Chương 6: Gặp nạn trên sông.
Trên mặt hồ lặng lẽ hòa cùng màn đêm tĩnh lặng, chiếc thuyền rồng trôi nhẹ. Bao nhiêu sự yên tĩnh nhẹ nhàng như vậy khiến người ta cảm giác thật yên bình.Trong thuyền kia 3 nữ nhân uy quyền một công chúa một nữ vương và một sắc lang lặng im ngồi dưới bục không dám động đậy. Lặng lẽ nhìn người trên bục kia viết chữ.
Tú Linh từng nét bút nhẹ nhàng tỉ mỉ trôi trên trang giấy họa phụng. Tiên nữ… hảo tiên nữ. Khi Tú Linh chăm chú rèn chữ, sự im lặng đến đáng sợ ở con người này bộc phát, nếu nói nàng thường ngày vui vẻ cười nói, dịu dàng với mọi người bao nhiêu, khi rèn bút, một nét đi, một nét lặng, một nét bình an. Ánh mắt mơ hồ như mặt sông thầm lặng. Từng cử chỉ chậm mà chắc, nhẹ nhàng mà cũng mạnh bạo. Dáng người thẳng và nghiêm túc đến mức chẳng ai dám đến gần.
Có ai dám ngờ rằng tiểu cô nương mít ướt năm nào giờ lại trở thành tiểu tiên nữ như vậy chứ? Lúc nhỏ nàng dễ "xương" ngoan hiền như vậy mà.
Mà xem bây giờ, càng ngày càng lạnh lùng. Mà có lẽ sự lạnh lùng đó khiến ai cũng say đắm nàng. Kể cả ba người nào kia nữa.
Nét bút đang chạy nhẹ liền bị thuyền động làm lệch nét, một nét cắt ngang chữ “Bình” làm Tú Linh có chút lo lắng dân lên. Trước đây nhiều chuyện tương tự cũng đã xảy ra.
Khi còn ở nhà, mỗi lúc nét chữ trọn vẹn thì không nói. Nhưng hễ mà nét bút đi lệch hướng thì y như rằng có chuyện lớn xảy đến. Một chữ một điều. Ví dụ như khi nàng viết chữ “Lặng” sự yên tĩnh bình lặng thì đột nhiên tay đưa cắt nét chữ. Lập tức bên ngoài náo động vì một chủ hộ lớn dẫn gia đinh đến đòi lại công bằng cho tiểu nữ nhà hắn bị Vương Hoạn Hạt trêu ghẹo. Chuyện phải đến 2 tuần mới giải quyết được lại còn bị bồi thường rất nhiều. Lần khác viết chữ “An”, liền bị cơn gió lớn đập từ ngoài cửa vào làm lem tờ giấy, đêm đó mẫu thân liền mắc phong hàn nặng.
Lần này viết chữ “Bình” bị lem như vậy không biết chuyện gì.
“Quái thật…”
Tiếng nói của Tần Mỹ Giang phá vỡ sự tĩnh lặng kia. Vương Hoạn Hạt ngay từ đầu đã ghét cái tên này rồi, hể nàng ta mở miệng ra câu nào thì Vương Hoạn Hạt cũng tìm thứ gì đó chọt vào.
“Có ngươi quái ấy.”
“Đây… đâu phải dòng sông ta hay đi?”
Nhìn quanh không thấy một ánh đèn, sông Hà Thiên trong mỗi chuyến dạo chơi của Tần Mỹ Giang cùng các quan đại thần, xung quanh luôn có đèn l*иg treo, đôi khi có vài người giặt đồ lúc nửa đêm. Nhưng hiện giờ ngoài tiếng nước và côn trùng thì chẳng nghe được âm thanh nào nữa.
“Mỹ Giang… có vẽ trời sắp mưa, ta nghe tiếng dế kêu càng lúc càng gắt.”
Hoàng Nhất Nam nhận ra có sự bất thường mà Tần Mỹ Giang cảm nhận được, tìm lý do trở về.
Có vẻ cả hai đã làm tri kỷ của nhau 16 năm trời nên hiểu nhau chỉ cần một cái nhìn.
“Lão ngư… mau quay thuyền trở về.”
Nhận lại là sự im lặng của tên lái đò, Tần Mỹ Giang đưa tay kéo nhẹ Vương Hoạn Hạt lùi về sau, bản thân rút cây trâm cài tóc từ từ tiến đến. Lão ngư vẫn đứng im chẳng hề nhúc nhích cho đến khi một cây kim từ đâu bay đến đâm vào tử huyệt của hắn khiến hắn ngã ngửa mà chết.
Thuyền rung lắc khiến Tú Linh mất đà té xuống khỏi bục. Vương Hoạn Hạt nhanh chóng ôm lấy Tú Linh trong lòng. Bảo vật, không thể tùy tiện để rơi.
Vòng tay Vương Hoạn Hạt quá đỗi quen thuộc. Cảm giác an toàn này… tại sao tên này không an toàn như vòng tay hắn đem lại chứ. Tên ngốc này lúc nào cũng ranh ma làm trò trêu chọc người khác. Nhưng phải thú thật rằng tên ngốc này rất giỏi. Vừa xinh đẹp lại giỏi giang. Tại sao không tìm một nam nhân tốt mà gả vào lại đi tán tỉnh nữ nhân cơ chứ.
Bên ngoài, 5 tên đạo tặc bay đến, Tần Mỹ Giang giao đấu với bọn chúng bằng cây trâm nhỏ bé. Liền cố kéo mấy tên áo đen đó ra mạn thuyền, tránh làm tổn hại mấy người phái trong.
Ngứa tay ngứa chân, Vương Hoạn Hạt cũng muốn trổ tài nhưng tuyệt đối phải bảo vệ bảo bối nhà mình. Nhưng chỉ một người lại thảnh thơi ngồi xơi nước như nữ đế Hoàng Nhất Nam kia. Phong thái nữ vương bức người khiến Vương Hoạn Hạt nóng cả máu. Bạn chí cốt đang đánh nhau ngoài kia, ả ta lại ngồi nhâm nhi thế kia. Cứ như biết trước được điều gì ấy. Dù sao cũng mang danh nữ vương. Không lẽ đoán trước được tương lai? Không phải chứ. Coi kìa coi kìa, uống trà thảnh thơ, coi kìa, lại còn xoa xoa tay Linh nhi nhà ta, cái tay thối kia, êii... cái tay kia, không được nắm... êiii! Nếu không phải vì thuyền rung lắc, ta bận ôn Linh nhi, ta đã một cước cho ngươi lăn xuống sông.
Vương Hoạn Hạt hung dữ trợn mắt lên trừng Hoàng Nhất Nam, nữ vương kia nào để ý, chỉ lo thừa cơ nắm tay nữ nhân kia thôi. Da trắng trắng mềm mềm.
"Chuyện gì rồi cũng ổn thôi."
Nàng nói rồi xích lại gần Tú Linh, Vương Hoạn Hạt càng xích ra xa.
"Đồ nữ vương da^ʍ tặc háo sắc."
"Ta ôm nàng giúp ngươi a~"
"Khỏi! Cả giang sơn của ta là nàng. Không cho ngươi."
"Nè, cho ôm một cái thôi."
"Không!!"
"Đồ nữ nhân keo kiệt. Không biết nhường nhịn cho người trong gia đình gì cả."
"Ai người thân với ngươi. Đồ háo sắc. Bạn bè huynh đệ tỷ muội của tên khốn đều háo sắc."
Tần Mỹ Giang bên ngoài nhịn cười nhưng vẫn tập trung vào trận đánh.
"Mặt mũi xinh đẹp, miệng cũng xinh và sao nói lời không hoa mỹ gì cả. Ngươi cẩn thận trời phạt ngươi."
"Hứ, Lão Vương ta trời không sợ đất không sợ. Phạt? Ta sợ chắc."
Cơn mưa rào đổ xuống. Nhờ cái sự tự tin về sức mạnh của mình và cả cái lý do ghét hộ vệ đi theo của Vương Hoạn Hạt mà giờ cả bốn người lênh đênh trên sông, trớ trêu hơn nữa phía trước là thác lớn. Tiếng rào rào không thể nghe được gì cả.
À phải nói là có nghe. Nghe tiếng gươm đao và hai tên đần đang cãi nhau trong thuyền.
Bọn đạo tặc tên thì bị gϊếŧ tên thì bỏ chạy, chẳng ai lái thuyền làm thuyền cứ trôi theo dòng chảy. Ai mà ngờ mưa ngày một lớn như vậy chứ.
“Các ngươi… không sao chứ.”
Một thân đẫm mưa, chà chà… công chúa uy nghiêm giờ lại bị ướt như chuột lột thế này, đã biết thừa tên này võ công cao cường. Dù tên này có bị một vài vết sẹo thì cũng chả liên quan gì Vương Hoạn Hạt nhà ta cả. Trận này khiến Vương Hoạn Hạt được mùa hả hê trêu ghẹo rồi nhưng sao… mắt nàng nặng quá… cứ buồn ngủ thế nào ấy.
Thân thủ của Vương Hoạn Hạt cũng chỉ để phòng thân, vì mãi bảo vệ cho Tú Linh, luôn ôm khư khư nàng ấy trong người, mặc khác chỉ trước chỉ sau nhiều chuyện mà không hề biết có kẻ đánh lén mình. Bị một tên phía sau phóng châm độc vào bả vai. Hiện giờ thấy công chúa mình ghét ướt mem muốn ghẹo cũng không được. Tự nhủ không được buôn bảo bối trong tay ra nhưng Vương Hoạn Hạt không còn chút sức lực nào cả.
Thuyền vì va vào đá, rơi tự do xuống con sông dữ dội đang gầm thét, nó vỡ ra như vừa bị con sông nhai ngấu nghiến thành từng mãnh. Vương Hoạn Hạt gần như bất tỉnh, cả cơ thể mất nhận thức…
Một kẻ đạp vào đá, lấy đà bay thẳng xuống nơi Vương Hoạn Hạt đang rơi.
Cảm thấy bàn tay ai đó nắm lấy… tóc của mình. Chết tiệt… mái tóc này là Tú Linh thắt cho ta đấy… tên khốn nào to gan dám… nàng mơ màng rồi ngất đi.
Trên tảng đá lớn, bóng người mặc đồ đen lưng cõng Hoàng Nhất Nam tay bế Tú Linh, hai người đang ngất xỉu. Ánh nhìn chằm chằm của hắc y nhân nhìn xuống dòng sông đó rồi lặng lẽ quay về.
Hoàng cung một canh giờ trước còn im lặng thì bây giờ ồn ào náo loạn hết cả lên. Nữ Vương đại đế Hoàng Nhất Nam thì ngất xỉu nữ nhân hoàn hảo Tú Linh thì ngợp nước. Tệ hơn là Công chúa và công chúa phi mất tích.
Dưỡng Tâm Phòng một mình A Thảo lo lắng cho tiểu như đang say giấc. Không thể hỏi lý do, chỉ đứng im một chỗ canh chừng tiểu thư nhà mình lên cơn sốt bất chợt thì còn chữa trị kịp. Riêng điều làm chị ấy thắc mắc là tại sao Bảo Yến lại đưa tiểu thư về, lại còn ướt mem như thế.
A Thảo thay y phục của tiểu thư xong, đi ra ngoài liền thấy ai đó lấp lấp ló ló sau vườn
"Bảo Yến, ta giúp người."
A Thảo là người trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ quý tiểu thư nhà mình có mệnh hệ gì. Nhìn Bảo Yến loay hoay ngồi sau vườn hoa liền lại gần, thì phát hiện nàng đang lau vết thương trên cánh tay mình.
"Ta lo được."
Bảo Yến vẫn cúi đầu, dùng khăn chặm vào vết thương mà lúc nãy có thể là va vào đá.
A Thảo không nghe, tỷ ấy ngồi xuống nắm lấy tay của Bảo Yến, bôi thuốc.
Bảo Yến là tùy tùng thân cận của Tần Mỹ Giang, nàng là đứa trẻ không cha mẹ, được nuôi dạy bởi một băng sát thủ. Sau này bị binh lính triều đình bao vây nhưng không ai thiệt mạng Mà còn được vào cung hầu cận hoàng thượng. Bảo Yến còn nhỏ, nàng được cho đi học nhưng lại lười biến, hay leo vào Binh phủ xem binh lính đánh trận và làm nàng mê mẫn muốn học.
Một hôm, Tần Mỹ Giang đi vi hành một mình. Liền bị đám tặc bao vây. Bảo Yến ham chơi chạy khỏi kinh thành thấy vậy liền lao vào cứu. Bạn nhỏ này liền tung những chiêu thức mình học lỏm được mà bảo vệ nàng ta. Tần Mỹ Giang mới để ý nàng ấy và mang nàng ấy về làm hầu cận và dạy võ cho nàng.
Vì sự ưu ái mà Tần Mỹ Giang dành cho Bảo Yến quá đặt biệt. Nên Bảo Yến rất hay bị các nha hoàng và binh lính khác để ý. Bảo Yến tài giỏi nhanh nhẹn. Bê trục, trồng cây, nấu ăn, binh pháp đều rất giỏi. Nhưng chỉ có học là nàng đầu hàng. Có lần nàng bị áp lực bởi các chàng lính rủ đi chơi, có khi ngỏ lời yêu thương. Nhưng với Bảo Yến ngốc này thì nó như một lời thách đấu. Bảo Yến liền tung đấm vung đá đánh te tua đám người đó.
Tần Mỹ Giang biết được. đã bá đạo mang nàng thả vào lầu xanh. =)))
Sau bảy ngày "rong chơi" trong lầu xanh, Bảo Yến hóa điên. Tần Mỹ Giang hăm dọa, nếu Bảo Yến còn hung hăng tùy tiện để người khác biết nàng ấy là sát thủ, Tần Mỹ Giang sẽ đem nàng ném vào lầu xanh lần nữa.
Ngoài công chúa, Bảo Yến không chơi với ai. Ngoài công chúa, chẳng có ai có thể làm nàng ấy lung lay ý niệm. Ngoài công chúa, chẳng có ai… Á!!
Sáng chói!! Ai vậy??!!
Bảo Yến ngẩng mặt lên nhìn, là một tỷ tỷ, tóc ngắn và xinh đẹp. Lão thiên gia a, tại sao lại có một người đẹp như vậy a?
Bảo Yến say đắm nhìn A Thảo mà không để ý vết thương trên tay mình đã được chăm sóc rất gọn gàng.
"Là người cứu tiểu thư nhà ta?"
A Thảo hỏi trong khi mặt vẫn không nhìn nàng ấy, chỉ chú tâm vào vết thương.
"Ta… ta chỉ đi theo bảo vệ công chúa."
Tự dưng lắp bắp trước nữ nhân. Bảo Yến không lẽ cũng thích nữ nhân? Không phải chứ. Nàng chỉ vào lầu xanh có bảy ngày thôi mà. Hay là tại công chúa hay dẫn nàng qua các nước có nhiều mỹ nữ, thả nàng ở đó rồi công chúa thượng triều? Không, có thể là trong cung quá nhiều mỹ nhân...
"Không phiền chứ, người có thể kể ta nghe không?"
"AH… trước lúc đi, Vương hồ... à Vương cô nương cấm hộ vệ đi theo nên ta ngụy trang lén đi sau. Khi ta đi theo, ta phát hiện có vài tên áo đen bám theo các nàng, tên lái đò trông rất khả nghi. Khi hắn rút dao, ta đã biết có chuyện chẳng lành. Để hắn không làm hại các quý tiểu thư, ta đã gϊếŧ hắn trước. Sau thì tất cả cùng xông lên. Con thuyền bị vỡ khi rơi xuống thác nước. Ta chỉ cứu được nữ vương và Tú lão sư, công chúa ra hiệu cho ta quay về nên… nên…"
Đem tất cả nói ra, mặt của Bảo Yến đỏ đến bốc khói khi ai kia cứ chăm chú nhìn.
"Quý tiểu thư nhà ta toàn mạng cũng nhờ người. Xin nhận của ta một lạy để…"
"ÂY!! Tỷ đừng làm vậy ta khó xử lắm. Tỷ không cần làm vậy…"
Bảo Yến lúng túng tay chân lộn xộn.
"Vậy, ta phải làm gì để báo đáp ơn này."
"Tỷ… tỷ cho ta biết tên, sinh thần, số đo ba… à không… tỷ cho ta biết tên và sinh thần, món ăn tỷ thích, sở thích… à… còn… còn…"
"Tiểu thư gọi ta là A Thảo, ta không biết ngày sinh của mình, không có món ăn thích và cũng không kén ăn."
Bảo Yến mặt càng ngày càng đỏ. Ngự tỷ lạnh lùng kia… đúng gu của nàng.
Xinh đẹp lạnh lùng, nhưng bàn tay lại dịu dàng ấm áp. Cái bình thủy! Đúng vậy. Nàng ấy là giống cái bình thủy, trong nóng ngoài lạnh. Ta thích tỷ.
"Ta… ta tên gọi Bảo… Bảo… Bảo…"
"Bảo Bảo? Tại sao mặt người lại đỏ như vậy? Có phải phong hàn?"
A Thảo tiến lại gần, tay vén tóc tay sờ đầu nàng. Bảo Yến mặt ngượng như muốn nổ nhưng cũng ngồi yên cho ai kia sờ mình.
"Bảo Yến Tử, tên ta là Bảo Yến Tử. Tên Công chúa hay gọi là Bảo Yến. Tỷ... có thể... có thể..."
Bảo Yến lí nhí giọng càng ngày càng nhỏ nhưng cũng đủ nghe.
"Vậy ta gọi người là Bảo Yến được chứ."
"A Thảo cô nương, Tú Lão sư đã tỉnh."
Lính gọi A Thảo, nàng cúi người chào rồi lại đi. Bên này tên lính nhìn Bảo Yến đang nở hoa mặt đần độn.
"Bảo Yến, Người có sao không?"
"Khụ. Ta là Bảo Yến Tử, các ngươi không có quyền gọi ta là Bảo Yến."
"Vậy… Bảo Yến Tử, người có cần ta gọi ngự y cho người?"
"Để làm gì? Ngươi điên rồi. Đi làm việc đi."
Bảo Yến ngồi dậy, phủi mông chạy theo sau. Mấy người cung nữ vỗ vai an ủi chàng lính.
"Xem ra sự quan tâm của ngươi vô ích rồi Tiếu Ngôn à"
"Bỏ đi bỏ đi, lần này không được thì lần khác"
Một nha hoàng lật quyển sổ nhỏ.
"Lần thứ hai trăm lẻ năm Tiếu Ngôn bị Bảo Bảo từ chối."
Mọi người kéo chàng lính đang xụ mặt đi.
Bảo Yến nhanh chóng chạy làm nhiệm vụ tìm kiếm công chúa.
.......
Ngoại lề.
-Zu:"Ôi trời ơi, mọi người thi xong chưa?? Thi tốt không a~?"