Chương 69: Thiên Vương Chu Tước.
Tú Linh như một hồn ma, đứng bên cạnh mộ phần của Thanh Trà nhìn Thiên Vương Cảnh gục đầu ngủ say.Hồn trôi… Tú Linh chứng kiến cuộc đời năm mươi năm của Thiên Vương Cảnh như một đoạn hình chậm rãi, trải qua hai phần của đời người tưởng chừng như một cái chớp mắt. Nhìn thấy mộ phần của mẹ mình, Tâm Tú Linh vỡ vụn. Nhìn Thiên Vương Cảnh gục đầu trên bia mộ ngủ thϊếp đi, lòng lại nói lên, thì ra, đây chính là lý do nàng cảm thấy thân thương đến vậy, đây chính là lý do ở gần Thiên Vương Cảnh ngài ấy lại yêu thương mình như vậy, tất cả là bù đắp cho hai mươi tư năm của Tú Linh, bù đắp cho ái nhân của mình.
Chứng kiến ngày qua ngày như vòng tuần hoàn không hồi hết, Thiên Vương Cảnh vẫn ngày ngày khóc đến mù loà, khóc đến máu tuông vẫn khóc. Đau lòng, Tú Linh không chạm được, đây là một giấc mơ… giấc mơ để hồn trôi về quá khứ đau thương của người thân mình…
“Chu Nhi…” Tiếng gọi thân thuộc mãi văng vẳng bên tai.
Tú Linh nước mắt rơi không tự chủ, chạy vội đến ôm lấy nữ nhân mặc bạch y, mái tóc đen huyền dịu nhẹ, gương mặt vẫn nở nụ cười xinh đẹp quen thuộc.
“Mẹ… Chu nhi xin lỗi… Chu nhi để ngài vất vả rồi…” Tú Linh khóc đến hoa lê đái vũ, ôm chặt cứng mẹ của mình.
“Không khổ… Chu nhi, mẹ luôn dõi theo con… con là cầu nối của quốc gia, ngoan.”
Thanh Trà để Tú Linh gối đầu lên chân mình, nhẹ nhàng vuốt mái tóc bạc trắng của con mình đau lòng.
Nằm trong lòng mẹ, cảm nhận hơi ấm mà đã rất lâu không có, Tú Linh hưởng thụ nhưng tràn ngập đau lòng. Giấc mơ này nàng muốn nó vĩnh hằng, muốn giới thiệu ái nhân, hai mẫu thân cùng với mọi người quen ở thực cho bà. Giấc mơ cũng được nhưng xin cho nó dài một chút để nàng được ở bên người sinh thành mình lâu một chút.
Tú Linh kể tất cả về cuộc sống của mình, Thanh Trà vui vẻ gật đầu. Sau một hồi thì Tú Linh có chút buồn ngủ rồi...
“Chu nhi… à không, Linh Nhi.. con đã thấy rồi đúng không? Về nữ nhân có thể tự mang thai…”
“Ngài nói với con điều này để làm gì?”
“Ngu ngốc hài tử. Khi ta uống viên thuốc kia, ta đã biết được chuyện gì sẽ đến. Nhưng lại không nghĩ rằng Cảnh nàng ta lại tự hành hạ bản thân như kia. Linh Nhi, ta nói con nghe. Ở nơi của ta, nữ nhân hay nam nhân gì cũng có thể tự dưỡng sinh con được, chỉ là rất khó khăn. Mỗi đứa trẻ tự dưỡng kia nếu được sinh ra, bản thân chúng không cần uống thuốc mà vẫn có thể đậu thai nhờ sinh khí của người ở chung giường lâu ngày. Cho nên Linh Nhi… đừng… đừng chối bỏ đứa nhỏ trong bụng con nữa.”
Thanh Trà đau lòng đặt tay lên bụng của Tú Linh, âu yếm yêu thương mà răn dạy từng lời từng lời một.
Tú Linh là thái y, làm sao không biết bản thân mình đang mang thai chứ. Chỉ là tự dưng không hiểu nguyên do gì lại mang thai khiến nàng lo sợ, luôn tìm cách bài trừ đứa nhỏ. Nhưng tình thương làm mẹ của nàng khiến nàng do dự một khoảng thời gian rất dài, uống thuốc phá thai cũng không dám uống cạn chén mà chỉ uống một phần... nàng rất sợ Nhất Nam sẽ bỏ rơi mình.
Tú Linh được sự dịu dàng của mẹ mình dỗ ngủ, ngủ một giấc an ổn đến say.
Thanh Trà ngẩng đầu, nở nụ cười nhìn nữ nhân long bào đỏ rực trước mặt mà mĩm cười.
“Con cũng muốn được dỗ ngủ sao?”
Xích Long xoay mặt sang hướng khác, đưa tay lau vội đi nước mắt của mình.
“Trẫm… trẫm bộn bề nhiều việc… khụ…”
Thanh Trà cười, rồi bế Tú Linh trao cho Xích Long.
“Tiểu hoàng đế, chăm sóc tốt tỷ tỷ của ngươi, làm nàng đau buồn, ta hiện hồn về bóp chết ngươi.”
Xích Long nhìn Tú Linh cuộn tròn trong người mình, đau xót nhìn nữ nhân đang tan biến vào hư vô. Chính Xích Long đã cùng Tú Linh hồn trôi đến quá khứ này, chứng kiến từng chút, từng chút một sự yêu thương, giận hờn, căm phẫn. Hỉ nộ ái ố đều trãi qua cùng Tú Linh… những gì nàng thấy là sự thật, Tú Linh là tỷ tỷ của nàng…
“Còn một điều nữa… nói với Cảnh là…”
….
Tú Linh giật mình thức dậy, sợ hãi tìm kiếm xung quanh, đánh động người đang nằm gục đầu trên giường cũng giật mình theo.
“Linh… nàng tỉnh rồi.” Xích Long đôi mắt đỏ hoe nhuốm chút lệ đỡ lấy Tú Linh ngồi đàng hoàn. Tay rót một ly nước ấm nhẹ nhàng đặt lên môi của Tú Linh, uy nàng ấy một chút
“Long… Long…” Tú Linh siết mạnh lấy lưng của Xích Long, úp mặt vào bụng nàng ấy mà khóc, khóc đến thương tâm.
Xích Long xoa đầu Tú Linh, chìm trong đau thương của giấc mơ quá khứ vẫn chưa ra được, để Tú Linh khóc một hồi sẽ ổn hơn thôi.
“Linh… con sao rồi… Linh…” Thiên Vương Cảnh được Thiên Lân dìu vào trong. Nghe tiếng Linh nhi gọi lớn khiến ngài ấy đang ngủ cũng bật dậy.
Thiên vương Cảnh đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Tú Linh, xoa xoa để giúp nó ấm lên một chút.
Những điều Thiên Vương Cảnh đối tốt với Tú Linh, là vì nàng là con gái của ngài ấy. Để con gái mình uỷ khuất bao nhiêu năm, tự tay gán tội chết cho hai mẹ con mình yêu thương, để nàng khổ sở bao năm lưu lạc mới tìm về.
Thiên Vương Cảnh chính là bù đắp cho con gái của mình bằng những hành động yêu thương.
“Lạnh quá, sao con lạnh như vậy? Người đâu, gọi thái y, gọi thái y…”
Thiên Vương Cảnh hoảng sợ, đứa nhỏ này sẽ không mệnh hệ gì đâu đúng không.
“Tú thái y… ngài đã ngất xỉu năm ngày rồi…Có thấy khó chịu ở đâu không?”
Thiên Lân hỏi thăm một chút. “Hoàng tỷ, ngươi cũng ngủ năm ngày rồi, bọn ta còn lo sợ gọi thái y cho ngươi.”
Xích Long nhìn đệ đệ của mình, cảm giác chán ghét không còn, thay vào đó là cảm giác yêu thương tỷ muội. Nàng ấy nở một nụ cười, cười đẹp đến mức Thiên Lân cũng nổi cả da gà.
Tú Linh hai tay đỡ lấy tay của Thiên Vương Cảnh.
“Ta về rồi, mẫu hoàng…”
Phượng Hoàng điện im lặng đến đáng sợ. Thiên Lân hốt hoảng quay sang nhìn Xích Long. Nữ đế Xích Long lùi lại để hai mẫu tử người ta tự nhiên, nàng khoác tay lên vai đệ đệ của mình.
“Ta thấy rồi, nàng cũng vậy… quá khứ của mẫu hoàng.”
Thiên Lân nghe vậy lòng liền trùn xuống. Chàng cũng đã nằm ngủ ly bì mấy tháng trời vì bệnh, không nghĩ cùng Thiên Hổ hồn trôi vào quá khứ của mẫu hoàng. U ám cùng đau thương, hai người mới quyết định đích thân tự đi tìm vị tỷ tỷ kia về.
Thiên Vương Cảnh mặt vẫn ngơ ngác thì Tú Linh đã quỳ xuống.
“Chu Nhi bất hiếu… không nhớ ra ngài sớm hơn… để ngài… đau thương như vậy… Chu Nhi bất hiếu.”
“Chu Nhi…” Thiên Vương Cảnh mở miệng, nước mắt lại trào ra. Ôm lấy Tú Linh vào lòng. Đây là hành động ngài ấy đã muốn làm từ rất lâu, ôm đứa con của mình đường đường chính chính gọi tên nó. Muốn cho nó được ăn ngon, muốn cho nó mặc đẹp. Nữ nhi hài tử của ngài ấy là bậc thiên vương, là cầu nối, là tất cả những gì ái nhân để lại cho ngài.
“Tú thái y tỉnh rồi? Vừa hay, ta có mang ít thuốc bổ. Đứa nhỏ trong bụng nàng ấy phải được dỗ béo.”
Thiên Hổ đi vào trên tay bê một chén canh nhân sâm. Hằng ngày, không biết Tú Linh có thể tỉnh dậy khi nào, Thiên Hổ luôn chuẩn bị một chén canh sâm thơm ngon chờ nàng ấy tỉnh rồi uy nàng uống. Cứ nguội lạnh chàng liền đem đi hâm, hết ngày liền nấu nồi khác. Cứ vậy bây giờ đã là ngày thứ năm.
“Đứa nhỏ… đứa nhỏ… còn sao…?” Tú Linh hoảng sợ đặt tay vào bụng mình.
“Đứa nhỏ này… con không được bỏ. Là cháu của ta, là cháu của Thanh Trà… con không được bỏ.” Thiên Vương Cảnh khi nghe tin thái y kia nói đứa nhỏ này không giữ được liền điên lên đập đồ. Nhưng may mắn đó chỉ là suy đoán của hắn. Tú Linh sau khi cầm máu thì đứa nhỏ vẫn còn.
“Hả?” Thiên Hổ đặt chén thuốc xuống bàn, rồi đưa khăn lau mặt cho tỷ tỷ của mình.
“Hoàng Tỷ, ngươi cũng tỉnh. Tú thái y chắc đói bụng rồi đúng không? Ăn đi, đi ăn chút gì thôi.”
“Cảm ơn đệ.” Xích long lại nở nụ cười. Thiên Hổ đổ mổ hôi, hắn đã làm gì nên tội sao?
“Phải rồi, có người gửi lời đến ngày, mẫu hoàng.” Xích Linh đặt tay lên vai Tú Linh, thở dài một hơi.
Tú Linh cũng nhìn Xích Long rồi cười nhẹ.
Hai người cùng đồng thanh. “Mẫu hậu nói… nàng yêu ngài.”
……
Thiên Vương quốc năm thứ năm mươi hai.
Chào đón sự trở lại của Đại công chúa Thiên Vương Chu Tước sau hai mươi bốn năm lưu lạc. Cả vương quốc đâu đâu cũng treo cờ chu tước đỏ rực. Khắp rơi treo đèn cầu may mắn an khang. Tú Linh vì động thai nên không được ở yên một chỗ mà phải đi đứng nhiều để máu được lưu thông vậy nên chuyện vi hành được tổ chức.
Tam Thiên đế của Thiên Vương quốc giả dạng thường dân, dưới sự hóa trang tài tình của Tú Linh. Bốn người là một nhóm thương nhân bán lụa, cùng đi ra ngoài dạo một ngày.
Tú Linh được Xích Long cầm ô che cho, từng bước đi cũng chậm lại để chờ Tú Linh. Tú Linh lâu lâu lại đưa tay sờ cái bụng hai tháng hơn của mình mà cứ mĩm cười.
“Hoàng Tỷ. Hoàng Tỷ, ta có mua một ít trái cây tươi, tỷ dùng chút đi.” Thiên Hổ từ đâu ôm về một giỏ trái cây tươi, còn được ướp mát lạnh.
"Ừ." Xích Long đưa tay định cầm lấy thì Thiên Hổ đã kéo lại
"Ý ta là, Ta đưa cho Đại hoàng tỷ."
Xích Long mặt méo xệch liếc mắt trừng, Thiên Lân cười đến gập cả lưng lại.
Từ khi có Đại hoàng tỷ Tú Linh, Xích Long như con ghẻ, một cũng đại hoàng tỷ hai cũng đại hoàng tỷ. Tức chết! nhìn Thiên Lân lột vỏ cam rồi đưa cho Tú Linh.
Bốn người vừa đi vừa trò chuyện đến vui vẻ. Thiên Lân lướt nhìn một quầy bán trâm cài tóc, người có mắt tinh tường như Thiên Lân nhìn qua liền biết đây toàn là đồ thủ công, ngọc cũng là ngọc quý giá, ấy vậy nhưng giá của nó lại rất rẻ, có chút nghi ngờ.
“Lão bản, cây trâm phượng hoàng này giá bao nhiêu?” Một cây trâm phượng hoàng nằm trong một chiếc hộp riêng biệt được một nam nhân cầm trên tay.
Thiên Lân nhìn một chút, màu vàng óng ánh cùng hoạ tiết nhỏ tỉ mỉ bắt mắt, từng đường nét chạm khắc trên cây trâm quá xinh đẹp đến mức người xem động lòng mà dừng lại ngắm nhìn một chút. Thiên Lân nhận ra đây là vàng thật chứ không phải vàng giả, còn có phát hào quang sáng rực, vừa nhìn liền thích thú. Nhưng nó lại không có giá.
“Vị huynh đài này đúng là có mắt nhìn hàng nha. Cây trâm này là phượng hoàng phi tiên, là trâm của thiên hậu năm trăm năm trước nha. Đây là bảo vật gia truyền của lão, năm nay Thiên Vương quốc mở hội thả đèn cầu may, lễ lớn lễ lớn, bảo vật này lão mang ra đây không phải để bán mà là để tặng.”
Vị nam nhân kia ngắm nghía một chút rồi cũng đặt lại trâm vàng vào hộp.
“Vậy ta không có duyên rồi. Kỳ thực ta có vị huynh đài yêu thích trâm cài tóc chẳng hay lão bản có món nào tốt chút chi bằng trao cho ta?” Vị Nam nhân kia có chút luyến tiếc nhìn trâm cài tóc phượng hoàng.
“Năm nay là lễ lớn, thả đèn l*иg cầu may, lão bản tặng cho ngươi một đoá uất kim hương ngọc trâm.” Lão bản lấy trong một bộ sưu tập của mình một cây trâm bằng ngọc thạch màu trắng tươi, trên đầu có một nụ hoa uất kim hương chưa nở, nhìn giản dị mà lại xinh đẹp.
“Tặng thì có hơi không phải, ta là Phi Ngân Hoa, tiền không thiếu trả cho ngài một cây trâm.” Phi Ngân Hoa áy náy nhận trâm.
Lão bản cười, nét già nua nhăn nhúm.
“Không sao không sao, thấy mặt ngươi dễ nhìn, tặng cho ngươi thôi, chúc ngươi mau chóng tìm được ái nhân để trao trâm ngọc.”
Lão bản trao xong trâm liền nhìn khách lại quầy lựa đồ, có một nhóm người sao? Nữ nhân bạch y kia thật xinh đẹp.
“Lão bản, ta xem cât trâm Tử Đằng phía kia có được không?” Tú Linh chỉ vào một cây trâm trong hộp. Vừa nhìn nàng đã thích nó, một cây trâm màu tím, với bốn sợi vàng được nạm đoá hoa tử đằng.
Nàng thầm nghĩ, nếu cây trâm này mà vấn trên tóc Hoàng Nhất Nam nhất định sẽ rất đẹp. Nó còn một ý nghĩa chính là tình yêu bất diệt.
Lão bản nhìn thấy Tú Linh, ngơ ngác một chút rồi vội vàng đưa trâm tử đằng cho nàng xem, Tú Linh xem đến chăm chú, nàng nghĩ đến gương mặt tươi cười của Hoàng Nhất Nam khi nhận món đồ này liền hạnh phúc.
Tú Linh một khi chú tâm vào một thứ gì đó, ở yên trong thế giới của mình, nàng tự dưng bộc phát một loại tức khí quyến rũ cùng ma mị.
Tú Linh ngày thường lãnh đạm nhẹ nhàng, một cái phất tay đều thanh thoát, bướm lướt trên tà áo, hoa rơi đọng trên vai. Nàng dịu dàng ngoan hiền khi cùng người khác trò chuyện. Một khi chìm đóng vào thế giới riêng như viết chữ, đọc sách, hay suy nghĩ về chuyện quản hậu cung, Tú Linh như một người khác, lạnh lùng quyến rũ, ánh mắt mông lung yêu mị như kéo hồn người. Lúc đó là lúc nàng toả ra yêu mị hương khí quyến rũ đối phương trong vô thức.
Người xung quanh thấy nàng nhìn ngắm say mê liền bu lại đông đúc xem trâm, thực ra để ngắm nhìn nàng. Mấy nữ nhân nào có mái tóc xám trắng tuyệt đẹp, còn khoác bạch y, thêm nữa gương mặt xinh như tiên tử thế kia?
Ai cũng muốn gần nàng hơn một chút.
“Linh…” Xích Long nghiêng dù về phía nàng, tựa người vào lưng nàng
nhìn xem nàng đang làm gì.
Xích Long khống chế lực rất tốt, không hề đè nặng người lên Tú Linh, nhìn nàng đang ngắm nghía cây trâm tử đằng liền liếc mắt trừng mấy người xung quanh.
“Long, ngài xem, có phải cây trâm này rất đẹp không?” Tú Linh vui vẻ nở nụ cười.
Xích Long gật đầu. Nàng thích thì liền mua. Nhanh chóng lấy trong tay ra một túi tiền ném cho lão bản.
“Ấy! Ngài làm gì vậy?” Tú Linh rất nhanh bắt lại túi tiền. “Ném tiền là không hay.”
Nói Tú Linh keo kiệt không phải không có lý do, Tú Linh thật sự rất hiếm khi tự thân ra ngoài mua thứ gì đó, với nàng tiền bạc tuy không cần làm lụng gì, chỉ vung tay một cái hai mẫu thân ở nhà sẽ cho nàng cả rương tiền, vì lẽ đó nàng luôn sợ rằng bản thân một khi tự ý mua một thứ gì mà không cân nhắc kỹ thì sẽ tiêu hao tài nguyên, nàng có thể ngồi chơi xơi nước nhưng không thể hao tổn tài nguyên của người khác.
"Nhưng mà ta có tiền…" Xích Long nhìn Tú Linh không hiểu, một cây trâm thì đáng bao nhiêu, chỉ là muốn mua vui cho nữ nhân này thôi mà.
Tiền nàng ấy không thiếu.
"Ngài đừng có làm ra vẻ mặt ngơ ngác đó với ta. Sao? Thái độ như vậy là sao? Ngài muốn cho mọi người biết là ngài đại gia? Bên ngoài lãnh đạm bên trong nhiều tiền? Tiền này không cần ném! Không sài thì đưa cho ta cất! Phung phí!" Tú Linh mày đẹp nhăn lại, lấy ra đúng số tiền giá cây trâm này đưa cho lão bản.
Xích Long:"......." á khẩu!
Thai phụ thật khó chiều!