Chương 31: cùng nhau vi hành
Đám trẻ nháo nhào chạy qua chạy lại ở phủ Lão sư, trên tay đứa nào cũng cầm theo tờ giấy họa phụng viết vài chữ rất lớn, bọn chúng ngó nghiêng nhìn bài của bạn rồi khúc khích cười, tay béo mập của bọn chúng đặt giấy trên bàn. Tú Linh nở nụ cười sếp lại xấp giấy.“không có chạy, nguy hiểm lắm biết không.”
Cả đám xếp hàng lớn tiếng đồng thanh.
“Dạ Vâng, Thần tiên tỷ tỷ.”
“Là Tú lão sư.”Tú Linh chau mày.
“Vâng thưa Thần tiên tỷ tỷ.”
Bọn trẻ nộp bài xong vui vẻ cười nói chạy đi. Sau khi đám trẻ chạy đi hết, một tiểu hài chừng mười tuổi béo ú, má phúng phính chạy đến.
“Thần tiên tỷ tỷ, tỷ… có thể chờ ta lớn rồi gã cho ta được không? Cha ta bảo, khi ta mười sáu có thể cưới vợ a!”
Tiểu hài mập ú này là con của một viên quan văn trong triều, hắn rất thích Tú Linh, hắn nói với cha là muốn lấy Tú Linh làm vợ. Viên quan kia mặt mày tái xanh. Con ơi là con, sao mày lại đi giành vợ với nữ vương hả con.
Từ bên trong, Toạ Bình ôm giấy mới viết chạy hối hả lại, đưa tay nhéo khúc mỡ trên bụng tiểu hài mập. Mạnh tay lắc lắc rung rung.
“Nè, Thần tiên tỷ tỷ là người sẽ gả vào Hoàng gia a, sẽ là tẩu tẩu của bản quận chúa ta. là nữ nhân của hoàng tỷ. Ngươi không có cửa.”
Thần tiên tỷ tỷ là biệt danh mà Tọa Bình đặt cho Tú Linh và bắt ép bọn tiểu tử này gọi nàng như vậy.
Mập ú công tử mắt chớp chớp nhìn Tú linh, nàng cười rồi xoa đầu.
“Ta là nữ nhân đã có chủ a, người mau lớn, nhiều nữ nhân xinh đẹp hơn còn đang chờ người đó.”
Dạy trẻ con, điều quan trọng nhất là không được nói dối bọn chúng. Tâm lý bọn trẻ rất dễ vỡ, nếu cho chúng hy vọng, chúng sẽ nhớ đến suốt đời.
Mập ú công tử liền cười cười rồi bỏ chạy. Phía sau, tiếng ho khan làm Tú Linh quay lại, "chủ " của "đóa hoa" Tú Linh đã đứng đó dựa vào cột cười ngố, lập tức Tú Linh mặt đỏ gắt bỏ đi.
Thấy thế, Hoàng Nhất Nam vội nắm tay nàng lại.
Nàng rảnh rỗi thượng triều xong liền đến xem tiểu muội lười của mình học, thấy nhỏ nằm dài trên bàn liền cáu với nhỏ một trận, xong cùng nhóc Toạ Bình dạo quanh vườn thì lại thấy tỏ tình công khai như vậy. Tọa Bình ranh ma chạy đến trước, nói khích thì liền Tú Linh nhảy ngay vào bẩy của các nàng. Mặt ngượng chẳng dám quay lại.
Hoàng Nhất Nam liền tiến lại gần, tay nhẹ nhàng vòng qua hông của Tú Linh, kéo nàng vào trong lòng mình mà ôm.
“Nữ vương… xin tự trọng, chúng ta đang ở bên ngoài.”
Hoàng Nhất Nam ném cái tôn nghiêm của một nữ vương, bỏ ngoài tai cái lời nói kia, liền không buông, còn ôm mạnh hơn. Lấy long bào trùm kín đầu cả hai.
"Không ai thấy chúng ta hết."
“Nữ Vương… Quận chúa đang nhìn..”
Tọa Bình nghe thế liền nhanh chân nhảy chân sáo đi.
"Hông thấy gì hết! Hoàng tỷ a~ ngươi đâu rồi a? Các ngươi có thấy Thần tiên tỷ tỷ của ta đâu không a?"
"Bọn ta không thấy a."
Đám trẻ cười khúc khích
Nữ Vương Hoàng Nhất Nam nhếch môi cười cười rồi cúi đầu vào vai Tú Linh. Chiều cao ngất của Hoàng Nhất nam có thể dọa trẻ em khóc lên khóc xuống. Trong hoàng cung, Hoàng Nhất Nam thân là nữ nhân nhưng vóc dáng lại là của nam nhân, lại còn cao hơn tất cả giai tần từ lớn đến bé. Có chơi trốn tìm thì nàng luôn bị tìm thấy đầu tiên. Hoàng Nhất Nam được cái cao lớn, trí thông minh tài tình sức khỏe sánh ngang trâu bò.
Hoàng Nhất Nam trên người rất nhiều thẹo. Vì luôn lăn lộn ngoài chiến trường bảo vệ biên cương, Kể ra cũng kì lạ. Hoàng Nhất Nam học thông thuộc tám ngàn cuốn sách khai thông và phát triển đất nước, trong đầu nhớ đến tận bốn mươi vạn loại thảo dược, trí nhớ siêu phàm như vậy lại chẳng hoạt động được nhiều khi đất nước của nàng đang trên mức thịnh vượng. Dân hòa ấm no, chỉ có ngoài biên cương là chiến tranh xâm chiếm không ngừng.
Nữ nhân xinh đẹp mà nàng điên cuồng yêu đang ở trong vòng tay, dù rằng nàng ấy chưa một lần nói yêu nàng nhưng nàng tin rằng, Tú Linh sẽ một lúc nào đó nguyện tâm nguyện ý theo nàng.
“Nữ Vương…”
Nghe ai đó oán than, Hoàng Nhất Nam đành thả nàng ấy ra, ngồi xuống bàn uống trà.
“Trà nóng!!!”
Thấy nữ vương đưa tách trà vào môi, Tú Linh vội chạy đến ngăn cản. Hoàng Nhất Nam cảm nhận thấy nóng liền buôn tách trà ra, vừa lúc thấy Tú Linh mất đà lao về phía nàng, liền xoay người, một tay đỡ lấy nàng ấy. Hai người trong tư thế như vũ công, ôm eo nhau ở giữa vườn ngự uyển rộng lớn. Cánh hoa hồng tung bay, âm nhạc du dương nhẹ nhàng làm khung cảnh thêm thập phần lãng mạn.
“Linh Nhi…”
“Ta… nghe đây…”
“Sắp tới nàng có tiết dạy gì vậy?”
“Là.. đàn cầm và cắm hoa…”
Hai người quay đầu nhìn sang phía sau, đám trẻ đang cười khúc khích thi nhau đàn nhạc ném cánh hoa. Mặt Tú Linh đỏ ửng lên bám lấy tay áo Hoàng Nhất Nam ngồi dậy.
“các ngươi… mau quay về lớp.”
“Á… ta không thấy gì hết!!!”
“Á! chạy thôi!!!"
Đám trẻ kéo nhau bỏ chạy, Hoàng Nhất Nam vừa thấy đám trẻ bỏ chạy đi. Liền ngồi xuống ghế, sẵn tiện kéo Tú Linh ngồi xuống trên chân mình.
Tú Linh thở dài, đây là một tư thế yêu thích của nàng ấy, Hoàng Nhất Nam thích ôm nữ nhân này như vậy. Ôm vòng qua hông, kéo nàng ấy về phía mình để dựa mặt vào lưng nàng ấy. Hít hương thơm ấm áp nhẹ nhàng từ nàng ấy. Tú Linh không chối bỏ nó, để mặc cho nàng ấy ôm mình. Nàng không bài xích, nhưng cũng không hưởng thụ. Chỉ là… chìu nàng ấy một chút.
“Linh Nhi… Ta muốn vi hành. Nàng đi cùng ta chứ?
Cuộc vi hành của nữ vương bắt đầu. Để tránh gây náo động chốn yên bình Hoàng Nhất Nam chỉ đem theo cận vệ đắc lực của mình là Lang Nhất, Bên cạnh là Tú Linh, A Thảo. Cả bốn người đang trong vai của một tay buông. Hoàng Nhất Nam phẫn nam trang uy hùng, có ý muốn để Tú Linh làm phu nhân nhưng nàng liền từ chối và làm nô tì. A Thảo vẫn là nô hầu cho Tú Linh nhưng như vậy sẽ dễ bị phát hiện nên mới xưng chị em tỷ muội với nhau.
Dự định là bốn người sẽ khởi hành, như đến khi leo lên ngựa lại lòi thêm một nữ nhân nữa.
“Ta cũng muốn đi vi hành!!! ta cũng muốn đi!!! Ta muốn đi!!!”
Tọa Bình hung hăng nằm dài trên lưng ngựa, đưa tay bấu lấy dây cương cứng ngắc không buông. Miệng la lớn như cả hoàng cung đều nghe được.
“Bình nhi, leo xuống cho ta!”
Hoàng Nhất Nam đưa tay vỗ mông muội của mình, Tọa Bình vẫn một mực nắm yên ngựa. Mếu mếu nhìn hoàng tỷ của mình. Bị nhốt ở hoàng cung lâu lắm rồi, muốn đi ra ngoài du ngoạn là phải bỏ trốn mà lần nào cũng bị bắt trở về hết a. Nàng là quận chúa a, hà cớ gì bắt ép nàng ở trong cung suốt ngày đọc binh sử chứ quận chúa ta có phải thừa kế ngai vàng đâu?! Quận chúa ta muốn đi chơi, Hoàng thái hậu đã từng nói, tuổi trẻ cần được tung bay, du ngoạn. Cớ sao Hoàng tỷ lại ép ta a.
“Bình Nhi, lời của ta muội nghe không lọt tai hay sao?”
Có chút nóng giận, sáng đến giờ trễ nải hai canh giờ là tại tiểu quỷ này bám dai như đĩa đói vậy. Tọa Bình không chịu thua, hai chân vòng lấy ôm hai bên yên ngựa. Nàng đường đường là quận chúa cao cao tại thượng không ai dám đắc tội, nếu như cái tư thế ôm trụ này mà để ai khác thấy, bàn tán ra vào cười cho thối mặt. Nhưng nàng mặc kệ, nàng còn trẻ, nàng muốn đi chơi.
“Quận chúa, nữ vương nói phải đó, bên ngoài cung rất nguy hiểm…”
Tú Linh phụ họa một câu. Tọa Bình nhìn thấy Tú Linh như vậy liền nảy ra ý kiến bá đạo. Nàng nhảy xuống, nhảy thóc lên lưng của Hoàng Nhất Nam, nở nụ cười ranh ma thì thầm vào tai nàng ấy.
“Hoàng tỷ… người là có muốn hay không cho ta đi theo? Ta hứa sẽ ngoan, ta hứa sẽ không đem chuyện ngươi rình thần tiên tỷ tỷ tắm, ta sẽ không đem chuyện ngươi ngắm nàng lúc ngủ nói ra a~”
Mặt Hoàng Nhất Nam thoáng chốc liền cứng đơ, con tiểu quỷ này… Cười khổ rồi nhìn lên trời, lại nhìn sang Tú Linh. Nàng là không muốn nàng ấy vì mấy chuyện đó mà cấm mình không được đến phòng nàng.
Hoàng Nhất Nam dạo này được Tú Linh làm lơ cho những lần ôm ấp nên đâm ra hơi lớn gan động chạm nữ nhân này. Một lần ôm được, hai lần ôm được… Hoàng Nhất Nam nghĩ nàng ấy sẽ cho phép nàng vào thư phòng nhưng không! Không được là không được.
Từ khi nhận chức Thiên sư quân dược, thời gian biểu của Tú Linh là như vầy.
Sáng sớm thức dậy trước gà để sắp xếp lại thuốc vì sáng sớm binh đoàn thu thập dược mới trở về. Thường thì mất một giờ, sau đó thì cùng các thái y đến doanh trại để trị thương cho binh sĩ trở về từ chiến trận mất thêm một giờ.
Đến lúc trở về thì lại vào bếp chuẩn bị thức ăn cho nữ vương. Nàng nói bữa sáng luôn phải là bữa quan trọng đầy đủ dinh dưỡng nhất.
Sau đó khi nữ vương thượng triều nàng sẽ làm việc là dạy học. Đến trưa sẽ ăn cơm cùng các tiểu bằng hữu ở học đường, để các tiểu bằng hữu nghỉ ngơi một chút thì nàng sẽ quay về liệt kê danh sách những bệnh dịch gần đây và tìm cách chữa. Sau thì tiếp tục dạy học.
Đến khi hoàng hôn thì nàng sẽ dùng thiện cùng nữ vương vì thường Hoàng Nhất Nam sẽ bỏ bữa vì quá chăm phê duyệt tấu sớ. Ăn xong nàng sẽ giúp Hoàng Nhất Nam thu dọn tấu sớ. Đến khoảng chín giờ nàng sẽ trở về phòng để nghĩ ngơi. Rất đúng giờ và chưa trễ ngày nào.
Tú Linh chỉ có đúng tám canh giờ để ngủ. Nàng không muốn nữ vương làm phiền mình.
Hoàng Nhất Nam có thể lấy tư cánh nữ vương mà cho Tú Linh thỉnh an mình vào mỗi buổi sáng, nhưng nàng biết nàng ấy rất mệt mỏi. Suốt ngày chạy đến chạy lui dạy học, Thất Diện phòng đâu phải nhỏ, nàng ấy gánh một ngày dạy cầm, kỳ, thi, họa, ca, múa, nhạc, mệt mỏi là đúng. Cũng nên cho nàng ấy thời gian nghỉ ngơi. Dù cho một ngày có hai mươi bốn canh giờ, hầu hết thời gian Tú Linh đều ở trong tầm mắt của nữ vương nhưng tám canh giờ kia… Nói trắng ra là Hoàng Nhất Nam muốn Tú Linh hảo hảo ngủ bên cạnh mình. Một lần nọ còn ghen ghét với cái giường của nàng ấy mà sai người đem chăn nệm của nàng làm bẩn, Hoàng Nhất Nam có ý đưa nàng ấy về ngủ nhưng nàng ấy khước từ, thà ngủ ngồi trên ghế chứ không bước lên giường Hoàng Nhất Nam một bước.
Làm nhiều lần đến ngắm nàng ấy ngủ say thì lại muốn sủng nịnh. Là nhiều lần “Lỡ” nhìn thấy nàng ấy tắm mà thôi. Không ngờ bị con tiểu quỷ này bắt gặp.
Suy cho cùng, Hoàng Nhất Nam đành đưa Tọa Bình đi theo. Lang Nhị là tùy tùng của Tọa Bình cũng có một chân.
Cả nhóm người hôm nay đi đến ngọn núi phía tây theo lệnh của Hoàng Nhất Nam, trước tiên họ cần mang theo nhiều lương thực dự trữ cho năm ngày đi đường của mình. Dù biết là hẻm núi chông gai, vượt qua bao nhiêu con sông nhưng trước hết họ phải đi qua một ngôi làng nhỏ.
"AAA…. ĐÓIII!!! Bổn quận chúa đóiii"
Tọa Bình hét ầm lên, dãy đành đạch trên lưng ngựa, mang dây cương ngựa kéo mạnh khiến con bạch mã hoảng loạn tung lên nhằm đẫy ngã Tọa Bình và Hoàng Nhất Nam xuống ngựa. Hai tên cận thần là Lang Nhất cùng Lang Nhị liền quay đầu ngựa bảo vệ ngựa của Tú Linh và A Thảo.
Hoàng Nhất Nam dùng chân siết chặt hai bên hông ngựa, một tay nắm cổ áo Tọa Bình để nàng không bị té khỏi ngựa, tay còn lại nắm dây cương kéo sang bên phải để con bạch mã của mình bình tâm.
Sau một hồi, Bạch mã liền không dậm chân nữa mà thở phì phì, đưa đầu quay sang nhìn hai người trên lưng mình rồi hất mặt sang hướng khác tỏ vẻ tức giận.
"Đóiiiii!!!"
Tọa Bình bị nắm cổ áo nhưng cũng không ngừng than vãn. Chỉ mới có một buổi sáng, rời khỏi cổng thành được sáu canh giờ thì đã la lên đói. Ngồi trên lưng ngựa ăn hết lương khô cho ba ngày mà vẫn không đỡ hơn.
"Vậy ta cho người dẫn ngươi về. A Nhị!"
Hoàng Nhất Nam nắm cổ áo Tọa Bình, hướng bên hông ngựa mà thả. Tọa Bình liền ôm cứng cánh tay nàng khóc ầm lên.
"Hoàng Tỷ!!! Ta sẽ không than đói nữa đâu a… đừng đem ta về mà... "
Hoàng Nhất Nam đặt lại Tọa Bình ngồi ngay ngắn. Tọa Bình ngửa cổ, hường Hoàng Nhất Nam chu môi “Người ta thật sự đói a~"
Hoàng Nhất Nam giật giật lông mày, không nể tình tỷ muội, liền đem Tọa Bình ném lên ngựa của Lang Nhị.
"Hay là chúng ta ghé vào tửu lâu nào đó một chút đi." Tú Linh hụi ngựa bước lên vài bước. “Lang Nhất, huynh dục ngựa lên phía trước, kiểm tra xem thử có tiểu quán nào ở gần không?”
Lang Nhất Thúc ngựa chạy đi, chưa đếm đến nhịp thứ mười liền thấy người trở về.
"Thiếu gia, phía trước có một tửu quán.”
Tọa Bình hướng mắt đến Tú Linh hí hửng cảm ơn khôn xiết. Tú Linh chỉ cười mà chẳng nói gì, thúc ngựa đi.
“Tiểu Thư, người mệt sao?” A Thảo ngồi sau Tú Linh, lo lắng hỏi.
“Không mệt, ta cũng thấy hơi đói.” Tú Linh vẫn nụ cười nhẹ trên môi. “À mà A Thảo tỷ, chúng ta đang đi vi hành, ta đang cải trang thành tỳ nữ, chúng ta nên gọi nhau là tỷ muội thay vì gọi ta là tiểu thư a~”
“Sao lại như vậy được, bầy tôi tớ như ta làm sao dám gọi tên của tiểu thư.”
Tú Linh nhìn về phía người ngựa phía trước, liền nói nhỏ.”
“Nữ vương bây giờ là thiếu gia, tỷ gọi ta là tiểu thư, khác gì đem ta gả cho nàng đây?”
A Thảo nhìn theo hướng Tú Linh nhìn, mặt không biểu hiện cảm xúc gì.
“Linh Nhi, chúng ta mau thúc ngựa theo họ.”
Để A Thảo gọi mình một tiếng Linh Nhi, Tú Linh đã mất rất nhiều năm dạy bảo nhưng tỷ ấy vẫn không nghe. Một tiếng tiểu thư, hai tiếng tiểu thư. Đã từ rất lâu, Tú Linh không muốn người thân thuộc với mình lại đặc nặng vấn đề giai cấp như vậy. Giờ chỉ cần mang Hoàng Nhất Nam ra, A Thảo liền gọi mình một tiếng muội muội… tỷ ấy là sợ ta gả cho nàng đây mà.
“Lão bản!!! một đĩa mì hoành thánh!!!”
“Có ngay đây!!!”
Tọa Bình lớn tiếng hô to, sau đó lại cắm mặt vào bát mì còn trên bàn mà ăn uống, chẳng ra thể thống của một quận chúa gì cả. A Thảo từ tốn gắp thức ăn cho Tú Linh, vừa động vào miếng thịt trên đĩa, liền bị một đôi đũa khác chọt vào. Hoàng Nhất Nam cũng nhắm vào miếng thịt đó nên liền trợn ngược mắt nhìn A Thảo.
“Này, ngươi là đang muốn mang miếng ngon này cho Linh Nhi?”
“Phải a~ ta luôn muốn dành những gì tốt nhất cho Linh Nhi.”
“Linh nhi? hừm… từ bao giờ mà nô hầu lại gọi chủ tử bằng tên thế kia? không phải như vậy là quá mạo phạm sao?”
“Thà ta mạo phạm, chứ cũng không gả Linh Nhi cho ngươi.”
Không khí có mùi gươm đao giữa A Thảo và Hoàng Nhất Nam, vì một miếng thịt mà không nhường nhau chút nào. Riêng chỉ có trung tâm của cuộc chiến thầm lặng đó, Tú Linh vẫn bình thản ăn. Mọi chuyện để ăn xong hẵng tính.
Lang Nhất cùng Lang nhị vẫn trong tư thế nghiêm trang oai vệ. Tọa Bình liền nhai thức ăn chỉ đũa.
“Hừm… Linh tỷ tỷ, A Thảo tỷ tỷ, hai người là tỷ muội nha hoàng, A Nhất cùng A Nhị là nô nam, Hoàng tỷ là Tiểu Nam ca ca, vậy… vậy bổn quận… khụ khụ Vậy ta là tiểu thiếu gia rồi, ta cũng phải có tên niên hiệu a… Để xem, Long nhi… phượng nhi… Đại Nhi…”
“Cứ gọi là Bình Nhi là được.”
Hoàng Nhất Nam buông đũa chẳng buồn dành thức ăn với A Thảo nữa. Tùy tiện nói một câu làm Tọa Bình đơ người, sau đó liền hét ầm lên.
“Ứ chịu, tại sao chứ??”
“Tại vì tên của ngươi rất đại trà, sẽ không ai biết ngươi là quận chúa.”
“Nhưng Nhưng…”
“Ăn ăn ăn...”
Hoàng Nhất Nam huơ đũa, mọi người lại cùng nhau ăn.
Khách càng ngày càng đông đúc. Tiểu nhị chạy qua chạy lại hấp tấp vội vàng.
“Lão bản, ta đem củi đến cho ngươi.”
Bên ngoài, một thân lam phục trầy xước khắp nơi đi vào. Lão bản liền gật đầu thì người đó liền đi ra. Nhóm người của nữ vương ngồi bên cửa sổ nên có thể thấy được người nhỏ bé kia trên lưng vác một bó củi lớn to như cái giường trong hoàng cung. Vô tư vừa đi vừa hát lẩm bẩm.
“Đây, tiền củi. cảm ơn ngươi.”
‘Dạ, thôi ta về.”
“À này.” Lão bản nói rồi đưa một tay nải nhỏ cho người lam phục kia. “Có ít bánh màn thầu, mang về cho đám nhóc đi.”
“Ôi chao, bà lúc nào cũng tốt với bọn ta.”
người bận lam phục liền cười tươi như hoa. Xong định quay lưng đi.
Một tiểu nhị hấp tấp vội vàng bê thức ăn, không để ý va phải một bàn khách toàn là nam nhân. Nước trà trên bàn đổ ra, ấm trà ấy còn nóng hổi văn ra bàn bên cạnh hướng một tiểu hài từ đang ăn bánh đến. Người bận lam phục liền nhanh tay kéo cổ áo bé ấy và nhấc bổng lên đầu mình.
"Ôi dào, nguy hiểm quá nguy hiểm quá."
"Haha, cao quá cao quá, ca ca à, cao quá."
Người đó liền nhanh chóng đặt bé xuống trả lại cho gia đình, họ liền cảm ơn ríu rít.
Một tên mặc bạch y phục liền đập bàn tức giận.
“Mắt ngươi để đâu vậy hả? Y phục của ta đắt tiền lắm đấy, cả đời ngươi cũng không đủ mua đâu!!!”
“Công tử, xin lỗi… thành thật xin lỗi…”
Một tên trong đó liền nắm tóc của tiểu nhị đập xuống bàn hung hăng siết chặt lấy cổ của tiểu nhị. Nam Nhân bạch y phục liền đưa tay nắm lấy hai má của tiểu nhị, đưa cái bánh màn thầu nhét vào. Liên tục nhét thêm vài cái đến khi tiểu nhị nghẹt thở đến xanh mặt nôn mửa thì mới chịu thả ra.
Tiểu nhị nôn đến chảy nước mắt, ngẩng mặt lên nhìn đám người hung hăng trước mặt, Bạch y nam nhân liền đưa chân lên đạp vào mặt của tiểu nhị tội nghiệp. Ngay lúc đó, lão bản nương liền đi đến can
.
“À Công tử à, thành thật xin lỗi, chúng tiểu nhân coi như lầm lỡ, mong công tử bỏ qua, bàn ăn hôm nay… là lão mời a~”
“Thế thì lại nói Khẩu Tài ta đây lạm dụng chức quyền áp bức dân làng. Hay là thế này, Trong quán chọn ra một người thi ăn với ta. Nếu thắng ta liền tha cho hắn, tha cho cái tiểu lâu thấp bé của ngươi.”
“Ấy da… Lão bản nương… ta thi… ta thi cho… ta thi…”
Người lam y phục liền giơ tay háo hức chạy đến, lão bản nương chau mày nhìn ý nói. “Chuyện của ta, không cần ngươi xen vào.” Nhưng người kia liền đưa tay lên bụng xoa xoa, ý nói “Ta đói”
Lão bản nương thở dài rồi nhìn đám người trước mặt. Lam y phục kia liền đứng trước mặt tiểu nhị, đỡ chàng dậy rồi nhìn họ.
“Các người muốn thi ăn?”
Khẩu Tài lướt mắt từ trên xuống người trước mặt, đưa ra một nụ cười mỉa mai. Ăn mặc rách rưới cũng đòi thi.
“Lão bản! Đem cho ta một trăm cái bánh màn thầu a~”
Lão bản nương liền gọi người mang ra một trăm cái bánh còn nóng hổi trên đĩa lớn, Khẩu Tài ngồi dưới ghế, vắt chân ung dung.
“Hay vầy đi… Nếu như trong một nén nhang, ai ăn nhiều hơn sẽ thắng. Nếu nhà ngươi thắng, ta liền đem cho nhà ngươi một thỏi vàng đủ cho ngươi sống cả đời sung sướиɠ. Còn nếu ngươi thua ta, hừm… ta sẽ tha cho người ở đây, đồng thời ngươi phải quỳ xuống dưới chân ta, gọi ta một tiếng đại ca.”
Mọi người liền trầm trồ, người kia ăn mặc rách rưới như vậy, nếu hắn thắng, hắn sẽ có vàng rồi rời đi mặc kệ tên Khẩu Tài đó tung hành tác quái, Làm người trên đời, ai mà để cho bản thân chịu thiệc thòi đâu, ai mà lại cam chịu quỳ xuống gọi người khác một tiếng đại ca, nam nhân phải có bản lãnh của mình.
“Cơ mà thua thì có được đem tất cả số bánh này về không?”
Người mặc lam phục gãi đầu cười khờ khờ.
“Tất nhiên, ta mua cho ngươi tất.”
Mọi người đều xì xầm bàn tán, riêng chỉ có bàn của Hoàng Nhất Nam thì vẫn ngồi ăn như mắt mù tai điếc.
"Ngươi nghĩ gì?" Hoàng Nhất Nam đá chân Lang Nhất
"Thân thủ không bình thường, hẵng là có luyện tập." Lang Nhất uống rượu nói
"So với ngươi thì bao nhiêu?"
"Hắn không có võ, chỉ có sức. Có thể dùng sức bóp chết người."
"Chân gà của Hoàng tỷ là của ta!!!"
Tọa Bình hét lên rồi gắp chân gà trong chén của Hoàng Nhất Nam, nếu không phải vì mọi người đang chú tâm vào chuyện kia thì họ đã bị phát hiện rồi, dù không phát hiện ra thì họ sx bị báo quan phủ vì dám đem hoàng tộc ra nói đùa.
Lam y nhân gật đầu đồng ý, sau đó ngồi vào bàn thi với đám người kia.
Một nén nhang được lão bản đốt lên, sau đó hai bên cùng nhau ăn. Trong khi lam y nhân cầm một cái bánh bao từ tốn cầm lên, nhẹ nhàng bỏ vào miệng, hai bên hàm đều đặn nhai từ tốn. Còn tên Khẩu Tài, hắn chơi rất bẩn, Mang tất cả số bánh kia để cho tùy tùng của mình tranh nhau ngốn vào trong miệng. Nhai nhanh nuốt gọn.
Trong một nén nhang thì bên Khẩu Tài đã thắng. Hắn ung dung tự tại nhìn lam y nhân bỏ cái bánh thứ ba xuống bàn.
“Mau quỳ xuống gọi một tiếng đại ca.”
Khẩu Tài phách lối dẫm chân lên bàn cười lớn. Lam y nhân liền quỳ xuống dưới chân hắn, nở nụ cười rạng rỡ.
“Đại ca à, huynh là người lòng dạ rộng lượng như sông Hoàng Hà, là tiểu nhân không có mắt nhìn người. Mong đại ca bỏ qua cho… Đại ca cũng biết đấy, đây chỉ là một tiểu quán, không đáng để cho đại ca động tay động chân đúng không? Vậy thì thôi tha cho tiểu quán này đi a~ Còn về chuyện tên tiểu nhị này làm bẩn y phục của đại ca. Đại ca giàu như vậy, chẳng lẽ lại không mua được y phục mới, chấm dức với kẻ hèn mọn làm gì a…” lam y nhân cầu khẩn, khen hắn hết mực. Hắn liền lập tức tha cho quán. Được khen đến lên mây, hắn vô tư vỗ ngực nói mình là nam tử hán đại trượng phu, nói là làm, nói tha liền tha, nhờ cả mọi người trong quán làm chứng.
Lam y nhân thở dài chép lưỡi, đưa tay nải bỏ mấy cái bánh dư trên bào vào rồi gói gém lại.
“Lão bản nương, ta về đây!”
“Ơ này này… đại ca ngươi ở đây, ngươi về là về thế nào?”
Khẩu Tài hung hăng đập bàn, ánh mắt của lam y nhân liền hờ hệch lướt ngang không thèm quan tâm.
“Này tên kia!!!”
Khẩu Tài liền lớn tiếng quát.
“Nam nhân đại trượng phu, nói lời không giữ lời là sao hả?”
Ánh mắt tinh nghịch từ lam y nhân nhìn về phía khẩu tài, môi nở nụ cười hiền lành.
“Tiếc quá đi… Tứ Đức ta… là nữ nhân a~”