Chương 15: Đạm tỷ báo mộng.
Biên cương Bắc đảo đang tình hình rất nguy kịch. Tào Hữu là tên đạo tặc từng bóc lột dân lành ở Bắc Kinh, nơi Tần vương đại đế trị vì mà náo loạn. Bị đánh chạy vượt biên ra ngoài thành thì nương tựa vào binh đoàn của Bá Vũ, kẻ đang hăm xâm lấn Bắc đảo. Hai tên đó lập nên một binh đoàn hùng mạnh vững chãi tiến công đánh úp Bắc đảo từ hai phía. Nữ Vương Hoàng Nhất Nam đang lâm bệnh nặng, lại một mực ra trận. Nếu như nói Hoàng Nhất Nam không giỏi võ thì là nói điêu. Thật ra, võ thuật của Hoàng Nhất Nam cũng đạt đến trình độ thượng thừa, bao nhiêu năm tháng ra trận cùng phụ thân sao lại nói không giỏi, chỉ là do tên Tần Mỹ Giang bạn thân chí cốt tâm giao đó trâu bò hơn thôi.
Hai đứa cùng lớn lên, cùng học chung một lão sư dạy võ. Năm Hoàng Nhất Nam lên sáu liền thay phụ hoàng gánh vác biên cương, còn Tần Mỹ Giang thì ngồi lỳ ở phủ công chúa soạn thảo sách lược. Đến mười năm sau chứng minh cho cả vương quốc thấy được tài năng của mình thì nàng được phong làm nữ vương.
Tần Mỹ Giang giỏi võ thì giỏi võ thật, nhưng chưa kể. Nếu thả Tần Mỹ Giang ra biên cương cho ăn bánh bao và uống rượu lạt thì với công chúa ngày ngày ăn sơn hào hải vị trăm món phong phú thì nàng sống được bao lâu? Hoàng Nhất Nam phát triển hơn người như vậy... cũng đâu phải lỗi do nàng muốn, tất cả cũng chỉ tại lặn lội trôi nỗi với máu me và gươm đao mười mấy năm trời thôi. Bắc Đảo của nàng bị xâm lân, chỉ là Bắc đảo quá nhiều tài nguyên để khai thác a.
Bao lần bị bủa vây, Hoàng Nhất Nam vẫn kiên cường cứu binh lính của mình. Dù cho họ đã bỏ mạng thì vẫn kéo xác của họ trở về an táng. Hoàng Nhất Nam thậm chí vì binh lính của mình nhường họ cả thuốc trị thương.
Một phần vì giặc, một phần vì bệnh, và tám phần còn lại vì tương tư.
Người xưa bảo, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Hôm nay, nữ vương của chúng ta mới thật sự nhận ra quả đắng này. Nhớ đến phát điên, nhưng vẫn thản nhiên im lặng.
Hoàng Nhất Nam lúc còn vùi đầu vào binh lược, suy nhược tâm can, thì không may đã bị tay trong của mình hãm hại, tên thái dám bấy lâu nay hầu hạ nàng lại đem độc bỏ vào thức ăn, khiến binh lính của nàng ngộ độc mà chết, chưa nói đến thức ăn bị chuột mọt tàn phá.
Binh lính ngày một suy yếu...
Tình hình ngoài biên cương đã rất nguy kịch. Vậy mà ở triều đình, Tú Linh vẫn thế, ngồi luyện chữ trên bục.
Nhưng...
Từng nét chữ cứ run run lên từng chút. Tin tức ngoài biên ải được cập nhật về mỗi canh giờ. Nàng cũng biết tình hình hiện tại nguy kịch đến mức nào, nhưng thân nữ nhi ngàu ngày thêu thùa may vá chân yếu tay mềm như nàng chẳng thể làm được gì cả. Gươm còn vác không nổi thì làm được gì?
Nàng thấy bản thân có lỗi. Vì bỏ mặc Hoàng Nhất Nam ở lại dầm mưa, nàng thấy có lỗi vì không chăm sóc nàng ấy đàng hoàng. Nhưng... có thể vì như thế và nàng ấy từ bỏ việc theo đuổi mình. Bỏ đi biên ải có thể để tránh mặt mình.
Có sai không khi giữ cho bản thân vững ý chí. Có sai không khi bản thân đi theo con đường mà lý trí chọn. Có sai không khi nói dối trái tim mình? Có sai hay không bản thân đến Bắc đảo và ở lại? Có sai hay không?
Những dòng suy nghĩ mông lung kia chợt kết thúc khi mực trên bút cọ cũng vừa hết. Trên giấy hiện lên hai từ 'Nhất Nam'. Đây cũng chính là lúc Tú Linh ném cọ bút đi, hất đổ bàn viết. Tiếng ầm ầm bên trong phòng làm nha hoàn chạy vào. Tú Linh như bị điên loạn, mọi thứ trong phòng nàng đều hất đổ. Giờ nàng đang ôm đầu ngồi một góc. Hình ảnh Hoàng Nhất Nam thay nhau ùa về trong nàng. Lúc nàng ấy cười, lúc nàng ấy rình nàng làm việc, lúc nàng ấy chăm sóc nàng, lúc nàng ấy chú tâm vào tấu chương, cả lúc nàng ấy tức giận.
Bây giờ Tú Linh mới nhớ là ngày ngày đều gặp Hoàng Nhất Nam, dù cho nàng không nói gì với nàng ấy nhưng nữ vương kia vẫn cười rất tươi, dù cho cả hai chỉ lướt ngang nhau, nhưng nữ vương kia cũng cố tình khều nàng một cái, dù cho là vô tình hay cố tình thì hai người cũng sẽ chạm mặt nhau.
Âm thầm quan sát đối phương. Đó như một điều hiển nhiên xảy ra hằng ngày như cơm bữa, ngày qua ngày cứ lặp đi lặp lại như thế như một thói quen.
Tại sao lại động tâm? Không phải Tú Linh nói nàng sẽ không thích nữ nhân sao? hay là do nghĩ Nhất Nam kia là tỷ muội mà đối đãi. Vì sao bản thân nói sẽ lấy nam nhân mà một người đối tốt với nàng như Tôn Lâm Hiên lại làm nàng khó chịu. Cái cách chàng ấy đối tốt với nàng cũng tương tự với Hoàng Nhất Nam. Nhưng tại sao với Tôn Lâm Hiên nàng lại không hề muốn hôn chàng ấy nhưng với Hoàng Nhất Nam thì lại để nàng ấy hôn đến chán mới thôi.
Là nàng đang động tâm với nữ tử.
Không, nàng không muốn làm người khác vì nàng mà đau khổ, nàng không muốn nương và mẫu thân mình buồn, nàng không muốn... nhưng nàng đã làm Hoàng Nhất Nam đau khổ. Có phải hay không Tú Linh đã thấy Hoàng Nhất Nam nữ vương kia khóc.
Lúc đánh nàng, có phải hay không đôi mắt đỏ hoe giận dữ kia đã tuôn hai hàng lệ nóng hổi. Là vì nước mưa phản ứng với thân nhiệt hay vì khóc.
Tú Linh khổ sở không biết bản thân cần gì, tại sao nàng lại có nhiều hành động trái với suy nghĩ của bản thân như vậy. Nàng muốn nương mình hạnh phúc, nàng nghĩ cho người khác, nàng chưa bao giờ nghĩ cho bản thân mình. Nếu ích kỷ một lần vậy thì có được hay không? Nàng muốn nghe theo con tim mình có được hay không?
"Nữ vương... phải rồi... nữ vương..."
Chuyện yêu đương bỏ qua một bên, nàng không thể nào chỉ nghe con tim mình được. Nàng sẽ chờ, chờ một ngày tương lai gần sẽ chứng minh tất cả, có thể hiện giờ chỉ là tâm nàng đang bất ổn nghỉ không thông.
Chuyện bây giờ cần làm là với danh nghĩa một lão sư cũng như thái y thân cận của Quận vương phi. Nàng phải chăm lo cho nữ vương của họ tốt và chu đáo một chút. Họ đã đối đãi với nàng tốt ra sao thì bây giờ nàng cũng phải đối đãi với họ tốt như vậy.
Không nói gì nhiều nữa, bây giờ nữ vương đang nguy kịch ở biên ải. Bản thân Tú Linh chỉ đến chăm sóc những binh sĩ bị thương, không phải vì cảm xúc trong tâm. Phải đúng rồi, chỉ là chăm sóc binh sĩ thôi.
Tú Linh vội gói đồ vụn về vào trong tay nải, chạy vội ra ngoài chuồng ngựa, gấp rúp kéo con hắc mã mà Hoàng Nhất Nam ban tặng để phóng đi đến biên ải.
Đường dài gian nan đến biên ải phải mất năm ngày, nhưng với con hắc mã ưu tú mà một kẻ cuồng đi săn thú như Hoàng Nhất Nam chọn và tặng cho nàng thì chỉ mất có ba ngày đường. Vì gấp rút muốn đến đó mà Tú Linh đã đánh đổi rất nhiều, nàng chạy ngày chạy đêm, chạy đến lưng đau mất cảm giác, chạy đến mông ê ẩm, thời gian chỉ nghỉ ngơi được vài giờ rồi leo lên ngựa mà đi tiếp.
Tú Linh đã từng là nữ nhân không biết cưỡi ngựa. Thử hỏi nàng là con nhà khuê các. Hàng ngày chỉ thêu thùa rèn chữ thì thử hỏi cưỡi ngựa để làm gì.
Từ khi vào Bắc đảo, làm lão sư an phận rồi. Chỉ là một lần Hoàng Nhất Nam đi săn thú cùng các quan đại thần, bắt về rất nhiều thỏ dự là sẽ mở tiệc nhưng Tú Linh lại đem nó và đi bộ lên rừng thả. Nữ vương nhà ta không bắt phạt gì nàng ấy, nhưng lại rủ nàng ấy cùng đi săn. Tú Linh lại không thích leo lên chung ngựa với Hoàng Nhất Nam, lại càng không thể để kiệu khuân mình lên núi nên nàng ấy được dạy cho cách cưỡi ngựa. Với người tài giỏi như Tú Linh chỉ trong hai canh giờ đã có thể cưỡi ngựa được thành thục. Và Hoàng Nhất Nam hối hận khi cho Tú Linh đi theo khi bao nhiêu thú bẫy được thì nàng ấy lại đem đi thả.
Không ngại nắng mưa bão bùng.
Tú Linh lao ngựa đi đường xa và đến được doanh trại nơi biên ải hoang tàn. Mấy túp lều còn sót lại nhem nhuốc rách nát. Kho lương thực cháy đen, bên kia, binh lính đang dùng bữa. Bánh bao trắng còn lấm lem, có người múc nước từ giếng lên để uống, nhìn cảnh điêu tàn đến thương tâm.
Tú Linh một thân lấm lem bước xuống ngựa. Binh lính thấy nàng đến liền cuống lên, vội chạy đến hỏi thăm nàng
"Chuyện từ hãy nói. Trên chặng đường ta đến có thu thập một ít thảo dược. Mọi người chuẩn bị cho ta một lều và đem những người bị thương vào, ta sẽ chữa trị cho họ." Hiện giờ cần nhất vẫn là chăm sóc cho các binh sĩ bị thương.
Mọi người gấp rút làm theo những lời của Tú Linh căn dặn.
Trong hoàng cung, từ nha hoàng thân cận của thái thượng hoàng đến binh lính soát cổng. Ai cũng đều nghe đến danh của Tú lão sư, nàng được tôn làm Thái y của Nhị vương, thuốc nàng ấy kê một trăm phần trăm là lành bệnh. Nàng tài giỏi, xinh đẹp. Dạy học, thầy thuốc, tất cả nàng đều giỏi. Và mọi người thừa biết việc nữ nhân này có liên quan mật thiết đến nữ vương của bọn hắn.
Trong một lều cũ nát. Nàng ấy dùng vải khô cột mái tóc dài của mình lên, tùy tiện buộc nhưng thập phần nhã nhặn thanh tao, chiếc cổ cao kiêu hãnh trắng ngà thoát tục. Nàng thay y phục ngắn để dễ dàng làm việc. Từng binh sĩ được đưa vào, họ bị thương đến bất tỉnh. Thái y thường trực thì làm việc đến kiệt sức, chỉ còn một ít thuốc men. Tú Linh dặn một vài người khỏe mạnh đi tìm thêm thuốc, Bản thân nàng đã không nghỉ ngơi mấy ngày liền, đến đây còn mang một ít nhân sâm bồi bổ cho ai kia nhưng nàng ấy đi đánh trận vẫn chưa về.
Tú Linh hiện tại rất mệt, đầu óc lại đang hoạt động hết công xuất để đoán mạch, châm cứu, kê đơn, bốc thuốc... giờ để nàng nghỉ tay nàng liền lập tức ngủ gục.
Chỉ sau vài canh giờ, Binh sĩ đã được băng bó vết thương an toàn. Tú Linh dựa lều bước ra ngoài, nhìn khung cảnh hoang tàn nơi biên ải này. Doanh trại đơn sơ, lương thực hạn hẹp chỉ có mấy cái màn thầu khô khan cùng nước suối. Binh sĩ gầy gò ốm yếu nhưng vẫn hết lòng đứng hiên ngang ở đó canh chừng báo tin.
"Nữ vương trở về." giọng nói của nữ binh sĩ đánh chuông trên tháp quan sát hét lên.
Tiếng còi báo hiệu kèm theo sự lo lắng của các binh sĩ. Tú Linh vén nhẹ tấm rèm nhìn ra ngoài.
Binh đoàn lính lẻ tẻ chừng hai mươi người, giống như vừa đi dọn xác về. Thân ai cũng bê bết máu.
Trên bạch mã. Một thân giáp phục bị vỡ với chi chít vết thương trên cơ thể. Bộ giáp phục nhuốm máu không biết là của địch hay của chính cơ thể nàng ấy. Gương mặt lạnh lùng đầy những vết rách. Nữ Vương xinh đẹp. Giờ trông thật tiều tụy. "Cầm lấy nhân sâm đi nấu lấy nước mang cho nữ vương. Dặn mọi người đừng nói ta đến đây."Tú Linh quay lại nói với một tên lính.
Đưa nhân sâm rồi lặng lẽ thả tấm rèm ra. Bản thân lại ngồi ngây ra một chỗ.
Hoàng Nhất Nam ho từng tiếng nặng nhọc. Nhân sâm được mang lên nàng cũng chả quan tâm. Chỉ cắm đầu vô bàn xem về binh lược. Mệt mỏi và trên người thì rất nhiều vết thương chưa được chữa trị. Nàng mệt vì đủ điều, đầu óc cố không quan tâm đến bóng hình nữ nhân nào đó.
Tại sao... ta không bao giờ có được tình yêu của bản thân, yêu là gì? làm sao để được yêu? Hoàng Nhất Nam mười tám tuổi mới nếm được mùi vị lạ lẫm ấy. Lần đầu tiên thấy một nữ nhân đẹp như vậy, hiền lành chu đáo như vậy... hình dáng giống hệt người trong giấc mơ năm ấy của nàng.
Năm ấy, nàng mắc một căn bệnh lạ mà không một thái y nào tìm ra nguyên nhân, chỉ cho đến khi nàng nằm mơ thấy một nữ nhân đến, một nữ nhân mặc y phục trắng nở nụ cười nhìn nàng.
"Ngươi là ai?"
Hoàng Nhất Nam lúc này là một công chúa mười lăm tuổi.
"À, Ta chỉ là một hồn ma lang thang trong giấc mơ của những đứa trẻ thôi. À ngươi có thể gọi ta làm Đạm tỷ xinh đẹp thùy mị nết na trong sáng hiền lành."
Hồn ma bay bay xung quanh Hoàng Nhất Nam.
"Ta chết rồi sao?"
"Không, người chưa chết. Người chỉ là đang bị mộng thôi."
"Ngươi vào giấc mơ của ta làm gì?"
Nữ nhân mặc y phục trắng cười một nụ cười tuyệt đẹp.
"Ta đến để cứu rỗi linh hồn ngươi."
"..."
"Khụ ... Một ngày nào đó... ngươi sẽ đi chu du cùng huynh đệ trên sông và gặp nạn bởi đạo tặc. Một ngày nào đó ngươi sẽ thua trận đến thảm hại... một ngày nào đó ngươi sẽ bị tùy tùng thân cận gϊếŧ chết. Một ngày nào đó ngươi sẽ bị người thân thuộc gϊếŧ ngươi trên giường... một ngày nào đó ngươi sẽ bị chết vì thiếu không khí. Ngươi thấy nữ nhân nằm kia chứ, nữ nhân mặc y phục đỏ ấy. À, thật ra nàng ấy bị thương sắp chết rồi. Ngươi có thể..."
Chưa dứt lời thì Hoàng Nhất Nam đã chạy đến bên nữ nhân y phục đỏ nằm thoi thóp ở kia. Hoàng Nhất Nam không lọt tai một câu nào của bạch y thiếu nữ. Cứu người là quan trọng.
Gương mặt mờ nhạt nở nụ cười nhìn Hoàng Nhất Nam. Hoàng Nhất Nam chỉ vừa nâng đầu của nữ nhân ấy lên thì nữ nhân ấy dần tan biến đi.
"Nữ Vương...Ta... Nghĩ là mình... yêu người rồi"
Hoàng Nhất Nam bừng tỉnh giấc. Nàng thϊếp đi lúc nào vậy? Lại là giấc mơ đó, giấc mơ của mấy năm trước.
Cứ như vậy ám ảnh nàng suốt mấy năm. Nàng không thể nhớ gương mặt người y phục đỏ kia. Chỉ nhớ câu nói và y phục đó. Nàng không muốn Tú Linh gọi mình là nữ vương. Đến cả y phục của nàng ấy nữ vương cũng không chọn màu đỏ cho nàng ấy, sợ nàng ấy biến mất. Nữ Vương sợ.
Khoan đã... đáng lẽ đang ngồi trên bàn soạn binh lược. Nhưng bây giờ tại sao nàng lại nằm ở trên giường? binh lược còn phải...
"Ta mới băng bó cho người xong, hảo hảo nằm nghỉ ngơi một chút." giọng nói trầm đe dọa như muốn nói rằng 'Bước xuống giường là ta đập gãy chân ngươi' nhưng có lẽ thân là nữ nhân khuê các. Ăn nói như vậy có chút không phải. Đầy mùi chợ búa a.
Tú Linh lấy khăn trên trán Hoàng Nhất Nam nhúng vào thau nước, vắt khô rồi lại đặt lên trán của nàng ấy.
Hoàng Nhất Nam phát sốt và ngất đi. Tú Linh liền chạy đến giúp nàng chăm sóc vết thương và nấu canh hạ sốt cho nàng. Thức trắng thêm một đêm chăm sóc cho nàng.
"Nàng đến đây khi nào?" không gặp nhau một tháng trời. Ta cứ tưởng nàng đã quay về Bắc Kinh.
Chống tay bật dậy, lấy khăn trên trán xuống.
"Chuyện đó không quan trọng. Người mau nghỉ ngơi bảo dưỡng long thể."
không nhẽ người muốn Tú Linh phải dùng sức mèo cào của mình mà ép người nằm xuống chứ hả?
Nhặt lại khăn, Tú Linh không nhìn lấy gương mặt Hoàng Nhất Nam, chỉ cúi mặt xuống đất đưa khăn cho nàng ấy.
"Ta hỏi tại sao nàng đến đây." Không trả lời ta, nàng to gan lắm rồi. Trước giờ ta không để ý... cơ mà sao nàng đang giận ta sao?
Hoàng Nhất Nam hung hăng đặt chân xuống đất đứng lên và rồi bắt gặp ánh nhìn lạnh băng của nữ nhân trước mặt ghim vào mình khiến nàng im lặng và lặng lẽ ngồi xuống khép hai đầu gối lại, khom lưng nhỏ bé.
Tú Linh bỏ thảo dược vào cối, đưa tay vuốt lọn tóc ra sau.
"Hão mỹ..."
Hoàng Nhất Nam mơ mộng nói ra lời. Sau đó tự dưng bàn tay không an phận vươn lên, chạm vào gương mặt của Tú Linh. Môi mấp máy hai từ xin lỗi.
Không biết Tú Linh có nghe hay không nghe, Hoàng Nhất Nam bị Tú Linh nhìn một cái nữa, rùng mình ngoan ngoãn nằm xuống. Nhưng cứ thế nhoi nhoi lăn qua lăn lại lặp lại câu "Tại sao nàng đến đây".
Tú Linh chả trả lời cũng chả nhìn lấy Hoàng Nhất Nam, tay cứ cầm cối nghiền thuốc. Tiếng cạch cạch của chày đá va vào cối như muốn đem giận giữ gì đó nghiền nát. Xem ra Hoàng Nhất Nam còn có chút thông minh, liền nằm thẳng lấy khăn đặt trên trán mình không nhoi nữa.
Nữ vương nằm im nhìn Tú Linh, hào quang sáng chói hiện quanh nàng ấy. Đã đẹp mà còn tốt bụng nữa. Tại sao ta lại yêu nàng? tại sao nàng lại giống nữ nhân y phục đỏ đó? Tại sao lại biến mất.
"Nữ Vương.!"
"À Dạ?"
Hoàng Nhất Nam ngây ngô bật dậy, Tú Linh vẫn quay lưng về phía người.
"Nếu muốn thắng trận. Hãy nghe lời ta."
......
Zu:"Ây dô. Đạm tỷ lại chạy qua đây nữa rồi. Eo ơi... cứ thế hoài... chừng nào đi đầu thai hả?!
Đạm Tiên:"Ủa kệ mẹ tỷ"