Chạy Trời Không Thoát Khỏi Tay Ta

Chương 41

Chương 40: Giấm chua? (Ghen?)
Linh nhi không biết ăn giấm chua??

Ngày thứ sáu sau lời hứa với Vương Hoạn Hạt, Tú Linh nhận ngay một bức thư của mẫu thân Thúy Kiều của mình với vỏn vẹn vài dòng chữ yêu thương hỏi thăm sức khỏe và một câu kết ngoài cười như không cười của nàng.

'Tú Tú đang trên đường về thăm con. Ta cản không được nàng.'

Tú Linh thở dài vì biết chắc chắn rằng tên kia sẽ không giữ lời hứa với mình. Tuy đã gọi Lang Nhất trông chừng nhưng không nghĩ được là Vương Hoạn Hạt lại ghét nữ vương như vậy.

Nương Thúy Kiều không hề biết đùa, nàng đã nói Mẫu thân về là sẽ về, còn nói nhất quyết không cho Thúy Kiều đi theo, để cho Nương ở lại thì nhất định lần này sẽ bị đánh đòn chắc luôn rồi.

Tú Linh đành phải cuốn gói về nếu không sợ rằng mẫu thân kia sẽ một cước mà đạp cổng thành vác tội khi quân về nhà mất.

Từ khi về Bắc đảo, Hoàng Nhất Nam phải duyệt những tấu chương tích tụ lâu ngày, thời gian ăn cơm cũng không có nên cũng không thường xuyên ghé thăm Bạch Liên phòng của Tú Linh. Vậy cho nên hôm nay khi Tú Linh xếp đồ vào tay nải nàng ta cũng không hay biết.

Tú Linh đơn bạc đeo tay nải bước ra khỏi thư phòng thì bắt gặp nô tỳ đang đứng lên ngoài. Chào hỏi vài câu nàng nói đi thăm vài người bằng hữu nên cũng không ai nghĩ nhiều để nàng đi. 

Tú Linh quả thật thoát đường hàng rào chứ không thoát được cửa phủ.

Bên ngoài Lang Nhất đứng hiên ngang canh giữ, thấy Tú Linh tay đeo tay nải thì chỉ im lặng gục đầu. Tú Linh biết Lang Nhất sẽ nói với Nhất Nam nhưng nàng đã quyết ra về thì có cản cũng chẳng được.

Cổng vừa mở, liền thấy một đoàn người mặc đồ đỏ như đám cưới kéo nhau tay bê đồ tay vác kiệu tiến vào chánh điện.

Tú Linh nhìn sắc trời trời mới rạng sáng, đi sẽ rất lạnh, thôi thì đợi mặt trời lêи đỉиɦ núi rồi đi cũng chưa muộn, nếu không có thể bắt đò đi đêm rồi sáng hai ngày tới cho tiện. Nghĩ vậy nên Tú Linh đưa tay nải cho Lang Nhất nói rằng sẽ quay lại lấy sau, nàng thì đi theo hướng đoàn người kia.

Đoàn người như đi rước dâu, lại ghé vào phủ quận chúa Tọa Bình. Một nữ nhân bạch y từ trong kiệu bước ra, mái tóc trắng bạch kể cả làn da cũng như tuyết. Sắc người tái nhợt như bị bệnh nhưng trông cũng rất khỏe khoắn từng bước giẫm trên đôi hài tuyết bước vào trong phủ. Tuy từ xa không thấy được gương mặt của nàng, nhưng lại thấy được hai tên gác cổng thấy nàng là cúi mặt gần như không dám ngẩng đầu lên, hai bàn tay chúng còn run run nắm chặt vào quần.

Tú Linh cố lấy bình tĩnh như thường ngày mà đi vào sau, lúc đầu mấy người mặc Hồng y kia không cho nàng vào, nhưng khi nàng lấy thẻ bài thông hành hoàng đế ngự ban còn khắc cả bạch long thì liền đứng hai hàng cho nàng vào.

Chưa vào đến cửa, đã nghe tiếng hét thất thanh của quận chúa điện hạ.

"Không!!! Tại sao ngươi lại trở về! Không đừng có chạm vào ta! Yaaaa!!! Đừng có chạm vào bản quận chúa!"

Tiếng hét có vẻ như vừa ngủ dậy, một chút đỏng đảnh cùng một chút khàn khàn khi còn ngái ngủ.

"Ngoan, qua đây cho ta ôm một cái, ngươi càng lớn càng giống Lan nhi."

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng pha lẫn thách thức lại sặc mùi lẳиɠ ɭơ.

"Ta cấm ngươi gọi mẫu hoàng là Lan Nhi! Cút đi! Sao không bỏ mạng ở Hồng Luân đảo của ngươi luôn đi."

Giọng nói của Tọa Bình đã tỉnh ngủ hoàn toàn, âm điệu chống cự càng ngày lớn. Tú Linh phải nhanh cước bộ một chút đi vào.

"Thả bản quận chúa ra!!!"

"Ngoan nào, qua cho ta ôm một cái, gọi ta là Hạ tỷ đi, Hạ tỷ tỷ."

"Bà Bà Hạ Cầm!!!"

Tú Linh vừa bước vào cửa đã thấy một cảnh như này. Tọa Bình bị nữ nhân bạch y kia bế lên, nàng đang vùng vẫy hung hăng văng cả đôi hài nhỏ của mình. Cùng lúc đó A Nhi từ bên ngoài bê nhậu nước rửa mặt vào thì liền nhanh chân chạy đến. Đặt thau nước lên bàn rồi gọi thị vệ vào. 

Tọa Bình vùng vẫy té xuống đất, lại nhanh chóng chạy đến chui sau lưng A Nhi.

"Người là ai, tại sao lại vào được đây?"

Nhìn A Nhi một thân nô tỳ hầu cận nghiêm túc Tú Linh cũng cảm thấy an lòng.

"Ta là ai? Ta là người đứng đầu hoàng cung này." 

Nữ nhân Bạch y phất tay, ưởng ngực ung dung tuyên bố hùng hồn. Lúc ấy Tú Linh cũng đi đến đứng bên cạnh Toạ Bình. 

Như sắp chết đuối với được gỗ to, Toạ Bình bám lấy Tú Linh rồi nhanh kéo A Nhi tránh xa khỏi nữ nhân kia. 

A Nhi liền theo thói quen hằng ngày mà lấy ngoại trang đã chuẩn bị sẵn đến cho Toạ Bình. 

“Xin thất lễ nhưng đây là phủ quận chúa.”

A Nhi không biết người trước mặt này là ai, chỉ cảm thấy Toạ Bình rất chán ghét, thậm chí lại không muốn lại gần nữ nhân bạch y nên đứng giữa mà chắn hai người.

Nữ nhân bạch y kia trừng đôi mắt đen huyền của mình, rút một lưỡi gươm trong tay áo hướng A Nhi mà chém đến.

"Theo ta thì sống, nghịch ta thì chết."

Lưỡi gươm một dòng máu đỏ dính lên, thân hình A Nhi được gói gọn trong vòng tay của Tứ Đức. 

Cánh tay phải của Tứ Đức bị rách một vết to, máu theo đó mà tràn ra ồ ạt. A Nhi mặt ngay lập tức tái xanh, tay chân luống cuống ôm chặt lấy vết thương cầm máu cho Tứ Đức. 

Trước mặt Hạ Cầm là một người cao cao gầy gầy, mặc trên mình bộ lam phục còn lấm bụi. Trông bần hèn đến tột độ. Nàng bĩu môi dùng khăn tay lau thanh bảo kiếm, vẽ mặt khinh thường.

"Máu của bọn nam nhân các ngươi chỉ làm bẩn thanh Bạch đoản của bản công chúa."

Vừa lúc ấy thị vệ chạy vào bao xung quanh Tú Linh, Toạ Bình cùng Tứ Đức với A Nhi. 

“Nữ Vương giáng lâm.”

Bên ngoài tiểu thái giám hét lớn, sau đó đoàn người quỳ xuống đón tiếp nữ vương Hoàng Nhất Nam.

Hoàng Nhất Nam vừa bước vào đã bị nữ nhân bạch y kia làm chết đứng.

“Hạ Cầm công chúa?”

Hạ Cầm kia chính là muội muội của thái thượng hoàng, tức là cô cô của Hoàng Nhất Nam, lời đồn đại về nàng ngang ngạnh bướng bỉnh, năm vừa sáu tuổi đã ôm chân của Đinh Hậu Thụy A Lan, nàng phi thường yêu thích hoàng hậu, luôn dính với hoàng hậu còn hơn cả hoàng thượng. Nhưng sau khi bà hạ sinh Toạ Bình, lại nghe tin Hạ Cầm chém chết sứ giả ngoại quốc. Vì bị gán cho tội danh có ý đồ gây chiến tranh nàng đã bị đày ra đảo gần mười hai năm trời. 

Vì sinh ra đã bướng bỉnh, nàng đã phá bỏ xiềng xích ở đảo và lập ra cả một vương quốc nhỏ chỉ có trên dưới một trăm người. Hoàng thượng lúc ấy cũng mặc nàng náo loạn, miễn không gây hại cho Bắc đảo là ổn thoả. Sau khi nhường ngôi cho Hoàng Nhất Nam, hoàng thượng cũng đi theo hoàng hậu và cùng lúc đó lệnh giam cầm cũng bị huỷ bỏ. Tuy vậy, lời đồn về nàng cũng truyền đi khắp hoàng cung.

Kể rằng nàng trên tay thanh gươm kỳ lân, chém đá đá nứt, chém người đứt làm đôi. Nàng không cần nghe đúng sai phải trái, không hợp ý nàng là nàng sẽ trảm. 

Gặp lại nữ nhân mà lúc sáu tuổi đeo bám mẫu hậu, Hoàng Nhất Nam có chút bất đắc dĩ, không phải nàng không biết người này cuồng si mẫu hậu mình như thế nào, nhưng khi vài năm trước nàng bỏ trốn từ đảo về đã thấy Toạ Bình lớn lên càng giống hoàng hậu thì luôn bám theo ôm ấp muội của mình, ai lại gần đều một đao chém chết không thương tiếc. Nàng đã một lần nữa bị Hoàng Nhất nam tự tay lôi ra đảo. 

Hoàng Nhất Nam thở dài nhìn về phía vòng tròn binh lính kia, nhìn vết thương trên cánh tay của Tứ Đức trầm một hồi lâu.

Hạ Cầm thấy Hoàng Nhất Nam liền như mèo gặp mỡ nhào đến ôm hôn nàng.

"Nhất Nam Nhất Nam… cưới thôi, chúng ta mau cưới thôi! Mau thành thân thôi."

Hạ Cầm nhảy lên ôm cổ Hoàng Nhất Nam, Hoàng nữ vương mắt nhắm mắt mở để nàng ấy ôm

"Hạ Cầm công chúa, ngài đã trưởng thành rồi, đừng đùa giỡn như vậy nữa có được không? Tỏ ra mình là người lớn một chút đi."

Hạ Cầm lớn lên xinh đẹp lại lẳиɠ ɭơ, như không xương dính cả cơ thể vào người Hoàng Nhất Nam, tay chân không yên phận mà sờ tới sờ lui, khi nghe Hoàng Nhất Nam nói rằng người lớn thì môi cong lên một nụ cười. 

"Để ta cho nàng thấy cách người lớn nói chuyện."

Dứt lời, Hạ Cầm nhón chân lên, tay vòng qua đầu của Hoàng Nhất Nam kéo nàng ấy lại sát mình, đặt lên môi đỏ hồng kia một nụ hôn, còn bá đạo hơn là lưỡi như rắn gặp nước mà tung hoành. 

Hoàng Nhất Nam chau mày, bế xốc Hạ Cầm lên ném về phía sau, rất nhanh Lang Nhất cùng Lang Nhị dùng một tấm chăn lớn tùm người Hạ Cầm lại.

"Mang Hạ Cầm công chúa về nghỉ ngơi."

Hoàng Nhất Nam phất tay, dùng khăn lau vết son môi tèm lem trên miệng mình. Lang Nhất Lang Nhị tuân lời biến mất như một cơn gió, mặc kệ cho người trong tấm chăn kia ú ớ.

.

.

.

"AH!!! Đau quá!! Đau quá đi!! Nhẹ Tay một chút đi mà… uiii…"

Tứ Đức la hét đến trào nước mắt khi Tú Linh chà thuốc vào vết thương của nàng ta. Nãy giờ làm giá ngầu ngầu mặt lạnh, đến khi người ta đi rồi mới khóc la om xòm.

"Ngươi còn khóc ta liền đem ớt vào chà cho ngươi."

A Nhi đôi mắt đỏ hoe đầy giận giữ. Gương mặt nhăn lại thành một mớ. Tự dưng nhào ra đỡ nhát chém kia, nếu không phải trúng tay thì sao? Nếu trúng ở đâu nguy hiểm thì sao.

“Ê.”

Toạ Bình trừng mắt với Tứ Đức rồi đá một cái thật đau vào chân nàng ta.

“Làm A Nhi khóc nè. Đáng đời.”

Tứ Đức đối với cú đá của Toạ Bình chỉ như muỗi nên không phản ứng gì nhiều, A Nhi vì vậy mà khóc lớn hơn nữa. Hoàng Nhất Nam đi đến thở dài. 

“Đừng có khóc nữa. Nếu như lúc nãy không phải Tứ Đức đỡ cho ngươi cái đó, e rằng hậu quả không chỉ bị xây xác nhẹ như vậy đâu. Cái đao của Hạ Cầm một chém là có thể làm đá nứt làm đôi đó.”

Toạ Bình suy nghĩ một chặp rồi kéo tay A Nhi đi ra ngoài để ở đây ba người kia nói chuyện. Tứ Đức ngây ngô ngẩn mặt nhìn Tú Linh đang cúi người băng bó vết thương trên tay cho mình, mắt liền vương một màn sương mỏng. 

Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, ngoài A Nhi, đâu có ai tận tình chăm sóc cho vết thương của Tứ Đức đâu, tự dưng bây giờ có người lo lắng quan tâm như vậy, lại khiến Tứ Đức nàng ta thèm khát tình thương của mẹ. Môi dưới trề ra, cảm thấy sống mũi cay cay, Tứ Đức muốn ôm Tú Linh nhưng nhận ra Tú Linh là người của Hoàng Nhất Nam nữ vương nên không thể mạo phạm. Tú Linh tiểu thư đã cho những đứa trẻ của Tứ Đức có nơi ăn chốn ở, được học và được phục vụ cho triều đình, vì Tú Linh như là ân nhân, Hoàng Nhất Nam là nữ vương cao cao tại thượng. Bán mạng cho hoàng cung nên Tứ Đức phải làm tròn trách nhiệm dù chỉ là một người làm trong khuân vác.

Hoàng Nhất Nam thấy Tú Linh cứ ngồi dưới ghế băng bó vết thương cho Tứ Đức lâu thật lâu, nhưng nhìn thoáng qua lại thấy Tú Linh thực mỹ.

Tóc bạc đã dần chuyển qua màu xám nhờ dược, gương mặt góc cạnh như khắc hoạ trên giấy bởi một nghệ sĩ tài hoa, sóng mũi cao thanh thoát, làn da trắng càng làm tăng thêm vẻ thuỳ mị nết na, thêm vào đó đôi mi dài cong trên đôi mắt to tròn nhưng cũng hơi lạnh lùng thờ ơ. Dù cho Hoàng Nhất Nam biết rằng Tú Linh là một đứa trẻ bị bỏ rơi, nàng dù sao cũng có chút thắc mắc rằng gia đình của nàng ấy là ai, tại sao lại có thể sinh ra một người đẹp như vậy. 

Cũng có thể cho rằng người yêu trong mắt hoá Tây Thi.

“Linh Nhi… à… ừm… nàng… nàng mang tay nải đi đâu?”

Mắt Hoàng Nhất Nam nhìn xuống cái tay nải dưới đất, Tú Linh muốn đi ra ngoài mà không nói với nàng sao? 

“Chỉ là… muốn đi ra ngoài mua một ít thuốc.”

Tú Linh không ngẩng mặt lên, giọng nói có phần hậm hực.

“Mua? Không phải Dược phòng có sao? Hoàng cung này cái gì mà chẳng có?”

Tứ Đức ngây ngô vừa dứt lời liền bị bàn tay của Tú Linh ‘vô tình’ nắm chặt. Biết mình chọc giận tiên nữ nên cái miệng của Tứ Đức liền mím lại mắt trợn ngược nhìn lên mái nhà.

Hoàng Nhất Nam cũng muốn nói gì đó thì liền bị Tú Linh bất ngờ đứng dậy làm giật mình mà quên mất định nói gì. Tú Linh thì quay lại xách tay nải lên, hướng cửa ra ngoài.

“Tứ Đức, mau đến dược phòng, ta có một số thuốc cần ngươi bê giúp.”

Tứ Đức nhanh chân đứng lên như cún con mà chạy theo sau lưng Tú Linh.

“Linh nhi, tối nay ta muốn ăn canh hạt sen.”

Hoàng Nhất Nam thở dài rồi nói.

Tú Linh đứng im một lúc rồi quay lại nhìn Hoàng Nhất Nam, cái nhìn lạnh lẽo khiến Hoàng Nhất Nam trơ người

.

“Đi mà ăn với Hạ Cầm quận chúa.”

….