Những ngày tiếp theo đối với Vô Ưu quả thực là đau khổ. Công chúa tựa hồ đối với việc dạy nàng cổ cầm tràn ngập hứng thú, mỗi ngày đều phải dùng ít nhất nửa canh giờ cùng nàng "đàm đạo". Vô Ưu lần này há miệng mắc quai, tìm không ra lý do từ chối thịnh tình của công chúa, nên chỉ đành ngoan ngoãn nhận mệnh đúng giờ hồi phủ học chơi cổ cầm.
Đối với một người đến từ hiện đại mà nói, cổ nhạc quả thực khá là khó hiểu và cũng hoàn toàn không bắt tai, hệ thống nhạc lý hoàn toàn khác biệt là một chuyện, ngay cả gu thưởng thức và cảm nhận của hai thời đại cũng chẳng có điểm nào giống.
Nói cho cùng, âm nhạc luôn là thứ phản ánh rõ ràng nhất suy nghĩ, ý chí và nguyện vọng của một thế hệ. Thời hiện đại, âm nhạc thiên về cái tôi và mong ước cá nhân, nói về nỗi buồn lạc lõng, tình cảm lứa đối, niềm tin đổ vỡ...đại loại là những điều bình phàm xoay quanh những con người bình thường.
Cổ nhạc không như vậy, nó là sự chất chứa ý chí rộng lớn và khát vọng mạnh mẽ ôm lấy thiên hạ của tiền nhân. Khúc nhạc cất lên, hoặc là sự thán phục, khiêm nhường trước phong cảnh thiên nhiên hùng vĩ..hoặc là sự mãnh liệt, dữ dội bi thương nơi chiến trường vạn dặm xa xăm...
Cũng may, Tích Nguyệt đối với việc trì độn học nhạc lễ của Vô Ưu không có quá nhiều ý kiến. Nàng thích học liền học, nàng không thích thì hai người nhàn tản nói sang chuyện khác, dù sao người này chính yếu vẫn là không thể ép, chỉ có thể từ từ thu phục a..
Vô Ưu nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát mới lưỡng lự gảy thêm một dây đàn. Âm thanh trong suốt vang lên, chẳng ăn nhập gì với đoạn nhạc trước đó..
Bản "Xuân giang hoa nguyệt dạ" này nàng đã luyện được gần nửa tháng rồi a! Một chút cũng không cảm thấy mình tiến bộ là thế nào..?
Tích Nguyệt mỉm cười nhìn Vô Ưu bối rối lật dò lại sách nhạc, thuận tay kéo chiếc đàn tranh lệch về phía mình, ngón tay thon dài lả lướt trên mặt cầm đem đoạn nhạc dang dở khi nãy hoàn tất, nàng cong cong ánh mắt nhìn Vô Ưu, ôn nhu nói: "Là như vậy mới đúng"
Vô Ưu ngơ ngẩn trong chốc lát, có chút uể oải cúi đầu: "Cái này..thực sự là khó học"
Công chúa thấy nàng cảm xúc không cao cũng liền không thúc giục thêm nữa, người này rõ ràng đối với nhạc lễ không có nhiều hứng thú, đơn giản chỉ là thuận theo ý mình ẩn nhẫn học tập, nàng ta kiên trì được đến bây giờ cũng đã là không tệ rồi.
"Hôm nay dừng ở đây thôi.." Tích Nguyệt ôn hòa gật đầu, nhìn Vô Ưu khoa trương thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí sủng nịnh hỏi: "Nàng có chỗ nào không hiểu?"
Vô Ưu thẫn thờ suy nghĩ một lúc, mới lúng búng nói: "Ta không hiểu lắm về lễ nhạc trung nguyên, thế nên không cảm nhận được ý nghĩa và cái hay của khúc Xuân giang hoa nguyệt dạ này.. "
Tích Nguyệt im lặng, có chút ngộ ra nhìn Vô Ưu, làm như an ủi nói: "Không hiểu liền không hiểu thôi, nàng nếu không thích nhạc lễ thì không cần học nữa.."
Nếu là trước đây, có lẽ bản thân sẽ khuyên nàng kiên trì tiếp tục cố gắng, thế nhưng bây giờ làm vậy chỉ e khiến nàng càng thêm sợ hãi bản thân.
Chi bằng cứ tỏ ra rộng rãi lùi lại một bước, nàng ta sẽ càng thức thời lùi lại hai bước nhường ngươi. Nói cho cùng, người này trong xương chính là ăn mềm không ăn cứng a.
"Cũng không phải không thích." Vô Ưu lập tức bối rối phân bua, giống như sợ làm tổn thương tâm sức dạy bảo của công chúa. "..Là do ta chậm hiểu không tưởng tượng ra ý nghĩa của khúc nhạc này, để...để ta làm lại.."
Tích Nguyệt mím môi cười, người này quả thực càng ngày càng dễ đoán!
Đưa tay véo véo má Vô Ưu, nàng híp mắt giảo hoạt nói tiếp: "Nàng a... hảo hảo lắng nghe!"
Ngọc thủ thon dài khẽ vuốt lên mặt đàn, cổ cầm liền theo đó tuôn chảy suối âm thanh êm ái, Tích Nguyệt khẽ nhắm mắt cảm nhận tiết tấu, lựa nhịp từ từ uyển chuyển xướng lên khúc Xuân giang hoa nguyệt dạ:
Liền mặt biển, sông xuân nước rẫy
Trên làn khơi, trào đẩy trăng ra
Sóng dồn muôn dặm bao la
Sông xuân một giải, đâu là không trăng?
Sông quanh hoa ngát bãi bằng,
Rừng hoa như tuyết ánh trăng êm đềm.
Trên không mù bỗng dâng lên,
Bên bờ cát trắng chẳng nhìn được xa.
Lưng trời l*иg lộng gương nga,
Sông, trời một sắc không pha bụi trần.
Trăng, ai mới thấy một lần?
Năm nào người mới một lần trăng soi?
Đời đời cuộc sống nổi trôi,
Năm năm trăng ấy vẫn thời chẳng thay.
Nào hay trăng chiếu ai đây,
Chỉ hay nước vẫn tuôn đầy dòng sông.
Một vầng mây trắng bềnh bồng,
Hàng phong trên bến càng trông thêm sầu.
Thuyền ai lờ lững đêm thâu,
Nơi nào có nhớ đến lầu trăng soi?
....
Mềm mại dễ nghe thanh âm tựa hồ hòa cùng cảnh sắc biệt viện vào thu, dung mạo tuyệt thế khuynh thành dưới ánh lửa, càng toát ra vẻ nhu mì ấm áp.
Vô Ưu nín thở đứng hình, lần đầu tiên cảm thấy có chút di không ra tầm mắt nhìn người trước mặt.
Bỏ qua chuyện nàng rất cường thế và hay tính kế mình, nói gì thì nói vị công chúa này quả thực có quá nhiều tài năng a!!
"Thế nào? bị ta câu mất hồn rồi?" Tích Nguyệt lần đầu tiên cảm thấy hài lòng với phản ứng thất thần của Vô Ưu, mặt ngoài vẫn không quên mở miệng trêu ghẹo nàng.
"A, làm sao có thể." Vô Ưu bối rối nhẩy dựng đỏ mặt cúi đầu uống cạn tách trà. Hôm nay không biết trúng cái gì phong, thế nhưng nhìn chằm chằm người ta xấu hổ...
"Là vậy a." Tích Nguyệt nghiêng người cười khẽ, đôi môi mỏng như cánh ve dịu dàng lướt qua gò má nàng, hơi thở ngọt ngào mang đầy sự chiếm hữu phả lên da thịt ấm nóng càng khiến ai đó mặt đỏ tai hồng không thôi. Công chúa mang theo uể oải, mập mờ nói tiếp: "Xem ra bản cung còn phải cố gắng hơn mới được."
Vô Ưu đứng phắt dậy, lung tung xoa xoa hai cánh tay..tự dưng sởn gai ốc là thế nào, mình đáng lẽ phải sợ công chúa mới đúng chứ?! Nàng không được tự nhiên ho nhẹ, lẩn tránh ánh mắt nóng rực của ai đó, lắp bắp nói: "Ta có chút mệt mỏi muốn đi nghỉ sớm, ngài...ngài...ngài..ngài..."
Đại não nhất thời trống rỗng không tìm được từ tiếp theo để nói, Vô Ưu liền cũng mặc kệ lễ giáo cái gì, vội vã xoay người nhanh chân rời khỏi lương đình.
Tích Nguyệt nhìn nàng cơ hồ chạy trối chết, trong lòng than nhẹ bất đắc dĩ..
Thật sự phải cố gắng hơn nữa a..
'
'
'
Kỳ quái! rất kỳ quái, từ lúc công chúa nói nàng có "ý tứ" với mình, bản thân liền không tự chủ được cảm thấy...mất tự nhiên khi ở gần nàng. Cảm giác có chút là lạ, hoàn toàn không phải bài xích, nhưng cũng không phải thích thú gì cho cam.
Vô Ưu đến từ hiện đại, đối với đồng tính cũng không tính là xa lạ. Trước đây nhờ dung mạo có phần trung tính của mình, con gái theo đuổi nàng còn có vài bạn đâu. Thế nhưng nàng đều khéo léo từ chối hết, một phần vì bản thân không yêu con gái, một phần cũng vì cảm thấy bọn họ chỉ là....chạy theo xu thế nhất thời, tình cảm kiểu đó chỉ làm tốn thời gian của cả hai chứ làm sao bền vững được?
Nhưng công chúa điện hạ lần này xem chừng thật sự nghiêm túc a..
"Cũng không hiểu em gái mưa này nghĩ gì nữa" Vô Ưu nhỏ giọng than thở bằng tiếng mẹ đẻ của mình, trên mặt hiện lên thần sắc đầy bi kịch drama.
Tuổi trẻ dễ bị mù quáng bởi tình yêu, cứ nghĩ hai người chỉ cần yêu nhau là có thể vượt qua mọi sóng gió. Nhưng có lẽ ở 30 tuổi nhìn lại, bản thân cũng chỉ có thể cười nhạt chế nhạo chính mình đã từng quá ngây thơ.
Chuyện mình nữ giả nam trang không có khả năng dấu kín cả đời, thiên hạ cũng đâu phải bị mù hết! Bây giờ còn có thể lấy lý do tuổi trẻ để biện hộ, mai sau già rồi như thế nào sống tiếp? Chẳng nhẽ dùng ánh hào quang của tình yêu chói chết bọn họ sao??
Lại còn chuyện con nối dòng như thế nào giải quyết?! cả hoàng tộc lẫn Triệu gia đều trông chờ đứa bé này, bọn họ có thể đợi 1 năm 2 năm, nhưng không có khả năng đợi 10 năm 20 năm a! Chẳng có nhẽ tiếp tục dùng sức mạnh của tình yêu đi thuyết phục cả một hội đồng chỉ chăm chăm chờ bế cháu?!
Mới là lạ! nếu tình yêu là câu trả lời cho mọi thứ thì còn cần bánh mỳ để làm gì?!
Vô Ưu bị chính suy nghĩ của mình làm cho càng thêm ủy khuất, chán nản vứt sổ sách sang một bên, quyết định ra khỏi tửu lâu hóng gió.
"Ai, phò mã ngài đi đâu vội vàng vậy?" Tiểu Hoa bị nàng ở khúc quẹo va vào, ngạc nhiên lên tiếng hỏi.
Trái đất quá đáng sợ! ta phải đi tìm đĩa bay của mình!!
Vô Ưu trong nội tâm âm thầm hò hét, mặt ngoài vẫn là biểu hiện lãnh đạm, bình tĩnh nói: "Đi dạo một chút thôi, Tiểu Hoa đây là lại muốn tìm ta sao?"
Tiểu Hoa híp mắt, có chút kỳ quái nhìn nàng nhấn nhá từng chữ: "Không phải nô tỳ, là Đồ tướng quân muốn tìm ngài"
Đồ tướng quân là thím nào?!
Vô Ưu ngẩn người lung tung lục lại trí nhớ, dạo gần đây nàng không đắc tội ai a, tại sao lại có người tìm đến tận cửa rồi?
"Phò mã, lần trước ngài còn mang một thanh bảo kiếm làm quà đến dự tiệc hồi kinh của Đồ tướng quân đấy" Tiểu Hoa hảo tâm nhắc nhở, vẫn tiếp tục nhìn nàng kỳ quái,
"A..." Vô Ưu ngộ ra, gật đầu như trống bỏi, sau lại nghĩ ra điều gì thận trọng hỏi Tiểu Hoa: "..Hắn không phải đến đây đòi công bằng cho đám tiểu tướng dưới quyền đấy chứ?"
Đại tướng quân a! hắn không thèm nói lý một chưởng đem nàng chụp chết làm sao bây giờ.
"Đồ tướng quân đâu nhỏ mọn như vậy" Tiểu Hoa bĩu môi, hai mắt hừng hực lửa bát quái "Phò mã, chẳng lẽ ngài không biết Đồ tướng quân là ai?"
"Đồ tướng quân còn có thể là ai?" Vô Ưu nhún vai, khó hiểu nhìn nàng.
"Là chân chính thanh mai trúc mã của trưởng công chúa a!" Tiểu Hoa phấn khích nói, tiếp tục nhìn chằm chằm Vô Ưu giống như sợ rằng mình sẽ bỏ qua điều gì đó quan trọng.
"Cho nên?" Vô Ưu bình thản hỏi ngược lại. Nàng hoàn toàn cảm thấy mình không có gì phải lo, nếu hai người họ có này nọ lọ kia thì mình còn phải rối rắm đứng đây sao?
Thành được đã sớm thành, hứ!
"Ngài quả thực không biết a!" Tiểu Hoa chậc chậc nhìn nàng, lấy hơi vèo vèo kể một câu chuyện lâm ly thống thiết dài đằng đẵng.
Chuyện bắt đầu ở Giang Nam thơ mộng, đại công chúa khi đó mới là một tiểu hài tử 7 tuổi đầu, trong một lần tỷ võ liền đem Đồ tiểu tướng quân đánh ngã sấp mặt trên đất. Đồ tiểu tướng quân cũng không tức giận, mà ngược lại từ đó đối với nàng liền nhớ mãi không quên, mặt dày mày dạn triển khai các loại theo đuổi tiếp xúc tăng tiến tình cảm.
Đồ gia đời đời theo nghiệp binh đao, lại có quan hệ họ hàng, dây mơ rễ má với Triệu gia. Trai anh hùng gái thuyền quyên, thiên hạ những tưởng hôn ước của hai người là chuyện đương nhiên rồi. Thế nhưng đời ai biết được chữ Ngờ a? Năm đại công chúa 15 tuổi, Đồ tiểu tướng quân -khi đó đã 18- liền phải tiếp tục theo gia huấn của tổ tiên, đi đến nơi biên thùy xa xôi nhập ngũ.
Tráng sĩ ra đi đầu không ngoảnh lại, 5 năm trời thế sự xoay vần, đại công chúa nay đã trở thành nương tử của người khác. Đồ đại tướng quân thì vẫn độc lai độc vãng như vậy...
Kẻ ngốc cũng nhìn ra ý tứ bên trong.
!!!Bốp bốp bốp!!!
Vô Ưu nghe xong, liền phấn khích...vỗ tay. Giời ạ, drama ngôn tình là đây chứ đâu. Trai xinh si tình gái đẹp giỏi giang, hào môn thế gia nội dung cẩu huyết, bonus thêm quả tình tiết thanh mai trúc mã oan gia từ nhỏ!
Thế mà lại Sad ending! quá buồn con chuồn chuồn!
"Đi thôi, đi gặp Đồ đại tướng quân." Vô Ưu không đợi Tiểu Hoa ngây ngốc nhìn đủ, liền hớn hở dẫn đầu chạy ra đại sảnh.
Nam chính ơii, chụy đến đây~
'
'
Kinh thành đệ nhất tửu lâu.
Đồ tướng quân một thân áo gấm vàng nhạt thường phục, khuôn mặt tuấn dật không che hết thần sắc lạnh nhạt mang theo chút khó trị, bất cần.
Y thản nhiên đứng đó, thân hình cứng rắn cao ngất mang theo vẻ phong lưu hào sảng, giọng nói hồn hậu, trầm ấm vang lên: "Đại phò mã tại sao còn chưa tới?"
Quản sự của tửu lâu suy nghĩ giây lát, tiến lên chắp tay hồi đáp: "Đại phò mã hẳn còn công việc cuốn thân, để tại hạ phân phó hạ nhân thỉnh...."
"Thất lễ a.." Vô Ưu đã thu hồi dáng vẻ hóng hớt khi nãy của mình, thay bằng một bộ khiêm cung nhã nhặn, chậm rãi bước vào đại sảnh lên tiếng chào hỏi.
Đồ tướng quân quay đầu, thuần túy đánh giá "nam tử" mới đến.
Chỉ thấy hắn một thân thanh sam bạch y giản dị, tóc dài dùng một cây trâm gỗ tùy tiện vấn lên, để lộ ra khuôn mặt trắng trẻo ôn hòa, đẹp như đao khắc.
Đôi mắt trong suốt, bình lặng như bầu trời đêm kết hợp với ý cười dịu dàng ấm áp càng khiến "nam tử" trước mặt trở nên quá phận thanh tú..
Quả thật đúng như lời thiên hạ đồn đại, so với nữ tử còn muốn đẹp a...
"Đồ tướng quân phải không? ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu. Hạnh ngộ, hạnh ngộ!" Vô Ưu trăm phần trăm thành thục bắt đầu cùng người trước mặt khách sáo.
"Mạt tướng Đồ Hâm bái kiến đại phò mã" Đồ tướng quân hướng Vô Ưu ôm quyền nói.
"....."
Đồ Hâm? tên là Đồ Hâm? thật tên là Đồ Hâm??
"Đồ Hâm sao?" Vô Ưu níu lưỡi, dở khóc dở cười hỏi. Là Hâm trong Hâm mộ à?
"Là mạt tướng" Đồ tướng quân gật đầu bình thản, không cảm thấy có gì khó hiểu cần phải giải thích.
'
'
'
'
___
________
Khúc Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ.
(Đêm hoa trăng trên dòng sông xuân)
Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ - Trương Nhược Hư.
Bản dịch của Anh Nguyên
'
(┐「ε:)_三┌(.ω.)┐三_(:3 」∠)_
(┐「ε:)_三┌(.ω.)┐三_(:3 」∠)_
(┐「ε:)_三┌(.ω.)┐三_(:3 」∠)_
'
Tác giả sụt sịt khóc: Dạo này thực sự bận quá, vẫn đang phân vân có nên đi làm ngay không hay đợi một thời gian nữa cho khỏe hơn đã TT_TT
Nhớ bầu trời quá, con người mặt đất đáng sợ quá các thím ạ.
(/。\) (/。\)
Huhu, dạo gần đây thấy nhiều new reader thích quá, các bạn có cảm tưởng gì cứ nhiệt tình comment cho mình nhé, mình đọc lấy động lực với lý do lết xác vào bàn ý TT_TT