Chương 59: Chết Lặng (2)
Tiểu Hồ Ly, bị giết rồi.Tim Hoàng Nhất Nam như bị ai bóp lấy. Thì ra đây là cảm giác tận mắt chứng kiến thứ thân thuộc bên mình rời xa sao. Hoàng Nhất Nam chứng kiến “Đứa con” mà nàng và Tú Linh yêu thương gần một tháng nay chết trước mắt mình. Da đầu nàng tê rân, sống lưng bị đóng băng, chân tay bủn rủn không thể cử động, đại não nóng ran, đôi mắt nàng cay, mũi nàng đau nhức.
Tiểu hồ ly chết rồi… nó chết rồi…
nước mắt Hoàng Nhất Nam trào ra khỏi khoé mi. Tâm như Chết lặng.
Lã Tuấn Tài bị hồ ly cắn vào vai, có lẽ vì nó còn nhỏ, xương hàm vẫn chưa đủ khoẻ để cắn chết hắn, thân hồ ly chỉ như một tiểu miêu, cắn được lớp da còn chạm vào mạch. Chưa kịp cắn đứt thì hắn đã đâm nó. Lã Tuấn Tài nắm lấy cổ của tiểu hồ vứt xuống đất, cười như một tên điên, máu trên cổ hắn ào ào chảy ra, hắn ngấm thuốc phiện nên chẳng cảm thấy đau đớn mà chỉ cười, cười rồi cười, cười đến khi giọng khàn đặc đến ho khan.
Lúc này thì Tọa Bình chạy đến, nàng thấy tỷ tỷ của mình đờ người ngồi quỳ dưới đất, bao nhiêu cao thượng của bậc đế vương vức bỏ, chỉ lặng người trâng mắt nhìn về một góc, Tọa Bình liền lớn tiếng hét lên.
"Tỷ!"
Hoàng Nhất Nam bản năng tự nhiên bộc phát khi có vật gì đó nguy hiểm lao về phía mình, nàng đưa tay chụp lấy, là một thanh đao của Tọa Bình.
Lúc này thực sự Hoàng Nhất Nam trở về, đau thương tạm thời gạt qua, bây giờ nếu lơ là có khi Tú Linh sẽ bị thương. Nàng không thể để ái nhân mình thân dính máu được, một chút cũng không muốn dính, vấy bẩn bức tranh trắng xóa đẹp tuyệt của mình, nàng ấy không muốn.
Hoàng Nhất Nam muốn đứng lên, dùng sức đứng lên thì mới phát hiện chân hoàn toàn không có lực, đôi chân tê cứng nóng ran, vì vừa nãy thất thần mà khiến nửa thân dưới khó tuần hoàn máu.
Lã Tuấn Tài ngưng cười, hắn biến bây giờ hắn có thể sẽ chết, hắn liều mạng có chết cũng muốn kéo người chết theo. Hắn quay lại, liền giơ kiếm chém xuống.
Một bóng người đã nhanh chóng giật lấy đao của Hoàng Nhất Nam chém một hướng từ dưới lên. Hành động nhanh và dứt khoát hệt như một sát thủ, cú chém bén gọt đó cắt qua cổ của Lã Tuấn Tài, lực mạnh và nhanh kéo theo cả đầu của hắn rời khỏi cổ và lăn xuống đất.
Một tiếng sét vang ầm trời, bầu trời như bị rạch một đường sáng lóa, đạo lôi quang vụt cháy giữa đêm đen, Tú Linh một thân phụng bào vàng óng, tay cầm đao, mặt dính máu tươi, gương mặt không chút biểu tình.
Hoàng Nhất Nam bị dáng hình lạ lẫm của Tú Linh làm ngây sợ, nữ nhân thùy mị của nàng đây sao? Tú Linh nhẹ nhàng của nàng đây sao?
Lã Tuấn Tài chết mà vẫn không nhắm mắt, hình tượng cuối cùng hắn thấy là thấy thân của mình từ từ đổ xuống đất. Không cảm thấy đau đớn cùng xót thương, hắn biết đầu mình rơi rồi. Chết một cách tức tưởi không kịp nhắm mắt.
Tú Linh bỏ thanh đao xuống, tiếng va chạm sắt thép cùng nền nhà phát ra lạnh lẽo làm thức tỉnh Hoàng Nhất Nam lẫn Tọa Bình. Tọa Bình không tin được thần tiên tỷ tỷ vậy mà lại có thể chém đứt đầu một tên nam nhân như kia. Là năng lực siêu phàm tự bộc phát hay là giấu giếm bấy lâu? Thường ngày Tú Linh bình hoa bê còn không nổi thì… chưa kể xương cổ của nam nhân rất khỏe…
Tọa Bình tỉnh lại, nàng liền chạy đến bên cạnh hai người kia. Trong lúc Tọa Bình mộng mơ thì Tú Linh đã quỳ xuống bên cạnh tiểu hồ ly. Hoàng Nhất Nam cũng phục hồi mà đi đến.
Hoàng Nhất Nam nhìn một thân máu đỏ ướt sủng của tiểu bạch hồ, nó nằm thoi thóp trên tay của Tú Linh, nước mắt nữ vương lặng lẽ rơi. Nàng ấy không biết bản thân lại mau nước mắt như vậy, hay nói đúng hơn, như vậy mới là người bình thường.
Trái tim nàng thắt lại khi hơi thở kia càng yếu, tiểu hồ ly còn quá nhỏ để chết như vậy, nó là con vật có linh tính, tại sao lại đoản mệnh như thế? Nó ngoan, dễ bảo, tuy có hơi tinh nghịch và quậy phá nhưng chưa từng gϊếŧ dù chỉ một con gà, tại sao lão Thiên Gia lại lấy sinh mạng của nó nhanh như vậy?
Tiểu hồ ly gọi hai tiếng chi chi thật yếu ớt. Mắt nó ướt đẫm, lúc này Hoàng Nhất Nam biết nó muốn nói gì. Nó đang nói…
"con đau quá…"
Hoàng Nhất Nam nước mắt càng trào ra, tim nàng bị ai đó lấy dao cứa từng vết, nó yếu lắm rồi… tiểu hồ ly của họ...
Bên ngoài trời đổ mưa thật lớn, trong này nước mắt nữ vương càng dữ dội, nàng không thể thở được, nàng cứ tưởng nàng và Tú Linh xứng đáng có một đứa con rồi chứ. Thật trêu người. Nếu ngay từ đầu nàng thả nó đi thì có lẽ bây giờ đã không đau lòng như vậy, nếu như thả nó đi, nó có khi sẽ không chết. Nàng… sai sao?
Bên ngoài, binh lính đã bắt được toàn bộ Lã gia và người liên quan, Lang Nhất có trọng trách hộ vệ Tú Linh nhưng lại lơ là đi bắt Lã Lâm, A Thảo vì sợ tiểu thư của nàng khát nước nên đi lấy trà, không nghĩ chỉ trong phút chốc trở về chỉ thấy bức thư tiểu thư nhắn rằng đến Lã gia, Tứ Đức thì đi tuần tận cửa Bắc, chạy đến nơi thì mọi người đã bắt giữ hết. A Nhi lúc này mới chạy qua chỗ Toạ Bình, thở phì phò.
“Quận chúa… đã… đã bắt được toàn bộ Lã gia… còn có… còn có… bắt được nội thám của bọn họ…” A Nhi chạy rất mệt, từ ngày được cho lên làm nhị đẳng nha hoàng, A Nhi trở thành trợ thủ đắc lực cho Toạ Bình, tuy vậy nhưng thể lực nàng không mấy khá hơn.
“Đừng có nhìn.” Toạ Bình đưa tay che mắt của A Nhi. “Lang Nhị, mang nàng về phủ.”
Lang Nhị gật đầu, không để A Nhi đồng ý mà vác nàng ấy nhảy đi mất, bên trong kia là một mớ hỗn độn, có xác chết bị chặt đầu, Toạ Bình không muốn A Nhi lại hoảng sợ mà bỏ cơm.
Tú Linh vẫn một gương mặt không cảm xúc, không biết là nàng có thần kinh sắt thép hay là do tâm đã quá đau thương mà chết lặng. Nàng nắm tay Hoàng Nhất Nam, l*иg ngực che chở cho tiểu hồ ly. Hai người cứ như vậy đi đến vườn tú cầu của họ, bảo người đào một cái lỗ thật lớn, đặt xuống một chiếc hộp nhỏ mà tiểu hồ ly thường xuyên chui vào. Tú Linh ôm lấy tiểu hồ ly đưa cho Hoàng Nhất Nam. Nàng ấy khóc đến hoa lê đái vũ, nâng tiểu hồ ly như sợ mình mạnh tay một chút là nó sẽ tan biến như bọt biển. Nàng hôn nó, thanh âm nghẹn đắng vang lên trong cổ họng.
“Mẫu Hoàng yêu con…”
Chưa bao giờ Hoàng Nhất Nam bộc lộ cảm xúc nhiều như vậy, nước mắt của nữ vương khiến những người ở đây cũng đau xót không thôi. Ai cũng biết nữ vương của họ là sắt là thép, lời nói phát ra có thể gϊếŧ cả trăm người. Lạnh lùng mới là đế vương, Bây giờ nàng ấy lại vì một tiểu động vật mà khóc đến thương tâm. Nàng ấy thật sự xem tiểu hồ ly kia như con ruột của chính mình.
Tú Linh ôm lấy tiểu hồ ly, tựa trán mình vào nó, nở nụ cười dịu hiền, lúc này nàng mới trở lại là Tú Linh thuỳ mị lúc trước
.
“Mẫu thân… yêu con… Mỹ Nhân…” Tú Linh và Hoàng Nhất Nam đã cùng nhau đặt cho nó cái tên Mỹ Nhân, chỉ là… nó chưa kịp nghe thì đã không còn.
Tiểu hồ ly thở mạnh một hơi, nó muốn trả lời họ, nhưng không thể, nó… chết rồi.
Từng ký ức về tiểu hồ ly cứ ùa về trong hai người, lúc nó cười, lúc nó sợ, lúc nó làm nũng, cả lúc nó quan tâm họ. Nó chính là con gái của họ, nó vì họ mà học cách làm người, họ yêu nó, Tú Linh và Hoàng Nhất Nam đều yêu Tiểu Mỹ Nhân như con của mình. Một tháng ngắn ngủi, nó đã xa rồi.
"Người đâu." Tú Linh giọng nói khàn đặc, cảm mạo vẫn chưa lui.
"Có nô tài." Lang Nhất nhanh miệng đáp theo thói quen.
Tú Linh đứng lên, gương mặt lạnh ngắt khiến người phía sau ai nấy cũng không dám thở mạnh.
"Mang tất cả gia đình Lã Lâm và những kẻ liên quan. Tội danh náo loạn hậu cung, tàn trữ nha phiến, hạ độc nữ vương, giả danh thân vương. Tất cả Chém đầu ngay trong đêm."
Mọi người nghe được một tin chấn động. Họ đều nhận thấy, thứ đáng sợ nhất không phải ngươi nhiều người, ngươi nhiều quyền, hay nhiều tiền. Thứ đáng sợ nhất chính là một người mẹ yêu con của mình.
Ngay đêm đó, máu Lã gia chảy thành sông.
Cơn mưa cứ thế dai dẳng không dứt như muốn cuốn trôi đi tất cả tội ác lẫn lỗi lầm của nhân loại, Tú Linh và Hoàng Nhất Nam một đêm dầm mưa.
Hoàng cung chìm trong sự im lặng đến đáng sợ. Tình yêu, tình thương, có thể ma hóa cả một tâm hồn trong sáng.
Tú Linh vì Hoàng Nhất Nam bỏ đi những quy tắc do chính mình đặt ra, vì ái nhân điên cuồng yêu, vì ái nhân điên cuồng trao tất cả. Khi yêu người ta không cần biết đúng sai, chỉ biết đâm đầu vào mà yêu, được ở bên người mình yêu đã là hạnh phúc, dù ngắn nhưng đó là mong muốn của họ.
Tú Linh vì một tình thương, vì khao khát được làm mẹ đã tha hóa trở thành tội đồ, nàng trong một đêm sát hại bao nhiêu mạng người chỉ vì một con động vật.
Nàng biết tin này truyền ra, thanh danh của nàng, của Hoàng Nhất Nam sẽ bị nước bọt của dân tình dìm chết. Nhưng nàng mặc kệ. Ai mà không muốn yêu và được yêu. Nàng không sai, thứ sai chính là những kẻ chỉ biết đứng bên ngoài phán xét chuyện bên trong. Không phải chuyện của mình mà lại nói như thật. Hoàn toàn không biết một chút gì thì tốt nhất đừng mở miệng. Đừng tham danh vọng đừng ham tiền tài. Đừng dối lừa vì ngươi chẳng biết ngươi đang đối mặt với thứ gì đâu.