Chương 17: Tiệc.
……Buổi đại tiệc tổ chức linh đình trong hoàng cung. Mừng thắng trận của nữ vương từ biên ải. Cổng thành mở rộng để dân chúng cùng ăn mừng, lương thực được phân phát khắp nơi, mọi nơi đều có quyền được tham dự yến tiệc long trọng này.
Vết thương của Hoàng Nhất Nam ngày đó đã lành khá nhiều, vết thương trên mặt cũng không còn để lại dấu nữa.
Hoàng Nhất Nam được bồi bổ từ khi về cung, công việc cũng ổn định lại một chút. Mọi thứ đều hoàn hảo chỉ có điều nữ vương và Tú lão sư đang có chiến tranh lạnh.
Cũng không biết bắt đầu từ đâu. Từ khi về từ biên ải, Tú Linh đã có vẻ như tránh mặt Nữ Vương. Hoàng Nhất Nam ra lệnh triệu thì nàng ấy lại nói rằng đang thu xếp danh sách học sinh.
Hoàng Nhất Nam đến tận thư phòng thì nàng bảo bận chăm sóc A Thảo.
Khi trận chiến kết thúc, A Thảo được cứu và chữa trị qua khỏi cơn nguy kịch rồi. Còn Tú Linh vẫn trở về với công việc lão sư của mình. Không nói chuyện với Hoàng Nhất Nam cũng như ít giao tiếp với người trong hoàng tộc.
A Thảo sau khi tỉnh lại thì bị Bảo Yến mắng cho một trận tơi tả. Nàng chỉ cười, rồi im lặng để nghe sau đó lại phải an ủi con mèo sướt mướt khóc lóc ôm lấy tỷ ấy. Nói rằng nếu tỷ ấy còn tự ý làm chuyện liều mạng như vậy nữa thì chính tay Bảo Yến sẽ tiễn tỷ ấy một quyền. Còn không thì sẽ chặt bỏ hai chân tỷ ấy, mang tỷ ấy về nuôi.
Đêm đó. Vương Hoạn Hạt cùng Tú Linh đến thăm nàng. Tuy ngoài mặt vẫn ghét bỏ nữ nhân nằm kia, tâm vẫn áy náy vì nàng ta cứu mình một mạng nhưng miệng thì lại không nói ra được hai từ cám ơn. Tự cao quá thể, những chuyện cầm thú mà Vương Hoạn Hạt nghỉ ra đều đổ vào người A Thảo. Đến sự trong sạch của nàng ấy Vương Hoạn Hạt cũng lấy đi. Còn tệ hơn là để nam nhân…
"Tiểu thư. Người mau về nghỉ ngơi… muộn rồi…" đã khuya lắm rồi, từ phủ của tiểu thư đến đây phải đi qua một vườn ngự viên rất rộng, đêm đêm đèn đuốc liu riu trông thật giống nhà ma.
"A Thảo, tỷ uống chút thuốc rồi ta sẽ về. Nào."
Tú Linh bê chén thuốc đắng ngồi xuống đút từng muỗng cho tỷ ấy. A Thảo ngoan ngoãn há miệng, tuy hai tay còn nguyên vẹn nhưng vết thương sẽ động nếu cử động nhiều. Một chén thuốc nhanh chóng sạch trong chén, lúc này Tú Linh mới yên tâm trở về phòng. Vương Hoạn Hạt theo sau, nhưng trước đó, chẳng nói chẳng rằng ném cho A Thảo một viên kẹo ngào đường mới bỏ đi.
A Thảo nhìn viên kẹo ngào đường trong tay, vô thức nở nụ cười.
Mười viên rồi….
A Thảo nghỉ trong đầu. A Thảo thừa biết Vương Hoạn Hạt rất nghét mình. Nhưng dù sao, trong cái sự ganh ghét đố kỵ đó có thập phần trẻ con. Có lần, Vương Hoạn Hạt thả rắn vào phòng A Thảo, tỷ ấy bị rắn cắn, tuy rắn không có độc nhưng A Thảo lại không chăm sóc kỷ vết thương khiến nó bị nhiễm trùng ngoài da. Sau khi bị Tú Linh ép bôi thuốc thì Khuya đó Vương Hoạn Hạt lẻn vào phòng của A Thảo, để lại viên kẹp ngào đường trên bàn.
Lần khác, tên ngỗ nghịch này đạp thuyền của A Thảo khi họ cùng đi du ngoạn trên sông, A Thảo bị sặc nước mén chút chết chìm. Nhưng tối đó tỷ lại lên cơn sốt rất cao. Thuốc cảm mạo là loại thuốc cực kỳ cực kỳ đắng nghét. Thuốc đắng dã tật cái gì chứ? Đắng đến mức chỉ muốn nuốt luôn cái lưỡi. Mặt than A Thảo cũng phải khẽ chau mày. Vương Hoạn Hạt lúc đó ngồi trong phòng nhìn Tú Linh mớm thuốc cho A Thảo. Bản thân đang ôm túi kẹo nhai nhai liền đặt túi kẹo xuống bỏ ra ngoài kèm theo một câu.
"Lệnh cho ngươi ăn đồ thừa trên bàn cho ta."
Đến giờ… đã mười viên rồi. A Thảo bóc túi bóng, bỏ vào miệng, vị ngọt xua tan cái đắng trong miệng… nhưng lại không bao giờ xua được đắng cay trong lòng.
...
Buổi tiệc còn linh đình ồn ào thì Vương Hoạn Hạt lại ngồi im một chỗ, mọi người ai ai cũng có cặp có đôi, với nhạc nhã hòa điệu. Riêng nàng ngồi đây ngắm nhìn các mỹ nhân hở hang uốn éo. Để nàng ngồi đây một mình là có nguyên do, Tần Mỹ Giang say khướt rồi. Nàng ta đang đi loanh quanh chuốc rượu các quan thần của Hoàng cung, dự hôm nay Tần Mỹ Giang và Vương Hoạn Hạt sẽ hồi cung nhưng xem ra phải để các nàng ở lại hoàng cung này một đêm nữa mới được.
Mặt phiếm hồng vì rượu, Tần Mỹ Giang tay cầm mẩu bánh ngọt, tay còn lại cầm ly rượu đi về phía Vương Hoạn Hạt, đưa tay kéo nàng ra nhảy.
Thật là tình, hắn đâu cần phải uống đến say như vậy? thể hiện cho ai coi chứ. Hôm nay là tiệc mừng của nữ vương chứ có phải của hắn đâu. Cái tên khốn ngu ngốc này.
Vương Hoạn Hạt miệng nói thế như tâm thì lại lo lắng tên này nôn ra ngoài thì phá hỏng hết cả buổi lễ, lo tên này say sỉn và vấp chân té vào người nữ nhân nào. Cơ mà hắn té khôn lắm, toàn nhào vào những nơi mềm mại mà té thôi. Vương Hoạn Hạt ta sẽ rủ lòng từ bi ra nhảy với ngươi. Cho ngươi tựa
Tần Mỹ Giang với tay rút lấy một bông hoa trong chậu gần đó, ngậm vào miệng, tay còn lại nắm lấy Vương Hoạn Hạt nở nụ cười si tình mời nàng nhảy. Bên trên ngai vàng có một kẻ đang muốn ném cái ly rượu bên cạnh vào mặt của tên to gan đó. Hoa hồng chín mươi chín bông Hoàng Nhất Nam ta kỳ công lắm mới sai người làm trong tận hai canh giờ được chậu lớn và đẹp như thế. Ấy vậy mà tên khốn kia ả dám ngắt bông của ta đi tán gái. Hừ.
Nói là nhảy, nhưng với men rượu chiếm chín phần mười cơ thể thì chỉ vài bước đứng thẳng là chục bước loạng choạng. Tần Mỹ Giang vấp hết chân này đến chân kia, dẫm lên chân của Vương Hoạn Hạt không biết bao nhiêu lần. Mọi người cười nhưng không dám làm lố.
“Ư ư”
Tần Mỹ Giang ngã trong lòng của Vương Hoạn Hạt, sức nặng của nàng ấy khiến Vương Hoạn Hạt chỉ muốn một cước đạp tên này văng từ sảnh chính ra ngoài hồ. Tần Mỹ Giang ngẩng mặt, gối cằm lên hai quả đồi bồng bềnh căng mọng, gương mặt hồng hào xinh đẹp của nàng ấy nhìn Vương Hoạn Hạt mà cười ngây ngô.
“Tiểu Hạt a~ Bổn công chúa là say rồi a~ Ta cho phép nàng thị… hức… thị tẩm ta đêm nay a~”
Và Vương Hoạn Hạt đã làm thế. Một cước đá Tần Mỹ Giang té xuống sảnh. Tuy không mạnh như những gì nàng muốn như cái té đó cũng không phải là nhẹ à. Mọi người đang nhìn nàng, xấu hổ đến chết mất. Mau đi khỏi nơi này thôi. Tên khốn đó, hắn không thể nào mở miệng trong sáng một chút sao hả?
Đôi hài vướng víu. Vương Hoạn Hạt tháo ra định quẳng đi, nghỉ lại là đôi của Tần Mỹ Giang tặng nên không nỡ. Nàng chạy lại nhìn cái con người đang nằm dài dưới đất cười như hài tử
“tiểu Hạt a~ Hảo khả ái a~”
Liền hai tay hai chiếc hài ném thẳng vào vặt của Tần Mỹ Giang. Vương Hoạn Hạt hung hăng bỏ đi không ngoảnh mặt. Hoàng Nhất Nam bên kia có trận cười sảng khoái.
“Người đâu, mau đem Tần công chúa về phủ nghỉ ngơi.”
………...
Tú Linh ra ngoài hóng mát, đến trước vườn sen mà ngắm hoa, nàng mông lung suy nghĩ rất nhiều thứ. Từng ký ức cứ thay nhau kết thành xâu chuỗi hiện lên trong đầu nàng. Thuốc nàng đã gửi về cho nương mình ở đảo phía Nam, có vẻ khá ổn thỏa cho việc chữa trị của các nàng rồi.
Bản thân Tú Linh đang tìm thời cơ thích hợp để rời khỏi hoàng cung.
“Linh Nhi… thời tiết trở lạnh rồi… nàng mau hồi phủ đi.”
Hai tiếng Linh nhi ấy bắt đầu từ khi ngoài biên cương đã gọi như vậy. Tú Linh không bài trừ nên cũng không phản ứng.
Hoàng Nhất Nam đến vườn hoa sen trước phủ của Tú Linh, thấy nàng ấy đang ngồi ngẩng người thì tiến lại gần nhỏ giọng để nàng ấy khỏi giật mình.
Tú Linh quay lại nhìn Hoàng Nhất Nam, đôi mắt như dải băng lạnh lẽo trong suốt rồi đứng lên quay người đi.
“Cảm tạ nữ vương quan tâm. Nữ vương cũng mau hồi phủ nghỉ ngơi.”
Thật sự hiện tại, Tú Linh không hề muốn gặp nữ vương, nàng không muốn Hoàng gia không có người nối dõi, nàng không muốn một quốc gia suy yếu vi nàng. Nàng không muốn tạo thêm cho Hoàng Nhất Nam một tia hy vọng nào nữa. Nàng không thể đáp trả tình cảm nữ vương dành cho mình.
Bóng nữ nhân ấy khuất sau cánh cửa. Hoàng Nhất Nam lại thở dài. Tú Linh ơi là Tú Linh, nàng vẫn không mở lòng với trẫm, vẫn giữ khoảng cách với trẫm. Nàng sợ trẫm đến vậy sao?
“Ta không thể thích nữ nhân…” Câu nói của nàng ấy cứ ghim thẳng vào lòng của nữ vương. Là nữ nhân như ta… mãi mãi không được sao? Nếu như ta là nam nhân… nếu như…. ta là nam nhân thì sao? Nàng sẽ yêu ta đúng chứ… Nam Nhân…
“Người đâu!”
một bóng đen quỳ trước mặt nữ vương chờ đợi lệnh..
“Có một lão phù thủy điên ở cuối làng, gọi hắn đến đây cho ta.”
…. Lão già đầu tóc rũ rượi cùng bộ y phục tanh rình mùi thuốc bắc. Hắn run lẫy bẫy hai đôi bàn tay vì căn bệnh phong cùi làm đầu ngón tay hắn mất đi vài ngón. Hắn được dân chúng gọi là lão thù thủy điên vì hắn chế ra nhiều loại thuốc kỳ lạ. Như thuốc hồi phục thanh xuân, thuốc cải lão hoàn đồng, những nguyên liệu mà hắn làm để chế thuốc vô cùng gớm ghiếc, nọc rắn, móng gấu, thậm chí cả tim của đứa trẻ vừa sinh.
Đứng trước nữ vương, người đẹp lộng lẫy hơn những gì hắn ta tưởng tượng. Một người uy nghiêm như nàng ấy lại muốn gì ở một lão già điên như hắn.
“Nữ vương… người muốn lão làm gì cho người…”
“trẫm muốn ngươi chế một loại thuốc”
“Dạ… vâng…”
“Biến ta thành nam nhân.”
……
Vương Hoạn Hạt vừa trong bồn tắm đi ra, khoát trên người bộ y phục rộng màu trắng mỏng manh để dễ dàng đi nghỉ ngơi sau một ngày dài. Nàng chỉ muốn yên giấc nồng thì bên ngoài, cái tên đó lại làm loạn lên đập cửa.
“Tiểu Hạt~ Khai mềnh a~ mở cửa đi a~ bổn công chúa đến nè~”
“Cút ra thư phòng mà ngủ.”
“Ư ư… tiểu Hạt… bổn công chúa say thật rồi nè~ sắp đứng không vững rồi nè”
“Không quan tâm.”
Vương Hoạn Hạt ngồi im vô tư mà chải tóc. Tần Mỹ Giang chà mặt vào cửa khiến hai cánh cửa va vào nhau. Tên này hắn còn quậy phá hơn cả giặc ngoại xâm nữa. Vương Hoạn Hạt đếm nhẩm trong đầu nếu như Tần Mỹ Giang còn đập cửa lên tới lần thứ hai mươi, nàng sẽ đem hắn ta ra ngoài hồ sen mà quẳn xuống. Nàng sẽ cho hắn một suất gột rửa đầu óc sạch sẽ.
Thế nhưng không chỉ đến hai mươi lần, Tần Mỹ Giang dùng toàn bộ tứ chi hoạt động, hai tay nắm chốt cửa mà lắc, hai chân cứ thay phiên nhau đạp đạp vào chân cửa, tệ hơn là cái đầu của Tần Mỹ Giang lại đập vào thành cửa như muốn đem phụ tùng Hoàng gia đập hết. Cái hành động tứ chi hoạt động đó mà để kẻ khác nhìn vào, hệt như hài tử giận dỗi mẹ hiền vì lấy món đồ chơi yêu qúy đi vậy.
“Tiểu Hạt a~ mở cửaaaa điiii mòa~ nàng mà… hức… nàng mà không mở… ta cho nàng sáng mai khỏi đặt chân xuống giường a~”
Vương Hoạn Hạt mở cửa khiến Tần Mỹ Giang té nhào vào trong, sấp mặt là có thật. Sau đó, Vương Hoạn Hạt nắm cổ áo công chúa quẳng luôn lên giường với vẻ mặt hung dữ.
“Để xem sáng mai ai mới là kẻ không đặt chân xuống giường được.”
Vương Hoạn Hạt nhào tới hôn Tần Mỹ Giang. Nụ hôn mạnh đến mức muốn đem miếng thịt tương ngon sặc mùi rượu kia xé nát. Vương Hoạn Hạt dùng kinh nghiệm mấy năm đem nữ nhân ép dưới thân mà dùng trên người của Tần Mỹ Giang. Y phục phụng bào được cởi một cách cực khổ.
Tần Mỹ Giang cứ lăn qua lăn lại ôm lấy tay Vương Hoạn Hạt cắn cắn, làm bao nhiêu sự can đảm mà Vương Hoạn Hạt dùng để đè nữ nhân này trong hai khắc mà bị dập tắt đi. Nhìn cái tay mình đang bị gặm dính cả nước bọt của Tần Mỹ Giang chỉ muốn cho nàng ấy một bạt tai.
Hít thở một hơi thật dài, Vương Hoạn Hạt cũng đâu có nỡ đánh một đứa say sỉn cơ chứ.
“Ngoan ngoãn nằm ngủ đi.”
Vương Hoạn Hạt kéo chăn đắp cho công chúa, cái bản mặt hồng hào vì men rượu làm Vương Hoạn Hạt ngứa mắt. Đây là nước láng giềng, đâu phải là hoàng cung của mấy người, thả mình như vậy nguy hiểm lắm có biết không hả. Hừ.
Lúc Vương Hoạn Hạt đứng lên chuẩn bị thay y phục, cảm giác cánh tay mình được một hơi ấm xen vào nắm lấy. Gương mặt Tần Mỹ Giang đỏ ửng chống tay ngồi dậy chăm chú nhìn Vương Hoạn Hạt
“Tiểu Hạt… Ta muốn nàng.”
......
Zu:"Ứ hự... ứ hự...*Kéo dép, hóng chương sau* :))))