Chạy Trời Không Thoát Khỏi Tay Ta

Chương 67

Chương 66: Hồn Trôi.
"Hồn trôi theo áng mây trời.

Ta đành quên vị ngọt đôi môi.

Ta cắt đứt tơ duyên hồng trần.

Ta đốt cháy chân dung hoạ người..."

........

Xích Long phất long bào quay lưng bỏ đi ngồi xuống ghế, nàng dùng một cái nón tủ lên mặt mình.

"Mang hắn đi đi, không khéo ta đánh chết hắn bây giờ."

Thiên Hổ vội vàng nâng Thiên Lân dậy kéo chàng đi, mặc kệ chàng còn muốn cãi nhau với Xích Long. Để hai người cứ tiếp tục đánh nhau như vậy thiệt thòi chính là Thiên Lân.

Thiên Hổ dìu Thiên Lân về phòng, gọi thái y vào khám cho chàng. Thiên Lân thường đi đánh trận tuy ít chịu ngoại thương nhưng chàng cũng là người thường nội thương rất nhiều. Nói đúng hơn, Thiên Lân có thể chịu được mấy đòn tấn công phá hoại lục phủ ngũ tạng của người bình thường một cách trơn tru mà không hề bị gì nghiêm trọng. Tuy vậy nhưng lâu ngày tích tụ cũng gây một số biến chứng khó giải quyết bằng thuốc than.

Thái Y khám cho chàng xong liền thở phào nhẹ nhõm.

"Tam Thiên Vương hiện không sao rồi, nội thương lúc trước cũng đã được đã thông kinh mạch, dù không biết nguyên do nhưng nếu máu độc được tống ra ngoài như vậy là tốt rồi. Thần sẽ kê vài đơn thuốc bổ cho ngài ấy."

Thiên Lân chau mày mở mắt, chàng biết lúc nãy Hoàng Tỷ không phải muốn gϊếŧ mình, một chưởng kia có lẽ đã ngầm chữa bệnh cho mình, ngoài mặt thì nói ghét nói không ưa, nhưng thật sự dù sao bên trong họ cũng là tỷ đệ cùng sinh.

"Lân, ngươi tỉnh hả? Uống ít nước đi." Thiên Hổ đem một ly nước ấm lại uy cho chàng, hắn biết chàng khó chịu sau lần hộc máu tươi ra. Hắn là em út, sinh ra không được tung hô như Hoàng tỷ, không được chú trọng như Hoàng huynh, hắn bình bình đạm đạm mà sống, cả ba người không hề được sự quan tâm của người sinh mình ra, đều chỉ được các cung tần, ma ma trong hoàng cung chăm sóc.

Lên năm tuổi, Hoàng tỷ cùng Hoàng huynh đã được cho đi học có lão sư dạy tận tình, còn hắn thì lủi thủi không ai quan tâm. Chỉ đến khi Hoàng tỷ cùng Hoàng huynh chỉ cho hắn học hắn mới cảm thấy được yêu thương.

Hắn từ nhỏ đã ít nói, nhưng lại là đứa nhỏ khoẻ mạnh và sức bền bỉ rất cao. Hắn không giỏi học tập như Hoàng huynh, không giỏi toàn diện như Hoàng tỷ, nên hắn học võ. Hắn theo chân các tướng quân học tập, rèn luyện, thông thạo vũ khí, sau đó đi làm vương quân đánh trận, bảo vệ lại các Tỷ Huynh của mình.

Dù biết Hoàng Tỷ cùng Hoàng Huynh hay mắng chữi nhau nhưng hắn biết, họ rất yêu thương nhau. Âm thầm quan tâm nhau không hề cho đối phương biết.

Tỷ như một lần Hoàng tỷ ngủ quên trên bàn học, Thiên Lân lén lút đắp chăn, làm hết bài tập cho tỷ ấy. Đôi khi Hoàng huynh vì chuyện triều đình mà suy sụp, Hoàng tỷ lười nhát thường ngày liền thượng triều giải quyết thay. Tỷ muội máu mủ yêu thương thầm lặng.

"Ngươi mau... đi nói Xích Long... không được... khụ..." Thiên Lân muốn nói hãy ngăn cản Xích Long đâm đầu vào quá sâu khi không thể quay lại.

Tú Linh là Đại Hoàng Tỷ, điều này đã được kiểm chứng kỷ càng, ngay cả Mẫu Hoàng cũng xác nhận nàng ấy có tức khí thiên hoàng giống hệt người.

"Ngươi nghĩ với tính khí của Hoàng tỷ nàng mà nghe lời sao?" Thiên Hổ chau mày nói. Ai chẳng biết Hoàng tỷ kia cứng đầu bá đạo.

"Nhưng..." nếu không ngăn lại thì sợ cái duyên tình này sẽ trở thành nghiệt duyên, không muốn, chàng không muốn giấc mơ kia lại một lần nữa thành sự thật

Thiên Hổ biết Thiên Lân hắn lo lắng điều gì, hắn chạm tay vuốt tóc Thiên Lân trấn an như Mẫu Hoàng đã từng.

"Hai ta đã có giấc mơ kia nên chúng ta mới không dính duyên với Đại Hoàng Tỷ. Chúng ta đã biết những gì Mẫu Hoàng cùng Mẫu Hậu trải qua, nhưng Hoàng tỷ lại không. Chẳng trách nàng dính duyên dễ dàng như vậy."

"Dính duyên, tại sao những người có dòng máu Thiên Vương chúng ta lại luôn bị cái gọi là dính duyên kia áp đặt chứ." Thiên Lân tức giận bấu lấy chăn mền.

Dính Duyên. Như một lời nguyền của Thiên Vương tộc. Đã từ rất lâu rồi, Thiên Vương dòng họ có một sự tích về một vị Hoàng đế vì yêu một nữ nhân trong ánh nhìn đầu tiên đã đem cả giang sơn trao cho nàng sau đó để một vương quốc thuộc về tay kẻ khác.

Vì yêu cuồng say, yêu nồng cháy nhưng kết quả nhận lại chỉ là đắng cay cho nên mới nói. Yêu từ ánh nhìn đầu tiên chính là Dính Duyên, yêu từ ánh nhìn đầu tiên mà không được đáp lại nó sẽ thành nghiệt duyên. Nhận lại chỉ là đau thương mất mát, khổ sở sầu bi cũng vì lụy tình.

Đến bây giờ lời nguyền ấy vẫn còn trong dòng tộc của họ. Thiên Vương Cảnh kia cũng vì một lần dính duyên để rồi bây giờ nghiệt duyên đến với nàng. Thiên Hổ cũng vì gương mặt Tú Linh quá giống với người trong giấc mơ của mình mà xuýt chút nữa dính duyên. Không ngờ tránh được một người lại bị Hoàng Tỷ thế chỗ dính duyên thay. Dù sao lý do Hoàng Tỷ dính duyên với Tú Linh nhanh như vậy cũng do trong thâm tâm ký ức của họ có lẽ đã biết nhau, còn có mối thù hoặc tình yêu từ kiếp trước. Đó là phỏng đoán của một vị pháp sư.

"Ngươi nghỉ ngơi đi. Ta đi tìm Mẫu Hoàng nói chuyện một chút xem ngài ấy tính như thế nào." Thiên Hổ vỗ vỗ đầu Thiên Lân rồi bỏ đi. Không biết ai là em nữa.

Thiên Vương Cảnh bên này tự dưng đập bàn đứng dậy lớn tiếng hỏi lại.

"Ngươi nói cái gì? Tú Linh nôn ra máu!?"

Thái y thấy Thái Hoàng Vương của hắn rất lâu không có biểu tình hung hăng như vậy liền xanh mặt cúi đầu.

"Nô tài có ghé ngang khám bệnh cho Tam Thiên Vương Thiên Lân, nghe thấy bên trong phòng của Tú thái y nha hoàn hốt hoảng gọi người đến giúp. Nô tài vừa vào thì thấy Tú thái y nôn ra máu..."

Thiên Vương Cảnh mồ hôi chảy trên trán. "Ngươi còn biết gì nữa không?"

"Bẩm Thái Hoàng Vương, nô tài làm thái y trong cung gần năm mươi năm rồi sao không nhìn ra sắc mặt của Tú thái y kia. Nàng ấy đích thị là đang mang thai, còn trong quá trình uống thuốc phá thai nên mới nôn ra máu..."

"Mau, truyền lệnh của ta, gọi Tú Linh vào đây."

Công công bên ngoài nhận lệnh rồi nhanh chóng đi. Thiên Vương Cảnh ngã người xuống giường thở dài mệt mỏi.

"Đừng như vậy... đừng như vậy... Linh... con đừng như vậy có được không? Khó khăn lắm ta mới tìm được con mà..."

Thiên Vương Cảnh có lẽ là người hiểu rõ nhất vì sao Tú Linh lại làm như vậy, nguyên do chỉ có một, và đó chính là điều mà Thiên Vương Cảnh hơn hai mươi năm kia mong muốn nhưng cuối cùng cũng chính điều ngài ấy mong muốn lại chính là mồi lửa đốt cháy đoạn dây tơ hồng mỏng manh của nàng cùng người kia.

Tú Linh sau một hồi bình tâm nằm nghỉ ngơi an tĩnh trên giường, A Thảo lo lắng đi tới đi lui, đôi khi muốn hỏi thăm nhưng lại sợ Tú Linh mệt mỏi nên thôi.

"Tú thái y, Thái Hoàng Vương có lệnh triệu người vào Phượng Hoàng điện." Thái giám bên ngoài gọi vào, A Thảo muốn đi nói rằng Tú Linh đang rất mệt nhưng Tú Linh đã ngồi dậy xỏ chân mang giày.

"Ta sẽ đến ngay." Nàng dựa vào tường bước từng bước mệt mõi.

A Thảo không cản được nàng, đưa tay dìu nàng ra ngoài. Đi ra khỏi phòng liền gặp Xích Long vừa đi đến, thấy Tú Linh xanh xao mặt này liền chạy đến đỡ lấy nàng.

"Linh nhi, nàng sao vậy?" Đỡ lấy tay Tú Linh, Xích Long cảm thấy thân thể nàng ấy mềm nhũn không có lực.

"Không đáng ngại, chỉ là hơi chóng mặt chút mà thôi." Tú Linh đưa tay muốn A Thảo đỡ lấy mình, tránh khỏi cái ôm ấm áp kia.

A Thảo nhanh chóng đỡ lấy tiểu thư của mình. Dù sao A Thảo linh cảm không lành với nữ vương của Thiên Vương quốc này. Có sát khí, ánh mắt của nàng ta nhìn những người lại gần Tú Linh như muốn giết người, người ngoài nhìn vào ai cũng biết Nữ đế này đang theo đuổi Tú Linh, theo đuổi trắng trợn như đi sau lưng Tú Linh, thường canh ba đến thăm Tú Linh ngủ, thức ăn cũng đặc biệt chọn tươi ngon nhất. Tú Linh được cưng chìu quá đáng. A Thảo cảm thấy cả Ba vị đế vương ở đây đều yêu thích tiểu thư của mình.

A Thảo bị ánh nhìn trừng trừng hăm dọa kia quen rồi. A Thảo nghĩ bản thân kiếp trước chắc tạo nghiệp nhiều quá nên kiếp này ai cũng ghét tỷ, nào là Vương tiểu Thư, đến Nhất Nam nữ đế bây giờ đến Thiên Vương bọn họ. A Thảo chỉ than thở, không cách nào né được số phận của mình, bán mạng vì tiểu thư, là do tiểu thư mình quá đẹp khiến ai cũng si mê.

"Linh nhi, ta muốn nói chuyện riêng với nàng một chút." Xích Long vẫn nắm tay Tú Linh không muốn buông.

Cứ kéo qua kéo lại như thế này không phải là cách, Xích Long vẫn cứng đầu nhìn chằm chằm A Thảo, Tú Linh sơ nàng ấy sẽ động thủ vào A Thảo nên cũng đưa ra quyết định của mình.

"Tỷ để hai người chúng ta nói chuyện một chút." Thà rằng thẳng thắng đối diện còn hơn ấp ủ mối quan hệ sai trái này mãi.

A Thảo lo lắng đi phía sau hai người, đi đến Ngự hoa viên có chiếc chòi giữa hồ. Xích Long không nói một lời bế Tú Linh nhảy thẳng vào trong. Dù A Thảo có học võ nhưng không biết dùng khinh công bay như chim kia nha. Tỷ ấy chỉ biết đứng bên ngoài bờ trừng trừng nhìn vào cái chòi kia, nếu Xích Long kia có ý đồ gì tỷ ấy không dùng khinh công bay qua được nhưng ít nhiều gì dùng đá ném vào cho lủng mái nhà. Gây tiếng động lớn thì lính gác nhất định sẽ đến. A Thảo không được để Nữ đế kia chiếm tiện nghi được.

Tú Linh ôm tay đứng nhìn ra hồ nước, hôm nay không có trăng, xung quanh toàn màu đen lãnh đạm, tĩnh Lặng và nóng nực như vậy, có vẽ trời sắp đổ cơn mưa rào.

"Linh nhi, nàng... là có động tâm với ta đúng chứ?" Xích Long ngồi trên ghế, nhìn thân ảnh kiếp trước bản thân luôn ôm trong lòng, tựa như hôm qua còn trong vòng tay ấm áp và giờ cứ như người xa lạ.

Không phải Xích Long nói bừa, đúng thật Tú Linh có động tâm với nàng ấy. Tú Linh từ ánh nhìn đầu tiên với Xích Long đã không hiểu rõ tâm mình, có gì đó ấm áp, có gì đó quen thuộc lại xa vời không với được. Như là bằng hữu, như là tỷ muội, như là ái nhân.

Tú Linh cùng nàng ấy đối mắt, cảm thấy thế giới này chỉ thuộc về hai người họ, Tú Linh muốn né tránh nhưng lại không thể, cảm thấy né tránh ánh mắt kia lại khiến Tú Linh cảm thấy đau lòng. Lúc trước nàng có đọc một câu chuyện nói rằng. Nếu như ngươi quen một người nào đó mà đôi khi vì họ mà đau lòng, tức là kiếp trước hai người có mối quan hệ yêu đương nhưng không thành.

"Linh nhi... trở thành hoàng hậu của ta đi." Xích Long lời nói mềm nhũn, nghiêm khắc trong từng đêm dạy đàn không còn, chỉ còn chút run rẫy lo sợ.

"Người biết ta không thể mà." Tú Linh bấu chặt vai áo của mình, khó chịu quá.

Được một hoàng đế nói lời yêu thương, ngỏ lời phong hậu, ai mà không muốn. Bên ngoài kia biết bao nhiêu người đợi chờ được thấy mặt vị đế vương này nhưng số lần nàng ấy bước ra khỏi hoàng cung chỉ có ba lần trong đời, nàng ấy chưa một lần có du͙© vọиɠ ái tình với ai, hoàng cung bắt đầu đồn thổi nữ nhân Tú Linh này.

Họ nói nàng là thiên thần trên trời xuống để hóa giải lời nguyền gần hai mươi năm nay, người có thể khiến Thái Hoàng Vương hai mươi năm không bước ra khỏi cung điện tự do tự tại đi lại dạo chơi. Có thể khiến nữ đế lãnh đạm có chết cũng không nhìn ai, có cho xe kéo nàng ấy cũng không thèm ra khỏi cung điện của mình, thậm chí còn chẳng ai thấy được mặt nàng ấy vào ban ngày, vậy mà Tú Linh đã làm được điều đó. Lãnh đạm lười nhát nữ đế kia ngày ngày chạy đến phòng chờ của khách tìm Tú Linh.

Số lần Thái Hoàng Vương cười cũng nhiều hơn trước, mọi người nói rằng hai mẫu tử đấng tối cao của Thiên Vương quốc đang cùng nhau tranh sủng một nữ nhân, chưa kể nhị vị thiên đế kia cũng dành tĩnh cảm vô cùng đặc biệt cho nữ nhân ấy.

Tú Linh được cưng chiều không rõ nguyên do.

"không thể? Là vì Bắc đảo nữ vương sao?" Xích Long chau mày đẹp, chân đặt xuống đất vẫn chăm chú nhìn Tú Linh.

"Phải." Tú Linh thẳng thừng xác nhận.

Xích Long có chút khó chịu đứng lên đi lại gần Tú Linh, mặt cố tỏ ra bình tĩnh.

"Ta có gì không bằng nàng ta sao? Rõ ràng vương quốc của ta lớn hơn, ta tài giỏi hơn, giàu có hơn. Chưa kể Bắc đảo kia còn phụ thuộc rất nhiều vào ta...nàng ta có gì mà ta không có?"

"Nàng ấy có ta." Tú Linh gương mặt không cảm xúc nhẹ nhàng quay lại.

Một lời biện hộ cho mình. Tú Linh không dám trực diện đối mặt với Xích Long, nàng sợ thấy ánh mắt thất vọng của nàng ấy. Xích Long làm sao không biết Tú Linh chỉ tìm một lý do lấp đi sự khó chịu trong lòng.

Xích Long ôm lấy Tú Linh từ phía sau, thân ảnh cao lớn của nàng ấy như ôm gọn lấy toàn bộ thân thể nhỏ bé của Tú Linh.

Hơi ấm này, Tú Linh lại càng cảm thấy đau lòng.

"Là vì ta đến sau nàng ấy sao?" Chất giọng trầm ấm của Xích Long run rẩy, chỉ cần Tú Linh nói phải một lần nữa, nước mắt vị nữ đế này sẽ rơi.

"Nữ đế, ngài đừng như vậy... không hay đâu." Nếu để người khác nhìn thấy Nữ đế cao cai tại thượng vì nữ nhân ôm ấp lén lút thì lời đồn đại sẽ có thể giết chết một vương triều.

"Làm ơn Linh... để ta ôm nàng một chút."

Tú Linh có chút muốn thoát ra, ấy vậy khi nghe giọng nói kia, nàng biết nữ đế này khóc rồi.

"Ngoài kia toàn gươm đao đẫm máu, nàng chịu bước lên xe hoa cùng ta bái đường thành thân đã là vinh hạnh cho ta. Ta có được nàng thì vẫn mãi không có được tâm nàng. Ta mãi là người đến sau sao?" Bằng giọng run cùng chua xót, Xích Long thuật lại lời của chính mình vào kiếp trước.

"Tình cảm ngươi dành cho ta, ta biết. Chỉ là ta không thể nào đáp lại được. Dù cho bên ngoài kia chém gϊếŧ nhau như vậy, ta cũng nguyện ý chạy về bên nàng ấy." Tú Linh tự dưng nói ra một câu như vậy, đánh động làm lòng Xích Long.

Tổn thương đến rơi lệ.Giọt lệ ấm nồng thiêu đốt tâm can Xích Long, lại một lần nữa chậm chân đến sau sao? Kiếp trước cũng chính lời nói đó, Xích Long buông tay để Tú Linh đi tìm tình yêu của mình, để rồi vết thương trên người ái nhân chưa lành lại đỡ thêm một nhát chém cho người nàng yêu rồi tử mạng.

Xích Long vừa muốn giữ lại vừa muốn buông. Muốn giữ vì yêu, muốn buông cũng vì yêu. Nàng muốn ái nhân của mình được hạnh phúc, nhưng cũng muốn nàng ấy hạnh phúc trong vòng tay mình. Xích Long đau lòng không biết nên làm sao cho phải... vì nàng mà giao cả giang sơn, vì nàng quay lưng với vương quốc, nàng lại một lần nữa rời bỏ ta.

"Phấn son họa bì, không thể chạm nữa rồi

Trăng tà xé nát duyên tình ta cưa đôi

Say suốt năm canh, tim anh nát trăm mảnh

Quá khứ đâm anh bằng ảo giác trăm ảnh

....

Nguyệt tà soi đưa, bóng ai nay đã xa rồi

Hồi ức trong chiêm bao, đành phai phôi

Duyên ta không còn, tiếc thay cũng chẳng nợ

Bất tương phùng, mất nhau trong muôn trùng

Hồn ta rơi như cánh hoa trong giang sơn vạn lối

Hồn ta trôi như đông phong lặng câm trong nhói đau ngàn lời

Người quay gót hồng sen mà đi, mặc cho ta đẫm lệ hàng mi

Tâm trí cuồng si điên dại đến khi,

hồn bay phách tán muôn nơi"*

( *Hồn trôi)

Tú Linh đọc ngân lên một lời nhạc mà Xích Long đã dạy mình.

Hồn bay phách tán trăm nơi,

bờ tóc xanh đã hoá bạc phơ

Thương nhớ ai trong chiều thơ,

bơ vơ hồi ức còn trong tay người

Hồn trôi theo áng mây trời.

Ta đành quên vị ngọt đôi môi.

Ta cắt đứt tơ duyên hồng trần.

Ta đốt cháy chân dung hoạ người...

Xích Long lòng đau như cắt, nàng muốn lấy danh nghĩa đế vương để dập tắt Bắc đảo kia, nàng muốn nhấn chìm Bắc Đảo, xoá xổ hoàn toàn sự tồn tại của ái nhân Tú Linh, muốn một lần gông cuồm nhốt lấy Tú Linh trong lòng, nhưng nàng không thể.

Nàng yêu Tú Linh đến mức không muốn làm tổn hại đến nàng ấy...

"Đau..."

người trong lòng bỗng dưng co rúm lại, Xích Long sợ mình trong vô thức mạnh tay siết chặt, lo lắng đỡ lấy cả thân thể Tú Linh đang có tư thế ngã khuỵ

"Linh... sao vậy? Đau ở đâu? Ta làm nàng đau sao?"

Tú Linh cả cơ thể bắt đầu lạnh ngắt, nàng run rẩy dữ dội ôm lấy bụng của mình, mồ hôi rịn ra trên trán, cả gương mặt xinh đẹp nhăn lại thành một đoàn, Xích Long vội vã đỡ lấy cả người Tú Linh vô lực.

"Bụng của ta... bụng..." Tú Linh tay sờ lấy bụng của mình rồi ngất trong lòng của Xích Long.

Xích Long liền chú ý xuống y phục trắng toát của Tú Linh đã thấm đỏ hai chân, máu lan rất nhanh khiến Xích Long nóng ran cả cơ thể. Bế vội Tú Linh chạy đi còn lớn tiếng gọi Thái y, nàng lo lắng đến muốn dỡ cả nóc hoàng cung. Nghe tin gọi thái y. Thiên Vương Cảnh cũng được hai người con trai của mình dìu đến.

Thái y già sau khi cầm máu, bắt mạch xong liền lắc đầu thở dài...

"Đứa nhỏ trong bụng của Tú tiểu thư... e rằng không giữ được..."

........

*hồn trôi.