"Thế nên.." Đồ Hâm một bên cắn hạt dưa, một bên hướng Vô Ưu tò mò hỏi: "Ngài với công chúa hòa hảo rồi?"
Vô Ưu há mồm nhấp một ngụm trà, cũng không trực tiếp trả lời hắn, chỉ hơi gật đầu xem như khẳng định.
Đồ Hâm vỗ tay bốp một cái, khoa trương vuốt ngực thở dài, trên mặt biểu lộ sự nhẹ nhõm vui sướиɠ sau khi đã sống sót qua thảm họa. Trời biết hắn đã dùng cả thanh xuân để chờ ngày này có được hay không!!
"Như thế nào?" Vô Ưu kỳ quặc nhìn hắn, cũng đi theo cắn cắn hạt dưa: "Ngài thoạt nhìn so với ta còn sốt sắng"
"Khụ" Đồ Hâm lập tức lảng tránh ánh mắt tìm tòi của Vô Ưu, dựng thẳng sống lưng ngồi ngay ngắn, một bộ chính nhân quân tử, sâu sắc nói: "Ngài có biết ở Hàng Châu có Am Bạch Vân, trong miếu thờ Nguyệt Lão. Nơi đó, có câu liễn đối rất khéo:
Nguyện thiên hạ hữu tình nhân, đô thành liễu quyến thuộc,
Thị tiền sanh chú định sự, mạc thác quá nhân duyên
(Nguyện mong những đôi tình nhân trong thiên hạ, đều trở thành quyến thuộc của nhau,
Nếu đã là chú định từ kiếp trước, thì đừng để lầm bỏ qua nhân duyên)
"Thế nên" Đồ Hâm ngâm nga xong, tiếp tục vuốt vuốt ngực buồn rầu nói: "Ta là bị tình cảm chân thành vượt qua sóng gió của nhị vị cảm động đến"
Ta yêu ngươi, ngươi nhất định phải yêu ta.
Trong thiên hạ không có đạo lý này.
Thế nhân đều nguyện tình thâm không bị cô phụ, nhưng mà, không phải mỗi người đều có vận khí tốt như thế.
Đời người có bảy tám phần là không như ý, chuyện tình cảm lại càng khó nói hơn.
Thế nên, những người yêu nhau có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ, sau đó nắm tay dìu nhau đi hết một đời.
Cũng là một loại thực đáng giá chúc mừng và ngưỡng mộ.
"..." Vị huynh đài này có bệnh đúng không.
Vô Ưu mắt lớn mắt nhỏ nhìn Đồ Hâm, thế quái nào một vị võ tướng lại có thể so với văn nhân càng muốn sến súa ngôn tình vậy.
"Đa tạ Đồ tướng quân... quan tâm" Vô Ưu áp xuống trong lòng nghi ngờ vấn đề giới tính của Đồ Hâm, hữu lễ chân thành hướng hắn nói tạ. Thuận miệng chuyển đề tài, có qua có lại thổi phồng hắn một chút: "Đồ tướng quân tinh tế thiện lương như vậy, vị cô nương nào có thể gả cho ngài, cũng thật là có phúc"
"Trí giả bất nhập ái hà, ngu nhân vì tình sở khốn" Đồ Hâm lắc lắc ngón tay tỏ vẻ phủ định, tiếp tục một bộ cao thâm khó lường nói: "Chuyện phong nguyệt ở nhân gian, lướt qua liền thôi, không thể vĩnh viễn trầm luân trong đó"
(Người khôn không ngã vào bể tình, kẻ ngu vì tình khổ sở)
Đồ Hâm ha ha cười, một bộ không sao cả nói tiếp: "Đi yêu đương còn không bằng đi đánh trận. Bởi vì trong chiến tranh không phải chết chính là sống. Nhưng là chìm nổi ở bên trong tình ái, vừa chết không được cũng sống không tốt"
Yêu đến mất đi chính bản thân mình, cũng là một loại thất bại hết sức bi ai.
"Thế nên.." Vô Ưu nhìn hắn cười đến quá mức vô tâm, cũng có chút tò mò muốn hỏi: "Đó là lý do cho đến bây giờ ngài vẫn độc thân sao?"
"...." Đồ Hâm tổn thương, nhưng Đồ Hâm không nói.
Hắn mang một tấm chân tình đến đây hôm nay là để thăm hỏi động viên hai vị tiểu tổ tông này, chứ không phải là để rước lấy nhục có được hay không!! Có được hay không!!! Độc thân làm sao vậy? Độc thân ăn mất miếng gạo nào của nhà ngươi à?!!
Đồ Hâm muốn đánh người, nhưng Đồ Hâm không dám.
"Mà lại nói.." Đồ Hâm bắt đầu lẩm bẩm lải nhải: "Có phải hay không nữ tử các nàng chỉ thích văn nhân nhã nhặn? Quý nữ trong kinh thành nhìn thấy võ tướng chỉ hận không thể tránh xa ba thước..."
Anh trai này độc thân chắc chắn là do thực lực..
"Văn nhân so với võ tướng tinh tế hơn một chút, dễ được lòng nữ tử" Vô Ưu trả lời ba phải thế nào cũng được. Người ta vẫn nói Đàn ông yêu bằng mắt, Phụ nữ yêu bằng tai. Thực ra cũng có vài phần đạo lý.
"Rặt lời ngon tiếng ngọt, có hoa không quả, vô ích" Đồ Hâm không cho là đúng phản bác, văn nhân liền cầm cây giáo cũng không xong, đến lúc xảy ra đại sự, bọn họ bỏ chạy so với nữ tử còn muốn nhanh, rốt cục vẫn là dân võ biền đem cái mạng ra bảo vệ sơn hà xã tắc.
Vô Ưu giúp hắn rót trà, anh giai này nói chuyện luôn là trực tiếp như vậy. Thảo nào ế đến bây giờ
"Thiên hạ không có sách thì thôi, đã có tất phải đọc; không có rượu thì thôi, đã có tất phải uống; không có danh sơn thì thôi, đã có tất phải tới chơi; không có hoa có trăng thì thôi, đã có tất phải thưởng ngoạn; không có tài tử giai nhân thì thôi, đã có tất phải mến yêu luyến tiếc." Vô Ưu cười cười giúp hắn chỉnh đúng, cũng mặc kệ hắn có hiểu hay không. (1)
"Tức là sao?" Đồ Hâm ngớ người ra hỏi.
"...." Thẳng nam, anh chắc chắn là thẳng nam. Vô Ưu có chút đau đầu, nhưng vẫn là kiên nhẫn theo hắn nói chuyện: "Là phải có lòng mến tài, biết trân trọng thưởng thức, biết thương hoa tiếc ngọc"
Sự thưởng thức khác với xu nịnh khéo mồm, cái này không quan hệ chuyện nam hay nữ, là văn nhân hay võ tướng, đều là nên có.
"Ta lúc trước hẳn là tu văn" Đồ Hâm bất đắc dĩ nói, thiên hạ thái bình, võ tướng liền không có đất dụng võ.
"Đồ huynh lời này không đúng rồi" Vô Ưu tiếp tục an ủi hắn, nàng cảm thấy anh trai này tình trường thất ý chắc luôn: "Văn nhân và võ tướng đều quan trọng như nhau, ngồi trên lưng ngựa để lấy được thiên hạ nhưng không thể ngồi trên lưng ngựa để định được thiên hạ. Đạo lý này mai sau vẫn sẽ đúng"
Khí tài quân lực có mạnh mẽ đến đâu, sức mạnh Quốc gia có hùng bá đến cỡ nào, nếu không biết dùng người và hoàn toàn tiếp thu cũng như thấu hiểu về địa phương đó, kết cục cũng chỉ là sa lầy và thất bại mà thôi.
"Đang nói cái gì?" Tích Nguyệt lúc này mới ung dung đi đến lương đình, nhìn hai người phấn khởi biện luận, cũng có chút tò mò hỏi.
Vô Ưu quay lại nhìn thấy nàng chầm chậm bước vào, trên mặt lập tức hiện lên tiếu ý ôn nhu. Nàng tự giác dịch ra khoảng trống cho công chúa ngồi cạnh, lại thay nàng rót trà, nhường nàng thủ lô giữ ấm của mình. Đến khi mọi việc an bài thỏa đáng xong xuôi, mới vui sướиɠ nói: "Cùng Đồ tướng quân nói về cái thiệt hơn của văn nhân cùng võ tướng"
Đồ Hâm mặt đen xì nhìn một loạt động tác giữa hai người. Cảm thấy rõ ràng bị xúc phạm đến. Thói đòi ngày sau a thói đời ngày sau...hắn thật muốn đứng dậy phủi mông đi về phứt đi cho xong chuyện, hắn là mang một trái tim chân thành đến đây thăm hỏi người bệnh, chứ không phải đến đây chịu ngược có được hay không?!
"A.." Tích Nguyệt an tĩnh nghe câu chuyện giữa hai người, cũng thuận miệng nói theo: "Xem Thủy hử đến đoạn Lỗ Đạt đánh Trấn Quan Tây, Võ Tòng đánh hổ, nhân đó mà nghĩ con người ta tất phải có việc làm cực kỳ khoái ý như thế, mới không sống uổng một đời. Còn nếu không làm được việc đó, thì cũng nên viết ra tả được những điều đắc ý mới khỏi ân hận" (2)
Vô Ưu chăm chú nghe nàng nói xong, cũng rất ngoan ngoãn gật đầu tỏ ý tán thành. Tích Nguyệt nhìn nàng dễ thương đến không chịu được, mỉm cười sờ sờ gò má nàng một chút, sau đó mới chậm rì rì quay sang Đồ Hâm tiếp chuyện: "Đời người chớp mắt liền qua, Đồ huynh thuận theo tâm ý liền hảo. Không quên ý nguyện ban đầu, mới có thể vẹn toàn trước sau, quên mất, liền sẽ bị lạc, vậy tất cả cố gắng và thời gian huynh từng bỏ ra đều trở thành vô nghĩa"
Lúc ngài lệnh cho ta cùng phò mã của ngài luận đàm về phương Nam, cũng không thấy ngài hỏi ta có muốn thuận theo tâm ý của mình hay không...
Đồ Hâm có nỗi khổ riêng, nên Đồ Hâm phải đóng vai người xấu.
Hắn sắc mặt càng thêm đen xì, nhìn Vô Ưu và Tích Nguyệt không xem ai ra gì kẻ xướng người họa. Ồn òa ho khan nhằm tỏ rõ sự tồn tại của mình, lập tức chuyển đề tài tránh cho bản thân tiếp tục bị ngộ độc đến
"Công chúa quyết định quay trở lại kinh thành?"
Tích Nguyệt lúc này mới chịu liếc nhìn hắn, không quá quan tâm nói: "Đúng vậy, cũng không thể dưỡng bệnh ở đây mãi, cảm phiền Đồ huynh sắp xếp một chút, trước Tết chúng ta sẽ hồi phủ công chúa"
Đồ Hâm nghe đến vậy cũng không hỏi thêm gì, cùng hai người nói thêm vài câu, rất thức thời nhanh chóng rời đi.
Đông tàn, cành vật xung quanh vẫn chưa hoàn toàn khôi phục từ cơn mưa đá lần trước, càng thêm tiêu điều ảm đạm.
Lương đình chiều muộn, lò than được tiếp thêm củi vẫn đang bừng bừng cháy. Tia lửa như pháo hoa bay lên bầu trời, để lại tàn tro rơi rụng đầy mặt đất.
Chỉ còn hai người, Tích Nguyệt càng thêm không cố kỵ, đem cả người đều dựa vào người nàng. Biếng nhác uể oải cùng nàng thưởng thức nhân sinh trôi qua mỹ hảo an tĩnh.
Giống như... cả đời có thể cứ như vậy cũng không tồi.
"Niệm Mẫn.." Vô Ưu vùi mặt vào sau tóc nàng, có chút buồn ngủ lười nhác hỏi: "Lập xuân thật sự phải trở lại kinh thành?"
"Đúng vậy, nàng không muốn sao?" Tích Nguyệt cười nhẹ, biết rõ còn cố hỏi.
"Cũng không phải không muốn, là có chút ngại" Vô Ưu nửa thật nửa giả nói, nghĩ lại chuyện phải đối phó với hoàng tộc và đám văn nhân kinh thành, nàng liền thực sự muốn nổi hết cả da gà da vịt lên..
Tích Nguyệt nghe vậy khẽ cười, tiếng cười rất dễ nghe, lanh canh như chuông bạc. Nàng quay người lại, ở bên khoé miệng nàng hôn nhẹ, mang theo ý vị nói: "Không phải lần trước nàng nói là muốn xem lập xuân ở kinh thành trông như thế nào sao?"
"Cơ hội này không biết có lại hay không, thế nên nhất định phải nắm chặt, hảo hảo xem a, phò mã."
'
'
'
'
(1) +(2): U Mộng Ảnh - Trương Chiều
Bản dịch của dịch giả Huỳnh Ngọc Chiến.
'
'
'
「(⑅ ◔ω◔「)三 「(⑅ ◔ω◔「)三 「(⑅ ◔ω◔「)三
Chương này hơi ngắn vì mình lại lên cơn lười viết =))
Cũng thử viết lại phần kiến thức và văn chương xem mọi người có thích không, nếu ít vote quá hoặc mọi người nói dài dòng thì mình sẽ hạn chế.
Cảm ơn các bạn đã động viên tiếp thêm "xăng" cho mình (ง'▾')ง
Đợt này tự nhiên vote nhiều, khá là ngạc nhiên ý (ง'▾')ง