàng.
“Báo… báo… Vương Phu Nhân đến… Vương Phu nhân đến ạ.” Một tiểu thị vệ chạy vào cấp báo. Theo sau hắn là một chiếc kiệu bốn người khuân.
Thiên Lân cùng Thiên Hổ rất nhanh đi đến đỡ người bước ra từ trong kiệu.
“Hoàng Nhị Cô? Ngài đến một mình sao?”
Nữ nhân cao cao với gương mặt tươi trẻ, nét cười trên môi quyến rũ động lòng người. Nàng là ái nhân của Thiên Vương Ưu Tú, người gọi nàng là Thiên Vương Phu Nhân Hoàng Nhị cô.
“Ta đến tìm Tú Tú a, có nàng ấy ở đây không?” Vương Thuý Kiều được hai đứa cháu đẹp trai của mình đỡ xuống, trên môi lại thêm nét cười.
Xích Long đi đến cúi đầu chào nữ nhân này, tuy không nhiều lần gặp nhau, nhưng tức khí mà Hoàng Cô của ngài phát ra khiến người ta khϊếp sợ, không dám khinh nhờn, vì vậy mà đối với vị Hoàng Nhị cô này không được đắc tội. Ai mà chẳng biết dòng tộc Thiên Vương sủng vợ lên tận trời.
“Lúc sáng có gặp Đại Hoàng Cô ở chợ, người nói đi mua bánh phu thê về cho ngài.” Xích Long cúi người, xoay bàn tay nâng lấy tay của Hoàng Nhị Cô dìu bước qua phiến đá.
Vương Thuý Kiều nhìn trước ngó sau, đúng thật là không có ở đây, nguyên buổi sáng tự dưng Tú Tú chạy đi đâu mất, sức khoẻ đã không được tốt mà còn lo chuyện tào lao.
“Già mà còn bày trò. À, Hiếm lắm mới thấy ở đây tổ chức lễ hội lớn như vậy? Chuyện gì sao?”
“Chuyện là Mẫu hoàng vừa tìm lại được đại công chúa Thiên Vương Chu Tước nên mở lễ hội ạ.” Thiên Lân gọi người mang đến một ly nước sâm.
Vương Thuý Kiều im lặng chốc lát rồi tìm xung quanh.
“Vậy công chúa kia đâu?”
“Ngài ấy…”
A Thảo vừa chuẩn bị thuốc bê đến cho Thiên Vương Cảnh xong, phụng mệnh dìu ngài ra ngoài chuẩn bị dự tiệc.
Bên cạnh nàng còn có cả Thiên Vương Ưu Tú. Thấy vợ, Thiên Vương Ưu Tú xanh mặt.
“Kiều… sao nàng đến đây?”
Vương Thuý Kiều như rắn nước chạy đến ôm lấy ái nhân của mình.
“Tú Tú… mấy người bỏ ta… mấy người bỏ ta, người ta thật uỷ khuất huhu…”
“Được rồi, không ra thể thống gì cả.” Dù nói vậy nhưng Thiên Vương Ưu Tú vẫn hôn Thuý Kiều một cái rồi nhanh chóng trở về thần thái uy nghiêm băng lãnh của mình.
Thuý Kiều cùng Tú Tú hai người trở về Nam đảo để dưỡng già, không nghĩ đến Tú Tú lại là chị gái của Thái Hoàng Vương, nói cho dễ hiểu hơn. Tú Tú sinh ra là đã mang dòng máu thiên hoàng, vì chán ghét sự gò bó trong cung điện, ngài liền bỏ trốn vào lễ đăng quang, ra ngoại quốc lập nghiệp rồi rước vợ. Ở vương quốc của mình thì được yêu thương chiều chuộng cung phụng nâng đến tận trời cao, ra ngoài liền trở thành Tú bà nắm trùm.
Thời gian lập Ngưng Bích Lầu, ngài kết bạn được cả trăm bằng hữu tai to mặt lớn, ai ai cũng nể phục. Chỉ một cái phất tay liền trăm người xếp hàng gọi tiếng Tú tỷ tỷ. Có vợ đẹp, có cả một đứa con dễ thương ngoan ngoãn.
“Tú Tú, ngươi có biết không? Linh Nhi đang ở đây đó nha.”
“Kiều, nàng có thể nào bày tỏ chút gì đó ngạc nhiên được không?”
Tú Tú đã kể với Kiều tất cả về bản thân, Thuý Kiều phải mất nửa năm mới thích nghi được. Năm đó Mụ Lão là mang tiểu công chúa Thiên Vương Chu Tước đến cầu cứu Tú Tú, Tú Tú nuôi cháu gái của mình như con ruột, không muốn cho nó biết về quá khứ đau thương mà hai người mẹ của nó trãi qua quá sớm nên nói dối rằng đã nhặt nuôi được nó. Hai mươi mấy năm trời vẫn không hề hé miệng về xuất thân thật sự của Tú Linh.
“Hoàng Tỷ, Hoàng Tẩu, hai người ngồi trước đi. Chắc Linh Nhi sắp đến rồi.”
Thiên Vương Cảnh nét mặt tràn ngập sức sống. Như đoá hoa lâu lắm rồi mới được phơi nắng, ngài xinh đẹp trẻ trung mĩm cười.
Họ cùng ngồi trên bàn, trò chuyện đến vui vẻ.
“Nam, lần sau còn hư như vậy ta liền không quan tâm nàng.” Tú Linh mặt mày đỏ hoe, tuy ngâm nước nóng cùng bị Hoàng Nhất Nam ăn đến thất điên bát đảo, tuy vậy rất nhanh chóng một cước đạp vào mặt của nàng ấy khi nàng ấy sắp công thành chiếm đất.
Hoàng Nhất Nam còn bị Tú Linh đánh một cái vào đầu, lâu lắm không cùng ái nhân âu yếm ân ái, lại bị đánh như vậy. Có chút tổn thương.
“Nàng không có thương ta.”
“Nói cái gì đó!” Tú Linh trừng mắt, Hoàng nữ vương ngậm miệng nuốt nước mắt.
Phía bên kia, Thuý Kiều thấy con gái mình liền đứng lên, không màng tuổi cao mà ngựa ngựa, cầm khăn tay vẫy tay thương nhớ để rồi đá chân vào cạnh bàn khóc trong câm nín.
“Ây dô, bảo bối… bảo bối… yêu yêu…”
“Nương,” Tú Linh nở nụ cười, sau đó nụ cười liền co lại. Mắt mở to không thể nào tin được những gì mình đang thấy… “Nương… còn có.. mẫu thân… hai người…”
Tú Linh không kìm được cảm xúc, quên luôn chuyện mình có thai, nhanh chóng chạy đến chỗ hai mẫu thân cùng nương của mình.
Thiên Hổ lo lắng cho sức khoẻ của Tú Linh liền hét lên rằng.
“Ấy! Hoàng Tỷ, đừng động mạnh!!! ngươi đang có thai đó.”