Chương 13: Phương Tư Dao, chị có biết em rất yêu chị không?
Chương13: Phương Tư Dao, chị có biết em rất yêu chị không?"Biểu tỷ!"
Từ chỗ dừng xe Kim Bội Phương đuổi theo, vừa đến thì thấy được Phương Tư Dao té ngã ở trên đất, cô ấy khẩn trương muốn xông lên phía trước đỡ Phương Tư Dao lên, khi cùng lúc đang nhất chân lên thì nghe thấy Giang Hiểu Đình đang kêu Phương Tư Dao, thế là cô ấy nhận ra và trốn ở trong một gốc mà không để Giang Hiểu Đình phát hiện sự tồn tại của cô ấy
Tuy sự khởi đầu chuyện này cùng với kế hoạch có một chút không giống, nhưng chí ít mục đích của hai người họ cũng tính là đạt được rồi, vì thế cô ấy quyết định trốn ở một bên im lặng quan sát tiến triển của sự tình, nếu tình hình có gì không đúng thì cô ấy sẽ ra mặt bảo vệ biểu tỷ của cô ấy
"Tư Dao!" Giang Hiểu Đình ở bên vạch kẻ đường bên kia, thấy được Phương Tư Dao té ở trên sàn đất sau mấy giây mới kêu ra cái tên của một người mà cô ấy luôn nhung nhớ, hơn nữa còn là đang ở trong tình trạng thế này, thấy được Phương Tư Dao té ngã trên đất, Giang Hiểu Đình nôn nóng bất chấp tín hiệu đèn xanh đã chuyển qua đỏ, cứ chạy qua đường muốn đến vạch kẻ đường bên kia tìm Phương Tư Dao
"Hiểu Đình! như vậy rất nguy hiểm đó, Hiểu Đình!" cho dù Tôn Kiến Đình ở phía sau kêu lớn, thời khắc này Giang Hiểu Đình cũng không nghe thấy được cái gì, bây giờ cô ấy chỉ muốn bay đến bên cạnh Phương Tư Dao
Nghe thấy tiếng còi xe trên đường luôn kêu inh ỏi, Phương Tư Dao quay đầu lại, chỉ thấy Giang Hiểu Đình bất chấp nguy hiểm một thân chạy băng qua dòng xe, hướng về mình chạy như bay
"Tư Dao!" giống như là sợ Phương Tư Dao biến mất, Giang Hiểu Đình lại kêu tên của cô ấy, trong lúc cô ấy sắp chạm được Phương Tư Dao, thời khắc đó giày cao gót lại bị giẫm vào rãnh thoát nước khi nảy mà sẩy chân, vấp ngã vào trong lòng của Phương Tư Dao
"Hiểu Đình!" Phương Tư Dao đón lấy Giang Hiểu Đình, chuyện muốn chạy trốn cô ấy lập tức bỏ đến ngoài chín tầng mây, cho dù Giang Hiểu Đình đè lên vết thương của mình cũng không biết đau, bây giờ cô ấy chỉ lo lắng Giang Hiểu Đình té ngã có bị thương không. "Hiểu Đình! sao em có thể xông qua khi đèn đỏ, như vậy rất nguy hiểm có biết không? " khẩu khí trước tiên là giận mà chỉ trích, sau khi Giang Hiểu Đình ngẩng đầu lên nhìn cô ấy thì lại hoá thành ấm áp. "thật là, mang giày cao gót còn chạy nhanh như vậy, nè, để chị xem thử, có đυ.ng trúng chỗ nào bị thương không?
Phương Tư Dao kéo lấy vai của Giang Hiểu Đình, vẻ mặt lo lắng kiểm tra kĩ xem trên người của Giang Hiểu Đình có bất cứ vết thương gì không, biểu tình lo lắng của cô ấy làm cho sự u sầu buồn bã trên đỉnh của Giang Hiểu Đình đầu đột nhiên biến mất. Thật là kì lạ, con người này không phải đã một tháng không gặp được mình rồi sao? rõ ràng nên phải cảm động khi được trùng phùng, nhưng cô ấy thời khắc này lại không ngừng lằng nhằng
Nhưng mà......đây mới là Phương Tư Dao
Nhìn thấy biểu tình của Phương Tư Dao lo lắng cho mình, Giang Hiểu Đình lộ ra nụ cười
"Phương Tư Dao, chị còn dám trách em, là ai té ngã ở đây trước hả?",Giang Hiểu Đình chịu không được lộ ra biểu tình, dùng ngón tay chỉ lên trán của Phương Tư Dao, còn Phương Tư Dao vừa mới hồi tưởng lại lý do bản thân té ngã ở đây, vội vàng muốn đứng lên, lại vì vết thương trên chân đau đến để cô ấy không đứng lên nổi
" Á....."
"Tư Dao?", nghe thấy tiếng kêu đau của Phương Tư Dao, Giang Hiểu Đình lo lắng đỡ cô ấy đứng lên, đem cô ấy dìu lên chiếc ghế gần đó. "chị bị thương rồi sao? sao không cẩn thận như vậy" Giang Hiểu Đình có chút chau mày, sau đó mở miệng hỏi chuyện cô ấy rất để ý: "còn nữa, sao chị lại đến đây? chị là đến tìm em sao?"
Nghe thấy nghi vấn của Giang Hiểu Đình, Phương Tư Dao có chút muốn nói nhưng lại thôi, khi cô ấy dự định muốn nói cái gì đó, thì thấy được Tôn Kiến Đình từ xa chạy đến, thế là cô ấy chuyển ánh mắt qua một bên, lại đem tất cả nuốt xuống bụng
"Hiểu......Hiểu Đình!" Tôn Kiến Đình thở dốc chạy đến bên cạnh. " Hiểu Đình, sao cô bổng nhiên chạy nhanh như vậy......" rất không dễ dàng hít vào thở ra Tôn Kiến Đình phát hiện sự tồn tại của Phương Tư Dao. "ah......vị này là bạn của cô sao?"
Giang Hiểu Đình thấy được Tôn Kiến Đình qua đây, lại nhìn thấy biểu tình phức tạp trên mặt của Phương Tư Dao, bản thân cô ấy hình như đã hiểu được cái gì rồi
"Tôn tổng, thật ngại quá, tiếp theo tôi phải ở cạnh bạn của tôi, có thể nhờ anh rời khỏi trước không?"
Vốn dĩ cho rằng Giang Hiểu Đình sẽ giới thiệu bạn của cô ấy, hoàn toàn không ngờ lại lập tức bị đuổi, vì thế Tôn Kiến Đình có chút khẩn trương nói: "ah, bạn của cô bị thương rồi, tôi giúp cô đưa cô ấy đi bệnh viện!"
"Không cần đâu, chút nữa đích thân tôi đưa chị ấy về nhà" Giang Hiểu Đình cự tuyệt như đinh đóng cột
Phương Tư Dao thì ở bên cạnh, lần này cô ấy nói thế nào cũng sẽ không cho người đàn ông này bất cứ cơ hội nào nữa
"Không sao đâu, tôi......."
Tôn Kiến Đình hầu như còn không muốn từ bỏ, còn Giang Hiểu Đình lần này không đợi anh ta nói xong, thì ngẩng đầu lên lộ ra nụ cười tràn đầy sát khí
"Thật sự không cần đâu"
Giang Hiểu Đình rõ ràng đang cười, không hiểu tại sao Tôn Kiến Đình cảm thấy sau lưng có chút lạnh, tuy không cam tâm rời khỏi như vậy, nhưng anh ta cảm thấy nếu tiếp tục nữa tính mạng sẽ bị uy hϊếp, thế là anh ta chỉ đành cười rồi cười mà đi
Sau khi Tôn Kiến Đình rời khỏi, Giang Hiểu Đình dùng một biểu tình nhìn chằm chằm Phương Tư Dao "chị không sao chứ", Phương Tư Dao cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của Giang Hiểu Đình nên luôn cuối đầu không nói
"Em nói nè, Tư Dao"
"......Huh?" nhưng mà Giang Hiểu Đình luôn kêu tên của cô ấy, cô ấy vẫn là rất ngoan ngẩn đầu lên nhìn Giang Hiểu Đình
"Chị có phải hiểu lầm em và Tôn tổng có gì không ?" lời nói không vòng vo tam quốc là ưu điểm của Giang Hiểu Đình, nhưng mà cô ấy như vậy lại để Phương Tư Dao càng thêm lúng túng
"Hả? không......không phải đâu, chị....... chị biết em không có dễ dàng thay lòng như vậy!" Phương Tư Dao khẩn trương nắm chặt tay của Giang Hiểu Đình, giống như sợ đối phương không tin vào lời nói của mình " chị chỉ là nghĩ, nếu như có một ngày, em thật sự.....thật sự yêu người khác, em đừng để ý chị! em có thể nói với chị.....chị......chị nhất định sẽ buông tay......"
À, quả nhiên là chuyện này sao
Nghe Phương Tư Dao một hơi nói nhường tình yêu, đồng thời cô ấy khẳng định những lời nói này giống như tương lai có một ngày Giang Hiểu Đình không yêu cô ấy, vì chỉ là nói những lời này, cô ấy thì buồn đến sắp phát khóc ra. Thấy Phương Tư Dao như vậy, Giang Hiểu Đình trợn mắt cũng sắp tới sau não rồi, nhưng đồng thời lại vì như vậy cô ấy cảm thấy rất thương tâm
"Phương Tư Dao......." Giang Hiểu Đình nâng mặt của Phương Tư Dao lên ép cô ấy nhìn mình, sau đó trán đối trán dùng sức đập xuống một cái
Bị Giang Hiểu Đình đυ.ng một cái như vậy, Phương Tư Dao cảm thấy hồn phách của mình cũng bị đυ.ng bay rồi, cô ấy dùng tay xoa xoa trán chỗ bị đυ.ng, biểu tình trên mặt không biết xảy ra chuyện gì, chỉ là giương mắt không hiểu nhìn Giang Hiểu Đình. Nhìn thấy gương mặt của Phương Tư Dao từ bàng hoàng đến đáng yêu như vậy, Giang Hiểu Đình nhịn không được cười ra
"Phương Tư Dao chị là bạch si sao?" một bên mắng Phương Tư Dao, Giang Hiểu Đình một bên xoa rồi xoa trên trán của Phương Tư Dao chỗ vừa bị mình đυ.ng đến đỏ" nếu như có ngày em không yêu chị, chị thì đem em gϊếŧ đi cũng không sao"
"Sao chị có thể làm chuyện này!" nghe thấy Giang Hiểu Đình nói ra lời cực đoan như vậy, lòng của Phương Tư Dao lại sợ hãi
"Em tin chị không thể làm ra chuyện này, vậy sao chị thì không tin em sẽ không yêu người khác nữa" nhẹ nhàng xoa lấy trán của Phương Tư Dao, khẩu khí của Giang Hiểu Đình không thôi kiên định, nhưng câu nói này của cô ấy, để Phương Tư Dao vốn dĩ như bị một đám mây đen dày đặt che phút chốc lại tươi sáng
"Hiểu Đình......." nhẹ nhàng kêu tên của Giang Hiểu Đình, trong tiếng nói còn có một chút nghẹn ngào. Phương Tư Dao cảm động nhìn Giang Hiểu Đình, cô ấy hầu như có thể từ trong mắt của Giang Hiểu Đình nhìn thấy tình yêu tràn đầy của cô ấy đối với mình. bổng nhiên cảm thấy hôm qua bị thương tột cùng bản thân thật sự quá ngốc
"Tư Dao, đối với bản thân có lòng tin một chút được không? chị là Jasmine hoàng tử của em đó, em làm sao có thể không yêu chị được" Giang Hiểu Đình nuông chiều sờ rồi sờ mặt của đối phương, còn đối phương nuốt nước mắt mà cuối đầu xuống
Nhưng mà nói ra cũng kì lạ, nếu như Phương Tư Dao là vì cả tháng cũng không thấy được mình, phản ứng này cô ấy có thể lý giải, nhưng mà cô ấy lúc trước không phải là vừa mới ở trong túi áo khoác của Phương Tư Dao để một bức thư sao?. Cô ấy không tin Phương Tư Dao cảm nhận không được tình cảm tràn đầy trong bức thư đó. Nghĩ đi nghĩ lại Giang Hiểu Đình cau mày nhăn mặt, nhìn kĩ mới phát hiện chiếc áo khoác Phương Tư Dao mặc không phải bình thường hay mặc
"Tư Dao, chiếc áo khoác chị thường mặc đâu?"
Tuy vấn đề của Giang Hiểu Đình có chút lạc đề nhưng Phương Tư Dao vẫn là ngoan ngoãn trả lời "lần trước cùng Mạn Quyên đi bar uống rượu, uống đến áo khoác toàn mùi rượu, cho nên thì để Bội Bội giúp chị đem áo khoác lấy đi giặc rồi"
"Lấy đi giặc rồi?!" Giang Hiểu Đình khó mà tin được nên càng lớn tiếng " trước khi Bội Bội giặc áo khoác có kiểm tra trong túi áo có đồ không?"
"Vì đây là lần đầu tiên em ấy giặc đồ, chị nghĩ, chắc là không có......."
Ở một nơi không xa, Kim Bội Phương vốn dĩ thấy được hai người họ ấm áp như vậy mà tương tác với nhau còn, trên mặt còn đang cảm động, nhưng mà vừa nghe thấy bản thân hình như gây ra tai họa, nhân lúc họ không phát hiện mình ở đây thì phải rời khỏi thôi
"Chẳng trách a....." Giang Hiểu Đình nhẹ thở dài một hơi, nếu vậy thì cô ấy có thể lý giải rồi, kết quả là tinh thần đã chuẩn bị rồi mà bản thân còn phải bất ngờ đến hoảng sợ đó, còn hại Tư Dao của cô ấy đau lòng đến bước đường này, sớm biết thì để Kim Bội Phương nói với Phương Tư Dao ngày đó chuyện mình có đến thì tốt rồi
"Hả? trong túi áo có để thứ gì sao?"
"Phải đó......bên trong áo khoác đó em để lại cho chị một bức thư, nếu như chị đọc được bức thư đó thì nhất định sẽ không giống như vừa rồi không có tự tin như vậy rồi"
Lời nói của Giang Hiểu Đình kích lên lòng hiếu kì của Phương Tư Dao, nhưng cô ấy hình như không có liên tưởng được Giang Hiểu Đình có cơ hội đem bức thư bỏ vào trong túi áo khoác vì hôm đó Giang Hiểu Đình cũng đi đến quán bar, chỉ là nắm chặt tay của Giang Hiểu Đình mà hỏi: " vậy...... em viết cái gì ở trong bức thư? "
Phương Tư Dao không hỏi cô ấy hôm đó có phải xuất hiện ở quán bar không để Giang Hiểu Đình có chút bất ngờ, nhưng mà cô ấy đã không có nghĩ đến thì Giang Hiểu Đình cũng không dự định nhắc đến, chỉ là lộ ra nụ cười không có ý tốt rồi nói:"muốn biết sao?"
"Uh!" Phương Tư Dao lại dùng sức gật đầu
Giang Hiểu Đình nghiên người về phía trước, dựa sát vào tai của Phương Tư Dao, khoảng cách gần như vậy để Giang Hiểu Đình ngửi thấy mùi hương trên người của Phương Tư Dao đột nhiên có chút ngất ngây. Hơi thở của Giang Hiểu Đình thổi nhẹ bên tai của Phương Tư Dao, rất lâu không có dựa gần Giang Hiểu Đình như vậy, Phương Tư Dao cũng nhịn không được mà đỏ mặt
"Phương Tư Dao, chị có biết em rất yêu chị không?"
Nghe chuyện, Phương Tư Dao ngẩn người hết mấy giây, sau khi lý giải được hàm ý trong lời nói của Giang Hiểu Đình nước mắt lập tức rơi xuống, một câu nói đơn giản lại ép đến Phương Tư Dao bất ngờ đến rơi nước mắt. cô ấy cuối thấp đầu không ngừng nghẹn ngào, cô ấy rốt cuộc là làm sao nghi ngờ người yêu mình như vậy? nghĩ cũng cảm thấy bản thân thực sự là quá mất mặt rồi
Đoán được Phương Tư Dao sẽ có phản ứng này, Giang Hiểu Đình ấm áp cười ra, sau đó đem nước mắt bi thương tuyệt vọng ghì chặt vào trong lòng, đã có một tháng không được ôm đối phương, khi tiếp xúc cơ thể nhịp tim đập thình thịch thế này lại mãi mãi sẽ không biến mất
Hai người họ thì như vậy mà ôm ấp đối phương, không biết thời gian qua bao lâu, cho đến khi nghe được âm thanh rừ.....ừ......ừ đói bụng của Phương Tư Dao, mới cười nhẹ nhàng rồi buông cô ấy ra "chị đó, chắc sẽ không đến bây giờ còn chưa ăn tối chứ? đi thôi, em đưa chị trở về, nấu món đậu phụ mapo cho chị ăn"
Nghe thấy từ ăn tối, Phương Tư Dao bổng nhien nghĩ đến được cái gì nên ưởng người lên "thảm rồi......!"
"Hả? sao vậy?"
"Chị xém chút quên rồi, chị và Duy Chân hẹn gặp mặt cùng nhau ăn tối tại nhà hàng Nhật Bản" Phương Tư Dao vội vàng lấy điện thoại ra nhìn thời gian "cũng đã muộn như vậy rồi, Duy Chân không biết có phải đang ở trong nhà hàng đợi chị không......."
Nghe thấy Phương Tư Dao nhắc đến tên của Từ Duy Chân, Giang Hiểu Đình lại có cảm giác miên mang. Sáng sớm hôm nay Từ Duy Chân từng gọi điện hỏi cô ấy tối nay có hành trình nào đặc biệt không, cô ấy vốn dĩ còn luôn không có cách lý giải tại sao, bây giờ toàn bộ nghĩ thông rồi
Xem ra sau khi tái hợp với Phương Tư Dao, phải mời ăn cơm không chỉ có một mình Kim Bội Phương, nếu sau này tổ giúp đỡ Dao Đình ngày càng lớn mạnh, cô ấy thật sự lo lắng túi tiền của mình sẽ mời không nổi nhiều người như vậy a
"Tư Dao, vừa rồi em có ở nhà hàng Nhật Bản gặp được Duy Chân, em ấy nói với em, em ấy có chuyện phải đi trước, muốn em chuyển lời cho chị biết" làm biếng giải thích nhiều, Giang Hiểu Đình thì cứ nói dối vô hại luôn
"Như vậy à, Duy Chân không có đang đợi chị thì được rồi, vậy chúng ta mau trở về nhà đi" Phương Tư Dao hầu như không hoài nghi, tin tưởng lời nói của Giang Hiểu Đình, Phương Tư Dao đối với mình tin tưởng vô điều kiện, thật sự lúc này để Giang Hiểu Đình cảm thấy ấm áp trong lòng
Tóm lại mà nói, chuyện này tạm nhưng nói đến, chỉ là cùng Giang Hiểu Đình gặp mặt thì để cô ấy quên đi tâm trạng âm u của hôm qua? Phương Tư Dao vui vẻ đứng lên, lại vì vết thương trên chân mà đứng không nổi
"Chị cẩn thận một chút đó" Giang Hiểu Đình vội vã đưa tay ra đỡ lấy Phương Tư Dao, để cô ấy ngã vào trong lòng mình
"A.......thật ngại quá......." bổng nhiên ngã vào trong lòng của Giang Hiểu Đình, lại để Phương Tư Dao đỏ mặt, cô ấy muốn kéo mình ra khỏi Giang Hiểu Đình, lại bị hai tay của Giang Hiểu Đình ngăn cản
"Có gì mà ngại, chị bây giờ như vậy cũng không thể lái xe, chút nữa để em chạy" đem Phương Tư Dao ôm vào trong lòng, Giang Hiểu Đình cười ấm áp, còn Phương Tư Dao cũng không cự tuyệt nữa, chỉ cười mà hỏi:
"Hả? Hiểu Đình, em có thể lái xe sao?
"Làm ơn đi, chị thường xuyên chạy xe mà xảy ra chuyện lợi hại hơn em gấp một trăm lần, đúng không"
"Chị.......chị đâu có thường xuyên chạy xe chạy đến xảy ra chuyện đâu!"
"Được rồi, là thỉnh thoảng mà thôi"
Trên vỉa hè, hai người phụ nữ vai kề vai đi bên nhau, đèn đường chiếu xuống chỉ còn lại bóng dáng hạnh phúc