Chương 67: MỘT BƯỚC YÊU, VẠN DẶM ĐAU (1)
MỘT BƯỚC YÊU VẠN DẶM ĐAU (1).......
Thiên Vương quốc năm thứ sáu. Lãnh đạo vùng phía Tây, một vương quốc cho dân nhập cư, khá nhỏ bé nghèo khó.
Hoàng Hậu chính thống hạ sinh thêm một tiểu công chúa đặt tên gọi Thiên Vương Cảnh, tước hiệu Thái Hoàng Vương.
Thiên Vương hoàng đế năm ấy có một chính thống hoàng hậu, có ba trăm phi tử giai tần và có hai cô con gái duy nhất.
Tiểu công chúa Thiên Vương Cảnh có một hoàng tỷ hơn sáu tuổi, tên gọi Thiên Vương Ưu Tú. Từ khi sinh ra, Thiên Vương Cảnh được đặc biệt yêu thương cưng chìu, ngay cả hoàng tỷ cũng rất yêu thích Thiên Vương Cảnh.
Đại công chúa ngay khi em mình biết nói liền rất thường xuyên đến dạy cho em học. Đại công chúa tính cách giống hệt với cái tên của nàng ưu tú, toàn vẹn trong tất cả mọi lĩnh vực và được xem thư tân thiên đế thống lĩnh một vương triều theo chế độ nữ quyền.
Thiên Vương Cảnh yêu quý hoàng tỷ, lấy hoàng tỷ làm mục đích để tiến tới nên luôn cố gắng học tập, những gì hoàng tỷ biết nàng nhất định cũng phải biết, những gì hoàng tỷ không biết nàng phải học thật giỏi để giúp đỡ tỷ tỷ của mình.
Thiên vương năm thứ mười sáu. Ngay ngày lễ đăng quang của đại công chúa Thiên Vương Ưu Tú, đại công chúa ưu tú ngoan hiền ấy vậy mà lại to gan bỏ trốn. Hoàng Thượng và Hoàng Hậu ngày đó tưởng chỉ nhất thời ngủ quên, trốn đâu đó vì hồi hộp lo sợ nhưng không, đại công chúa kia là một đi và không bao giờ quay trở lại Thiên Vương Quốc nữa.
Vì để thoả lòng dân tình, Thiên Vương Cảnh bị ép buộc thừa kế ngai vàng, trở thành thiên hoàng bất đắc dĩ vào năm sáu tuổi.
Thiên Vương Cảnh trở thành vua, bị ép phải giả tạo, ép phải ngu ngốc để vạch mặt phản thần, ép trở vào khuôn khổ một là một hai là hai, chú trọng lời nói vì một lời vua nói sai có thể khiến cả nước diệt vong. Thiên Vương Cảnh từ một tiểu nữ nhân ngây thơ ngoan hiền tươi cười biến thành hoàng đế lãnh đạm, không hề tin tưởng một ai.
Thiên Vương Cảnh vì bị áp lực từ các quan đại thần, kẻ nịnh nọt, kẻ tân bốc, kẻ dối lừa, kẻ tham ô, có cả kẻ muốn tranh ngôi đoạt vị.
Năm Thiên Vương Cảnh vừa mười hai tuổi, cha mẹ liền bệnh nặng qua đời, cuối cùng lại dẫn đến tình trạng rụt rè lo sợ không ai gồng gánh công việc, Thiên Vương Cảnh càng trở nên thu mình, trở thành một đế vương bù nhìn, mặc kệ quan lại lộng hành trèo đầu cưỡi cổ.
Một ngày nọ, tiểu hoàng đế trốn đi du ngoạn khiến triều đình náo loạn rối rem. Đi cùng tiểu hoàng đế chỉ có một tiểu thái giám tên gọi Lam Hạ cùng một thị vệ tên gọi Lưu Tống. Ngoài hai người kia thì với Thiên Vương Cảnh không ai tốt cả.
"Ây dô, Hoàng Thượng, ngài đừng có đi nhanh như vậy, nô tài mệt chết đi được." Lam Hạ trên lưng đeo một cái tay nải lớn, bên trong toàn là thức ăn lương khô hắn vừa làm, chưa gì đã bị hoàng thượng kéo đi như vậy.
"Ta vác giúp ngươi." Lưu Tống thụ vệ không để Lam Hạ tiểu thái giám kia để ý liền kéo lấy tay nải của hắn đeo lên rồi bước đi.
Thiên Vương Cảnh chán ghét ngồi bên tảng đá ngắm nhìn thác nước lớn. Nàng đang nghĩ về sơn hà, đang nghĩ về đất nước của mình, thở dài phun một câu.
"Chết hết đi!"
Xong sau đó ném tảng đá lớn vào mặt nước. Tảng đá nhỏ nhảy vài cái rồi chìm xuống mặt hồ trong vắt, thấp thoáng một cái gì đó đang nổi lên, Thiên Vương Cảnh chau mắt đề phòng, phát hiện là một người, không cần biết hắn đã chết hay sống, chỉ cần cứu hắn lên khỏi mặt nước là được.
Thấy hoàng thượng bất ngờ nhảy xuống nước, hai kẻ đang chim chuột đằng kia hốt hoảng chạy đến. Mấy thị vệ âm thầm đi theo cũng hoảng hồn nhảy xuống nước cứu người. Thiên Vương Cảnh rất nhanh kéo được người dưới nước kia lên bờ, phát hiện đây là một nữ nhân, còn có y phục kỳ lạ với một cái tay nải hình đầu mèo to lớn, nữ nhân này mạch còn đập tức là chưa chết. Thiên Vương Cảnh không kiêng kỵ gi mà liền lập tức hô hấp đây nước ra cho người ta.
Sau một hồi sặc sụa nước sông, nữ nhân kia như mớ ngủ khóc lóc vung tay múa chân.
"Các người cứu tôi làm gì? Để tôi chết đi! Đến ngay cả người yêu cũng cắm cho tôi một cái sừng dài như tháp eiffel, tiền bạc đều cho ả ta cuối cùng ả liền đem đi nuôi gái! Tức chết tôi mà!!! Tôi không thèm về nhà nữa đâu!!!" Vừa khóc, nữ nhân kia vừa đấm đá cứ như cả thế giới này trộm tiền nàng.
Lưu Tống thấy nữ nhân lạ lùng này cứ đánh hoàng thượng liền gõ vào gáy nàng ta một cái, nàng ta ngất xỉu!
Thiên Vương Cảnh nhìn nữ nhân này không chớp mắt, bộ y phục kỳ lạ, gương mặt khá xinh đẹp, có một cái nốt ruồi dưới mắt phải trông rất quyến rũ. Nhanh chóng thu lại thất thần, Thiên Vương Cảnh quyết định tự tay bế nữ nhân này trên tay quay trở về hoàng cung.
Thiên Vương Cảnh sau một ngày dài lên triều nghe các người giả nhân giả nghĩa liền mệt mỏi quay về Bình An điện của mình, chưa vào cửa đã nghe tiếng hét la inh ỏi bên trong.
"Không! Thả tôi ra, tôi không phải diễn viên, các người đừng ép tôi đóng phim!"
Nói cái gì vậy?
"Không!!! Đây chắc chắn là truyền hình thực tế đúng không!! Đúng không!!!?"
Thiên Vương Cảnh mở cửa đi vào thì đã nghe tiếng mắng chửi ngày càng lớn.
"Tôi sẽ kiện mấy người tội ép buộc công dân, tôi có bạn làm luật sư đấy! Mau thả tôi ra!"
Thiên Vương Cảnh chau mày một chút, quay sang nhìn nô tỳ tên cạnh.
"Gì đây?"
Tiểu nô tỳ cúi đầu run sợ.
"Hồi Hoàng thượng, nữ nhân kia vừa tỉnh lại đã la hét nói cái gì đóng phim cái gì diễn kịch, bọn chúng nô tỳ không rõ nữa ạ."
Thiên Vương Cảnh đi về phía nữ nhân đang đứng trên giường của mình, cầm một cái hộp hình chữ nhật nhưng lại có dáng cong cong ở giữa như cái hồ lô, ở giữa thùng có một cái lỗ tròn, một cái cần dài khoảng hai gang tay cùng mấy cái dây cột nối từ cái hộp đến cái cây. Nữ nhân kia cứ huơ qua huơ lại, mặt mày thật sự đang tức giận không để ai lại gần.
"Ah, em gái kia mặc long bào vàng vàng trông thật oách nha, à không phải! Mau nói bọn họ thả chị về nhà đi!"
"Ngươi có nhà để về sao?" Thiên Vương Cảnh lạnh lùng nhìn.
Thanh Trà:"......"
Thanh Trà đơ người vài phút, sau đó mặt xụ một đống mếu máo. Tại sao phải trở về nhà... cái đó đâu phải nhà của mình nữa, khó khăn lắm mới hoàn thành xong thí nghiệm trở về nhà sau ba tháng, lại được người yêu thương mấy năm kia tặng cho một cái sừng. Ả ta cùng nữ nhân khác lăn lộn trên chính cái giường của họ. Tức giận nên Thanh Trà liền cho ả ta một bạt tay rồi chạy đi. Nàng mất cha mẹ từ nhỏ, lại không có anh chị em, chỉ có người bạn gái từ hồi cao trung đến giờ cùng ăn cùng nằm bao nhiêu năm vậy mà cái sừng dài như kia lại không biết. Nhục nhã. Định nhảy sông tự tử không ngờ lại được cái đoàn phim này vớt lên.
"Không có nhà... người ta không có nhà..." mắt rưng rưng sắp khóc, Thanh Trà ôm gối chui vào trong góc.
Thiên Vương Cảnh gật đầu để giải tán đám đông, còn dặn ngự thiện phòng chuẩn bị một ít thức ăn.
Sau khi yên tĩnh, Thiên Vương Cảnh bắt đầu để nha hoàn thay y phục, phong thái uy nghiêm đưa tay nhấc chân đều được Thanh Trà thu vào mắt. Sau khi cung nữ kia đi, Thanh Trà mới xích mông lại gần Thiên Vương Cảnh.
"Nè, đoàn phim này giống thiệt thật đó, đóng phim gì vậy? Thời đại nào đây?"
Thiên Vương Cảnh lật tấu chương ngồi xem qua loa.
"Thiên Vương năm thứ mười tám."
Thanh Trà vắt tay lên trán "Đóng phim không có trong lịch sử à... chà~ à mà, đoàn phim này có còn thuê giúp việc không? Chị xin vô làm được không?"
Thiên Vương Cảnh một nửa hiểu một nửa không nên chỉ trả lời những gì mình có thể.
"Ngươi có thể ở đây, dọn dẹp phòng cho trẫm."
Thanh Trà tự cảm thán, bé này thiệt nhập vai, còn tốt tính, có thể nhờ vã được.
"Hoàng Thượng, mời dùng thiện." Cung nữ mang thức ăn vào.
Thanh Trà nhanh chân chạy lại bàn ngồi, dù có là gì đi nữa thì có thực mới vực được đạo.
Thiên Vương Cảnh nhìn nữ nhân này không có một chút gia giáo gì sao? Ăn mà như bị bỏ đói vậy?
"Thức ăn ở đây ngon thiệt, nhưng mà ít muối quá."
Nhìn nàng ăn ngon lành, Thiên Vương Cảnh cũng có chút thèm ăn, nhưng chẳng ăn được bao nhiêu liền cảm thấy no bụng buông đũa.
"Ăn xong gọi nha hoàn dọn dẹp."
"Ủa? Đi đâu vậy?" Thanh Trà miệng vẫn nhai cơm, gác chân lên ghế tay còn cầm đùi gà chỉ chỉ.
"Trẫm bộn bề nhiều việc."
Nói rồi Thiên Vương Cảnh cũng bỏ ra ngoài. Trong cung điện trang hoàng to lớn chỉ có một mình Thanh Trà ngồi ăn, ăn đến vui vẻ no căng.
Nhìn thức ăn trên bàn tự dưng lại nhớ đến cái nữ nhân ở nhà. Không biết đã ăn gì chưa? Không biết cái bạt tay kia có làm cô ấy giận không. Thanh Trà tự lấy một cái đùi gà khác nhét vào miệng mình.
"Cái đồ ngu ngốc, nghĩ về cái người vong ơn bội nghĩa như vậy làm gì? Khấn trời cho cô ta ăn gái đến sặc nước mà chết!"
Sau một hồi rũa trời rũa đất, Thanh Trà mệt mỏi kèm theo no nê liền dọn dẹp.
Hầu hạ bạn gái bao năm đã thành thói quen, ở nhà của chính mình bỏ tiền thuê vậy mà như con sen ở đợ.
Sau khi bê đống chén dĩa ra ngoài, không biết rữa ở đâu nên nhìn mấy nha hoàn đang quét sân háo hức hỏi.
"Chị gái, chỗ nào rửa chén vậy? Nhà bếp ở đâu?"
Nha hoàn quét lá cây thấy nữ nhân kia vừa hôm qua được Hoàng Thượng đưa về và cho ở trong phòng, cứ tưởng khách quý không ngờ là cung nữ, đến cả chén cũng bị Hoàng Thượng bắt đem dọn, xem ra cũng chẳng to lớn gì.
"Đi qua cổng, quẹo phải, quẹo phải rồi quẹo trái."
Thanh Trà bê đống chén dĩa, đi đến đâu gặp người cũng hỏi. Mất nửa ngày thì tìm được cái nhà lớn đang bốc khói nghi ngút, người làm ra vào hối hả tấp nập tay bê thức ăn tay thì bê chén dĩa.
"Cái này rửa ở đâu ạ?" Thanh Trà hỏi một bà cụ
Bà ta chỉ về phía sau nhà, ở đó có một cái giếng cạn. Thanh Trà nội tâm chấn động. Không phải chứ, đến cả nước cũng phải múc bằng tay. Cái đoàn phim này keo kiệt quá đáng hay là dồn tâm sức vào làm tất cả cho giống thật nhất nhỉ? Ngay cả áo quần cũng toàn cổ trang, Việt phục? Hán phục? Cách tân kiểu gì đây??
"Này cái người kia, mau qua đây làm cái này cho ta." Một bà lão mập mập cầm cái muôi chỉ về phía Thanh Trà.
Rửa xong đống chén liền ba chân bốn cẳng chạy lại.
"Bác gái gọi con ạ?"
"Bác gái cái gì? Gọi ta là Mụ lão. Đây, nhà bếp thiếu người rồi, ngươi biết cắt hành không? Cắt cho ta mười củ hành tây." Mụ lão thở phì phò khuấy nồi nước canh.
Thanh Trà dù không nấu ăn không thuộc đầu bếp siêu sao nhưng món gì cũng biết nấu.
Cắt hành tây, sau khi các tiểu đầu bếp thấy một nữ nhân không quen cầm dao liền giở khóc giở cười. Chuẩn bị có màn khóc lóc khi cắt hành tây.
"Mụ lão, cho con miếng khoai tây thừa kia đi." Thanh Trà cầm dao chỉ chỉ về miếng khoai tây sắp ném vào thùng rác.
Mụ lão không hiểu, định nói rằng nên ngâm nước thì sẽ không cay mắt thì liền ngơ ngác trước Thanh Trà.
Nàng cầm miếng hành tây thừa kia chà điên cuồng vào hai mặt của lưỡi dao, sau đó sắn tay áo mà bắt đầu biểu diễn tiết mục thái thành liên hoàn nhát của mình. Từng nhát chém bét gọn nhanh nhẹn làm mười củ hành tây nhanh chóng được chia đều hạt lựu. Ấy vậy mà nàng không hề chảy một giọt nước mắt nào.
Bí kiếp gia truyền của Mụ lão làm không cay mắt là ngâm vào nước vừa cắt. Ấy vậy mà tiểu cô nương ngày cắt nhiều như vậy không hề than trách gì.
Xong việc Thanh Trà ra ngoài dạo chơi.
Nàng cảm thán rằng ở đây mấy người quay phim đúng là trốn kỷ thật, chưa bao giờ Thanh Trà đóng phim thực tế, không ngờ nay có dịp. Khoan đã, có khi nào nàng thật sự xuyên không không? Nàng liền lập tức bóp chết cái xuy nghĩ của mình ngay, chuyện tào lao vậy cũng nghĩ ra được.
Thanh Trà thấy lấp ló một bóng đen nhìn trước nhìn sau rón rén như ăn trộm, trong đầu nàng liền có hai suy nghĩ, đây là thích khách trong phim sao? Hay là ăn trộm thật trà trộn vào đoàn?
Nàng thấy hắn phát hiện ra mình, hắn có chút hoảng loạn, Thanh Trà liền hét lớn.
"Ăn Trộm!!!" Nàng vừa ra khỏi nhà bếp nên có vào người nghe được nàng hét liền vác dao chạy ra, tên áo đen kia liền rút đao nhào đến nàng chém loạn.
Thời nào rồi mà còn vác đao đi ăn trộm, chơi lớn quá rồi đấy, ta kêu cảnh sát bắt ngươi!!! Thanh Trà muốn bỏ chạy, trên mái nhà liền xuất hiện vài tên áo đen khác. Thị vệ hoàng cung cũng ùa ra đánh chém, lúc này nàng mới phát hiện ra rằng đây không phải diễn kịch đóng phim nữa rồi, Có người bị chém đứt cả cánh tay.
"tay... đây... đây không phải đóng phim sao? Đây..." Thanh Trà maqtj này tái nhợt sợ hãi.
Một tên hắc y nhân nhào về phía nàng chém đến, bị chém một nhát vào tay liền sực tỉnh, đau quá...
Xung quanh kiếm đao ồn ào náo loạn, Thanh Trà ôm đầu như cún cụp đuôi, cứ nghĩ rằng bản thân sẽ chết thì cơ thể liền bị ôm chặt cứng. Một l*иg ngực ấm áp cuộn nàng trong lòng.
"Gϊếŧ hết bọn thích khách này cho trẫm." Thiên Vương Cảnh mặt mày nộ khí tức giận lấp tràn cơ thể nhưng cái ôm lại vô cùng ôn nhu.
Sau một hồi chém gϊếŧ, Thanh Trà được ôm trở về phòng, Thiên Vương Cảnh vẫn không thả tay nàng ra.
"Hoàng Thượng, thái y đã đi rồi ."
Thái giám Lam Hạ cúi đầu gọi nhỏ.
Hắn nhìn hoàng thượng của mình vì một nữ nhân mà động tay bôi thuốc. Không phải hoàng thượng ngài ấy rất không thích chạm vào người khác sao?
"Ngươi lui ra trước." Thiên Vương Cảnh kéo tay áo của Thanh Trà xuống sau khi băng bó xong. "Ngươi đang yên đang lành chạy ra ngoài làm gì?"
"Đi... đi rửa chén."
Thanh Trà phát hiện bản thân đúng là xuyên không rồi, còn xuyên vào thời kỳ không có trong sách vở đã từng học. Cung đình tranh đấu trong mấy bộ phim mà nàng coi chém giết hung tàn, nghĩ đó chỉ cà cốt truyện tác giả thêm vào cho ly kỳ hấp dẫn nhưng không ngờ lại là sự thật.
"Lần sau cần gì thì cứ gọi nha hoàn bên ngoài làm." Thiên Vương Cảnh mày đẹp chau lại.
"Biết rồi... em là hoàng thượng thật à?"
Hoàng Thượng người ta là nam nhân phong thái uy quyền tướng mạo cao lớn sắc mặt lãnh đạm. Bé gái này cao lớn lãnh đạm cũng có, duy chỉ có là nữ nhân, không phải quá thiệt thòi rồi hay sao?
"Trẫm tên gọi Thiên Vương Cảnh. Ngươi?"
"Thanh Trà."
Thiên Vương Cảnh không nói nữa mà ngồi lật sách lược. Thanh Trà từ khi biết Thiên Vương Cảnh là vua, không dám lớn tiếng, thở cũng không dám thở mạnh, ai biết được nữ nhân này có buồn chán đem nàng đi chém đầu không cơ chứ.
Thanh Trà ngồi lén lút nhìn Thiên Vương Cảnh, cổ đại nữ vương đúng là vạn cái nhất tay cũng như một, nhẹ nhàng dứt khoát không hề phô trương, lưng thẳng đầu ngẩng cao, mặt không có chút nét tươi cười. Đến cái nhăn mặt khó chịu cũng đẹp nữa.
Trời nóng nực như vậy, chiều sang rồi có lẽ nên đi tắm... Thanh Trà muốn mượn một bộ đồ nhưng lại sợ làm phiền nữ vương nên ngồi im không dám động đậy.
Hoàng hôn, Thiên Vương Cảnh dọn lại tấu chương, muốn gọi nô tỳ bên ngoài mang thức ăn vào cho nữ nhân kì lạ kia. Quay sang thì Thanh Trà đã gục đầu vào cột ngủ say. Không biết vì sao Thiên Vương Cảnh lại có một cảm giác muốn chạm vào đôi môi đỏ mọng kia một cái.
Nghĩ là làm, nàng ấy tiến lại gần, long bào phất giữa không trung, một tay chạm nhẹ mái tóc nâu nâu kia, cảm nhận chính là thơm mùi hoa lựu cùng mượt mà óng ả. Đôi môi đóng mở như đang nếm vị một thứ gì khiến khóe miệng Thiên Vương Cảnh buồn cười nhếch nhẹ. Ngón tay Thiên Vương Cảnh chạm vào phiến môi đỏ hồng, không biết vì lý do gì, tiểu hoàng đế lại nuốt nước bọt. Còn kêu to đến mức bản thân cũng hoảng sợ mà thu tay lại.
Không ổn, nữ nhân này tốt nhất không nên lại gần nàng ta thì hơn, thật đau tim.
Thanh Trà ấy vậy mà ngủ đến tận khuya, bị đói mà tỉnh dậy.
Sợ hãi thấy mình nằm trên giường của hoàng thượng người ta ngủ. Thanh Trà lại phát hiện vị hoàng thượng kia ngủ trên ghế, trên bàn còn đèn dầu lung lay. Nàng ấy co lại vì lạnh, Thanh Trà liền rón rén như ăn trộm đắp chăn cho nàng ấy rồi lại rón rén ra ngoài tìm thức ăn.
Ngự thiện phòng còn sáng, vào xin miếng bánh chắc không sao đâu nhỉ?
Nghĩ bụng rồi Thanh Trà đi vào. Mụ lão đang cắm cúi vào lò lửa, lưng áo thấm ướt đẫm, đầu bếp chính già nghề như bà ấy thức khuya dậy sớm chuẩn bị thức ăn là thói quen. Thấy Thanh Trà liền vẫy tay.
"Xú nha đầu, trời còn chưa điểm canh ba ngươi đã dậy? Đi đâu đấy? Ăn vụn à?"
"Hì hì, bác gái đoán đúng rồi." Thanh Trà mặt dày cầm quạt tròn phất vài cái vào lò lửa."Con đói quá à."
"Xú nha đầu, có vài cái bánh bao trong đĩa kia, ăn đi."
"Mụ lão, ngài nói thiệt cho con biết, đây là đóng phim phải không?"
Thanh Trà vẫn không từ bỏ ý định phanh phui chuyện này, tự dưng tự tử lại đi xuyên không đó là chuyện vô cùng phi logic.
"Ta nghe nói ngươi được hoàng thượng cứu từ dưới sông lên, té sông đập đầu nên điên rồi đi." Mụ lão cười trêu ghẹo
Thôi bỏ mẹ rồi! Xuyên không thật rồi!!
Thanh Trà ngốn bánh bao, sợ quá bây giờ làm sao? Nói thật thì sẽ bị xem là điên khùng, có khi còn bị chém đầu nữa! Không chịu! Mị còn trẻ, mị chưa muốn chết.
"Xú nha đầu! Lúc sáng bị thương không sao chứ? Khương công tử hỏi thăm ngươi đó."
"Dạ? Khương công tử?" ôi chao cái bánh này thiệt ngon nha, nhân gì đây? Nhân thịt heo à?
"Khương công tử tên Khương Hoài, Con trai của tướng quân Khương Thảo Mai, ngài ấy năm nay vừa mười sáu, vừa khôi ngô lại được lòng hoàng thượng. Bao nhiêu nữ nhân muốn được gã vào nhà hắn nhưng không được, ấy vậy mà lúc trưa sau khi hộ giá hoàng thượng xong hắn lại hỏi thăm ngươi."
"Ấy, Mụ lão, con ăn một cái bánh bao nữa nha." Thanh Trà với tay lấy thêm một cái cho vào miệng.
"Ăn đi, ăn hết cho nghẹn chết đi! Có nghe ta nói không."
"Dạ có" í cái này cũng ngon nè, nhân đậu xanh?
"Hắn để ý ngươi đó."
Nam nhân cổ đại đúng là háo sắc, thấy gái đẹp liền muốn rước về làm của riêng. Xin lỗi, chị đẹp chứ chị hong có mê trai.
"Thôi con về đây, ăn no rồi. Bánh của Mụ lão là ngon nhất!"
Xong Thanh Trà bỏ chạy có khói, Mụ lão thở dài rồi nhìn bóng nhỏ chạy đi. Ngài thấy bóng dáng đứa con gái của mình trong dáng hình nhỏ bé đó, tiếc là ở quê nhà bệnh nặng đã qua đời. Tương truyền hồng nhan bạc mệnh, mong sao xú nha đầu kia tốt mệnh một chút.
Thanh Trà vừa tung tăng ôm cái bụng no căng của mình về phòng, vừa nhìn trước ngó sau đề phòng, sợ rằng sẽ gặp thích khách áo đen kia nữa thì có mà bỏ mạng.
Lén lút mở cửa đi vào thì bắt gặp Thiên Vương Cảnh trừng mắt nhìn mình.
"Đi đâu?" Thiên Vương Cảnh rất khó chịu.
"Tại... tại đói... nên... nên..."
"Muộn rồi, vào nghỉ đi." Thiên Vương Cảnh chờ Thanh Trà vào trong, chỉ vào chiếc giường nhỏ bên cạnh bàn.
Thanh Trà biết điều liền nhanh chân leo lên nằm.
Tiếng dế kêu bên ngoài, màn đêm thanh tĩnh, gió lay nhẹ nhàng.
Thanh Trà bắt đầu nhớ về hiện đại, hiếm khi ở thành phố mà im lặng như vậy. Lại nhớ về người yêu cũ, nàng cắn chặt góc chăn mà ấm ức.
Khốn kiếp, nàng tự tử làm gì để rồi bị xuyên không, như vậy có khác nào để đôi gian phụ da^ʍ phụ kia lăn lộn thỏa thích chứ. Khốn kiếp!!!
"Chưa ngủ? Cắn góc chăn làm gì? Đói bụng rồi đi?" Thiên Vương Cảnh định thổi đèn đi thì thấy con chuột cắn góc chăn mắt rớm nước mắt.
"Nhớ nhà..." Thanh Trà mếu.
"Nếu ngươi muốn, ngày mai trẫm cho người hộ tống ngươi về nhà."
"Không muốn về... cha mẹ ta mất từ khi ta còn nhỏ, không anh chị em, không thân nhân... còn bị người yêu phản bội... ta không muốn về, về mà bị đuổi nhục lắm."
Thanh Trà nghĩ rồi nước mắt lại trào ra. Yêu thương người ta nhiều đến mức tiền đi làm thêm để giành được đều cho nàng ta đi học, sau đó còn sợ nàng ta khổ cực mà tiền nhà tự gánh. Đi xa làm ăn gửi tiền cho thì đến khi nhớ nhung về thăm nhà liền gặp cẩu ân ái. Mất hết rồi...
"Hoàng cung của trẫm rất nhỏ. Không có phòng thừa cho ngươi."
"Vậy Tiểu Hoàng Đế đem ta đi chém đầu sao?"
Thiên Vương Cảnh:"....."
Tiếng dế kêu ngày một lớn, Thanh Trà sợ chết sắp khóc đến nơi rồi.
"Bình An điện của trẫm có thể kê một cái giường con. Ngươi có thể ở lại."
Hoàng cung thanh tĩnh bị tiếng hét của Thanh Trà làm rực sáng một nửa. Thiên Vương Cảnh có chút hoảng sợ. Bị đập đầu nên điên rồi?
......
Thiên Vương Cảnh canh tư lại bị thức giấc. Nàng ấy ngủ cực kì cạn, chỉ một tiếng động cũng làm nàng ấy dậy. Bị đánh thức không phải nguyên do gì to tát, nàng ấy nhìn sang chiếc giường con bên cạnh.
"Nữ nhân không có giáo dục! Ngáy lớn như vậy là cố tình đúng không?"
Khẩu xà tâm phật, tiểu hoàng đế ấy vậy mà đến chỉnh lại góc chăn cho Thanh Trà, thích thú vuốt tóc của nàng rồi ngồi xuống bàn, thảnh thơi ăn bánh ngắm heo ngáy. Ngắm say mê đến mức một canh giờ sau vẫn không biết.
"Hoàng thượng! Đến giờ thượng..." Lam Hạ bên ngoài gọi, chưa dứt lời thì Thiên Vương Cảnh đạp cửa xông ra.
"Im mồm!"
Sau đó còn sợ hãi quay nhìn vào trong phòng, thấy người kia chỉ lười nhát xoay người vào góc, gác chân lên gối ngủ say không động tĩnh mới thở phào nhẹ nhõm.
"Qua phòng bên cạnh thay y phục. Lát nàng dậy thì đem thức ăn cho nàng, nhiều muối một chút. Còn nữa, dặn ngự thiện phòng chuẩn bị thức ăn có thể để qua đêm mang vào phòng ta." Thiên Vương Cảnh nở nụ cười khi nghỉ đến gương mặt ăn đến phồng hai bên má thì có chút vui vẻ.
Lam Hạ thấy mặt than hoàng thượng nhà mình cười liền run rẫy nổi da gà lên. Hoàng thượng bị trúng độc gì hay sao? Có cần gọi thái y không? Nhưng nếu trúng độc mà khiến hoàng thượng vui vẻ, ác độc tiểu thái giám kia cũng nguyện ý không gọi thái y.
......
Thần kì... Thiên Vương Cảnh hoàng thượng mặt than không lo triều chính chỉ lười nhát mặc kệ quan đại thần làm mưa làm gió. Hôm nay thượng triều liền nghiêm túc nghe quan đại thần tâu việc. Chưa hết, còn nghe đến chăm chú. Không giống mọi lần chỉ nhắm mắt rồi gục đầu cho qua chuyện, hôm nay thẳng thừng nói trọng điểm, nói về chuyện bày binh bố trận nói về chuyện bình nước an dân. Quan đại thần nghe nàng nói liền mắt mở to, miệng rơi cả xuống đất.
Hoàng thượng bị sao vậy? Tự dưng trở thành trung quân.
"Tóm lại cứ như lời ta mà làm, tấu chương không cần Khương tướng quân cùng Tước tướng quân đảm nhận nữa. Trực tiếp mang đến Bình An điện cho trẫm là được."
"Muôn tâu hoàng thượng, tấu chương nhiều vô số, một mình ngài e rằng..."
Khương Thảo Mai được xem là cánh tay phải của hoàng thượng, hắn đảm trách nhiệm vụ duyệt tấu sớ.
"Không lẽ Khương Tướng quân muốn thay trẫm làm hết? Chi bằng leo lên đây, ngồi trên ngai vàng của trẫm luôn đi." Thiên Vương Cảnh bao lần nhắm mắt cho qua chuyện Khương Thảo Mai này làm sai xót một số điều lệ trong cung, thu phí áp đặt điều lệ mới nhiều vô số.
"Thần không dám, mong hoàng thượng thứ tội..." Khương Thảo Mai cúi đầu lo sợ.
"Bãi triều đi."
Một tuần có ba lần thượng triều, lần nào thượng triều về, trung quân ái quốc quan đại thần thì hãnh diện, dồn tâm sức làm y hệt những gì hoàng đế giao phó. Phản thần thì ngày đêm lo sợ bị vạch trần xét xử.
Thời gian trôi càng nhiều, nhiều người thăng quan tiến chức, có kẻ thanh bại danh liệt. Cửu tộc tru di.
Không thể không chú ý đến sự thay đổi đột ngột của hoàng thượng. Lam Hạ thái giám cùng Lưu Tống thị vệ lấp ló trước cửa phòng hoàng thượng nghe lén bên trong.
"Ta cứ thấy dạo này hoàng thượng ngài ấy ở miết trong phòng cùng nữ nhân họ Thanh kia đùa giỡn gì đó." Lam Hạ hé hé cửa muốn nhìn rõ.
"Ngươi a. Ngài ấy thay đổi theo chiều hướng tốt mà, có làm sao đâu?" Lưu Tống kéo áo không cho tiểu công công nhìn lén.
"Nữ nhân họ Thanh kia đúng là phù thủy, cao siêu như vậy khiến hoàng thượng thay đổi tốt..."
Bên trong phòng, Thiên Vương Cảnh thẳng lưng chăm chú ghi chém sổ sách, Thanh Trà bên cạnh ngồi mài mực, ngủ gục đến liên tục đập đầu xuống bàn.
Thiên Vương Cảnh dạo gần đây thay đổi cực kỳ dữ dội. Nếu thường ngày thượng triều nằm ngủ rồi về Thượng Thư phòng đọc sách viết chữ thì không có động đến việc triều chính.
Ấy vậy mà năm tháng nay, ngày nào cũng soạn binh lược, chú tâm vào dân tình than vãn, điều chỉnh lại luật lệ trong cung. Từ một thiên hoàng lười nhát trở thành chăm chỉ đức vua. Tất cả chắc cũng tại nữ nhân họ Thanh này.
Vô tư vô lo vào một đêm trăng thanh gió mát, Thanh Trà vừa ăn nho vừa cùng Thiên Vương Cảnh ngắm trăng, buồn chán nên nàng nói.
"Tiểu hoàng đế, sao ngài lười biến vậy? Trở trong phim... à không. Ở vương quốc Tương Lai của ta, bậc thiên hoàng rất chăm chỉ nha. Nào là lo việc nước xử việc dân, thương dân như con đẻ, còn ngài thì... Ngài đúng là con giun lười nhát."
Ai mà chẳng có tự trọng? Thiên Vương Cảnh sau ngày hôm đó như bị đã kích, chưa bao giờ có người dám nói như vậy. Duy chỉ có nữ nhân thú vị này.
Chưa hết, mỗi đêm đều nghe nàng kể chuyện về vương quốc Tương Lai gì đó của nàng, nào là xe không cần người lái, nào là cái gì gọi là máy bay, nào là điện thoại nào là wifi gì đó thật sự không hiểu nhưng tiểu hoàng đế lại rất hứng thú.
Thanh Trà kể từ khi được Thiên Vương Cảnh đưa ra ngoài đi chơi, liền chê bai vương quốc tồi tàn nghèo nàn của Thiên Vương quốc. Thiên Vương Cảnh mới hỏi nàng có cách nào phát triểu không, nàng liền háo hức tung tất cả những gì ở "vương quốc Tương Lai " của mình.
Từ đó góp phần rất nhiều trong việc giúp đỡ tiểu hoàng thượng phát triển đất nước.
Công lao to lớn như là giúp đưa nước từ sông cách trăm dặm về cung đình mà không cần sức người. Huy động lực lượng làm một cái gọi là bánh xe nước để dân nước lên cao, dùng máng tre đưa nước về. Còn trồng cây theo các mùa, chưa kể đến còn làm ra một thứ gọi là xe lăn dành cho người già. Có lúc sáng tạo mấy món ăn kỳ lạ, cái gì mà lẩu chua cay, cái gì mà bánh kem.
Đặc biệt Thanh Trà còn huấn luyện mấy con chó hoang trở thành "binh lính" cho bọn chúng ăn sau khi bảo bọn chúng làm một thứ gì đó. Nàng trong ba tháng liền huấn luyện được một đàn chó trăm con nghe lời răm rắp. Một trại huấn luyện được lập ra, thích khách xuất hiện liền bị cắn không thương tiếc.
Thanh Trà sử dụng những mình học được ở mười hai năm đi học vận dụng hết chỉ lại cho mấy đứa nhỏ. Các cách bày binh bố trận trong lịch sử nàng còn nhớ liền đi nói cho Thiên Vương Cảnh nghe, trong hai năm tiếp theo liền thu được phía Đông trong tay. Thiên Vương quốc trở nên dần phồn vinh. vì vậy mà mối quan hệ của hai người dần tốt. Thiên Vương cung điện được trang hoàng to lớn mở rộng khắp nơi, nhưng vẫn câu nói ấy, Thiên Vương Cảnh không quan tâm trả lời.
"Không có phòng trống cho ngươi đâu. "
....
Năm Thiên Vương thứ hai mươi mốt. Thiên Vương Cảnh vừa tròn mười lăm tuổi. Còn đang chăm chú nhìn vào sách lược thì Thanh Trà tung tăng chạy vào, tay còn cầm một rỗ dâu tây đỏ mọng.
"Ăn dâu không tiểu hoàng đế?" Nàng hào sảng gọi lớn
Thiên Vương Cảnh nhìn rỗ dâu không cần hỏi cũng biết ở đâu.
"Khương Hoài cho à?"
"Ừm." Ngồi xuống bên cạnh Thiên Vương Cảnh, Thanh Trà nhìn vào tình hình vương quốc đang dần đi lên, miệng nở nụ cười hạnh phúc. Ở "kiếp trước" nàng chỉ là một đứa làm thuê, xem như vô dụng. Nay giúp được một quốc gia phát triển như vậy. Tự hào nha.
Nụ cười kia vào mắt Thiên Vương Cảnh cực kỳ chán ghét. Nàng ấy lấy dâu tây của Thanh Trà bỏ vào miệng, còn ăn nhanh như ai tranh của nàng ấy.
"Sau này cách xa họ Khương đó một chút." Thiên Vương Cảnh cho trái dâu cuối vào miệng rồi tiếp tục xem tấu chương.
Thanh Trà nghe xong liền tủm tỉm cười. "Ây dô, hoàng đế muội muội ghen rồi à?"
Thiên Vương Cảnh không trả lời.
Thanh Trà nhìn rỗ dâu trống không thở dài. Nàng trước giờ đúng là rất thích ăn nhưng chưa bao giờ tranh giành với Thiên Vương Cảnh cả.
"À tiểu hoàng đế, tối hôm nay ở Ngự Thiện phòng có tổ chức khắc ngọc đó, có đến xem không?" Lễ khắc ngọc một năm tổ chức một lần, tuy là lễ nhỏ nhưng thứ ẩn dấu trong lễ kia rất sâu xa.
Nữ nhân dùng một mảnh ngọc bội không có họa tiết, khắc lên đó một chữ yêu (愛) sau đó tặng cho người mình thích, Không lâu sau sẽ thành đôi. Yêu đương trong hoàng cung tuy không phải cấm kỵ gì nhưng chuyện tình cảm không ảnh hưởng đến công việc là được.
"Trẫm bộn bề nhiều việc." Thiên Vương Cảnh trước giờ câu nói này luôn là cửa miệng.
Thanh Trà nhìn Thiên Vương Cảnh đứng lên rời đi, lúc nào cũng nói xong câu kia thì cũng bỏ đi đâu mất, Thanh Trà cũng không buồn quản. Tiếp tục lục tìm thức ăn.
Thiên Vương Cảnh ra khỏi Bình An điện của mình liền thấy Khương Hoài tay xách nách mang một đống đồ, hắn vừa chạy đến, thấy hoàng thượng liền xanh mặt hành lễ.
"Vi thần Khương Hoài khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế."
"Đi đâu đấy? Tìm trẫm có việc?" Ba chân bốn cẳng chạy vào Bình An điện của hoàng thượng như kia, việc gấp?
"Vi thần... Vi thần là tìm Thanh Trà cô nương..." Khương Hoài trước giờ ăn ngay nói thật.
"Nàng không có trong đây, đi ra cổng thành rồi." Thiên Vương Cảnh ghét bỏ nói.
"Nàng ấy là đi đâu...?"
"Ngươi dám hỏi trẫm?"
"Vi... vi thần không dám... thứ lỗi, vi thần xin cáo lui." Khương Hoài mang lễ vật quý hiếm đến tặng cho Thanh Trà, không nghĩ đến bị hoàng thượng đuổi về. Trước kia có thể không chào nàng ấy nàng ấy cũng không quan tâm. Nay làm nàng ấy không vui, có khi bị nhốt vào đại lao. Hắn nhanh chóng ly khai.
"Lam Hạ." Thiên Vương Cảnh gọi Tiểu thái giám của mình.
"Có nô tài."
"Lần sau kẻ nào đến Bình An điện của trẫm muốn tìm Thanh Trà, đập gãy chân hắn cho trẫm." Thiên Vương Cảnh lạnh lùng bỏ đi.
Lam Hạ nghe xong không khỏi rùng mình, hoàng đế của hắn khi nào lại hung ác như kia, sát khí nghi ngút như vậy chắc chắn không phải đùa...
Đêm đến, Ngự Thiện phòng tấp nập người qua kẻ lại, mấy nô tỳ cung nữ rảnh rỗi ngồi khắc ngọc bội, Thanh Trà cũng có mặt, tay cầm cây đẽo, tay đè miếng ngọc. Đẽo đến mồ hôi ướt lưng.
"Xấu muốn chết." Thiên Vương Cảnh bắt tay sau lưng cúi đầu nhìn tác phẩm của Thanh Trà tròn không ra tròn vuông không ra vuông, trêu ghẹo.
"Có đẹp cũng không thèm cho ngài." Thanh Trà che dấu miếng ngọc xấu xí của mình.
Hoàng Thượng kia tối nay có cuộc gặp mặt với một vị khách, còn dư chút thời gian liền muốn đến ngắm Thanh Trà. Không nghĩ đến nàng ta đẽo ngọc xấu như kia, có chút muốn cười.
"Hoàng Thượng ngài ngồi xuống xem không?" Mụ lão kéo ghế con.
"Hoàng Thượng bộn bề nhiều việcccc!!!" Thanh Trà lớn tiếng trêu chọc. Thiên Vương Cảnh nhìn chăm chú vào mảnh ngọc bội màu hổ phách mĩm cười.
Tiểu hoàng đế gật đầu vài cái rồi bỏ đi, mãnh ngọc đó xấu như vậy, ngoài tặng nàng ấy thì không ai thèm lấy.
"Mụ lão! Xấu vậy luôn hả?" Khi Thiên Vương Cảnh rời đi, Thanh Trà cầm mãnh ngọc màu hổ phách đưa cho Mụ lão xem, bà cười lớn.
"Xú nha đầu, qua đây ta đẽo giúp cho."
"Không, con muốn tự làm. Cho con miếng ngọc khác đi."
Mụ lão lấy một miếng ngọc màu trắng rồi bắt đầu chỉ Thanh Trà đẽo lại. Bên ngoài, nam nhân lính canh, tiểu quan đang chờ nữ nhân tặng ngọc trao duyên, Khương Hoài cũng được tặng rất nhiều nhưng hắn cũng chỉ đưa tiểu nô bên cạnh cất giữ, hắn đi vào trong ngắm nhìn Thanh Trà chăm chỉ, vừa thấy mãnh ngọc bội màu hổ phách bên cạnh vứt vào góc liền đến.
"Thanh Trà... cái đó..." cái đó là cho ta sao? Định hỏi như thế nhưng cảm thấy không phải cho lắm, nói thế khác nào tự luyến.
"Ta cũng định bỏ, xấu quá." Thanh Trà vẫn cắm mặt xuống mãnh ngọc của mình.
"Vậy... cho ta được không?"
Sao cái người này phiền phức vậy nhỉ? "ờ, lấy đi." Lấy nhanh rồi cút chỗ khác cho tôi làm việc.
Vui vẻ ra mặt, Khương Hoài nhặt lấy mảnh ngọc lên rồi đeo vào chuôi kiếm. Hắn muốn nhanh chóng khoe với huynh đệ bằng hữu của mình.
...
"Ngươi vẫn chứng nào tật nấy nhỉ? Theo đuổi nữ nhân Thanh Trà kia tận hai năm." Nam nhân Tí nói.
"Nam nhân năm thê bảy thϊếp, không được người này thì với kẻ khác, ngươi mãi mê chạy theo nữ nhân đó mãi không chán à?" Nam nhân Sửu nói.
"Các ngươi to mồm, không nghe câu mưa dầm thấm đất à? Nữ nhân kia hai năm vẫn không có một nam nhân nào lọt vào mắt nàng ta, chưa kể nàng còn là thân cận nô tỳ của hoàng thượng nữa đó. Khương Hoài mà lấy được nàng chính là lời to." Nam nhân Dần cười hào sảng.
Khương Hoài không quan tâm bọn họ nói, hắn chỉ ngắm nhìn mảnh ngọc bội rồi cười.
Bốn người vừa đi vừa nói chuyện lớn tiếng, va phải một người khác thì mới dừng lại một chút, còn chưa định chửi rủa thì Khương Hoài lập tức quỳ xuống.
"Vi thần khấu kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế. "
Ba người kia cũng vội vã xanh mặt quỳ xuống.
Thiên Vương Cảnh tay bắt sau lưng, mặt không chút biểu tình. Lam Hạ tiểu thái giám nổi lên cảm giác sợ hãi lùi về sau. Ai mà không biết nữ nhân Thanh Trà kia được hoàng thượng sủng ái đến mức nào, còn dám sau lưng ngài ấy bàn về chuyện của Thanh Trà. Sát khí ngút trời.
"Các ngươi cản đường trẫm đi."
Bước chân tiếp theo dẫm xuống, tiếng vỡ nát vang lên rất nhỏ nhưng cũng đủ chứng tỏ ngài ấy đang tức giận đến mức nào. Khương Hoài đầu không ngẩng lên nhưng tay thì chạm vào chuôi kiếm, tiếng vỡ lúc nãy không phải là mảnh ngọc bội của hắn chứ?
Thiên Vương Cảnh tức giận, đá văng mãnh ngọc nát dưới chân. mỗi bước chân như dẫm nát đất mà rời đi. Lam Hạ cuống quýt chạy theo
"Hoàng Thượng, Bình An điện ở hướng kia mà."
"Đi uống rượu!"
...
Thanh Trà ôm mãnh ngọc bội trắng ngọc dù không tính là đẹp mắt nhưng cũng nhìn ra được trên đó khắc chữ gì. Dù sao đây cũng là do nàng khắc đến chảy máu tay mới xong nha.
Đã hai giờ rồi, Tiểu hoàng đế còn chưa về, nàng có chút lo lắng.
"Ây dô, Thanh Trà... Thanh Trà..." Lam Hạ tiếng nói mệt nhọc gọi.
Thiên Vương Cảnh say mèm nằm dài trên vai của tiểu thái giám, hắn là bậc nô, cõng hoàng thượng như kia mà để ai thấy được chắc chắn sẽ trách phạt.
"Sao vậy? Uống ở đâu mà say thế?" Đỡ hoàng đế xuống giường, Thanh Trà rót nước cho tiểu thái giám.
"Sau khi gặp Khương Hoài liền tức giận đi uống rượu, ta làm sao mà biết chứ?" Lam Hạ thở dài rồi quan sát Thanh Trà.
Nàng càng ngày càng trưởng thành, nét xuân thì quyến rũ khiến bao kẻ động tâm, nàng cao ráo xinh đẹp, trắng trẻo một cách lạ kỳ. Nét đẹp của nàng không giống với vất kỳ nữ nhân nào mà Lam Hạ gặp qua, có gì đó cao quý cùng bí ẩn. Không lạ gì nếu hoàng thượng của hắn say mê.
"Ngươi... thích Khương Hoài à?" tiểu tướng quân kia luôn mặt dày theo đuổi hai năm, không động tâm thì chỉ có lãnh cảm.
"Ngu ngốc thái giám, có tin ta méc tiểu hoàng đế ngươi bị thiến hụt không hả?"
Lam Hạ là một tiểu đầu bếp ở Ngự Thiện phòng bị tiểu hoàng đế nhìn trúng. Vì hắn sợ đau nên trốn ngày tịnh thân. Hắn vẫn là nam nhân chính gốc. Mụ lão đã nói cho nàng biết.
"Khụ, ta sai rồi ta sai rồi. Thanh a di à không! Thanh tỷ tỷ!!!" Lam Hạ sau một hồi trò chuyện thì cũng rời đi, Thanh Trà phải chăm sóc cho tiểu hoàng đế.
Khi thay y phục cho nàng ấy, Thanh Trà liền phát hiện nữ nhân này đã trưởng thành rồi. Cao lớn xinh đẹp, ngực cũng có phần nhô lên như thế, thục nữ... tiểu hoàng đế ngày ấy bây giờ đã là hoàng đế rồi.
Ngay từ đầu Thanh Trà chỉ xem tiểu hoàng đế như muội muội, chưa hề có ý muốn cùng một đứa nhỏ chưa đủ tuổi vị thành niên này yêu đương.
Không nghĩ đến sau hai năm ở chung liền động tâm.
Thanh Trà biết cổ đại này không chấp thuận tình yêu cùng giới như ở thế kỷ của nàng, nàng thật sự không muốn làm tiểu hoàng đế kia vướng bận yêu đương lỡ việc nước, Thanh Trà giữ đúng chừng mực với Thiên Vương Cảnh. "tỷ tỷ yêu thương cưng~"
Ấy vậy mà khi nhìn thấy cơ thể của Thiên Vương Cảnh, Thanh Trà hoảng sợ với suy nghĩ vừa lóe lên của mình.
Nàng từng có giấc xuân mộng, cùng tiểu muội muội này lên giường. vội vã đưa tay tát mặt vài cái cho tĩnh.
Nhanh chóng hay y phục rồi Thanh Trà cũng bỏ ra ngoài.
....
Chuyện càng lúc càng kỳ lạ. Thanh Trà đột nhiên dọn qua một phòng khác, càng lúc càng tránh mặt tiểu hoàng đế. Thiên Vương Cảnh thấy nàng như vậy càng ngày càng uống say, say đến mức quên trời quên đất, quên luôn thế sự, còn sinh ra thói đập phá đồ đạc, có mấy lần Thanh Trà đến can ngăn nhưng Thiên Vương Cảnh lại dùng lời lẽ cay nghiệt đuổi người. Có lần Thanh Trà tặng mãnh ngọc trắng kia cho nàng ấy, vậy mà khiến nàng ấy một tay bóp nát làm mãnh ngọc ghim vào tay. Thanh trà không quan tâm mãnh ngọc khổ cực mình làm ra mà chỉ lo lắng cho bàn tay Thiên Vương Cảnh. Ấy vậy mà lạu bị nàng ấy hung hăng đuổi đi.
Đỉnh điểm nhất chính là Thiên Vương Cảnh chứng kiến Khương Hoài ôm hôn Thanh Trà ở ngự hoa viên vào đêm trăng thanh.
Tiểu hoàng đế ngay lập tức bỏ đi, tức giận đến mức trong phòng có bao nhiêu đồ quý giá ngài ấy yêu thích cũng đem đập vụn.
Lam Hạ tiểu thái giám thấy hoàng thượng tức giận như thế liền xác định ra suy nghĩ của mình lâu nay, ngài ấy là yêu nữ nhân kia. Thay mặt hoàng thượng đau lòng tức giận, Lam Hạ sẽ đi rang dạy Thanh Trà một bài học.
Nhắc nhở thái giám khác đi theo trông chừng hoàng thượng, Lam Hạ hùng hùng hổ hổ chạy đế ngự hoa viên khi nãy, chưa kịp nhào đến đánh đôi gian phu da^ʍ phụ kia thì đã thấy Thanh Trà tặng cho Khương Hoài một bạt tay, hắn giật mình liền ngã người ra sau, hốt hoảng tay ôm má mà nhìn Thanh Trà, từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ hắn chưa một lần bị ai đánh cả.
"Ngươi điên rồi! Còn dám hôn ta? Đừng tưởng ngươi là con trai của quan tể tướng rồi muốn làm gì thì làm, bẩn muốn chết, từ giờ cách xa ta ra!" Thanh Trà ghét bỏ đưa tay chùi môi mình, bao nhiêu son phấn đều bị chà lem luốc.
Thấy Lam Hạ đứng ngơ ngác nhìn, Thanh Trà cũng mặc kệ, nàng bây giờ muốn đi tắm. Tự dưng gọi nàng ra rồi ôm ôm ấp ấp, còn hôn nàng. Ghê muốn chết đi được.
"Ấy, Thanh Trà... chờ ta..." Lam Hạ vội chạy theo!
"Kêu cái gì, ngươi cũng đứng xa ta ra một chút, nam nhân toàn một đám háo sắc."
"Ta tưởng ngươi thích Khương Hoài?!" Không phải một mình Lam Hạ nghĩ như vậy, chuyện Khương Hoài hắn theo đuổi Thanh trà cả cung đình ai cũng biết.
"đừng có tưởng ai cũng thích nam nhân như ngươi!" Thanh Trà chán ghét tức giận bước đi.
"Sao... sao ngươi biết ta..."
"Ta còn biết ngươi là thích Lưu thị vệ. Trước khi hắn tòng quân đánh giặc, các ngươi luôn cùng một chỗ, nghĩ bằng ngón chân cũng biết." Thanh Trà vào phòng tắm đóng cửa, Lam Hạ đừng bên ngoài gọi vào.
"Lúc nãy hoàng thượng thấy ngươi cùng hắn hôn nhau đấy."
"Hoàng thượng còn nhỏ, với ngài ấy ta chỉ là tỷ tỷ thôi, không gì cả."
"Ngươi không thích hoàng thượng sao?"
"Thích thì sao mà không thích thì sao? Nói cho cùng, ngài ấy cũng là hoàng thượng. Dù ở nơi của ta hai người cùng giới cùng yêu thương nhau là chuyện hết sức bình thường. Nhưng ở đây không như vậy đúng không? Còn bị dụng cực hình nữa."
Lam Hạ không trả lời, hắn nhìn lên trời mà thở dài. Một lúc sau, Thanh Trà tắm xong đi ra, hít thở bầu không khí trong lành rồi hào sảng nói.
"Ta còn ở đây, trước lúc ta chết, nhất định sẽ thay đổi luật cho phép người cùng giới đường đường chính chính yêu nhau. Tin ta!"
"Cái miệng của ngươi nói toàn điều xấu. Hèn gì ngươi lại xấu tính như vậy!"
"Chỉ có tiểu hoàng đế mới được gọi ta như vậy, tỷ tỷ đánh đòn ngươi!!"
....
Vài ngày sau, thói hư của Thiên Vương Cảnh ngày một lớn, say quên cả dân tình, mặc kệ triều chính, còn náo loạn khắp nơi.
Đêm khuya, Lam Hạ mồ hôi mồ kê đổ ào ạt, sợ hãi đứng bên ngoài, không biết nên ngăn cản Thiên Vương Cảnh đập phá đồ đạt như thế nào.
"Thanh Trà! Thanh Trà!!!" Thiên Vương Cảnh hét lên, Bên ngoài, Lam Hạ sợ hãi nói.
"Thanh Trà đang ở trong thượng thư phòng đọc sách thưa hoàng thượng."
Tiếng phá cửa rất lớn, Thiên Vương Cảnh tay cầm bình rượu, bước đi loạn choạng tiến về phía trước. Ai đỡ cũng bị nàng ấy hất văng.
Đứng trước thượng thư phòng, Thiên Vương Cảnh xông vào trong. Lam Hạ không dám vào mà chỉ đứng bên ngoài.
Đêm khuya thanh tịnh, Lam Hạ nghe được bên trong kia hỗn loạn thế nào. Tiếng la hét của Thanh Trà ngày một lớn, tiếng vải vóc bị xé không thể nào át đi được. Lam Hạ biết bên trong đang xảy ra chuyện gì nhưng không thể vào dù lòng đang nóng rát. Hắn là thái giám, không có quyền xen vào chuyện của đế vương, nhưng đế vương kia chính là bạn của hắn, còn nữ nhân kia chính là tỷ tỷ mà bọn hắn rất yêu quý. Tiếng khóc của Thanh Trà khiến tâm của Lam Hạ đau. Hắn liều mình xông vào trong.
Hắn một mắt nhắm một mắt mở túm lấy Thiên Vương Cảnh nằm trên người Thanh Trà kéo ra, thuận tay xé tấm màn che phủ lên người của Thanh Trà.
Thiên Vương Cảnh bị rượu làm điên đảo, còn có tức giận bao lâu dồn nén liền trút hết lên Thanh Trà, đêm hôm đến cưỡng bức nàng.
Lam Hạ một tát vào mặt hoàng thượng khiến rượu vơi đi năm phần, Thiên Vương Cảnh nhìn ngón tay dính máu của mình mà hoảng sợ, nhìn vào nữ nhân xoay lưng úp mặt vào tường kia nằm co lại mà đau lòng. Thiên Vương Cảnh tháo chạy.
"Thanh Trà... xin lỗi... ta... hoàng thượng ngài ấy..." Lam Hạ muốn nói gì đó an ủi nhưng không biết nói thế nào.
"Đi đi. Ngươi đi theo xem chừng nàng ấy. Đừng để nàng ấy say rượu loạn tính." Giọng nói run rẫy, Thanh Trà đang sợ hãi.
Lam Hạ ra ngoài, dặn một vài người trông chừng Thanh Trà rồi cũng đi tìm hoàng đế.
Thanh Trà là người hào sảng trong lời nói nhưng tâm can bên trong rất nhút nhát, quen người yêu lâu như vậy mà không chịu cùng ả ta động chạm, chung giường ngủ nhưng Thanh Trà vẫn bị người ta sờ soạn đến hoảng sợ. Có lẽ cũng vì lẽ đó mà người ta tìm cô gái khác. Nàng hai mươi tuổi có hơn rồi, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, và chưa bao giờ nghĩ lại bị chính muội muội mình quan tâm nhất cưỡng bức. Nàng không giận vì điều đó, nàng biết sớm muộn gì điều đó cũng xảy ra, nhưng nàng không nghĩ tới chính là Thiên Vương Cảnh say rượu làm điều đó.
Thiên Vương Cảnh nhốt mình bảy ngày trong phòng, không ăn uống. Ngày càng tiều tụy.
Thanh Trà quyết định vào trong khuyên ngăn nàng ấy.
Thiên Vương Cảnh gặp Thanh Trà như cá gặp nước, như hạn hán gặp mưa sa. Sợ hãi ôm lấy vì sợ nàng bỏ rơi mình, siết tay chặt đến mức nàng ho khan vẫn không thả.
"Đừng rời xa ta, bên ta đi, ta bảo hộ cuộc đời còn lại cho nàng... Thanh Trà... đừng đi..."
Thanh cô nương không hề nhắc đến chuyện đêm hôm đó, nàng chỉ nói rằng Thiên Vương Cảnh đến năm mười tám tuổi, nàng sẽ nói cho tiểu hoàng đế đáp án.