Chương 5: Công chúa lưu manh
Tú Linh được tùy tùng của nữ vương Hoàng Nhất Nam đưa về tận cửa Vương gia. Tú Linh liền chạy đi tìm tiểu quỷ kia. Trong phòng, Vương Hoạn Hạt nằm cuộn tròn trên giường úp mặt vô góc.
"Hạt Hạt... sao vậy?"
Kéo chăn xuống xoa mái tóc đen của Vương Hoạn Hạt. Cảm nhận được tay của Tú Linh, Vương Hoạn Hạt bật dậy ôm lấy Tú Linh. Tự dưng đột ngột ôm vậy làm nàng giật mình. Định nói gì đó thì A Thảo đã gõ cửa.
"Tiểu thư, Thái công công mang thánh chỉ của hoàng thượng đến."
Tú Linh ra tiếp chỉ, kéo theo cái thây lười kia ra ngoài.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, đại công chúa Tần Mỹ Giang bị mất viên ngọc quý và Vương tiểu thư của Vương Gia đã đánh cắp. Theo lệnh công chúa, hai vị tiểu thư phải tiến cung."
.....
"Xin phiền hai tiểu thư vào 2 phòng để nha hoàng kiểm tra y phục."
Một nha hoàng đưa tay mở cánh cửa.
"Vào thì vào, thân trong sạch không sợ vấn bùn."
Vương Hoạn Hạt hùng hùng hổ hổ nhào vào trong phòng. Sau đó, cánh cửa đóng lại rồi bên trong im lặng hẳn. Chết tiệt, bọn chúng đưa Linh Nhi của nàng đi đâu vậy chứ?
Vương Hoạn Hạt bản chất nóng tính liền muốn đập cửa ra ngoài.
"Lấy đồ của bổn công chúa, còn dám có ý định phá thư phòng của ta. To gan!"
Lại cái giọng con nhỏ đó. Phiền phức chết đi được. Hèn chi thấy nội thất quen quen. Vương Hoạn Hạt cố tình lơ đi và tìm lối ra. Nàng không tin với võ công như nàng lại không phá được cửa.
"này còn không mau trả đồ cho bổn công chúa"
Một tiếng là trả đồ 2 tiếng cũng trả đồ. Thật ra con nhóc này bị mất cái gì vậy trời? Vương Hoạn Hạt bỏ ngoài tai lời ả ta. Khiến ả ta đã bực cành thêm bực. Bước ra khỏi giường, Mỹ nhân Tần Mỹ Giang châm lửa vào hương. Thanh nhẹ mềm mại. Nhìn nữ nhân loay hoay lấy thế đập cửa.
Vương Hoạn Hạt đưa chân đạp lấy cửa một cách mạnh bạo. Nhưng cửa nẻo của Hoàng cung còn là cửa của Đại Công chúa của Tần Vương thì có 100 người cũng không bung ra được.
"Ngươi trả lại ngọc cho ta, ta sẽ thả ngươi về."
Tần Mỹ Mỹ nhấp tách trà thảnh thơi nhìn Vương Hoạn Hạt.
"Ta mới không thèm lấy ngọc của ngươi. Hừ"
"Vậy ngươi có dám cởi y phục ra?"
Vương Hoạn Hạt ăn ngay tâm trong sạch không sợ bị vu oan, liền lập tức đứng trước mặt cởi y phục ra. Từng mảnh từng mảnh rơi xuống đất cho đến khi chỉ còn yếm xanh và tiết khố. Thân hình này chưa một ai thấy qua trừ Tú Linh. Đứng trước mặt của nữ nhân khác bán khỏa thân như vậy thì có hơi ngượng ngùng thật.
"Ngươi xem, rõ ràng là lấy ngọc của bổn công chúa."
Cái con nhóc này bị thần kinh hả trời? Ta đã cởi gần hết rồi, có viên ngọc nào đâu.Vương Hoạn Hạt thuận mắt nhìn vào cái gương phía sau lưng của Tần Mỹ Giang. Trên cơ thể trắng nõn của bản thân, Vương Hoạn Hạt có thể nhìn thấy được chi chít vết hôn ngân từ ngực chạy xuống phần bụng dưới, hai bắp chân cũng không kém là bao.
Nhìn con người đêm qua bị mình ăn sạch đang đứng trước mặt ngây ngô cởi y phục làm mặt Tần Mỹ Giang có chút đỏ mặt. Dù ghét phải thừa nhận nhưng quả thật cơ thể Vương Hoạn Hạt rất đẹp, không một vết trầy xước. Da lại mềm mại, hương thơm quyến rũ câu dẫn người khác. Tần Mỹ Giang nhếch môi nhìn người đang vội mặc lại y phục kia.
"Sao nào, rõ ràng là ngươi lấy hồng ngọc, giờ lại còn chối."
"Ngươi!!! Là ngươi... khốn kiếp... ta mới không thèm lấy mấy cái này..."
"Vậy trả đây."
"Làm sao mà trả, chỉ còn cách chờ nó hết..."
Vừa dứt câu, Vương Hoạn Hạt nhận ra bản thân vừa lọt vào bẫy của Tần Mỹ Giang.
Nàng công chúa lại nhếch môi. Đưa tay chạm nhẹ vào vai trần của Vương Hoạn Hạt.
"Ngoan ngoãn ở đây đến khi hồng ngọc của bổn công chúa hết đi. Rồi ta sẽ trả ngươi về nhà. Ta sẽ để tỷ tỷ của ngươi ở lại đây, hảo hảo chăm sóc nàng ấy."
Áp sấp Vương Hoạn Hạt vào tường, tay dùng châm đâm vào huyệt giữa sống lưng khiến nàng ấy bất động. Tên họ Tần chết dẫm.
Trượt ngón tay từ vai xuống sống lưng rồi chạm vào cái mông tròn căng mọng kia. Ai mà ngờ được công chúa mà người đời ca tụng là tuyệt thế giai nhân văn võ xong toàn này lại mang trong mình đậm máu sắc lang cơ chứ.
Đưa môi ghé vào tai của Vương Hoạn Hạt, Tần Mỹ Giang thả giọng ngọt ngào.
"Ngoan... ta sẽ hảo hảo chăm sóc nàng."
Chết tiệt, rồi một ngày nào đó, mấy cái dấu mèo cào này hết, ta sẽ mang Tú Linh bỏ trốn. Xong bổn cô nương sẽ đem tất cả tiết khố nhà ngươi ném xuống sông. Ngươi đừng hòng giành Tú Linh của ta.
..........................
Thông thường chỉ khoảng 5 ngày những vết hồng ngân sẽ mờ và biến mất. Nhưng... đã 1 tháng trời rồi... hai chị em họ vẫn bị "giam lỏng" trong cung. Lý do ư...
"Chết tiệt!!! Tần Mỹ Giang!!! Ngươi lại lẻn vào phòng của bổn cô nương!!!"
Vương Hoạn Hạt đạp cửa của Đại Công chúa mạnh bạo, nàng ấy vẫn đang nằm ôm gối ngủ ngon lành. Vương Hoạn Hạt kéo gối đập vào mặt nàng.
"Chết tiệt ngươi còn dám ngủ. Đám bỏ thuốc Bổn cô nương... dám lẻn vào phòng ta!! Dám giở trò đó với cơ thể ta."
Sáng nay thức dậy, Vương Hoạn Hạt theo thói quen tắm sáng liền được nha hoàng vào thay y phục. Được cái nữ nhân nhỏ bé kia đỏ mặt không dám nhìn vào cơ thể Vương Hoạn Hạt như thường ngày. Vương Hoạn Hạt liền giở trò trêu ghẹo.
"Này, nàng... thích cơ thể ta sao?'"
"Vương... Vương tiểu thư... cơ thể người... lại nổi mẩn rồi"
Đó là lúc Vương Hoạn Hạt nhận ra cơ thể mình lại đầy vết hôn ngân. Giờ đã hiểu vì sao hôm qua lại buồn ngủ như vậy rồi. Con nhóc công chúa chết bằm đó lại giở trò.
"Ta gϊếŧ ngươi!!!"
Vương Hoạn Hạt đập liên tiếp gối vào người Tần Mỹ Giang. Bị đập riết thành quen. Tần Mỹ Giang thân mình đầy võ công, bị nữ nhân này đánh như vậy thì có nhằm nhò gì.
"Này, ta đói~"
Tần Mỹ Giang xoay người, đưa tay Kéo Vương Hoạn Hạt té xuống giường ôm lấy y. Môi thì thầm lảm nhảm gì đó.
"Hehe... Tú Linh cô nương... nàng có nguyện làm phi của ta không... hehe"
Vương Hoạn Hạt bật dậy khỏi tay của Tần Mỹ Giang đưa tay tát nàng ấy một cái đau thấu trời.
"Tú Linh là của ta!"
Xong bỏ ra ngoài. Nếu mấy vết đỏ này cứ còn trên người của Vương Hoạn Hạt, thì thời gian Tú Linh và nàng ở đây sẽ lâu hơn. Nhưng thế quái nào Tú Linh lại thành lão sư cho các tiểu thiếu gia tiểu cô nương con của các quan thần trong cung rồi. Lại được nhiều người yêu thích nữa. Tính tình thích trẻ con của Tú Linh làm Vương Hoạn Hạt thấy bực mình nhưng cũng không làm gì được cả.
Lấy khăn choàng cổ quấn quanh rồi ra ngoài. Hừ, bị con nhóc đó lấy như đồ chơi, đường đường thân thủ võ công đầy mình lại không bằng con nhóc kia. Cũng phải thôi khi võ công Vương Hoạn Hạt học chỉ là học lỏm từ các lão sư già. Dù sao cũng chỉ để phòng thân làm sao đánh lại nổi cái người học võ từ năm 4 tuổi như công chúa kia.
"Bổn Cô nương không tin không thể nào ra khỏi cái hoàng cung nhàm chán này."
Vừa dứt câu tiền nghe nghe tiếng thì thầm gì đó phía sau khuôn viên, một tên tiểu thái giám thì thầm gì đó với một nô tỳ.
"Đêm qua công chúa lại thức khuya soạn sách sao?"
"Dạ vâng, thức ăn cũng không động vào. Ngài ấy thức đến canh hai mới chịu dừng bút đi dạo"
"Ngài ấy không lo cho sức khỏe gì cả. Cơ mà dạo gần đây, công chúa cười vui vẻ hơn thì phải."
"Lúc nào từ phòng Vương cô nương ra, ngài ấy cũng vậy cả."
Bổn cô nương là thuốc tăng lực chắc.
Vương Hoạn Hạt lắc mông bỏ đi. Xem ra công chúa không phải chỉ là cái danh... Ở đây một tháng cũng biết được rằng cái nữ nhân sinh ra trong tộc kia không chỉ là do may mắn. Là nàng có thiên bẩm để trở thành nữ vương cai trị. Thật sự không phải Vương Hoạn Hạt rình mò gì, là nàng vô tình nghe được nàng ta đọc binh sử luật lệ hoàng gia trong lúc xử tội đám quan, đọc đến không cần lật sổ sách.
Lôi nguyên tội lỗi của mấy trăm người ra để làm đối phương sợ hãi. Nước bạn nhập sách vở vào là trong hai ngày đều thuộc tất cả. Lại còn nhớ luôn dấu chấm câu, số trang. Nàng còn nói được rất nhiều thứ tiếng ngoại quốc. Thật sự rất đáng để khâm phục.
Vương Hoạn Hạt cũng đâu kém gì, ở đây một tháng mà ngóc ngách trong Hoàng cung đều nắm trong lòng bàn tay. Có nhiều người ở tận mấy năm vẫn không nhớ hết. Đến binh lính, hầu nữ, bếp nhân. Tất cả Vương Hoạn Hạt đều nhớ không sót một ai. Có thể vì ghi nhớ để dễ dụ dỗ gái.
Bên này thấy dáng người nhỏ nhắn đang chạy tới chạy lui vác đồ cho phòng bếp, Bảo Yến là tùy tùng thân cận của Đại Công chúa Tần Mỹ Giang. Tính tình nóng nảy nhưng được cái hoàng thành công việc được giao rất nhanh. Được Tần Mỹ Giang cực kỳ tin tưởng. Chính vì vậy các nha hoàn thị vệ đều ganh ghét sự ưu ái mà Tần công chúa ban cho Bảo Yến.
Ngay cả Vương Hoạn Hạt cũng có chút để tâm đến nàng ấy nhưng với nàng ấy, Vương Hoạn Hạt là một cái gai bám lấy hoa hồng. Nàng ấy cực kỳ ghét Vương Hoạn Hạt, lý do đơn giản là dám phủ với công chúa của nàng.
Với ý định không xen vào chuyện của hoàng cung, Vương Hoạn Hạt chả quan tâm lắm nên chạy đến Dưỡng Tâm phòng của Tú Linh phá phách.
"Linh Nhi a~~~"
Vương Hoạn Hạt mở cửa xông vào liền bị đám con nít đang ngồi học im re nhìn chằm chằm.
Phía trên bục, Tú Linh đang ngồi im rèn chữ.
Vương Hoạn Hạt quá quen với tình hình hiện giờ, chắc chắn là đang giận gì đó. Hay là giận vì nàng mấy nay không còn dành nhiều thời gian cho nàng ấy? Đúng là vậy rồi. Vương Hoạn Hạt cười cười chắp tay sau mông đi nhẹ đến. Đám trẻ thì mắt mở to nín thở. Vương tỷ tỷ... tỷ sắp đạp ổ kiến lửa rồi đấy.
.... 2 canh giờ trước. Tú Linh đang dạy học cho đám trẻ, Nữ Vương đại đế Hoàng Nhất Nam đi đến phá vỡ không khí yên tĩnh đó bằng rương phẩm cao quý sang trọng. Làm đám trẻ một phen không học hành gì được cả chỉ lo tò mò. Vì thế Tú Linh nổi giận im lặng đến 2 canh bây giờ. Biết bản thân gây chuyện, Hoàng Nhất Nam tìm cớ đi gặp bạn tâm giao nhấp chén trà ăn miếng bánh liền nhanh chân đi mất.
Để đám trẻ gánh sự lạnh lùng của Tú Linh bên trên kia. Tú Linh là một nữ nhân hiền lành vui tươi ít khi nóng giận, nhưng đó là nàng của 10 năm trước. Hiện tại, nàng thanh thoát bình lặng như một dòng sông, không ai động đến nó sẽ mãi tĩnh lặng. Đừng khuấy động sự tĩnh lặng của nó. Tú Linh không còn là nữ nhân mít ướt như thời thiếu nhi. Suốt thời ấu thơ, chứng kiến cảnh tiểu quỷ kia năm lần bảy lượt quậy phá kéo nàng theo khiến nàng học được cách né thính như cưỡi ngựa tránh cung tên, giúp nàng học được cách mặt lạnh khi bị ai đó nói này nói nọ. Tất cả đều do tiểu quỷ kia mà ra.
Lão thiên gia ơiiiii~ tại sao lại có một nữ nhân xinh đẹp như vậy hả trời??
Vương Hoạn Hạt ôm cột nhà nhìn ngắm tỷ tỷ của mình. Biết bao giờ mới chán? Biết bao giờ Tú Linh của nàng mới bớt mỹ như vậy chứ??!!.
"Hôm nay đến đây, các trò về đi."
Tú Linh cuối cùng cũng ngẩng mặt khỏi tờ giấy, đám trẻ thở phào rồi lại lạnh gáy khi thấy từ "Phẫn" trên trang giấy trắng với nét chữ rồng bay.
Nữ Vương đại đế ơi... tỷ hại bọn ta rồi.
Đứa nào cũng mếu máo quay về. Chỉ có Vương Hoạn Hạt cứng đầu chạy đến.
"Linh Nhi a~ mình đi Ngự Hoa Viên ngắm sen đi"
"Giờ ta phải đem đồ đi trả, muội đi với công chúa đi"
Tú Linh xếp giấy bỏ vào tủ, đẩy cái rương phẩm mà ai đó mang đến bỏ vào trong hộp. Làm sao mà Vương Hoạn Hạt không biết tỷ tỷ của mình đang giận cơ chứ.
"Linh Nhi a~ là tỷ giận vì ta không dành nhiều thời gian cho tỷ đúng không nè"
Vương Hoạn Hạt vẫn chui đầu vào ổ kiến lửa. Trêu chọc tỷ tỷ luôn là điều làm Vương Hoạn Hạt vui sướиɠ. Ôm lấy bụng của Tú Linh như sam, Vương Hoạn Hạt nhận một cái gõ sách vào đầu.
"Đừng nháo, ta bận thật."
"Đồ đáng ghét này, ta đi với tỷ."
"Công chúa giá đáo!!!"
Tú Linh liền đứng nghiêm hành lễ, chỉ có cái con tiểu quỷ kia thở dài ngồi vắt chân lên ghế chẳng quan tâm.
"Công chúa, tiểu nữ Tú Linh thỉnh an người."
Phía sau nữ vương đại đế Hoàng Nhất Nam cũng đến nhưng Tú Linh chỉ nhìn mỗi Tần Mỹ Giang.
"Dạo này nàng vẫn khỏe chứ, ta bận với tấu sớ nhiều quá."
Ngồi vào bàn, đưa tay lấy tách trà của Vương Hoạn Hạt uống. Đưa mắt nhìn gương mặt đang trừng mình kia nở nụ cười ranh ma.
"Tạ ơn ân huệ mà Công chúa ban, tiểu nữ vẫn khỏe."
Giọng nói nó phần lạnh lùng. Nữ Vương đại đế Hoàng Nhất Nam kia cũng biết mình gây ra chuyện với nữ nhân này nên tìm đến Tần Mỹ Giang cầu cứu.
"Khụ... Tú lão sư, hai ngày nữa là sinh thần của Hoàng Thái hậu, ta cũng muốn có một món quà để gửi tặng người. Dù gì từ lúc còn nhỏ, bổn công chúa đã cùng Nhất Nam học tập mười hai bộ kinh sử bởi Hoàng thái hậu dạy bảo. Trong hoàng cung, ai cũng biết nàng là người họa đẹp nhất. Hay là nàng..."
"Tiểu nữ tài cán cũng không bằng ai, không dám nhận."
Liên tục chối bỏ trọng trách này, vì Tú Linh biết, nếu lỡ phạm tội với Triều đình còn là nước láng giềng thì mạng nàng không giữ nổi. Còn ảnh hưởng đến gia đình.
"À... khụ... hm... hôm nay trời đẹp, chúng ta cùng đi sông Hà Thiên dạo chơi. Vậy đi, nào nào đi thôi."
Kéo Vương Hoạn Hạt đi, mặc kệ nàng ta có vùng vẫy cở nào. Tên khốn kiếp này thích làm theo ý mình, chả bao giờ chịu nghe người khác nói. Sao lại không bị nạn bất tỉnh đi chứ!
"Nếu ngươi đang có ý nguyền rủa ta bị nạn thì xin lỗi nhé, mạng ta lớn lắm."
Nhìn Vương Hoạn Hạt, mặt của Vương Hoạn Hạt như kiểu 'ơ quái! Ngươi đọc được tâm trí ta à??'
Thấy ai kia còn đang ngây ngô nhìn mình. Tần Mỹ Giang bá đạo hôn nàng rồi vác nàng lên vai và bỏ đi. Không quan tâm là có nhìn thấy mặt tức giận kia không nhưng Tần Mỹ Giang cảm nhận được tên nào đó đang cắn mình đau điếng.
.....
Ngoài lề:
-Zu:"Ây dô, dạo này bận rộn quá đi a~"
-Vương Hoạn Hạt:"Tên lưu manh kia! Ngươi đừng qua đây!"
-Tần Mỹ Giang:"Nàng là người của ta, sao lại xa lánh ta như vậy a?"
-Zu:"ui... đau lưng quá đi."
-Vương Hoạn Hạt:"Tên lưu manh chết dẫm. Trong người ngươi toàn là dược. Làm sao ta dám chắc là ngươi lại không hạ độc ta."
-Tần Mỹ Giang:"Ơ, không phải lúc sáng ta đã cho*** vào thức ăn sao? Nàng còn muốn nữa?"
-Vương Hoạn Hạt:"Ngươi...!!! Đừng qua đây..."
-Tần Mỹ Giang:"Nào hiền thê ngoan... nằm xuống nào."
-Vương Hoạn Hạt:"Ah... không... Giang... ah... ta... ưʍ.."
-Zu:"..... 😊😊😊...."