Chương 5: Gà rán muối
Chương 5: Gà rán muốiGiang Hiểu Đình ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã hơn 8 giờ tối. Phương Tư Dao phải chạy xe tìm gian hàng bán gà rán muối cộng thêm thời gian xếp hàng đã đủ để Giang Hiểu Đình còn dư thời gian trang điểm
Ngồi trước bàn trang điểm, Giang Hiểu Đình ngắm kĩ mình ở trong gương, những ngày này của cô ấy không công việc, không trang điểm, không ra ngoài, ở trong phòng cả ngày, nhưng cô ấy không ăn thiếu bữa nào, vì cô ấy không muốn để Giang Tuệ Bình lo lắng cho mình
Nhưng mà sắc mặt vẫn xanh xao, sau khi nhận được điện thoại của Phương Tư Dao thì tràn đầy tức giận, tiếng nói của một người sao có ma lực lớn như vậy, nghĩ đi nghĩ lại Giang Hiểu Đình càng lộ ra nụ cười ngọt ngào
Giang Hiểu Đình một bên vừa hóa trang một bên chờ đợi cùng Phương Tư Dao gặp mặt có thể thấy được nụ cười của đối phương, tuy màn đêm đã buông xuống, đèn đêm mờ ảo Phương Tư Dao chắc nhìn không rõ mặt của mình, nhưng Hiểu Đình vẫn là muốn có dáng vẻ đẹp nhất xuất hiện trước mặt người cô ấy yêu
Giang Hiểu Đình mặc lên người y phục mà Phương Tư Dao tặng cho cô ấy, rộng rãi lại không mất đi sự thanh lịch, bộ đồ này Giang Hiểu Đình còn chưa mặc ra ngoài, hôm nay vì một túi đựng gà rán muối mà trang điểm, nhưng không biết Phương Tư Dao có cười cô ấy ngốc không
Sau khi tất cả đều chuẩn bị xong, Giang Hiểu Đình mãn nguyện nhìn bản thân ở trong gương, ngước đầu nhìn đồng hồ, thời gian cũng không còn sớm nữa, thế là Giang Hiểu Đình quay người nóng lòng mở cánh cửa phòng ra
Gà rán muối.......gà rán muối....
Trong lòng Phương Tư Dao nghĩ đến xung quanh cũng không có hương thơm của gà rán muối, vốn dĩ cho rằng chỉ cần ra khỏi cửa bệnh viện thì có thể ở cửa hàng gần công viên bệnh viện mua gà rán muối, Giang Hiểu Đình đại khái cũng vì cảm thấy gà rán muối dễ mua mới nói muốn ăn, nhưng hai người họ lại không ngờ, gian hàng đó hôm nay bổng nhiên đúng lúc lại không mở cửa
Thế là Phương Tư Dao chỉ đành chạy xe nhìn xung quanh cố gắng tìm kiếm có gian hàng bán gà rán muối không, tìm hết nữa ngày lại chỉ tìm được mấy gian hàng gà rán, tuy cô ấy biết Giang Hiểu Đình ý ở trong lời nói nhưng mà cô ấy vẫn là không muốn để Giang Hiểu Đình có một chút xíu cơ hội thất vọng nào
Rất không dễ dàng, Phương Tư Dao ở một góc đường thấy được gian hàng bán gà rán muối, cô ấy rất vui dừng xe lại, xuống xe mới phát hiện rất nhiều người xếp hàng mua, như vậy nữa phải xếp hàng đến không biết còn phải đợi bao lâu, nhưng mà gần đây lại hình như không có gian hàng gà rán muối khác
Vì muốn mua được gà rán muối mà Giang Hiểu Đình muốn ăn Phương Tư Dao cũng chỉ đành xếp hàng
Nhìn vào thời gian của chiếc đồng hồ ở trên tay, Phương Tư Dao âm thầm suy nghĩ hy vọng sẽ không để Hiểu Đình đợi quá lâu
Lòng tràn đầy vui vẻ đi đến phòng khách, vốn dĩ muốn đem chuyện nói cho Giang Tuệ Bình biết cùng chia sẽ niềm vui với bà ấy, vừa nhìn vào ghế sofa, người ngồi trên ghế sofa lại không như Giang Hiểu Đình dự đoán được, nụ cười của cô ấy trở nên gượng gịu
Là Tạ Thiên Tường và Trương Tú Lệ
Vừa thấy Giang Hiểu Đình ra ngoài, Trương Tú Lệ xông lên phía trước nắm chặt tay của Hiểu Đình
"Hiểu Đình, con cuối cùng chịu ra ngoài rồi! mấy ngày này con cũng không nhận điện thoại của mẹ, mẹ cũng sắp lo lắng chết rồi! "
"......Ba, má" Giang Hiểu Đình lịch sự kêu họ, sắc mặt lại nặng thêm, cô ấy quay đầu nhìn về phía Giang Tuệ Bình muốn tìm được lời giải thích, hiểu được hàm ý trong ánh mắt của Giang Hiểu Đình, Giang Tuệ Bình chỉ là không biết nói thế nào: "mẹ có nói với họ con đang nghĩ ngơi, mời họ trở về trước nhưng mà họ kiên trì hôm nay nhất định phải thấy được con, cho nên mẹ thì để họ ở phòng khách đợi"
"Hiểu Đình, má xin con đừng lẫn tránh má nữa được không, má biết con còn đang giận ba má, nhưng mà con có thể thỉnh thoảng trở về thăm má không? bà nội cũng rất nhớ con"
"Má......." kéo dài âm thanh, Giang Hiểu Đình lậy tay của cô ấy lên xoa nhẹ an ủi Trương Tú Lệ "con hứa với má sau này con có thời gian thì trở về thăm hai người, còn chuyện khác lần sau thì nói tiếp được không? bây giờ con có chuyện gấp cần phải đi ngay"
Nghe chuyện, biểu hiện Trương Tú Lệ biến sắc, ánh mắt của bà ấy trên dưới dò xét kĩ Giang Hiểu Đình, trong đầu hiện ra mặt của Phương Tư Dao
"Hiểu Đình, con mặc như vậy là muốn đi làm chuyện gấp gì? con nói thật cho má biết, có phải con lại muốn đi gặp mặt Phương Tư Dao không? !"
"Lại" phải đi gặp Phương Tư Dao? Giang Hiểu Đình thật sự rất muốn hỏi ngược lại bà ấy rốt cuộc có biết vì sự phản đối của họ cô ấy chỉ có thể đè nén tình cảm của bản thân nhiều ngày như vậy mà không đi gặp Phương Tư Dao, chuyện này đối với cô ấy rốt cuộc có bao nhiêu đau khổ không?
Nhưng Giang Hiểu Đình chỉ có thể thở dài không biết làm sao , cô ấy không muốn tranh cãi với Trương Tú Lệ, càng không muốn vì một chuyện đơn giản như vậy mà nói dối, nhưng mà nếu như thừa nhận thì Trương Tú Lệ nhất định không thể để cô ấy rời khỏi nhà, thế là cô ấy chỉ là tận lực an ủi Trương Tú Lệ
"Má, chút nữa con về rồi giải thích với má được không? bây giờ con thật sự phải đi gấp"
Giang Hiểu Đình bước nhanh đi ra khỏi cửa lại bị Trương Tú Lệ chặn ở trước mặt
"Hiểu Đình, con không nói rõ ràng con muốn đi gặp ai má tuyệt đối không để con qua đó!"
"Má! má đừng như vậy được không! "
"Tạ Thiên Tường, anh còn đứng đó làm gì? còn không mau giúp em ngăn cản Hiểu Đình! "
Nghe chuyện, Tạ Thiên Tường gấp rút chạy lại giúp đỡ, lại không biết xuống tay từ đâu, thấy hai người họ lôi lôi kéo kéo càng ngày càng mãnh liệt, chuyện quá gấp rút Tạ Thiên Tường chỉ đành đưa tay đánh vào sau ót của Giang Hiểu Đình một cái, Giang Hiểu Đình cứ nhìn vậy mà ngất xỉu trong lòng ông ấy
"Tạ Thiên Tường, anh làm gì vậy! " Giang Tuệ Bình đứng một bên giương mắt nhìn con gái của mình ngất xỉu, nôn nóng quá nên xông lên phía trước
"Tạ Thiên Tường, anh có quá đáng rồi không? nó là con gái của anh đó! sao anh có thể vì chuyện không muốn để nó ra ngoài thì ra tay với nó!"
"Tôi chỉ là nhất thời nôn nóng......."
Tạ Thiên Tường cũng vì hành động của bản thân mà giật mình, ông ta chỉ là vì cảm thấy Giang Hiểu Đình và Trương Tú Lệ hai người cứ lôi lôi kéo kéo như vậy nữa thì tình hình nhất định sẽ càng tệ, hơn nữa ông ấy cũng không hy vọng Giang Hiểu Đình đi tìm Phương Tư Dao, thế là mới không có suy nghĩ nhiều mà đánh Hiểu Đình ngất xỉu
"Được rồi, Thiên Tường, chúng ta đỡ Hiểu Đình vào trong phòng đi"
"Được......"
Nhìn thấy Giang Hiểu Đình được đưa vào trong phòng, Giang Tuệ Bình chỉ lặng lẽ thở dài, rất không dễ dàng mới thấy được Giang Hiểu Đình lộ ra nụ cười, lần này họ ngăn cản như vậy, muốn thấy được nụ cười của Giang Hiểu Đình nữa, không biết phải đến khi nào
Xách một túi gà rán muối không có thêm tiêu cũng không thêm ớt và hai ly sữa nóng, Phương Tư Dao nhanh chân đi về phía công viên, phát hiện trong công công viên không có một người nào, Phương Tư Dao có chút vui mừng lại có chút thất vọng
Vui mừng là vì cô ấy không có để Giang Hiểu Đình đợi, thất vọng là vì cô ấy còn phải đợi thêm chút nữa mới có thể thấy được Giang Hiểu Đình
Bỏ túi gà rán muối và ly sữa nóng xuống, Phương Tư Dao ngồi trên chiếc ghế dài ở công viên tiếp tục đợi, Gió lạnh đêm tối thổi đến làm Phương Tư Dao chịu không nổi hắt hơi một cái, lấy hai tay xoa xoa để sưởi ấm bản thân, Phương Tư Dao bắt đầu lo lắng Giang Hiểu Đình khi ra cửa có mặc thêm áo không
Hít một hơi dài, vẫn là cảm thấy ngồi ở công viên để tâm trạng bị xiết chặt của cô ấy cũng thả lỏng hơn, thời gian chờ đợi người cô ấy yêu tuy
khó chịu nhưng mà cũng để khi gặp mặt tâm trạng sẽ càng tốt đẹp
Phương Tư Dao ngẩng đầu lên nhìn về bầu trời đầy sao, không khí đêm nay thật sự rất đẹp
Hiểu Đình, rất hy vọng có thể mau cùng em trãi qua cảnh đẹp đêm nay
12 giờ 50 phút
Từ sau khi đồng hồ điểm qua 10 phút, Kim Bội Phương thì dự định sau khi Phương Tư Dao trở về thì bản thân phải thế nào lầm bầm với chị ấy, thế nào dạy dỗ chị ấy, cứ như vậy tính đi tính lại thì thời gian từng giây từng phút mà trôi qua, biểu hiện ở trên mặt từ chờ đợi không vui chuyển thành khó chịu lo lắng, Phương Tư Dao nói cô ấy chỉ là muốn đi làm một số chuyện, sao có thể đến giờ này cũng không trở về? Kim Bội Phương thì đang âm thầm suy tính
Kim Bội Phương lo lắng thử gọi điện thoại qua đó, điện thoại tuy thông nhưng mà không có người nhận, cô ấy lại gọi thêm mấy cuộc, nhưng kết quả vẫn giống như vậy, nhìn thấy cảnh tượng điện thoại không cách gọi thông, có một thứ tâm trạng bất an vang vọng ở trong lòng, thứ cảm giác buồn khổ đợi không được người trở về cô ấy đã từng nếm qua rất nhiều lần rồi, lúc trước cô ấy đợi không được má về nhà, sau khi kết hôn cô ấy đợi không được Kha Triển Dụ trở lại, sau khi Kim Tề Nhân chết cô ấy đợi không được người ba thương yêu cô ấy ôm ấp cô ấy. Nhưng bây giờ người thân duy nhất của cô ấy, cô ấy đợi cũng không được
Nếu như Phương Tư Dao cũng xảy ra chuyện, vậy cô ấy phải làm sao?
Trãi qua nhiều tâm trạng vô cùng khủng bố chồng chất ở trong ngực sắp trở thành một ngọn núi, cố đè ép hơi thở của cô ấy, nước mắt lắp lánh không cẩn thận thì tràn ra khoe mắt nhưng mà tiếng lòng nói với cô ấy không thể tiếp tục ngồi đợi như vậy nữa, thế là cô ấy nổ lực phấn chấn lại, cô ấy tiện tay cầm lên cái áo khoác vội vã đi ra khỏi nhà
Dựa vào định vị vệ tinh GPS, Kim Bội Phương đến gần bệnh viện Tề Nhân, cô ấy theo vị trí trong điện thoại đi vào trong công viên, ánh đèn trong công viên không quá sáng lắm, cô ấy giương mắt muốn nhìn rõ một chút, kết quả không xa trên chiếc ghế dài nhìn thấy được một bóng người
.......Là Phương Tư Dao
Phương Tư Dao ngất xỉu ở bên đó
Kim Bội Phương mở lớn đôi mắt, đôi chân không do tự chủ chạy nhanh đến, cô ấy mở to miệng giống như muốn nói cái gì lại một chữ cũng không thốt ra được, nước mắt thì rơi ra ướt đầy mắt
"Biểu tỷ, biểu......biểu tỷ......! "