[Thế Gian Tình] Xin Hãy Đi Cùng Em

Chương 7

Chương 7: Cô ấy thì sắp chống cự không nổi nữa rồi
Chương 7: Cô ấy thì sắp chống cự không nổi nữa rồi

Ngày hôm nay Kim Bội Phương dậy rất sớm, xuống bếp muốn làm một bữa sáng tinh xảo đem đến bệnh viện cho Phương Tư Dao nhưng mà sau khi cô ấy chiến đấu trong nhà bếp cả tiếng đồng hồ, trong phòng bếp đầy là khói đen ép cô ấy phải bỏ cuộc, thế là cô ấy đành âm thầm đến quán cơm mua bữa sáng,  dù sao cô ấy rất rõ khẩu vị của Phương Tư Dao, chỉ cần là cô ấy mua Phương Tư Dao nhất định sẽ thích ăn

Kim Bội Phương cứ như vậy mà vui vẻ đem bữa sáng mang đến ngoài phòng bệnh của Phương Tư Dao, cô ấy nghĩ đến cảnh biểu tình của Phương Tư Dao khi thấy sự chu đáo và tỉ mỉ của cô ấy thì sẽ cảm động thế nào, Kim Bội Phương nhịn không được cười, lại không ngờ sau khi đẩy cánh cửa phòng bệnh ra, trên giường bệnh một người cũng không thấy

Kim Bội Phương cau mày nhăn mặt đi đến bên cạnh cô y tá đang chỉnh lý đồ hỏi viện trưởng Phương đi đâu rồi, và được trả lời là: "đã trở về cương vị làm việc rồi"

Nghe chuyện, Kim Bội Phương muốn mở miệng mắng nhưng mà mắng y tá cũng không có ý nghĩa, viện trưởng Phương muốn trở về làm việc thì ai có thể ngăn cản,  thế là Kim Bội Phương dứt khoác xông vào phòng làm việc của viện trưởng, quả nhiên là vừa mở cửa thì thấy được Phương Tư Dao ngồi ở trên ghế rất nghiêm túc xem công văn

" Biểu......tỷ.......!"

Tiếng gọi của Kim Bội Phương cộng với trợn mắt nhìn Phương Tư Dao, thật sự không phải cô ấy muốn nói đâu, hôm qua yếu đến ngất xỉu hôm nay người lại còn leo xuống giường bắt đầu làm việc, con người này một ngày không làm việc là sẽ chết sao ?

Càng huống hồ gì......, đem chuyện của bệnh viện giao cho Kim Bội Phương, cô ấy thì không yên tâm như vậy sao ?

"Hả ? Bội Bội, em đến rồi à" vốn dĩ Phương Tư Dao đang cuối đầu rất nghiêm túc xem tài liệu,  biểu tình giận dữ của Kim Bội Phương cô ấy thì cũng đã thấy được rồi cho nên Phương Tư Dao miễn cưỡng nở ra một nụ cười, không muốn để Kim Bội Phương lo lắng

"Cái gì là "em đến rồi à" ? chị không cố gắng ở trong phòng bệnh nghĩ ngơi mà chạy đến đây làm gì ?" Kim Bội Phương không vui đi đến bên cạnh Phương Tư Dao, đưa bàn tay sờ lên trán của Phương Tư Dao, hạ sốt rồi, nếu không Kim Bội Phương khẳng định lập tức kéo cô ấy về phòng bệnh. Chỉ là cô ấy vẫn rất lo lắng tình trạng sức khỏe của Phương Tư Dao......còn có tâm trạng của cô ấy

Thấy được Phương Tư Dao miễn cưỡng bản thân mà nở nụ cười, Kim Bội Phương chỉ là cảm thấy rất buồn chán

"Em không cần lo lắng đâu, chị đã không sao rồi,  thật xin lỗi vì tối qua để mọi người lo lắng, bệnh viện còn có rất nhiều nghiệp vụ đợi chị xử lý, chị không thể luôn ở trên giường bệnh" nghe lời nói của Phương Tư Dao, Kim Bội Phương chỉ cảm thấy giống như cách nói của tòa án, nhưng mà dù sao cô ấy cũng hạ sốt rồi, Kim Bội Phương cũng không tốn nhiều nước bọt  kêu cô ấy trở về phòng bệnh nghĩ ngơi nữa, chỉ là đem bữa sáng mới mua quăng lên bàn của cô ấy, còn âm thầm lấy đi một đống công văn trên bàn của Phương Tư Dao

"Sốt mới vừa hạ thì muốn trở về xử lý nhiêu công văn như  vậy, chị là muốn mệt rồi xỉu một lần nữa sao ?" những công văn này em phải mang đi, có chỗ nào cần có chữ kí của chị thì sẽ đưa qua cho chị xem, còn nữa , chị phải ngoan ngoãn ăn bữa sáng cho em, chị chỉ lo công việc như vậy nữa , không mệt chết cũng đói chết"

Nghe Kim Bội Phương không ngừng lằn nhằng, Phương Tư Dao cảm thấy rất ấm áp, nhưng cũng không muốn để Kim Bội Phương đến phân lo công việc của cô ấy " Bội Bội, bữa sáng chị sẽ ăn mà, chỉ là em thật sự không cần giúp chị, những công văn này để chị xem thì được rồi"

"Ồn chết rồi, bệnh nhân không có quyền để nói !" Kim Bội Phương dùng khẩu khí bá đạo mà nói không cho phép cự tuyệt, hơn nữa Phương Tư Dao cũng chỉ có thể nghe theo cô ấy, Phương Tư Dao nhìn Kim Bội Phương đem công văn để trên tay xoay người đi về phía cửa, trước khi rời khỏi còn quay đầu nhìn Phương Tư Dao một cái, biểu tình vừa không nỡ vừa giận, khi Phương Tư Dao vừa định muốn mở miệng hỏi thế nào thì Kim Bội Phương nói

"......Biểu tỷ, nếu như chị không muốn cười thì đừng cười, em từ trước đến giờ chưa thấy qua nụ cười khó coi như vậy"

Sau đó Kim Bội Phương đóng cửa lại để lại một mình Phương Tư Dao ở trong phòng làm việc với tiếng vang vọng của Kim Bội Phương vừa nói

Đúng đó, cô ấy đang giả vờ cái gì ?

Cả trọng tâm của Phương Tư Dao hướng ra phía sau, dựa đầu vào ghế, dùng đôi tay che mặt của mình lại, luôn chống chọi với nội tâm giống như mảnh trời sắp sụp đổ rồi, cô ấy làm sao còn có thể có cách tự nhiên mà cười ra ngoài ?

Hôm qua Giang Hiểu Đình không xuất hiện ở công viên làm cho cô ấy bị đả kích

Tuy nhiên cô ấy tin Giang Hiểu Đình không phải là cố ý không đến, nhất định có chuyện gì giữ chân cô ấy,  nhưng cô ấy làm sao thuyết phục bản thân nữa, thì  nội tâm đau khổ lại không có tốt một chút xíu nào, sau nhiều ngày như vậy không gặp được Giang Hiểu Đình, rất không dễ dàng hai người mới quyết định gặp mặt, kết quả lại là như vậy, con tim của Phương Tư Dao như con thuyền lênh đênh không những không tìm được góc trời mà còn ở trong trạng thái dễ vỡ nghênh chiến với cơn sống lớn, đã sắp bị lật đổ rồi

Cô ấy thì sắp chống cự không nổi nữa rồi

.......Vậy sao có thể

Lay động đầu, Phương Tư Dao ép bản thân phấn chấn lại, cô ấy không thể dễ dàng từ bỏ tương lai của mình và Giang Hiểu Đình như vậy, đồ chất trên con thuyền quá nhiều rồi, nếu đã như vậy thì những thứ không cần đến cứ toàn bộ mà bỏ xuống thuyền đi, trên thuyền của cô ấy chỉ cần giữ lại Giang Hiểu Đình thì được rồi, những thứ khác đều có thể bỏ, sau khi bỏ xuống tất cả, tiếp tục hướng thuyền về phía trước, chỉ là không biết mục đích sẽ đi về đâu

Cứ như vậy mà suy nghĩa Phương Tư Dao bổng nhiên lấy điện thoại ra gọi vào số điện thoại liên lạc gần nhất

Vốn dĩ Thẫm Mạn Quyên là muốn đi mua một số trái cây Phương Tư Dao thích đi thăm cô ấy, lại không ngờ cô ấy vừa mới đến dưới lầu của bệnh viện,  Phương Tư Dao thì gọi điện đến rồi, hơn nữa còn hỏi cô ấy tối nay có rãnh không, tuy tối nay cô ấy vốn dĩ có hẹn với một đối tượng để ra mắt mà Từ Mỹ Lan sắp xếp, nhưng khi nghe Phương Tư Dao hỏi như vậy cô ấy lại không có bất cứ chừng chờ nào mà trả lời có rãnh

Nhưng mà sau khi lời nói của Phương Tư Dao nói ra để cô ấy thật sự cảm thấy lời nói dối này là chính xác

" Mạn Quyên, em đồng ý đi cùng chị uống một ly không?"

Đêm nay, Thẫm Mạn Quyên hẹn sẽ đến bệnh viện Tề Nhân đón Phương Tư Dao, hồi chiều đi mua trái cây cho Phương Tư Dao còn để ở phía sau xe nhưng mà cô ấy nghĩ trái cây đó đã không cần rồi, sau khi về nhà sẽ lấy cho Từ Mỹ Lan ăn thôi, khi dừng xe xong Thẫm Mạn Quyên cuối đầu nhìn đồng hồ, cô ấy đến sớm nữa tiếng

Thực ra khi Phương Tư Dao hẹn cô ấy uống rượu, cô ấy nên phải từ chối Phương Tư Dao, lúc trước Phương Tư Dao cả đêm vì chịu qió lạnh quá nhiều nên sốt cao ngất xỉu, tối nay thì muốn uống rượu thực sự cũng quá tổn hại sức khỏe, nhưng mà Thẫm Mạn Quyên lại làm sao cũng nói không ra được chữ không, vì đây là lần đầu tiên Phương Tư Dao vì chuyện riêng mà hẹn cô ấy ra ngoài, trong lòng cô ấy che giấu không được sự vui mừng, cả  bản thân cũng cảm thấy rất mắc cười

Cô ấy đang kì vọng cái gì chứ.....

Ngón tay của Thẫm Mạn Quyên nhịp nhàng gõ vào vô lăng, trong ánh mắt lộ ra là một thứ tình yêu chưa từng để người khác nhìn thấy

Không ngờ trước được, Thẫm Mạn Quyên dừng xe không bao lâu, Phương Tư Dao thì từ trong bệnh viện đi ra ngoài, từ xa thì có thể thấy được gương mặt của Phương Tư Dao đang hiện rõ có tâm sự, Thẫm Mạn Quyên lo lắng cau mày, lập tức kéo cửa sổ xuống vẫy tay gọi Phương Tư Dao

"Học tỷ!"

"Mạn Quyên?" Phương Tư Dao dường như cũng cảm thấy bất ngờ, Thẫm Mạn Quyên sao đến sớm như vậy, thế là cô ấy chạy đến bên xe của Thẫm Mạn Quyên, mở cửa xe ngồi vào chiếc ghế phụ kế bên Mạn Quyên, tự nhiên nắm chặt tay của Thẫm Mạn Quyên lại không biết chuyện này để cho Thẫm Mạn Quyên tim đập liên hồi " Mạn Quyên, sao em đến sớm như vậy? chị để em đợi rất lâu rồi sao? sao em đến mà không gọi điện nói chị một tiếng, chị thì có thể xuống sớm"

Nghe thấy Phương Tư Dao hỏi, Thẫm Mạn Quyên nhịn không được cười nhếch miệng một cái  để cô ấy yên tâm "không có đâu học tỷ, em vừa đến không lâu, vì nghiệp vụ của tập đoàn Kiss cũng xử lý xong rồi, không có chuyện gì thì chạy xe đến bệnh viện Tề Nhân,  không muốn làm phiền công việc của học tỷ mới không gọi điện cho chị"

" Ngốc quá,  nói cái gì làm phiền, là chị hẹn em mà còn để em đợi"

Cô ấy từ trước đến giờ không biết từ ngốc này khi nghe cũng có ấm áp như vậy, Thẫm Mạn Quyên cười rồi nói "không sao đâu, học tỷ, đúng rồi, tối nay chị thật sự muốn uống rượu sao? em nhớ tửu lượng của học tỷ không quá tốt,  hơn nữa sức khỏe của chị vừa mới tốt, hay là chúng ta đến nhà hàng ăn tối đi? em biết gần đây có rất nhiều nhà hàng rất ngon" Thẫm Mạn Quyên muốn làm tiêu tan suy nghĩ muốn uống rượu của Phương Tư Dao, vì sắc mặc cô ấy bây giờ thực sự là không thể dùng từ tốt mà hình dung

Tuy nhiên Thẫm Mạn Quyên rất muốn biết tối qua Phương Tư Dao tại sao ở công viên chịu gió thổi rất lâu, nhưng mà cô ấy vẫn không phải kẻ ngốc khi thấy Phương Tư Dao bây giờ đang cười mà ép đến cô ấy rơi nước mắt, cho nên cô ấy cứ là không nhắc đến chuyện tối qua

"Không sao đâu, chị thật sự đã không sao rồi, hôm nay chị chỉ muốn uống chút xíu rượu mà thôi, em không cần lo lắng, hơn nữa chị từ khi sinh ra đến giờ số lần uống say không quá năm lần đó" Phương Tư Dao tự tin nói với cô ấy,  tuy thiên Thẫm Mạn Quyên rất muốn nhã ra với Phương Tư Dao là vì ít uống rượu cho nên mới ít say đó, nhưng thấy cử chỉ này của cô ấy rất đáng yêu giống như một đứa trẻ, Thẫm Mạn Quyên đem lời nói nuốt vào trong, chỉ cười rồi đồng ý với Phương Tư Dao,  dù sao có mình bên cạnh chị ấy cho dù chị ấy uống say cũng không xảy ra chuyện gì

Huống hồ gì cô ấy nhất định là có lời muốn nói

Nhìn vào một bên mặt của Phương Tư Dao, Thẫm Mạn Quyên cảm thấy cô ấy giống như bị vật gì đó đè sắp vỡ vụng rồi, nở nụ cười miễn cưỡng giống như sắp phải sụp đổ, cả con người xem ra là thương tích liên tục, trong lòng Thẫm Mạn Quyên có chút trĩu xuống

Thẫm Mạn Quyên biết Phương Tư Dao không phải là loại người hay mở miệng đem tâm sự nói ra, cho nên chuyện cô ấy hẹn mình ra để tâm sự, Thẫm Mạn Quyên cảm thấy vừa bất ngờ lại vừa vui, cô ấy thật sự rất vui vẻ vì Phương Tư Dao có thể coi cô ấy là người có thể chia sẽ tâm trạng

Sau khi xe bắt đầu chạy đi Phương Tư Dao tựa mặt vào cửa sổ  nhìn phong cảnh từ xa thay đổi liên tuc, Thẫm Mạn Quyên cũng chuyên tâm chạy xe, hai người không nói thêm bất cứ một câu nào nữa

Lúc trước, Giang Hiểu Đình đã từng cười dạy dỗ Phương Tư Dao, nói cô ấy đem chuyện mình thích giấu ở trong lòng là chuyện rất tệ, kêu cô ấy không những phải học tập làm sao chia sẽ niềm vui với người khác, cũng phải biết than phiền, Phương Tư Dao cũng chỉ là một phụ nữ, nếu như một vai muốn gánh vác tất cả trọng trách cũng khó tránh quá miễn cưỡng

"Cho nên Tư Dao, sau này nếu như xảy ra chuyện gì không thuận ý hoặc là có chuyện gì để chị chịu phải áp lực, chị cũng nhất định phải nói với em đó! vì em là nội trợ hiền của chị giúp viện trưởng đại nhân phân lo cực khổ cũng nằm trong phạm vi chức trách của em đó"

Khi đó Giang Hiểu Đình cười đến rất ngọt rất ngọt, còn Phương Tư Dao cũng không có nghĩ nhiều chỉ là cười rồi giữ ở trong lòng, bây giờ nhớ lại,  lại cảm thấy rất đau lòng

Cho nên hôm nay cô ấy mới hẹn Thẫm Mạn Quyên ra muốn thử làm theo lời của Giang Hiểu Đình nói, chỉ vì bảo vệ tương lai của hai người họ

Hiểu Đình.......

Phương Tư Dao thì thầm ở trong lòng sau đó không tự chủ đưa tay sờ sợi dây chuyền cô ấy đeo trên cổ,  ngoại trừ như vậy, cô ấy thật sự không tìm được cách có thể làm tiêu trừ một chút đau lòng

Nhưng cảnh tượng này ở trong mắt Thẫm Mạn Quyên lại là tâm trạng tương phản

Thẫm Mạn Quyên cười khổ, sau đó giống như là đang giận đạp mạnh chân ga, cô ấy hôm nay rõ ràng biết trong lòng Phương Tư Dao ngoại trừ Giang Hiểu Đình ra, cũng không cần bất cứ thứ gì nữa