Chạy Trời Không Thoát Khỏi Tay Ta

Chương 45

Chương 44: Thi Tài Vũ Khúc.
"Tứ Đức, nhắc lại ba điều ngươi đã từng hứa với tỷ."

Tú Linh vòng tay đứng trước mặt Tứ Đức, thiếu điều muốn cầm theo cây roi. 

Tứ Đức một thân băng trắng quấn như xác ướp, mặt thì mếu máo chu môi cố biểu đạt cho ra một bộ mặt hối lỗi mà các tỷ tỷ trong cung chỉ dạy.

Họ bảo Tú lão sư rất dễ mềm lòng, chỉ cần cúi đầu, rũ mắt long lanh nhìn lên, trề môi dưới không được để lộ răng. 

Tứ Đức vừa làm xong hành động kia, Tú Linh im lặng một hồi lâu, Tứ ngu ngốc nhận ra là không nên thi trò kiên nhẫn với lão sư của mình.

"Làm mặt quỷ hù dòa ai?"

"Tứ Đức chỉ muốn lão sư vui, đừng giận."

"Nhắc lại ba điều ngươi đã hứa."

Tứ Đức hít một hơi.

"Điều một, không được đánh người."

Tú Linh lật một tờ giấy. "Lúc sáng đánh ba thường dân."

Tứ Đức biện minh:"Chỉ đẩy nhẹ họ thôi."

Tú Linh nghiêm mặt:"đẩy nhẹ khiến gãy chân và nứt xương?"

Tứ Đức lại im lặng không biết nói gì.

"Điều hai là?"

"Điều hai, không được trộm cắp."

Tú Linh mở một tủ thuốc."lọ thủy dược lành da của ta đâu?"

Tứ Đức cúi thấp đầu, vì bản tính thật thà, nói dối sẽ làm dạ dày co thắt. "Tứ Đức lấy"

"Điều thứ ba?"

"Không được nói dốiiiii." Tứ Đức như khóc ròng mà ôm chân Tú Linh. "Lão sư ngươi đừng giận Tứ Đức! Là Tứ Đức sai, không vậy nữa. Đừng giận đừng giận Tứ Đức. Tứ Đức kể mà Tứ Đức kể mà."

….

Hạ Cầm bên này vừa được băng bó xong, không yên phận mà đi ra ngoài tìm cái nữ nhân tên gọi Tú lão sư kia. Chỉ là một tên lão sư thôi mà, sao có thể khiến con gấu ngu ngốc kia sợ hãi như vậy. Bản thân Hạ Cầm là công chúa cũng không thể chỉnh được một tên nam nhân. Nhưng tên Tứ ngu ngốc kia thì lại vì một cái 'Tú lão sư' liền xanh mặt xanh mày không biết trời trăng trái phải mà chạy mất. Hạ cầm phải truy cho ra nhan sắc của tên Tú gì gì kia.

…..

Vương Hoạn Hạt gõ vào phòng của Tần Mỹ Giang, thấy Tần công chúa uy nghiêm lẫm liệt lạnh lùng hung dữ đang ngủ gật liền thấy xót. Đến đắp cho nàng cái chăn rồi nhìn vào bản vẽ binh trận đang còn dang dở. 

Dạo gần đây đột nhiên Tần vương lâm bệnh nặng. Tần Mỹ Giang phải đối phó với công việc chồng chất, nào binh lược, nào đất đai, nào dân tình. Trước giờ tuy có làm phụ cha, nhưng không ngờ một ngày ôm tất cả lại vất vả như vậy. Lại là con một nên không có ai giúp đỡ. Tự dưng lại có một đám tặc ngoại quốc gây náo loạn nên Tần Mỹ Giang phải lo luôn dẹp họa. 

Vương Hoạn Hạt chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại cùng chung giường với một người mình ghét cay ghét đắng. Môi vô thức nở nụ cười, nàng cúi đầu thì thầm xuống tai Tần Mỹ Giang. 

"Giang… tỷ tỷ yêu ngươi."

"Ưm… yêu ngươi Hạt...mệt quá…"

"Rồi, ngoan… ngủ đi… ta bồi ngươi…"

Vương Hoạn Hạt nhìn xuống bản vẽ, một số giấy tờ thông báo về tình hình đánh trận ngoài biên ải. Có gì đó không ổn khi binh lính lại nói rất dễ đánh bại đám giặc kia, chúng lại hay tháo chạy dù ra trận chưa được một canh giờ. 

Trầm ngâm một hồi, Vương Hoạn Hạt đi gọi bồ câu đưa tin đến…

….

Đang trong giờ thượng triều. Hoàng Nhất Nam vừa nghe các đại thần nói sơ lược về tình hình kinh tế cũng như đất đai, binh lược đủ các thể loại. Bên ngoài kia có tiếng binh lính ồn ào.

"Công… công chúa… không có lệnh thượng triều người không được tham dự…"

"Công chúa… công chúa…"

'Tránh xa ra ra."

Hạ Cầm liếc mắt, rút thanh đoản đao vun loạn khiến đám lính kia dạt ra hai bên né tránh. Dù sao đây cũng là người trong hoàng tộc, không thể làm nàng ấy bị thương nên các binh sĩ này không thể động vào. Suy cho cùng dù sao nàng cũng là công chúa, lệnh này là do Hoàng Nhất Nam ban trực tiếp cấm nàng vào quấy phá mà thôi.

Hạ Cầm cầm váy chạy vào giữa sảnh lớn, hai bên quan cùng các thừa tướng quay lại nhìn rồi nhỏ miệng bàn tán. Hoàng Nhất Nam thấy mặt Hạ Cầm hung dữ thì biết ngay người này một là đã gây ra chuyện, hai là chuẩn bị gây ra chuyện. 

"Tên nào là Tú lão sư!!!?"

Hạ Cầm hét lớn khiến chư quan văn võ liền không dám trò chuyện nữa, ai không biết Tú lão sư chứ, Tú lão sư là ai, là người không thể tùy tiện động vào, nàng là người được Hoàng Nhất Nam sủng ái, lại là lão sư tài giỏi dạy học cho hơn một nửa những đứa trẻ trong hoàng cung. Chưa kể nàng cũng là người đã từng cứu mạng nữ vương, công lao ấy ai dám khinh nhờn?

Lúc mọi người bắt đầu nhôn nhao, Hoàng Nhất Nam đau đầu không biết lần này nàng ấy lại gây thêm chuyện gì mà lại dính đến Tú Linh, thì Tú Linh ngồi bên cạnh đã đứng dậy đi xuống dưới, khom người cúi chào cung kính.

"Thần tên gọi Tú Linh, là lão sư của Thất diện phòng. Yết kiến công chúa điện hạ."

Hạ Cầm tận mắt chứng kiến cái ghế bên cạnh Hoàng Nhất Nam có một người vừa đứng lên, đích thị là ghế bên cạnh. Cái ghế bên cạnh vua chỉ có hậu ngồi mà lại có một nữ nhân ngang nhiên dám tọa.

Hạ Cầm lướt mắt liền nhớ ra nữ nhân này, là người ôm Tọa Bình chắn mình vào mấy ngày hôm trước, lúc đó chỉ nghĩ tùy tiện một cung nữ thấp hèn nào đó, không ngờ nay nhìn lại nàng ta cũng coi như là có chút nhan sắc. 

Trong cuộc sống của Hạ Cầm, nàng ghét nhất những người ngu ngốc chậm chạp và xinh đẹp. Ghét phải thừa nhận như nữ nhân tên gọi Tú Linh này quả thực rất đẹp. Nàng ta có một nét đẹp rất bình thường, nhưng cũng rất bất thường. Hạ Cầm đã xem qua biết bao nhiêu nữ nhân, chung quy nữ nhân ở triều đình đều trong một khuôn khổ trán thấp, chân ngắn, lưng có chút gù vì không dám đi thẳng, mắt nhỏ, môi không được trang điểm nên nhợt nhạt thiếu sức sống, đó là những gì đúc kết được từ Bắc đảo này, Hạ Cầm có một tiểu vương quốc, dân nhập cư rất nhiều nhưng cũng không ai có thể khiến nàng để ý như nữ nhân trước mặt này.

Trán cao, mắt to tròn. Đôi lông mi cong vυ't và rất dài khiến đôi mắt nàng ta như có lực hút đối phương. Chưa nói đến sống mũi cao và nhỏ khiến người ta ưa nhìn. Đôi môi đỏ mọng dù không tô son, lại không có chút phấn má vẫn khiến chúng ửng đỏ như uống men rượu. Chọc lòng người ngứa ngáy muốn chạm vào. 

Vừa nghe nàng ta nói là lão sư của Thất Diện phòng, Hạ Cầm có một tiếng vỡ nhẹ trong tâm. Chức vụ đó trước đây chỉ có một người nắm dữ, tuy chỉ trong vài tháng ngắn ngủi nhưng chức vụ đó vẫn khiến Hạ Cầm đau lòng. Một nữ nhân như người này có tư cách gì? Nhưng dù sao, ngồi bên cạnh Hoàng Nhất Nam thì không dễ động vào, Hạ Cầm nàng không tin không trị được. Đừng tưởng được sủng ái mà có thể cai trị giang sơn. 

 

"Lão sư Thất Diện phòng? Xem ra ngươi chưa biết, trước đây ta từng là người kiểm duyệt của những lão sư, biết bao nhiêu người từ khắp phương đến, tài cán có giỏi đến đâu đều không lọt qua được sự kiểm hành của ta, ngươi một thường dân lại có thể sao?"

"Ý của người là gì? Tiểu thần không hiểu." Tú Linh thực sự có thể nhìn ra Hạ Cầm công chúa này có ác kiến với mình. Chuyện hôm qua đến nay, từ binh lính sợ hãi nàng, đến làm Tọa Bình khóc thét, còn gây ra nhiều chuyện ngoài dư đoán khiến Tứ Đức bị thương đến quấn băng như xác ướp. Tú Linh đành gác lại chuyện về nhà của mình, tự hứa với bản thân là chỉ cần đưa công chúa này ra khỏi Bắc đảo là nàng không còn lo ai kia bị tấn công mỗi đêm nữa.

"Thi đấu đi!' Hạ Cầm hét lên, sau đó xoay người nhìn chúng quan văn võ. "Còn ba ngày nữa là sinh thần Nam Nam không phải sao? Vậy cứ ở đây, ngay đại sảnh này, chúng ta cùng múa một vũ khúc xem như một món quà tặng Nam Nam. Trước bá quan văn võ sẽ chấm điểm và đưa ra người chiến thắng. Sao nào? Có dám thi với bổn cung?"

Hoàng Nhất Nam thở dài, Hạ Cầm lại làm mọi chuyện thêm khó khăn rồi, cần gì phải thi thố chứ, Hạ Cầm trước đây là hoa khôi của hoàng cung với tài múa siêu phàm của mình, nàng múa có thể làm điên đảo chúng sinh, tài giỏi như vậy cả hoàng cung đều biết. Tuy không phải chưa thấy Tú Linh múa, nhưng chắc không bằng rồi. Hoàng Nhất Nam sợ Tú Linh hổ thẹn trước Hạ Cầm, muốn đưa tay ngăn cản thì đã bị Hạ Cầm dành nói.

"Chúng ta sẽ múa một vũ khúc, có ba ngày để chuẩn bị. Nếu ngươi không đồng ý… ta… ta sẽ…" Hạ Cầm muốn làm Tú lão sư kia mất mặt, nhưng ép buộc người ta thi mà người ta từ chối thì bản thân mình mới mất mặt. Hạ Cầm suy nghĩ phải lấy một thứ gì đó ra làm bia đỡ cho mình. "Ta sẽ chém đầu Tứ ngu ngốc." 

Hạ Cầm vừa hoàn thành gây náo loạn đại sảnh. Mọi người ai mà không biết Tứ ngu ngốc trên miệng của Hạ Cầm là ai. Có cái họ nào là họ Tứ ngoài Tứ Đức Hoàng Nhất Nam mang về đâu. Tứ Đức lại rất ngốc nên gọi như kia thì ai cũng nhận ra. Còn đáng sợ hơn là đòi chém chết sủng vật… chém chết bằng hữu tốt của Tú lão sư nữa sao?

"Tiểu thần cũng chưa nói là không đồng ý." Tú Linh tiến lên vài bước, mặt đối mặt với Hạ Cầm. "Thưa công chúa, vậy chúng ta múa vũ khúc gì đây?"

Hạ Cầm nhếch môi ngạo kiều phất áo bỏ đi. 

"Hồ ly vũ khúc."

"Được." Tú Linh một chữ ngắn gọn đáp trả. 

Khi Hạ Cầm đi rồi, quan văn võ trong triều lại nhốn nháo. 

"Không phải Hồ ly vũ khúc gì kia là điệu múa thoát y sao?"

"Ôi chao. Tướng quân như ông cũng biết mấy điệu nhảy chỉ có trong kỷ lâu à?"

"Gì chứ, cái vũ khúc đó, số người vũ được chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhạc đàn lại khó, động tác vạn lần xấu hổ, tôi chỉ được nghe lại thôi."

Bên này Hoàng Nhất Nam kéo tay Tú Linh "Nàng hà tất gì phải đôi co với Hạ Cầm, nàng ấy tính trẻ con…"

"Nàng ấy đã hai mươi tám, lớn tuổi hơn cả ta thì sao gọi là trẻ con?" Tú Linh cắt lời Hoàng Nhất Nam. Quay lưng bỏ đi khi giờ thượng triều đã kết thúc. "Vã lại, ta không thể bỏ mặc Tứ Đức được."

"Nàng biết vũ khúc đó sao? Ta chưa bao giờ thấy nàng vũ nó cả."

"Không biết."

"Vậy thì sao nàng lại đáp ứng?"

"Ta biết một người biết."

Tú Linh cùng Hoàng Nhất Nam nói chuyện khi đi về thư phòng, thấy Tú Linh ôm tay nải Hoàng Nhất Nam hỏi.

"Nàng đi đâu?"

"Về nhà."

"Ơ… này! Khoan đã… tại sao chứ?"

"Tất nhiên là đi học múa rồi."

"Nàng múa… vậy ai đàn cho nàng chứ? Hay là để ta…"

"Ta ổn. Không cần Hoàng nữ đế lo lắng."

….

Hạ Cầm thõa mãn vừa đi vừa nhảy nhót. Nếu bản thân nàng lấy lại được sự tôn kính của các quan đại thần, thì nàng sẽ trở lại là công chúa được sủng ái như trước đây.

"Tứ Đức, ngươi còn không vào nhà dưỡng thương. Đứng phơi nắng ở đây làm gì?"

 

Không biết là do bản năng tự nhiên của nàng ganh ghét cái họ Tứ hay sao, vừa nghe đến Tứ Đức nàng như bị kim châm vào mông khó chịu nhìn quanh tìm kiếm nơi phát ra giọng nói.

Bên ngoài sân, Tứ Đức một thân thường phục kín đáo nhưng vẫn không che đâu hết được những hết thương loan lỗ trên tay và mặt. Trời đang nắng rất gắt, mồ hôi trên trán chảy xuống hai bên gò má nhỏ. Một mảnh lưng thấm ướt mèm. Trông như đứng ở đây phơi nắng lâu lắm rồi.

"Tứ Đức đang bị phạt đó. Nghe đâu không nghe lời Tú lão sư, cãi lời nàng ấy nên bắt phạt đứng phơi nắng."

Phái bên kia có một đám cung nữ rãnh rỗi chụm đầu tán ngẫu.

"Nghe đâu cái người canh dữ Dược phòng hôm trước quản không nghiêm, bị mất vài mẫu thuốc quý nên bị đuổi về quê rồi."

"Quá đáng vậy, Tú lão sư trước hiền lành lắm mà."

"Có lẽ do được nữ vương sủng ái nhiều quá nên sinh ra ngạo mạn kiêu căng. Có vài người bắt đầu kêu nàng ta là nương nương rồi đó."

Hạ Cầm nhìn sang phía Tứ Đức đang đứng dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời, mặt không chút nào trách móc chỉ toàn hối lỗi. Ả nữ nhân đó, có chuyện gì đến tìm ta được rồi, hắn là cứu ta nên mới đánh người. Hắn bị thương như vậy ngươi cũng bắt hắn đứng phơi nắng. Đồ lòng lang dạ sói. Bổn cung không gϊếŧ ngươi, bổn sẽ không mang họ Hoàng.

Thị vệ ca ca khuyên không được Tứ Đức cứng đầu, chỉ còn cách mang Tú lão sư ra dọa.

"Ngươi như con sâu phơi nắng, ngươi ngã xuống thì người lo là Tú lão sư."

"Không, Tứ Đức phải tự chịu phạt. Là Tứ Đức sai nhưng Tú lão sư lại bỏ qua. Chắc lão sư giận ta lắm. Ta phải chịu phạt. Tứ Đức phải chịu phạt. Tứ Đức sẽ đứng đây đến giờ cơm tối."

Kết quả là đám nhóc con trong Thất diện phòng kéo nhau đến gặp Tú Linh méc chuyện Tứ Đức không an ổn ở nhà dưỡng thương lại chạy đi tắm nắng. Vậy là Tú Linh cho người bắt Tứ Đức nhốt trong phòng. 

….

Hoa Lâu vẫn ồn ào náo nhiệt, nếu nói Bắc Kinh là một nơi phồn vinh ồn ào thì Hoa Lâu chính là đại diện. Tin tức Hoa Lâu một năm trước bị thiêu cháy chìm vào quên lãng. Hiện nay như diều gặp gió mà bay cao, danh tiếng Hoa Lâu càng được các hào phú thế gia biết đến. Hoa Phương một thân hồng y khiêu nhân ngồi vắt chân lên giường, tư thế nằm dài để lộ khe ngực sâu không thấy đáy và bắp đuồi trắng ngà. Tú Linh ngồi trên ghế, ánh mắt vẫn không đổi nhìn vị tỷ tỷ này.

"Thế… muội muốn ta dạy Hồ Ly Vũ khúc?"

Tự dưng rồng đến nhà tôm thế này khiến Hoa Phương hơi ngạc nhiên. Cùng Tú Linh đã quen biết nhiều năm nhưng số lần gặp mặt rất ít. Cũng có thể nói hai người không có hảo cảm với nhau là bao nhiêu, lý do cũng do Vương Hoạn Hạt mà ra, Vương Hoạn Hạt cứ giận Tú Linh thì bỏ ra Hoa Lâu tìm Hoa Phương kể lễ. Đi tìm Vương Hoạn Hạt thì phải đến Hoa Lâu. Tú Linh bao lần bắt gặp Hoa Phương chuốc say Vương lưu manh đến quên trời quên đất đên luôn đường về nhà.

Biết là không thân quen, có chút hiềm khích, nhưng vì ở Bắc Kinh này Tú Linh biết chỉ một mình Hoa Phương có thể sướиɠ Hồ Ly Vũ khúc kia. Thôi thì tùy ý tỷ tỷ ấy ra điều kiện gì, chỉ cần học được Hồ Ly Vũ khúc kia là được.

Hoa Phương đưa một tay lên môi, suy tư rồi nói.

"Xem ra muội yêu Hoàng nữ đế sâu đậm mất rồi."

"Ta đến đây để cầu tỷ dạy ta vũ khúc, còn chuyện khác tỷ nói ta sẽ không nghe." Tú Linh xoay người ra ngoài.

Cứ thế, thời gian chỉ có một ngày để học. Từ Bắc đảo đến Bắc Kinh đi một ngày đường biển, sau đó lại cưỡi ngựa đến đây, nếu muốn về kịp sinh thần của Hoàng Nhất Nam phải dành một ngày học không ngừng nghĩ.

Hoa Phương rất khắt khe trong từng cái nhấc tay bước chân của Tú Linh, Hoa Phương muốn chắc chắn rằng nếu Tú Linh muốn thắng với vũ khúc này thì phải loại bỏ đi được sự xấu hổ ngượng ngùng. Mỗi cử chỉ đều phải giải phóng được sự lẳиɠ ɭơ câu hồn. Chỉ trong năm canh giờ, Tú Linh không làm Hoa Phương thất vọng với động tác, duy chỉ có một thứ… thoát y.

Hồ ly vũ khúc là điệu múa thoát y rất cổ. Trước từng có truyền thuyết một con hồ ly thành tinh quyến rũ đế vương bằng một vũ khúc này. Từng đoạn múa sẽ thoát đi một lớp y phục đễ quyến rũ đối phương. Nếu không thoát y, sẽ không thể hoàn thành.  

Rạng sáng ngày sinh thần của Hoàng Nhất Nam. Tú Linh gấp rút chuẩn bị lên ngựa thì Hoa Phương gọi vào phòng.

"Vội vã như vậy sao?"

Tú Linh không trả lời. Từng câu chữ mà Hoa Phương nói ra đều là trêu ghẹo.

"Tặng muội."

Hoa phương đặt một chiếc hộp lớn xuống bàn, hộp bằng gỗ liêm bóng nhoáng. Trên mặt còn khắc một con tiểu hồ ly đang say giấc. 

"Có thể do ta nghĩ nhiều. Nếu muội thật sự muốn múa điệu này, hãy mặc nó."

Tú Linh trầm mặt không trả lời, nhìn gương mặt lẳиɠ ɭơ của Hoa Phương. 

"Thôi nào, cũng đâu phải ta xấu xa đến mức cho muội mặc những thứ xấu hổ gì. Trong đây là một món đồ ta được tặng lại, chưa mặc."

 

Tú Linh đưa tay mở hộp ra. Bên trong như hào quang mặt trời chói mắt.

"Còn nữa, trước khi Vũ khúc, hãy uống cái này."

"Gọi là gì?"

"Hả? À cái này là một loại dược nhẹ, làm muội thêm tự tin thôi.

"Ý ta là bộ y phục này gọi là gì."

Hoa Phương nhếch môi đầy ngạo kiều, một chân gác lên chân còn lại, lộ ra bắp chân trắng muốt xinh đẹp lại lẳиɠ ɭơ.

"Cữu Vĩ Hồng Y."