Chương 56: Lã gia đến.
Sáng hôm nay vừa thức giấc, liền có một tin động trời. Có hai gia đình đến nhận họ là thân nhân của Tú Linh hoàng hậu!
.....
Hoàng Nhất Nam thượng trên long đẩu, bên cạnh là Tú Linh, trên chân nàng còn có tiểu hồ ly. Bên dưới là các quan đại thần cùng hai gia đình, nói là hai gia đình nhưng thực ra một bên là ba người, bên còn lại là một lão bà già nua da mặt nhăn nheo.
Khi thấy Tú Linh ngồi trên kia, một ông bác khá lớn tuổi, trên mình mặc y phục gấm hoa, người này có lẽ là thương buôn, sắc mặt tuy có già nua nhưng đâu đó phản phất lên là người có tiền, đằng sau là một nam một nữ.
Nam nhân khôi ngô tuấn tú, phong thái như thư sinh khiến cung nữ xung quanh có chút thẹn thùng, bên cạnh là một nữ nhân cao ráo, có chút nhan sắc, tuy không phải kiều hoa ghen tuyết hờn nhưng xem ra cũng hơn một số nữ nhân nha hoàn trong cung.
Lão ông vừa thấy Tú Linh, liền nước mắt trào ra, tay chân run rẩy muốn nhào đến ôm nàng, miệng còn liên tục gọi “con ơi… con của cha ơi…”
Lão ta chưa kịp đến gần thì đã bị Lang Nhất chặn lại, vì tức khí hung hăng lạnh nhạt của chàng mà lão ta không dám tiến lên, chỉ đứng lại một chổ khóc thút thít.
“Lão,trước mặt nữ vương còn không mau quỳ xuống! mau khai báo danh tính.”
Một quan đại thần hô lên. Lão liền vội vã kéo đôi nam nữ phía sau quỳ xuống cùng
“Nữ vương vạn tuế. Thảo dân tên gọi Lã Lâm, phía sau là trưởng nam tên gọi Lã Tuấn Tài, còn đây là thứ nữ tên gọi Lã Khuê Cát.”
“Khuê Cát? Tuấn Tài? Đặt tên nghe cũng thật kiêu.”
Bọn họ cúi đầu không lâu liền muốn chạy lên ôm Tú Linh, lần này bị Hoàng Nhất Nam đập bàn một cái liền quỳ rạp xuống không dám ngẩng mặt lên.
“Còn lão bà kia?” Hoàng Nhất Nam hỏi, mọi ánh nhìn đều dồn về phía bà lão gầy gò lưng gù xấu xí kia.
“Lão tên gọi không có, trước đây thì có người gọi là Mụ.” Bà lão già nua, giọng nói có phần run rẩy, cái này không phải run vì sợ, mà là run vì tuổi già.
Hoàng Nhất Nam cũng không hỏi nữa, nàng để quan đại thần thay nàng hỏi. Nhìn thấy Tú Linh có chút khó chịu chau mày, nàng ấy hỏi nhỏ.
“Nàng sao vậy?”
“Thϊếp thấy hơi đau lưng…” Tú Linh ngồi đó, được nha hoàn phía sau quạt cho nhưng trán vẫn chảy mồ hôi.
Hoàng Nhất Nam cưng chiều, đưa tay lên lau nhẹ cho nàng ấy, không để tâm đến ánh mắt mọi người mà hôn lên trán nàng trấn an.
Một quan đại thần hỏi.
“Lã Lâm! Ngươi đã nghe thông báo rằng nếu dám giả mạo thân nhân của hoàng hậu mà bị phát giác, kết cục sẽ như thế nào rồi chứ?”
Tú Linh nghe đến liền quay qua nghi hoặc nhìn nữ vương. Nàng ấy giấu nàng?
“Lúc trước tin nàng là con nuôi của Vương gia bị truyền ra ngoài, không muốn gây cho nàng phiền toái nên Thái công công không nói cho nàng.” Biết Tú Linh khó chịu, Hoàng Nhất Nam cũng không muốn nàng ấy cáu gắt nên ném cái mồi lửa qua cho Thái công công.
Tú Linh không nói mà chăm chú nhìn xuống bốn người bên dưới
“Bẩm nữ vương, Tú Linh hoàng hậu chính là con gái của thần không sai được ạ. Lúc trước nhà thần bị cướp đột nhập, đứa con gái của thần bị bọn chúng bắt đi.” Lã Lâm nước mắt trào ra như suối.
Một tên thị vệ đứng lên nói rằng.
“Muông tâu. Đúng thật là có một nữ hài bị bắt đi vào khoảng hai mươi năm trước ạ, tên cướp đó là tù nhân của ngục chúng ta. Nô tài đã tra hỏi rồi ạ. Hắn nói vì không muốn gϊếŧ trẻ em nên bỏ lại hài tử đó ở một bãi cỏ xanh ạ.”
“Còn nữa, còn nữa!” Lã Lâm hung hăng đứng bật dậy. “Trên ngực của nữ nhi thần có một cái bớt hình cánh hoa, nếu không tin thì có thể cởi…”
Hắn ta đứng lên, muốn lại gần Tú Linh thì tiểu hồ ly trên chân của nàng đã xù lông phát ra tiếng khè khè muốn tấn công.
“Cái con súc sanh này! Ghê quá đi!” Lã Lâm có chút sợ hãi, sau đó vẫn tiến tới. “Cởi ra đi con…”
“HỖN XƯỢC!” Hoàng Nhất Nam hét lên. Đôi mắt phượng như phóng ra tia lửa.
Lã Lâm bị A Thảo một chưởng đáng bật ngửa văng từ trên bậc bay thẳng xuống đất, Lang Nhất rút gươm kê ngang cổ của hắn, Lã gia ba người vội vàng quỳ xuống, ngay cả quan đại thần cũng quỳ rạp xuống. Hoàng Nhất Nam hai lần nổi cơn thịnh nộ.
“Cởi cái gì? Cởi cái đầu của các ngươi xuống!” Hoàng Nhất Nam hung hăng.
“Nam… bình tĩnh lại chút đi…” Tú Linh kéo tay áo để nàng ấy ngồi xuống. Tú hoàng hậu biết ý, gọi nô tỳ lấy cho nàng một ly dược thuỷ hạ hoả.
Tú Linh đưa tay chạm lên ngực mình, nơi đó quả thật có một cái bớt nhỏ, trái tim nàng đang lung lay.
Lã gia kia nói đúng gần như ba phần về Tú Linh khi nàng được nghe mẫu thân mình kể lại, lúc ấy nàng đã hai, ba tuổi gì đó rồi, nhưng nàng không hiểu tại sao mình không thể nhớ gì được cả.
Dù sao lớn mật thừa nhận là cha mẹ của hoàng hậu, chuyện này cũng phải điều tra, nhưng sù sao trước đó thì Lã Lâm rất tự hào thừa nhận nàng là con gái mình. Cuối cùng thì Lã gia kia được cho vào hoàng cung, ở phía Đông cung. Mọi ánh mắt lúc này hướng về phía lão bà kia.
Lã Khuê Cát bây giờ mới lên tiếng, cái giọng nàng ta vừa mở miệng liền khiến người khác muốn tiện tay cầm cái gì nhét luôn vào mồm cho rồi.
“Bà già, giả danh thì cút đi, ta là người Hoàng tộc, bà còn ở đây đừng trách sao ta độc ác gϊếŧ bà.”
Hoàng Nhất Nam chăm chú nhìn nữ nhân họ Lã này, môi khẻ nhếch lên một nụ cười sau đó khều tay Tú Linh thì thầm gì đó. Tú Linh im lặng chau mày
"Nàng yên tâm, ta một ngón tay cũng không để nàng ta động vào đâu."
"Ai thèm lo cho nàng, thϊếp là lo cho nữ nhân kia bị nàng ghẹo đến tức chết."
"Nàng đoán xem bao nhiêu ngày thì nàng ta vung vuốt hồ ly vào ta?"
"Nữ Vương điện hạ, nàng đừng luôn lúc nào cũng nghĩ cả thế giới yêu mình có được hay không?"
"Đoán một chút đi, đúng như nàng nói... ta nằm dưới ba ngày."
"Năm ngày."
"..."
"Thϊếp đoán, ngay đêm nay nàng ta sẽ đến phòng nàng."
"Phốc... ba ngày thôi. Ta chịu không nổi."
"Nữ Vương nuốt lời, tiểu hồ ly, mẫu hoàng con chơi không đẹp."
Tú Linh xoa đầu tiểu hồ ly, nó ngóc đầu nhỏ nhìn Hoàng Nhất Nam, mặt lộ rõ hai từ chán ghét. Hoàng Nhất Nam muốn cắn lưỡi.
Bên trên một nhà hai người một thú đấu võ mồm, tự do tự tại như
“Lão bà, ngươi là gì của hoàng hậu nương nương.” Một viên quan khác nhẹ giọng hỏi lão bà.
Lão bà kia cười lắc đầu. “Lão ta không là gì với nương nương cả. Ta đến chỉ để nắm tay hoàng hậu một cái mà thôi.”
Mọi người bàn tán xôn xao, Lão bà liền ngẩng gương mặt già nua lên trên cầu xin.
“Lão già rồi, mắt mờ nữa. Nữ vương có thể cho lão đến gần hoàng hậu một chút không ạ?"
Hoàng Nhất Nam chăm chú nhìn một lúc rồi gật đầu. Bà ta chậm chạp lê từng bước chân yếu của mình nhích lên rồi nhích lên.
Tiểu hồ ly kêu “chi~” một tiếng, nó duỗi cái lưng nhỏ xong nhảy sang chân của Hoàng Nhất Nam nằm cuộn tròn. Tú Linh đứng lên đi về phía lão ấy.
Bàn tay già nua được Tú Linh nắm lấy, lão bà nở nụ cười.
“A… thấy rồi, hoàng hậu nương nương…” lão bà khóc, gương mặt nhăn nhúm trông rất tội. “Nương nương, ngươi thật đẹp… ngươi thật mỹ… ngươi thật giống nàng…”
Lão bà tự lẫm bẩm rồi gục đầu, gương mặt bà ta rất mãn nguyện, bà quỳ lạy cảm tạ rồi được thị vệ đưa đi. Tú Linh có lệnh không được phạt bà. Nàng còn nói với Lang Nhất đến thăm bà, ba ngày sau thì nghe tin lão bà ấy đã qua đời vì bệnh.
…
Lã gia sau khi nhập cung liền như ngựa thêm cánh, mặc sức tung hoành ngang ngược.
Lã Lâm tự cho mình là phụ thân của Hoàng Hậu, ung dung bắt nạt những kẻ dám chống đối hắn, Lã Lâm được biết đến là một thương buôn, gia đình trước đây bị cướp đến, bọn chúng bắt cóc nhi nữ của họ, Lã gia mất một nữ nhi và nữ nhi đó lại là Tú Linh.
Chuyện Tú Linh được nhặt ở đồng cỏ và trên người nàng có bớt chỉ có vài người thân thuộc mới biết, nên cái sự hóng hách của Lã gia không ai dám ngăn cản, thêm vào đó, Lã Tuấn Tài không tuấn tú và tài giỏi như cái tên của hắn.
Lã Tuấn Tài năm nay đã ba mươi, hắn tô son dặm phấn, hoá trang cho gương mặt của mình trở nên tuấn tú, sống ở hoàng cung một tuần mà chẳng làm gì ngoài ăn rồi ngủ và còn ghẹo nữ nhân.
Đặc biệt thích Tú Linh gọi hắn một tiếng Tuấn Tài ca ca, hắn rất hay đi tìm Tú Linh vì lý do huynh muội lâu ngày gặp lại tương thân tương ái trò chuyện ôn chuyện xưa cùng nhau.
Mặt dày Lã Khuê Cát, nữ nhân nhỏ hơn Tú Linh ba tuổi này còn lưu manh hơn huynh trưởng của ả. Mặc kệ Liêm Hoang Điện là nơi ở riêng của nữ vương, không ai được tự tiện ra vào nhưng ả lại ăn dầm nằm dề ở trước điện đòi vào gặp nữ vương cho bằng được, không thì một khóc hai nháo ba thắt cổ trước điện. Gặp được Hoàng Nhất Nam thì như cao dán da chó bám vào tay nàng ấy không rời, chỉ đến khi Hoàng Nhất Nam hung dữ cầm kiếm kê vào cổ mới xanh mặt bỏ chạy.
Hôm nay là ngày thứ mười bọn họ ở trong cung, Lã Lâm chạy đây chạy đó ra oai với các thị vệ cung nữ, đòi chém đòi gϊếŧ, còn muốn bước chân lên hàng quan đại thần. Lã Tuấn Tài như thường lệ chạy đến ngự hoa viên để nhìn Tú Linh dạy học.
Tiết học hôm nay là hoạ nhân, nàng làm mẫu cho các học trò của mình vẽ, tư thái ung dung, tay ôm tiểu bạch hồ trong tay, cả người ngồi thẳng hướng ra phía hồ sen, ánh trăng cứ thế soi vào bộ y phục bạch sắc của nàng thật lộng lẫy, nàng như tiên nữ vừa hạ phàm, nhẹ nhàng thanh thoát động lòng người khiến Lã Tuấn Tài say mê.
Tiểu bạch hồ ngoan ngoãn nằm trong lòng Tú Linh, cho đến khi khịt mũi vài lần mới chịu ngẩng đầu nhìn nơi bốc ra hương khó ngửi của nước hoa. Tiểu hồ ly không quan tâm, nó đang nằm trong lòng mẫu thân của mình, không sợ bị tên kia ăn hϊếp.
Phải, Lã Tuấn Tài chỉ dám đứng đó dòm không dám lại vì hắn đã từng bị tiểu hồ ly rượt cắn hai lần vì lấp ló xung quanh liêm hoang phòng lúc nàng đang tắm.
“Lã công tử.” Tú Linh phát hiện ra Lã Tuấn Tài, đám trẻ cũng không muốn ở lại nhìn cái tên nam nhân hách dịch ẻo lã kia nên gấp tập sách bỏ đi, một vài đứa nhóc còn chạy đến Liêm Hoang Điện để méc.
“À… Linh… Linh nhi… nàng lại ngắm trăng sao?” Hắn cười rồi ngồi lên ghế.
Tú Linh nhích người qua ngồi một chiếc ghế đơn, mặt vẫn hướng ra phía hồ sen.
“Ta vừa dạy học xong.” Giọng nói lạnh lùng có ý muốn đuổi người.
Vậy mà Lã Tuấn Tài hắn ngu ngốc không nhận ra, còn đứng lên đi về phía sau lưng của Tú Linh, muốn vòng tay lên ôm nàng ấy.
“Trời trở lạnh, nàng không nên…”
Tiểu hồ ly nhanh nhảu nhảy lên cổ của Tú Linh, nằm dài vòng qua cổ nàng như cái khăn lông bảo vệ. Còn gầm gừ về phía Lã Tuấn Tài khiến hắn thu tay lại.
Bị nặng ở cổ, Tú Linh nghĩ con tiểu hồ béo ú này thật sự rất láu cá, Tú Linh mỉm cười.
“Khụ… Linh nhi… nàng… ừm… nàng ngày mai có rảnh không? Ta phát hiện có một vườn hoa rất đẹp…” hắn muốn rủ Tú Linh đi chơi để bù đắp tình cảm.
“Lã công tử không cần lo cho ta.” Tú Linh ôm hồ ly từ trên cổ xuống, đứng lên. “Vườn hoa trong hoàng cung này đều là Nhất Nam trồng cho ta. Chẳng hay công tử là muốn nói đến vườn hoa nào?”
Lã Tuấn Tài hớn hở tưởng rằng mình sắp được đi với mỹ nhân.
“Là ở cửa đông, ở vườn phía đông…”
“A Thảo.” Tú Linh gọi
A Thảo từ bên phía sau đi đến, làm lễ khuỵ nhẹ gối chào Tú Linh
“Hoàng hậu nương nương có gì sai bảo.” cái từ Hoàng hậu nương nương kia A Thảo đặc biệt nói lớn.
“Bảo Tứ Đức, cỏ ở vườn phía đông mọc bậy quá, mọc thế nào để người khác tưởng lầm là hoa, dọn dẹp đi.”
Lã Tuấn Tài suýt chút cắn lưỡi. Cỏ? Vườn hoa đẹp như vậy gọi là cỏ sao?
Tú Linh quay lưng bỏ đi. “Nếu hết việc, Lã công tử tối an.”
“Linh nhi…”
Lã Tuấn Tài thuận tay Tú Linh đi qua liền nắm lấy tay nàng. Cảm giác đau nhức truyền từ cổ tay lên não của nàng, liền như tên bắn nhanh chóng rút tay ra. A Thảo ngay lúc đó đứng chắn trước Lã Tuấn Tài, ngay cả tiểu hồ ly cũng xù lông khè khè.
“Lã công tử, xin tự trọng. Nàng là hoàng hậu.” A Thảo chau mày, chuyền cho Tú Linh một cái khăn tay để nàng ấy lau đi cái sự dơ bẩn vừa chạm vào mình.
Tú Linh là người từ khi được Hoàng Nhất Nam yêu thương bảo hộ, vòng tay nàng ấy, hơi thở của nàng ấy cũng toàn là hương trà dễ chịu. Nam nhân xung quanh tự dưng khiến Tú Linh sợ hãi. Cầm lấy khăn tay của A Thảo điên cuồng chà vào cổ tay mình.
“Ta… không cố ý làm nàng đau… Linh Nhi.” Lã Tuấn Tài cố phân bua
“Gọi ta là Tú Linh.” Tú Linh nhẹ nhàng thả một cục đá lạnh ngắt vào mặt của Lã Tuấn Tài.
“Xin lỗi… Tú Linh.”
A Thảo cùng Tú Linh quay trở về, mặc kệ Lã Tuấn Tài giận đỏ mặt phía sau. Hắn đùng đùng tức giận bỏ về phòng.
Trong phòng đã có muội muội của mình nằm dài trên bàn trông không ra thể thống gì. Cha bọn hắn cũng vừa quay lại thấy hai đứa con của mình thê thảm liền biết kế hoạch thất bại.
Lã Khuê Cát vừa từ Liêm Hoang Điện về, nàng ấy mang một cái cổ tay đỏ ửng về phòng, trên mặt hậm hực khó chịu. Ả than rằng đi quyến rũ cái nữ vương, nhưng nàng ấy lại thẳng thừng từ chối nàng.
Nếu như thật sự là thân nhân của Tú Linh, có huynh trưởng nào lại đi tán tỉnh muội muội của mình? Lại có muội muội nào lại đi quyến rũ đại tẩu của mình? Vô liêm sỉ Lã tiểu thư kia cởi y phục nằm dài trên long đẩu, Hoàng Nhất Nam không những không cho ánh nhìn mà còn nôn khan. Khó chịu lấy tay che mũi vì hương khí nồng nặc phát ra. Lã vô sỉ còn ôm lấy Hoàng Nhất Nam, bị nàng ấy không cho mặt mũi xách tay ném ra ngoài.
Cả nhà hai người một thú nhà nữ vương đều mắc bệnh khiết thích, Hoàng nữ vương gọi người mang Long đẩu đi tẩy rửa luôn. Bản thân ngâm nước tận một tiếng đồng hồ mới rời khỏi.
Lã Khuê Cát háy mắt, quay người nằm dài than vãn.
“Không làm nữa, quyến rũ nữ nhân? Nữ nhân có cái gì mà sung sướиɠ chứ!”
Sau đó bị Lã Lâm đánh vào đầu mắng một câu ngu ngốc.
“Đứa nha đầu này, nàng là nữ vương, ngươi chịu một chút quyến rũ được nàng thì sẽ có cả vương triều trong tay.”
“Cha, ngươi trông cậy vào Khuê Cát quá rồi, nó còn nhỏ, chả làm được trò trống gì đâu.”
“Ngươi đến giờ một cọng tóc của nữ nhân kia còn chưa động được thì bớt nói lại.” Lã Lâm mắng.
Hai đứa con của hắn thật ngu ngốc.
“Cha, ngươi… ngươi còn thuốc không? Ta, ta hết rồi…”
“Tên ngu ngốc! Nàng là thần y, ngươi cứ dùng nha phiến, có ngày bị phát hiện là cái đầu cũng đừng mong giữ.”
Lã Khuê Cát uống ngụm trà, đăm chiêu suy nghĩ.
“Ngươi Khuê Cát, hoàng đế đều là một đám bù nhìn, ngươi cầm dược này tìm cách chuốc nàng ta. Sau đó cùng nàng ta lên giường. Cắt chút máu liền khóc bù lu bù loa bảo thất thân. Ngươi sẽ lên làm hoàng hậu.” Lã Lâm dúi vào tay nàng ta một lọ thuốc.
“Còn con? Con cũng muốn… Tú Linh...nàng ta…”
“Phần Tú Linh ta sẽ tìm cách, còn con Khuê Cát, mau đi”
“Đi cái gì mà đi! Mới từ chỗ ả về, giờ đi nữa phiền lắm. Mai đi!” Lã Khuê Cát nói vậy rồi nằm dài dưới giường mà ngủ.
......
"Nữ Vương điện hạ. Chuyện Lã Lâm biết được hoàng hậu nương nương được nhặt nuôi ở bãi cỏ và có vết bớt thì cung nữ bê nước của Hoàng hậu nương nương là họ hàng của hắn đã thấy và nghe được nên báo lại. Hắn còn mua chuộc một tên thị vệ nữa ạ. Nô tài đã lấy máu của hắn cùng hoàng hậu nương nương, hai người là hai huyết thống khác nhau.”
Lang Nhất cúi đầu, nhìn nữ vương cao cao tại thượng đang ngồi nhấp tách trà.
“Được, hiểu rồi, bọn chúng muốn diễn, ta cũng muốn xem. Nói bên Tứ Đức giám sát Lã Lâm, ta sẽ lo chuyện của Lã Khuê Cát, còn ngươi hảo hảo bảo vệ Linh nhi đi.”
Hoàng Nhất Nam nhếch môi, ta sẽ cho các ngươi thời gian diễn trọn vở kịch của mình, khi ta tìm ra cả dòng họ ngươi, cả đứa trẻ trong bụng cũng đừng hòng trẫm tha mạng.
Lang Nhất vẫn như thường lệ ở trên mái nhà canh gác. Đêm nay trăng thanh, chàng có nghe Tú Linh sẽ về phòng nghỉ ngơi sớm. Dạo này sức khoẻ của hoàng hậu nương nương không được tốt, ngài ấy hay đau lưng, mệt mỏi và khó chịu, không biết có sao hay không?
Phía dưới có bóng người thấp thoáng, Lang Nhất chau mày nhìn Lã Tuấn Tài lấp ló cầm theo một túi hương.
Hắn trốn thị vệ vào được đây đúng là tài thật, Lang Nhất ném một viên đá vào cửa của A Thảo. A Thảo hiểu ý liền cầm theo dây trói ra ngoài. Lang Nhất dùng phi tiêu tẩm thuốc ngủ phóng vào người Lã Tuấn Tài, vậy mà hắn vẫn tỉnh bơ. Lang Nhất có chút ngạc nhiên. A Thảo tưởng rằng hắn bị ngủ rồi nên mở cửa đi ra, không ngờ mở mạnh quá liền khiến cửa đập vào đầu hắn. A Thảo trừng mắt nhìn Lang Nhất một cái rồi hét lên.
“Thích khách hoàng hậu! Hộ giá!!!”
Lang Nhất tranh thủ lặn đi để thị vệ giải quyết, Lã Tuấn Tài sợ hãi bỏ chạy, cũng may hắn có bịt mặt nếu không bị phát hiện. Lang Nhất nói với A Thảo.
"Thuốc ngủ của ta không tác dụng với kẻ dùng nha phiến."
A Thảo gật đầu hiểu chuyện.
"Hoàng hậu sao rồi?
"Nàng không có động tĩnh."
"A Thảo, thật có lỗi, Lang Nhất ta chỉ biết chế độc, không biết bắt mạch chữa bệnh."
"Ngươi a, lo hảo hảo bảo vệ nữ vương, Hoàng hậu có lệnh nếu để nữ nhân Khuê Cát kia động vào nữ vương liền mang ngươi ra trách phạt."
A Thảo từ khi vào làm cung nữ cho Tú Linh, hai người Lang Nhất cùng A Thảo như hai huynh muội cùng bảo vệ chủ tử. Thân thiết như huynh muội ruột.
Khi Lang Nhất trở về canh gác. A Thảo mở cửa phòng Tú Linh, Ồn ào như vậy mà tiểu thư của nàng vẫn không bị động tỉnh. Có phải hay không phong hàn rồi?