Chương 4: Lưu manh gặp ĐẠI lưu manh.
Buổi tiệc tại hoàng cung linh đình ồn ào và náo nhiệt, công tử nhà giàu, công chúa ngoại quốc và công tước láng giềng đến tham gia sinh thần của Tần Vương bệ hạ, ông mở tiệc chào đón dân tình.Hôm nay Tú Linh mặc y phục xanh biển nhẹ, tóc cài trâm mà Tần Vương đại đế ngự ban tặng, chưa kể đến Hoạn gia cũng có chân đứng vững chắc trong hoàng cung nên được đón tiếp khá long trọng khi kiệu vàng 8 người khuân cùng với tùy tùng 20 người thân cao thủ hộ tống.
Vương Hoạn Hạt ở lại Vương gia trùm chăn ngủ nhưng vẫn không an lòng để tỷ tỷ mình một thân đi vào cung đình được. Cuối cùng phải thay bừa trang phục cưỡi ngựa chạy theo.
Khốn thật, cái con ả công chúa Tần Mỹ Giang đó, mắc cái giống gì năm lần bảy lượt ban cống phẩm vào Vương gia cơ chứ, ta có quen ả đâu, muốn thú ta về dinh hay gì? Đến bản mặt của ả ta ta còn chưa thấy thì sao lại luôn đến Vương gia mời tham dự yến tiệc? Không phải ả ta mới mười sáu tuổi thôi sao? Nghe dân tình bảo lép? Hừ, Bổn cô nương mới không thèm để ý đến nữ nhân chưa dậy thì ngực lép như ngươi.
....
"Achzz chuuu!!!!"
"Công chúa bị nhiễm phong hàn, mau... truyền ngự y"
Cung nữ trâm vàng hét lên giữa ngự phòng thanh tĩnh.
"Tên ngốc kia, ta chỉ ngứa mũi một chút thôi mà, gọi ngự y làm gì?"
Tần Mỹ Giang hất cọng tóc nhỏ qua một bên, để hầu mặc y phục cho nàng.
Tần Mỹ Giang là con một của Tần Vương đại đế, lên 2 tuổi đã học thuộc hết toàn bộ sách trong thư phòng, lên 5 tuổi đã học cầm kỳ thi họa, lên mười tuổi chính thức tham gia soạn binh lược phát triển đất nước.
Lên 16 tuổi Tần Mỹ Giang được biết đến là nữ nhân tài sắc vẹn toàn, công chúa tài giỏi và đẹp đến mức làm gục đối phương trong một ánh nhìn, nhưng... lại có một bản tính ngang ngạnh bướng bỉnh không ai bằng. Nhất là thói độc tài.
Từ nhỏ đến lớn Tần Mỹ Giang chưa vào giờ đòi hỏi phụ hoàng mình thứ gì, không mở miệng đòi đồ đẹp thức ăn ngon ngọc ngà châu báu. Nàng chỉ tự tay dùng đầu óc thông minh làm đối phương phải nhường cho mình tâm phục khẩu phục. Có lần sử dụng những gì mình học đem ra cãi tay đôi với một nam tước ngoại quốc khiến hắn mang hận mà quay về. Tần Mỹ Giang rất hiếm khi giận ai, nhưng khi nàng đã giận, đừng hỏi vì sao mất mặt mà quay về.
"Công chúa, Vương cô nương đã nhận lời tham dự yến tiệc."
Nghe đến Vương cô nương, Tần Mỹ Giang đứng bật dậy, mặt đỏ gắt.
Gặp nàng tiên tử nhà Vương ấy trong một ngày đi vi hành, nàng ấy lộng lẫy như nắng ban mai, bàn tay ấm áp và nụ cười như hoa hồng. Nàng ấy khiến Tần Mỹ Giang đổ ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Nữ nhân ấy thật xinh đẹp. Nếu không có ả em gái kia thì chắc Tần Mỹ Giang đã biết được tên của Vương cô nương rồi. Kể ra ả em gái kia cũng xinh đẹp thật nhưng nếu không có cái tính nóng nảy kia thì chắc cũng có khối người tán tỉnh.
Vương cô nương xinh đẹp dịu dàng, thứ nàng ấy về cung sẽ chẳng còn ai dòm ngó vẽ đẹp tuyệt vời thế nữa.
.........................
Buổi tiệc sắp tàn, Tần Mỹ Giang men say ngà ngồi trên ghế ngả nghiêng không vững, mắt liêm diêm vẫn tìm bóng dáng nữ nhân thầm yêu trộm nhớ Vương cô nương.
"Dân tình đồn đại cháu gái nhà Vương gia có đôi mắt hạ gục đối phương, ai nhìn vào nàng ấy sẽ bủn rủn tay chân, tim đập nhanh có triệu chứng sốt cao, nô tỳ đã dùng khăn trùm đầu có thuốc ngủ bắt nàng ấy vào thư phòng công chúa rồi."
Một nô tỳ cúi đầu trước mặt công chúa, Tần Mỹ Giang nhếch mép, không ngờ cũng có ngày công chúa cao cao tại thượng như nàng cũng phải dùng đến thủ đoạn này để có được thứ nàng muốn. Men say lấn lý trí, Tần Mỹ Giang loạng choạng cất bước phất phụng bào rời đi.
Căn phòng Tần công chúa thoảng hương hoa sen, nữ nhân y phục lam nằm im trên giường, đầu thì bị một cái khăn vải mỏng che lại, hơi thở đều đều nhịp nhàng, Tần Mỹ Giang bước đôi chân loạn choạng tiếng về phía giường, đưa tay tháo đai bụng rồi leo lên chui vào chăn, bắt đầu thưởng thức món ngon, mặc cho đây là lần đầu lên giường với nữ nhân, đầu óc choáng váng do rượu nên Tần công chúa mặc kệ cho bản năng phóng túng.
......
"Hạt Hạt... tên ngốc nhà ngươi đâu rồi?"
Tú Linh chạy trước chạy sau tìm tên hỗn đản nhà mình. Lúc đầu không chịu đi chung, cưỡi ngựa theo rồi để lạc mất. Con nhỏ này.
"Tiểu Thư." A Thảo thấy tiểu thư nhà mình chạy tới chạy lui cũng đủ biết nàng ấy đang làm gì.
"Tiểu Thư đừng lo quá, nô tỳ sẽ đi tìm Vương Tiểu Thư."
Không phải A Thảo không biết người hoàng cung đang tìm chính là Tú Linh, chắc chắn rằng tiểu hài tử nhỏ nhắn mấy năm trước chính là công chúa ngụy trang thành, nhưng tại sao? Lúc đó còn chỉ thẳng vào Tú tiểu thư đòi cưới nàng ấy mà, giờ lại chuyển thành Vương tiểu thư nhà mình rồi. Nhưng điều nàng thắt mắt là tại sao lại gọi Tú Linh là Vương cô nương. Đáng lẽ là Tú cô nương chứ? Tìm nàng ta có ý gì cơ chứ?
"Tiểu Thư, cẩn thận!!!!"
A Thảo dùng một lực kéo Tú Linh về sau, hình ảnh tỷ ấy thấp thoáng nhìn được là một thân long bào ngã sấp vào người tiểu thư nhà mình.
"Thật có lỗi, ta..."
Long bào vàng kim rực lên giữa màn đêm tối tăm, Tú Linh được nắm một bàn tay to lớn nhưng cũng rất mềm mại, hương thơm hoa trà phảng phất nơi sống mũi, Tú Linh chắc chắn phải hỏi xem người đó chế hương như thế nào mới được.
"Tiểu Thư, máu"
A Thảo mặt tái xanh quỳ xuống dưới chân của Tú Linh, đầu gối nàng bị trầy một chút, để tiểu thư nhà mình bị thương đến thế này, không may nhiễm trùng rồi hủy dung thì sao chứ.
"A Thảo, ta không sao, tỷ đừng lo..."
"Các ngươi làm gì ồn ào trước sảnh điện hoàng cung vậy hả?"
Một tiếng la oai oái chói tai từ phía sau chạy tới, thân hình nhỏ nhắn kèm theo cái nhìn ngẩng mặt lên cao. Con nấm lùn này từ đâu chui ra vậy trời, người gì có chút xíu cưng hết sức.
"Ta là Bảo Yến Tử, Nha hoàn thân cận của Mỹ Giang Công chúa, các ngươi đang làm ùn tắc đại sảnh hoàng cung đó."
Bảo Yến chống tay lên bên hông nhón chân nhìn đám người khổng lồ trước mặt. Bảo Yến thấy nữ nhân mặc long bào đứng kia liền cúi đầu hành lễ.
"Hoàng nữ vương, yến tiệc còn dài, mời người..."
"Bảo Yến, ngươi đi tìm cho ta ngự y tốt nhất hoàng cung đến khách phòng của ta. Nữ nhân này bị thương vì ta va phải, còn không mau mang sâm dược chữa trị"
Hoàng Nhất Nam bế Tú Linh trên tay, quay người bỏ đi, để mặc nấm lùn Bảo Yến không biết gì hết.
Khách phòng của Hoàng nữ vương thoảng hương hoa trong bát, một bầu không khí thanh tịnh đến lạ thường, Tú Linh nhìn người đang cắm đầu cắm cổ dưới chân mình, tay chân vụn về bôi thuốc đắp băng. Như cách mà cung nữ kia chào thì ắt hẳn đây là người có chức vị to lớn lắm đây, Nữ Vương?
"Tên ta là Hoàng Nhất Nam, nữ vương đảo phía Bắc. Còn nàng?"
Hoàng Nhất Nam ngẩng đầu nở nụ cười tỏa nắng có thể làm gục bất kỳ người nào, trừ Tú Linh.
Tú Linh đã thấy qua tám vạn bốn mươi chín cách thả thính trêu hoa quẹo nguyệt của tiểu quỷ Vương Hoạn Hạt nhà mình, một nụ cười như vậy làm sao gây sát thương với nàng được chứ. Dù nói nàng không bị dính sát thương nhưng gây choáng thì có. Nụ cười hiền kia không chút giả tạo. Ánh mắt phượng cong lên theo đôi môi hồng nhạt. Làm Tú Linh có chút e thẹn không dám nhìn thẳng.
"Tiểu nữ Tú Linh, diện kiến nữ vương"
Tú Linh muốn quỳ xuống hành lễ, Hoàng Nhất Nam đã nhanh tay đỡ nàng.
"Nào, không cần đa lễ với ta, dù sao ta cũng là người làm nàng bị thương. Đừng khách sáo như vậy"
Hoàng Nhất Nam thuận tay kéo lọn tóc của Tú Linh sang một bên, bản năng tự vệ né thính do ở bên quỷ quá lâu mà hình thành liền bộc phát. Tú Linh đứng dậy đi về phía cửa sổ.
"Nữ vương, tiểu nữ chỉ là dân quèn, không dám bận tay người"
Tú Linh luôn giữ khoảng cách nhất định với người khác. Có thể lúc nhỏ bị ăn hϊếp nhiều quá nên đâm ra có chút sợ người khác động chậm thân thể.
Nếu nói Vương Hoạn Hạt là đứa nhỏ lỳ lợm tinh nghịch trêu ghẹo người khác, thì Tú Linh lại là một đứa bé lặng lẽ âm thầm bôi thuốc sức dầu cho Hoạn Hạt sau mỗi trận đòn của mấy mẫu thân. Tú Linh không phải người biểu lộ cảm xúc ra ngoài. Nàng đã từng rất dễ thương ngây ngô trong sáng, phải... là đã từng...
"ah... trời cũng tối... ta nghĩ nàng nên nghỉ ngơi, ta sẽ cho người đi tìm muội muội nàng."
Hoàng Nhất Nam đóng tủ thuốc, ngồi trên ghế nhấp tách trà, hương trà từng chút thoảng lên mũi Hoàng Nhất Nam cố tình để hương trà che đi hương mái tóc nữ nhân trước mặt.
Hoàng Nhất Nam là nữ vương lên ngôi năm 16 với vẻ ngoài cao lớn, mái tóc dài chạm chân luôn rối xù, học cao hiểu rộng. Được mệnh danh là nữ nhân lạnh băng không cảm xúc. Bao nhiêu hoa lá gợi cảm vờn trước mặt vẫn không lung lay cảm xúc gì. Băng sơn nữ vương nhưng...
PHỤT!!! Nước trà nóng phun như mưa xuân lên mặt bàn, Băng sơn nữ vương này nhìn thấy yếm hồng nhạt sau lưng đối phương lấp ló liền đem hết thứ ẩm ướt phun thẳng ra ngoài.
Y phục của Tú Linh có vẻ như lúc nãy té đã vì rách một chút làm lộ ra da thịt sau lưng.
Tú Linh giờ chỉ lo nghĩ cho tiểu quỷ nhà mình nên lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Nữ Vương... Vương cô nương đã được người của công chúa tìm thấy và đã nghỉ ngơi an toàn."
Tùy tùng đứng bên ngoài nói vào, Tú Linh mới thở dài an tâm. Trời đã khuya, giờ đi kiệu về sẽ rất nguy hiểm. Hoàng Nhất Nam biết điều đó, nàng liền ngỏ ý để Tú Linh ở lại thư phòng của mình.
"Tú cô nương, thôi nàng nghỉ ngơi đi, hôm sau ta sẽ cho người đưa nàng về nhà"
"Phiền nữ vương quá, tiểu nữ ngủ trên ghế được rồi."
Nữ Vương không nói gì nữa. Lên giường đắp chăn. Tú Linh ngồi trên ghế thiu thỉu nhắm mắt.
....
Canh 2, một lực nhẹ bế Tú Linh đặt lên giường. Hoàng Nhất Nam nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen óng suôn mượt của Tú Linh. Thốt lên rằng tại sao lại có thêm một thiên thần ở trần giang như vậy. Thật giống nữ nhân ấy...
......
Sáng hôm sau, cũng không thể tả được tiếng hét đó lớn như thế nào. Tiểu quỷ ranh ma biếи ŧɦái Vương Hoạn Hạt đem nữ nhân áp đến ngạt thở giờ lại ôm mền che đi cơ thể lõα ɭồ trong chăn, mắt đỏ hoe như muốn khóc.
Nhìn cảnh vật lạ lẫm với một nữ nhân phụng bào trước mặt.
"Khốn kiếp... ngươi là ai?? Tại sao lại làm vậy với ta??"
Nếu thức dậy bên một nữ nhân khỏa thân thì sẽ không có tiếng hét đó. Lần này bản thân Vương Hoạn Hạt lại là người khỏa thân, chưa kể bên dưới chân có vệt máu loang nữa. 20 năm chưa một người dám động vào cơ thể mình, vậy mà sau một đêm mê man bị đánh thuốc mê, thức dậy đã không còn trong trắng.
"Chết tiệt, sao lại là ngươi!!"
Sự ngạc nhiên này cũng xuất hiện trên công chúa Tần Mỹ Giang. Rõ ràng là trên giường của mình đêm qua là Vương cô nương, nhưng tại sao lại là con nha đầu hung dữ này?
"Chết tiệt!!! Ngươi tên gì?"
"Vương Hoạn Hạt... bổn cô nương tên Vương Hoạn Hạt!"
"Không phải Vương gia chỉ có một đứa cháu đích tôn thôi sao??"
"Thì đó là taaaaa!!!!!"
"Vậy còn cô nương kia?"
"Cô nương kia?? Ngươi có ý định làm chuyện đồϊ ҍạϊ này với Linh Nhi của ta?"
Ôm chặt chăn trong người Vương Hoạn Hạt vẫn có thể nổi nóng khi nghe đến Linh Nhi nhà mình sẽ bị như thế này.
Tần Mỹ Giang thở dài gãi đầu.
"Không... là... là ta muốn Vương cô nương... là ta muốn... muốn ngươi."
Đường đường là công chúa cao cao tại thượng, muốn gì có đó. Lại nhầm lẫn người này đi cưỡng bức con gái người ta. Lại lấy đi sự trong sáng của người ta... hừ... chết tiệt. Tin này mà bị con người miệng như trống làng này đi rêu rao, chắc nguyên hoàng tộc độn thổ.
"Ngươi... ngươi chính là con nhóc đó..."
Nhớ đến con nhỏ nhìn chằm chằm tỷ tỷ của mình. Lại năm lần bảy lượt gửi rương thưởng về Vương gia. Thì ra đây là tiểu công chúa. Khốn thật. Vương Hoạn Hạt quấn chăn tròn trong cơ thể, hối hả đặt chân xuống giường.
"Bổn cô nương về đây. Chuyện này ta tính xổ với ngươi sau."
Đứng bật dậy bất ngờ làm Vương Hoạn Hạt hoa mắt chóng mặt ngã về sau. Tần Mỹ Giang Đưa tay ôm lấy nữ nhân vừa nằm vào lòng mình.
Nữ nhân Vương Hoạn Hạt này... dù miệng lưỡi đanh thép nhưng công nhận cơ thể nữ nhân này mềm thật. Là đêm qua nàng hơi say, không thèm tháo khăn che mặt của ai kia. Cũng không nhận thức được người con gái này có làn da đẹp như vậy. Cái chăn của Tần Mỹ Giang không che hết được làn da trắng ngà tinh tế kia, hai quả đào cứ phập phồng đều đều theo nhịp thở. Vương Hoạn Hạt ngẩng mặt lên nhìn người phía sau. Mắt phượng môi hồng không góc chết. Công chúa này cũng quá đỗi xinh đẹp rồi. Bốn mắt nhìn nhau say đắm.
"Ngươi... ngươi mau thả ta ra."
Cảm giác mặt mình nóng muốn nổ ra, lần đầu tiên có cảm giác kỳ lạ này. Vương Hoạn Hạt nhanh chóng bỏ trốn.
Định ngồi dậy thì lại bị bế ném lên giường. Cơ thể cuộn trong chăn không tài nào ngồi dậy được.
"Ngươi... họ Tần kia... mau thả ta ra!!"
"Không đấy!"
Tần Mỹ Giang ngồi trên chăn nhếch môi nhìn con mèo hung hăng bên dưới.
"Ngươiiii!!!!!"
"Ta đường đường là công chúa một nước. Muốn gì có đấy, nàng là người của ta thì mãi mãi là người của ta."
Nhìn thấy người ta đỏ mặt chui vào chăn. Tự dưng Tần Mỹ Giang muốn cưng chiều lạ kỳ, tay chạm nhẹ vào chăn đưa tay vuốt lấy má của Vương Hoạn Hạt thì thầm.
"Đêm qua là ta hơi mạnh tay, xin lỗi nàng. Ta sẽ gửi sâm về Vương gia bồi bổ nàng. Nàng yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng."
"Ta mới không thèm ngươi chịu trách nhiệm."
Quấn chăn vào người, Vương Hoạn Hạt muốn ra khỏi giường của tên công chúa đồϊ ҍạϊ này, dùng hết sức bình sinh lật lại và úp mặt xuống giường.
Nhưng Tần Mỹ Giang nào tha. Mông Vương Hoạn Hạt cảm thấy được sức nặng người phía trên. Tần Mỹ Giang một tay sờ soạng mông con người ta miệng nhếch lên đưa môi lại gần tai thì thầm.
"Bên dưới hẳn còn đau, ta giúp nàng xoa dịu nó."
Người ta nói. Núi này cao ắt còn có núi cao hơn. Nếu muốn trị người biếи ŧɦái, chắc chắn phải có người biếи ŧɦái hơn. Và kẻ lưu manh thì phải có kẻ lưu manh hơn trị. Trong căn phòng thanh tĩnh của công chúa Tần Mỹ Giang, hai kẻ lưu manh mắng chửi nhau làm những kẻ bên ngoài tưởng sắp có chiến tranh, nhưng thật ra cái đứa to mồm kia lại bị đè bên dưới lột sạch đồ lần 2.
Được nửa chừng thì Vương Hoạn Hạt vun cái tát mạnh vào mặt của Tần Mỹ Giang rồi kéo y phục chạy ra ngoài, nắm dây cương phóng ngựa trở về.
.........
Ngoài lề:
-Zu:" *Nhìn.....*
-Vương Hoạn Hạt:"Còn nhìn nữa, ta móc mắt ngươi!!!"
-Zu:"Ây da, tội chưa kìa ui chu choa ơi..."
-Vương HoạnHạt:" Grrrrr.... cơ thể ta... tên khốn nhà ngươi..."
-Zu:"Lew lew, ngươi làm gì ta?? Lew lew!!!"
-Vương Hoạn Hạt:"Tần Mỹ Giang!! Mang con ả này đi đập cho ta!!!"
-Tần Mỹ Giang:"Thôi, Zu là người mang nàng đến cho ta... ta không thể phụ lòng được."
-Vương Hoạn Hạt:".... Giang... hắn ăn hϊếp ta... hức... hắn... hắn bắt nạt ta... nàng ... hức... nàng phải bảo vệ ta... hức hức..."
-Tần Mỹ Giang:"Bay đâu, mang tên Zu xuống đánh năm mươi trượng."
-Zu:"...... ờ hay lắm!!"