Chương 46: Hoàng Hậu (H)
Nàng là hoàng hậu của taHoàng Nhất Nam nhẹ nhàng đặt Tú Linh xuống giường, một tay vén tóc dính trên mặt nàng, một tay chỉnh lại góc chăn. Tú Linh ôm lấy cổ Hoàng Nhất Nam không buông ra.
"Linh Nhi…"
Hoàng nữ vương cưng chiều Tú Linh, để nàng ôm, một tay xoa đầu an ủi, một tay giữ để bản thân không đè hết cơ thể lên người Tú Linh.
"Ngoan, ta đi lấy cho nàng bộ y phục dễ chịu hơn." Hiện chỉ quấn một cái long bào, da thịt sẽ khó chịu, cũng không thể để nàng ấy khỏa thân ngủ được.
Hoàng Nhất Nam định ngồi dậy khỏi người Tú Linh, nàng đã vòng tay choàng lấy cổ của nàng ấy.
"Cởi đi." Tú Linh thì thầm vào tai của Nhất Nam.
Như có một vạn con kiến bò xung quanh gáy của mình, Hoàng Nhất Nam cảm nhận được da gà mình nổi lên khi nghe giọng của ái thân thì thầm.
"Để ta… để ta lấy y phục trước…"
"Nàng không muốn nhìn cơ thể ta sao?"
Tú Linh một lần rồi một lần khiến Hoàng nữ vương nổi da gà hết lần này đến lần khác. Nàng vừa nói xong câu đó, hai tay đã buông cổ của Hoàng Nhất Nam ra.
Hoàng nữ vương ngồi dậy, gương mặt nàng ấy hiếm khi đỏ ửng. Tú Linh nở một nụ cười nhếch môi.
"Là chê ta xấu sao?"
"Không… không phải… chỉ là…" ta mà có mở miệng nói không ngại nhìn nàng thì nàng cho ta xem chắc?
Tú Linh chống tay ngồi dậy, lúc nãy hoàn thành vũ khúc của mình thì nàng cũng đã cởi bỏ phần áo trên, hiện thì nàng đang khoát long bào. Vì ngồi dậy mà làm long bào tuột ra, theo bờ vai trắng nõn mà rơi xuống giường. Cơ thể xinh đẹp không vết xước hiện lên, phần ngực được cho là hơi lớn phập phồng theo từng hơi thở. Phần đỉnh ngọc vì tiếp xúc với hơi lạnh xung quanh liền trở nên cứng rắn.
Hoàng Nhất Nam mặt đỏ gắt vội quay sang nhìn nơi khác, cố nói cho Tú Linh rằng áo bào tuột ra rồi nhưng không tài nào mở miệng được.
Tú Linh quỳ thẳng, đưa hai tay vòng qua cổ của Hoàng Nhất Nam, kéo nàng ấy lại sát người mình rồi ôm chặt lấy. Hoàng Nhất Nam lo sợ nàng ngã nên đưa tay ôm lấy nàng, nhưng nàng ấy lại quên mất nàng không hề có gì che chắn, bàn tay chạm vào phần hông của nàng. Hoàng Nhất Nam liền như điện giật mà giơ hai tay lên trời.
"Linh Linh Linh Linh…. Nhi… nàng… nàng say rồi…?"
"Không có. Ta không uống rượu."
Tú Linh dựa trán mình vào trán nàng ấy.
"Ta là uống xuân dược đó nha~"
Tựa như tan vào mật. Hoàng Nhất Nam bủn rủn tay chân khi nghe Tú Linh rót đường vào tai.
"Ở đâu… ai đưa? Sao lại…?" Thì ra là xuân dược… khoan đã, đã biết xuân dược nhưng vẫn uống sao?
Tú Linh không nói nữa, nàng bắt đầu ngã người ra sau, kéo theo Hoàng Nhất Nam nằm đè lên người nàng.
Vì áp mạnh mà Tú Linh hơi cong người lên, ngực trần chạm vào y phục Hoàng Nhất Nam, nữ vương thật sự trong lúc này chỉ muốn cởi phăn bộ y phục mình ra để cùng cảm nhận nhiệt độ của ái nhân. Dù sao cũng là bậc đế vương, nên kiềm chế lại một chút sẽ tốt hơn.
"Linh Nhi… nàng là đang loạn tâm, chờ nàng tỉnh táo hơn chúng ta hãy nói chuyện một chút có được không?" Giờ mà hai người có phát sinh một cái gì đó không trong sáng, chắc chắn Hoàng Nhất Nam sẽ ăn tươi luôn Tú Linh vì cảm xúc mãnh liệt giấu trong lòng.
Lúc nãy khi thấy cơ thể của nàng, Hoàng Nhất Nam đã lơ đãng nhớ lại ngày tắm chung ở nhà Tứ Đức, nàng ấy cùng Tú Linh chỉ một chút nữa là phát sinh quan hệ, nàng ấy liên tưởng đến ngực Tú Linh, đôi môi, làn da, thơi thở. Nàng ấy thèm khát cơ thể Tú Linh, càng ngày sự nóng ran trong người chỉ có tăng chứ không giảm.
"Dù cho không có xuân dược xúc tác… ta cũng muốn làm chuyện này với nàng." Tú Linh đưa đôi môi đỏ mọng áp lên môi Hoàng Nhất Nam.
Như ngọn lửa sắp tắt được dội thêm dầu hỏa, Hoàng Nhất Nam đáp lại nụ hôn kia một cách nồng nhiệt nhất có thể. Từ ngày ở Đông Phương quốc, hai người chỉ ôm nhau ngủ cho đến hôm nay đã một tháng, Hoàng Nhất Nam thực sự rất thèm khát Tú Linh, có lẽ từ cái đêm tắm chung kia mà cảm giác ngày càng dữ dội hơn.
Hoàng Nhất Nam đưa tay kéo chăn dưới lưng của Tú Linh ra, còn hung bạo đẩy nó xuống đất để mình có chỗ trống mà tung hoành, tay ôm lấy eo của nàng mà xoa, Tú Linh thuận tiện cong người lên, áp càng gần Hoàng Nhất Nam hơn nữa. Điều này khiến Hoàng nữ vương hận không thể xé y bào của mình ra ném đi. Y bào đâu phải vải vóc tầm thương nó là loại thêu hoa đính ngọc, đao chém không đứt lửa đốt không cháy, nói Hoàng Nhất Nam lực đạo rất mạnh nhưng xé bỏ y bào chắc cũng phải mất nửa ngày.
Tú Linh di chuyển tay xuống thắt lưng nàng ấy, như đã thành thạo thói quen mặc y phục cho nàng ấy thì tháo ra là chuyện vô cùng dễ dàng với nàng. Một chiếc đai lưng nặng nề mà lúc nào Hoàng Nhất Nam cũng mang trên người được tháo xuống. Không cần nói thì cũng đủ biết kết cục của nó, tất nhiên là đồ vật thì làm sao được nâng như trứng mà phải dừng hành động dở dang để mang nó đặt lên kệ như thường ngày được.
Ném xuống đất!
Tú Linh lại đưa tay vào ngoại trang, kéo tấm áo trắng xuống vai rồi qua khuỷu tay, Hoàng Nhất Nam dù không muốn nhưng cũng phải dừng hôn để cởϊ áσ. Đôi mắt Hoàng Nhất Nam đυ.c ngầu, một lớp sương dày bao bọc đủ diễn tả được sự vội vã hấp tấp củ nàng ấy, Hoàng Nhất Nam muốn Tú Linh.
Đôi Môi nhỏ bị dày vò đến sưng đỏ nhưng hai người cứ thế dây dưa, cứ thế tìm đến nhau, hung hăng cho lưỡi vào chiến đầu. Chưa bao giờ họ mãnh liệt như thế.
"Linh nhi… Linh nhi…"
Hoàng Nhất Nam như vô thức mà gọi tên Tú Linh, vô thức đưa tay xoa loạn lên người nàng, rời nụ hôn, áp cả gương mặt vào cổ của nàng để hăng say hít lấy hương hoa sen đặc trưng ấy. Hoàng Nhất Nam đắm chìm trong sở thích của bản thân mà không ngờ rằng mình bị Tú Linh một thân mảnh khảnh kia hất nằm xuống giường.
Bị hất nằm xuống giường mạnh như vậy, Hoàng Nhất Nam thanh tỉnh vài phần nhưng sau đó lại tiếp tục bị Tú Linh đè môi chiếm đóng. Tú Linh nhỏ nhắn cơ thể, nằm trên người nàng ấy không hề khiến nàng ấy tốn chút sức nào để chịu đựng. Hoàng Nhất Nam có lẽ thích ôm Tú Linh như thế này… nhưng mà…
Tú Linh một tay áp lên ngực Hoàng Nhất Nam, một tay chạm lấy cổ của nàng ấy mà xoa nhẹ. Nơi cổ, là nơi mẫn cảm của nữ vương.
"Nhất Nam… hôm nay… ta sẽ đem ngươi ăn sạch sẽ." Tú Linh thì thầm vào tai nữ đế.
.
.
.
Như một tiếng nổ vang trong đầu, một dòng ký ức chạy về đại não củ Hoàng Nhất Nam, ngày hôm đó, cái ngày mà nàng ấy cùng Tần Mỹ Giang lẻn vào Vương gia, cái ngày mà nữ vương đây diện kiến được mẹ vợ tương lai, cũng đêm hôm đó Tú Linh vì say rượu mà làm một số chuyện gì đó trong lúc Hoàng Nhất Nam ngủ say quên mất. Hôm nay chính thức lời nói kia đâm vào và lôi nó ra.
Đêm hôm đó, vì quá mệt mỏi nên Hoàng Nhất Nam ngủ say như chết, nàng thấy Tú Linh leo lên người nàng, Hoàng Nhất Nam cố mở mắt ra thì Tú Linh thì thầm gì đó rồi che mắt nàng lại…
"Nhất Nam… một ngày nào đó, ta sẽ đem ngươi ăn sạch sẽ. "
.
.
.
Hoàng Nhất Nam chưa kịp cản trở thì Tú Linh hiện tại đã hôn lấy cổ của nàng ấy. Hoàng Nhất Nam giật người, cố đẩy Tú Linh ra.
"Ah… Nam, đừng đẩy… đau…" Tú Linh dừng tất cả hành động của bản thân, mở đôi mắt to tròn rướm nước trông vô cùng ủy khuất, còn có, muốn bao nhiêu mị lực, liền có bấy nhiêu mị lực.
Hoàng Nhất Nam tưởng mình dùng lực mạnh nên liền đưa tay lên đầu không dám cựa quậy gì.
Trước mặt, tiểu miêu mếu máo lúc nãy liền hóa thành hổ, đôi môi cười đều hai khóe miệng giờ chỉ nhếch một bên trông vô cùng phúc hắc. Tú Linh đặt một cái khăn tay phủ hờ lên hai tay của Hoàng Nhất Nam.
"Lấy tay ra khỏi chiếc khăn này… ta sẽ về nhà với mẫu thân, còn có… ta sẽ mách rằng Nhất Nam ngươi khi dễ ta!~"
Chơi cái trò lưu manh vậy!
Tú Linh phúc hắc nữ nhân trêu ghẹo tiểu nữ vương nhỏ bé??!! Tú Linh nhếch môi rồi nhìn gương mặt hiếm khi đỏ hồng.
"Tay nàng mạnh như vậy, lỡ làm đau ta thì sao? Vậy nên ngoan nha~"
Tú Linh chồm lên phía trên hôn lấy cổ tay của Hoàng Nhất Nam, nữ vương được Thái Sơn xa diện, đồi núi chập chùng áp vào gương mặt, Hoàng Nhất Nam có thể cảm nhận được nhịp tim đang rối loạn của Tú Linh, nhưng cái tư thế áp mặt vào bánh bao này khiến yết hầu nàng ấy khẻ động. Hoàng Nhất Nam không nghĩ nhiều mà há miệng ôm lấy ngực của Tú Linh.
Tú Linh bị giật mình, nàng cong người hừ nhẹ, tùy ý để Hoàng Nhất Nam hóa thành tiểu hài tử thèm sữa mẹ. Tú Linh cưng chìu, đưa tay xoa đầu Hoàng Nhất Nam như mẹ âu yếm con ngoan, Hoàng Nhất Nam được cưng chìu mà thụ sủng nhược kinh. Nhưng không vì thế mà nàng dừng lại.
Đỉnh hạt sen đứng dậy chống đối, tấn công đáp lại đầu lưỡi của nữ vương, Hoàng Nhất Nam vì bị hạt đậu nhỏ dựng lên phản ứng mà trở nên cáu gắt, tiểu đậu đậu dám chống đối trẫm, xem trẫm trừng trị nhà ngươi. Hoàng Nhất Nam dùng răng cạy nhẹ tiểu đậu đậu, Tú Linh liền phát ra tiếng ngâm từ mũi.
Sau, Tú Linh vì chịu không được sự dày vò mà bực bội, nàng hõm lưng ngồi dậy, Hoàng Nhất Nam bị kẻ địch chịu thua lùi bước, miệng còn đang hăng say cắи ʍút̼ thì liền bị kéo ra. Vì hành động quá nhanh, một người đang mυ'ŧ, người còn lại thì kéo ra, làm âm thanh "chốc" phát lên rất lớn. Hai người đỏ mặt nhìn nhau.
"Nhất Nam thực hư hỏng."
"Là tại ai chứ hả?"
Tú Linh cúi người hôn lấy môi Nữ Vương, Hoàng Nhất Nam không phục, muốn đẩy người trên thân xuống, hung hăng áp bức. Nhưng lại lo sợ bản thân mình làm nàng ấy đau nên không dám làm càn.
Một sự lạnh lẽo chạm vào người, Tú Linh nàng rời khỏi ngực Hoàng Nhất Nam, giờ nàng ấy mới phát hiện bản thân mình không có mảnh băng trắng quấn quanh ngực nữa. Nó bị tháo ra từ khi hai người hôn nhau rồi.
Tú Linh say mê ngắm nhìn ngực của Hoàng Nhất Nam, vì quanh năm giấu dưới lớp băng mãnh để dễ dàng thuận tiện cho việc triều chính, phần ngực to lớn của nàng ấy bị niêm phong ngày này qua tháng nọ, tuy xem nó đang có xu hướng nhỏ lại nhưng với Hoàng Nhất Nam vạm vỡ như này thì ngực vậy đã lớn lắm rồi. Vừa khít tay Tú Linh, lại mềm do sự buộc gò bó bấy lâu, Tú Linh thực sự thích cái này.
Hoàng Nhất Nam được bàn tay ấm nóng của Tú Linh đặt lên, cảm giác thiêu đốt cứ như vậy lan toả khắp người. Hoàng Nhất Nam cong người chống đối từng cái xoa xoa bóp bóp của Tú Lão sư, đôi mắt nàng cứ chăm chăm nhìn vào ngực mình, khiến Hoàng Nhất Nam lại một lần nữa đỏ mặt.
Tú Linh thực sự thích, chưa bao giờ sờ trên cơ thể người khác kể cả có là Vương Hoạn Hạ, nàng phải giữ kẻ, nàng là thiếu nữ phòng khuê, không được tự tiện phá vỡ những quy luật công vàng thước ngọc, Công dung ngôn hạnh. Nào dám chạm vào thân thể người khác, cũng ngại người khác chạm vào bản thân, hôm nay lần đầu tiên được chạm một trong những nơi tư mật của người khác, khiến Tú Linh cảm thấy như vừa khai sáng được thứ gì đó thực mới mẻ.
“Linh… ah… Linh Nhi…”
Hoàng Nhất Nam bị Tú Linh đáp trả lại đòn công phá thái sơn lúc nãy. Tú Linh không nói một lời nào mà cúi người há miệng ngậm lấy một bên ngực của nàng ấy, Hoàng Nhất Nam giật mình, tay bấu lấy khăn voan trên tay, cắn môi chịu đựng.
Vì đây là lần đầu, lần đầu luôn phạm sai lầm, Tú Linh nàng sợ làm nữ vương kia đau, nên nào dám cắn xé mạnh, chỉ liếʍ nhẹ quanh hạt ngọc rồi xoay lưỡi quanh đó, cảm giác tê tê như kiến bò khiến Hoàng Nhất Nam muốn khóc.
Tú Linh như bị thứ gì chấn giữa hai chân..
…
…
...
…
Hoàng Nhất Nam vì khó chịu mà cong chân lên một chút, liền chạm phải Tú Linh đang trên người, vì lúc nãy hai người lăn lộn cùng nhau, hiện thì Hoàng Nhất Nam chỉ còn một cái tiết khố, Tú Linh thì không còn gì, chân trần của Hoàng Nhất Nam chạm phải nơi tư mật của Tú Linh, khiến Tú Linh ngâm một tiếng ưm đầy mị hoặc.
Hoàng Nhất Nam như được bật một công tắc nào đó trong người, chân càng nhấp lên nhấp xuống nhanh hơn, tiếng thở gấp của Tú Linh cũng bắt đầu nặng trịch. Hai người cứ vậy đến khi mồ hôi nhễ nhại, Hoàng Nhất Nam dù mõi chân nhưng vẫn muốn nhìn mặt của Tú Linh động tình nên càng hăng hái nhấp chân.
“Nam Nam thực biếи ŧɦái.”
Tú Linh trườn xuống giữa hai chân Hoàng Nhất Nam, không biết nàng lấy đâu ra cái lực đạo thần thánh siêu mạnh mà kéo luôn tiết khố của Hoàng Nhất Nam quẳn đi, Hoàng Nhất Nam bị giật mạnh một cái, cả đầu óc không còn gì ngoài bức tường màu trắng xoá. Tú Linh… Tú Linh là đang… là đang ăn nàng ấy!!!!
Lưỡi Tú Linh lướt dọc cánh hoa của Hoàng Nhất Nam, lần đầu tiên… cảm giác này… mùi vị này… âm thanh này…
“Nhất Nam… thực ngon…”
Tú Linh dùng một ánh mắt chưa bao giờ có nhìn về đôi mắt đỏ hoe của Hoàng Nhất Nam, náng ấy đang xé rách chiếc khăn voan, một tay đưa lên miệng cắn để bản thân không phát ra những tiếng xấu hổ kia, Tú Linh… Tú Linh này nàng không quen.
Ánh mắt Tú Linh như một con sói già ranh mãnh, nàng nắm lấy bàn tay đang để trên môi của nữ vương chạm lên môi mình, Tú Linh liếʍ ngón tay của Hoàng Nhất Nam, một ngón, từ đầu ngón tay khảy nhẹ lưỡi rồi liếʍ một đốt, tiếp đến là đốt thứ hai, Tú ngây ngô đưa ngón tay Hoàng nữ vương vào miệng cắn nhẹ. Hoàng Nhất Nam bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cả xương sống cũng nóng ran.
Tú Linh đưa thêm một ngón của Hoàng Nhất Nam vào miệng, nàng nhắm mắt đê mê rồi chìn vào gương mặt xấu hổ của Nhất Nam. Hoàng Nhất Nam hiện tại đang thực sự động tình.
Tú Linh một lần nữa chạm vào hang động của nữ vương, kẻ nào khi quân dám chạm vào người nữ vương ắt sẽ bị bay đầu, nặng hơn có thể tru di, cữu tộc. Còn với Tú Linh, nàng muốn chạm, Hoàng Nhất Nam dám cấm sao? Thích muốn chết còn chưa dám nói.
“Ta… là… gì của ngươi hả? Nam?”
“Người… ưm… người ta yêu…”
“Hửm, Nhất Nam?” Tú Linh chạm ngón tay vào phần ướŧ áŧ cứ rỉ nước của Hoàng nữ vương.
“Là… là… ah…”
“Nam? Ta… là gì của ngươi?”
“Nàng là… hoàng hậu của ta.”
Một tiếng sét đánh vang cả bầu trời, ngón tay của Hoàng Nhất Nam cùng Tú Linh đâm thẳng vào hạ thân đối phương. Họ cùng thở ra một tiếng nặng nề, từ những cái âu yếm nhẹ nhàng, từng nụ hôn như gió nhẹ, rồi lại mạnh bạo cắn xé nhau. Ngón tay cứ ra vào nhanh rồi chậm, kɧoáı ©ảʍ lần đầu tiên, thư sướиɠ lần đầu tiên được trải nghiệm, thật tuyệt vời.
Đêm nay một đêm đặc biệt, Hoàng nữ vương đã có một hoàng hậu, từ một người vạn vạn dân tình quỳ dưới chân vì sự cao lãnh tôn nghiêm, nhưng khi nằm trên giường cùng ái nhân thì ngoan ngoãn phục tùng như tiểu thủ nhỏ bé nghịch hoàn toàn với thân hình to lớn của nàng.
Và người ai ai cũng nghĩ là thần tiên tỷ tỷ, nữ nhân lão sư hoàn hảo, liền từ tiểu tinh linh trong sáng hoá thành mụ phù thuỷ hắc ám phúc hắc lão công.
Đừng nhìn và phán đoán một ai qua vẻ bề ngoài của họ. Tất cả chỉ bại lộ khi họ ở bên người yêu quý mà thôi.
….
Canh trưa Hoàng Nhất Nam cựa mình thức dậy, bàn tay áp lên ngọn đồi mềm mại ấm nồng mà bóp.
“Nam… đừng loạn, mệt lắm…” Tú Linh còn đang say giấc, bị bàn tay lạnh của Nhất Nam chạm vào liền khó chịu cong lưng né tránh.
“Ưm… một chút thôi…”
“Nam…”
Tú Linh ngồi dậy, né tránh ma trảo của Hoàng Nhất Nam.
“Không phải hôm nay thượng triều sớm à? Sao bây giờ nàng còn ở trên giường hả?” Tú Linh xoay người chui vào ngực Hoàng Nhất Nam, nữ vương cưng chìu ôm sát đầu ái nhân, hôn lên mái tóc thơm dịu dàng.
“Mệt lắm, hôm khác đi.”
Cứ thế hai người nằm trên giường đến tận ngọ thiện, khi có người nhắc nhở thì mới tắm rửa ăn cơm. Không nói cũng biết hai người đến tận giờ chìu mới rời khỏi phòng ra ngoài hóng mát.
Hai người đi tay trong tay tình ái ấm áp, Tú Linh không hiểu cảm giác đau lưng mà trong văn thường hay viết là như thế nào? Thường họ viết sau khi ân ái thường sẽ đau lưng, đau hạ thân, nhưng mà Tú Linh không thấy cảm giác đau rát chút nào cả.
“Nữ vương vạn tuế, Hoàng hậu nương nương cát tường.”
Thị nữ xung quanh thấy hai người tay trong tay tình tứ, nhún chân cúi đầu chào hỏi rồi bỏ đi, Hoàng Nhất Nam tươi cười nở hoa, Tú Linh thì xấu hổ không biết trốn đi đâu, gặp ai cũng một câu hoàng hậu nương nương, hai câu cũng hoàng hậu nương nương.
“Nam, nàng đói không? Ta đi ăn chút gì đi.”
Mặt trời xấu hổ lặn xuống núi không dám nhìn cảnh tượng trước mặt. Ngự thiện phòng không một bóng dáng đầu bếp, chỉ có nữ vương cao cao tại thượng cùng tân hoàng hậu đang ở trên bàn dây dưa, Hoàng Nhất Nam y phục hở hang, cúi người ôm lấy ngực Tú Linh cắи ʍút̼. Nơi ngự thiện bếp núc mà hai người làm gì vậy hả?
“Nam… đừng… ở nơi này…” thực là không ra thể thống gì cả…
“Nào, ngoan… dạng chân ra, Hoàng hậu nương nương của ta…”
......
Zu: