Đêm lạnh như nước.
Tích Nguyệt nghiêng người ngồi trên phượng kỷ, ngón tay thon dài dịu dàng khắc họa từng nét từng nét trên khuôn mặt vẫn đang ngủ say. Đôi mắt hổ phách ôn nhu chăm chú nhìn Vô Ưu, ngập tràn quyến luyến.
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời này, chính mình sẽ vì một nữ tử mà động tâm không ngớt.
Nhìn nàng mỉm cười thiên chân, rực rỡ như nắng hè. Nhìn nàng bừng bừng sức sống, phấn chấn như cây cỏ mùa xuân. Nhìn nàng trầm mặc, cô độc như trăng thu tỏa sáng trên bầu trời trong trẻo...Cũng nhìn nàng uể oải, héo tàn như hoa lá giữa đêm đông.
Tích Nguyệt không thể nào nhớ nổi thứ tình cảm nghịch luân này từ bao giờ bắt đầu bén rễ. Mỗi cử chỉ lơ đãng, mỗi lời nói của Vô Ưu đều tựa như một vết đao, khắc sâu vào lòng nàng.
Để đến lúc giật mình tỉnh ngộ, mới phát hiện, tình cũng đã thâm.
Tích Nguyệt chậm rãi cúi người, chóp mũi lướt quá sườn mặt của Vô Ưu, hơi thở nóng rực mang theo hương hoa quế thơm ngát, phả lên da thịt non mềm: "Vô Ưu, làm sao bây giờ...tâm trí của ta dường như đặt hết trên người nàng rồi, 3 năm còn chưa qua, mà ta đã nghĩ đời này, tìm không ra kẻ nào thay thế.."
Ngón tay nàng chạy dọc theo cần cổ trắng ngần, lưu luyến dừng lại nơi vạt áo, lại chậm rãi lướt qua bộ ngực phập phồng, do dự quẩn quanh nút thắt của trung y. Tích Nguyệt mang theo ba phần men say, trong bóng đêm sâu kín thở dài: "Nàng nếu là nam tử , đời này đừng hòng chạy thoát khỏi ta..."
Đầu ngón tay rơi xuống càng sâu, lớp áo gấm mỏng tang được vén lên dễ dàng, Tích Nguyệt nhẹ nhàng đưa tay chạm vào vùng da thịt phẳng lì, mịn màng như lụa phía dưới...
Trong bóng đêm quẩn quanh tiếng thở dài, nàng khẽ nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm từ Vô Ưu truyền đến, như muốn vỗ về hết thảy bất an.
Vô Ưu phạm lạnh có chút run rẩy, trong cơn mơ màng hơi nhíu mi. Nàng nghiêng người, thuận theo bản năng dụi đầu vào hơi ấm ngọt ngào quen thuộc, yên tâm an tĩnh ngủ say.
"Bất quá, là nữ tử cũng không sao" Tích Nguyệt hồi ôm Vô Ưu, đặt lên mái tóc nàng một nụ hôn nhợt nhạt: "Chính nàng đã nói với ta kiếp này không muốn có hài tử, không muốn thành thân với ai nữa..Cũng chính nàng đã nói nữ tử cùng nữ tử cũng có thể thương nhau."
"Thế nên.." Tích Nguyệt điềm tĩnh ở bên tai nàng thấp giọng thì thầm "..Chớ trách ta, Vô Ưu, chớ trách ta"
'
'
"A..." Vô Ưu đưa tay lên vò vò đầu, cảm giác cổ họng có chút khô nóng. Nàng vươn người ngồi dậy xoa xoa khóe mắt, lười biếng dựa vào thành giường, đầu óc một mảnh mịt mù choáng váng.
Thị nữ ở ngoài nghe động liền gõ cửa xin vào, Vô Ưu một bên biếng nhác chỉnh lại hỗn độn y phục, một bên thuận miệng đáp ứng.
Đưa tay tiếp nhận canh giải rượu, nàng liếc mắt nhìn đám thị nữ vẫn đang một mực cúi đầu chờ nghe sai xử. Đây dường như là quy luật bất thành văn trong phủ công chúa, nội thị phụ trách hầu hạ sinh hoạt hằng ngày của phò mã, tuyệt đối không được phép ngẩng mặt nhìn nàng. Vô Ưu nghĩ, đây đại khái là chủ ý của công chúa, tránh cho thân phận nữ tử của mình sơ sẩy, bị người khác nhận ra.
Quả thực bảo hộ đủ chu toàn..
"Công chúa đâu?" Vô Ưu mặt không đổi sắc uống canh giải rượu, hướng vài thị nữ bên ngoài rèm che, làm như lơ đãng hỏi.
"Công chúa sáng sớm liền đã xuất phủ, còn dặn phò mã hôm nay hảo hảo nghỉ ngơi."
"Ân..." Vô Ưu che miệng ngáp, ôn hòa nói tiếp: "Vậy các ngươi cứ để đồ vật ở đó rồi lui xuống trước đi"
Nhìn đám thị nữ cúi đầu hành lễ rồi lục tục quy củ rời khỏi tẩm cư, Vô Ưu thở dài một hơi, vò đầu bứt tai ôm trán.
Hôm qua, chuyện hôm qua...điên mất rồi, đúng là điên mất rồi!!! Công chúa thế nhưng nói thích nàng.
Đứng dậy lắc lư thay y phục, Vô Ưu trong lòng khóc không ra nước mắt, cảm thấy quả thực có khổ mà không thể nói.
Từ trước đến nay, nàng đối với công chúa càng nhiều là sợ hãi và kính nể, vừa nhìn thấy nàng liền đã cảm thấy áp lực cẳng thẳng rồi, còn lấy đâu ra tâm trí để nghĩ đến..phương diện kia nữa!
Nàng thế nhưng, thế nhưng....nói thích mình?!
Vô Ưu ngẩn ngơ trì độn dùng một dải lụa buộc lên mái tóc dài, rồi lại quăng mình lên phượng tháp mệt mỏi nhắm mắt.
Nàng không kỳ thị tình yêu đồng giới, nhưng không có nghĩa nàng sẽ dễ dàng gật đầu với nó......Không nói đến chuyện hai người đều là nữ tử, chỉ nghĩ về khoảng cách, suy nghĩ và khác biệt giữa hai người, nàng đã cảm thấy chuyện này rất rất không có khả năng. Trong thâm tâm nàng nghĩ, công chúa còn trẻ, đối với thứ tình cảm mới lạ đương nhiên tò mò muốn thử. Còn nàng, sống được đến bây giờ hoàn toàn là dựa vào lý trí, mọi sự xúc động nhất thời đều phải trả cái gì vô cùng đắt! Cứ nhìn chuyện nhà anh em Nguyễn Phúc thì biết, chỉ vì mình không kiềm chế được đến gần mà suýt đem đến cho họ họa diệt thân.
Vô Ưu xoay người, thở dài nhìn trần nhà. Tích Nguyệt sau này bắt buộc phải sinh hài tử, còn mình, không có khả năng cả đời giả trang nam tử, sống chui lủi dưới sự bảo hộ gắt gao của nàng.
Nàng biết ơn Tích Nguyệt, vô cùng biết ơn, thế nên những gì nàng có thể làm cho công chúa, nàng đều tận lực cố gắng đi làm. Thế nhưng để mà nói yêu thì...nàng sợ rằng mình làm không được.
Cả lý và tình, đều không cho phép.
Vô Ưu càng nghĩ càng cảm thấy ủ dột mất hứng, liền dứt khoát đứng dậy, khoanh tay nghiêm nghị hồi biệt viện của bản thân.
'
Cuối hạ đầu thu, những bông hoa tử đằng cuối cùng vẫn đang mạnh mẽ nở rộ sinh trưởng. Vô Ưu chống cằm ngồi ở hậu viện, ngước nhìn những tán hoa buông thõng nhẹ nhàng theo gió đung đưa .
Tử đằng hoa cũng giống như những loại cây leo khác, có thể sinh trưởng và phát triển khi chúng ta không hề để ý, khi chúng ta không ngừng vì rất nhiều lý do vô ý hoặc cố ý bỏ qua sự tồn tại của chúng.
Để rồi một lúc nào đó, khi chúng ta rốt cuộc dừng bước trong một khoảnh khắc ngắn ngủi và nhìn lại, mới giật mình phát hiện khoảng trời đã từng trống rỗng giờ đây đã phủ ngập sắc tím của hoa tử đằng.
Quá rực rỡ, quá chói mắt đến mức làm chúng ta không thể tiếp tục lờ chúng đi, nhưng cũng ngơ ngác không biết mình nên làm gì với chúng...
Tình yêu, đôi khi có lẽ cũng là như thế đi...
"Tử đằng quải vân mộc,
Hoa mạn nghi dương xuân.
Mật diệp ẩn ca điểu,
Hương phong lưu mỹ nhân."
( Tử đằng treo chót vót,
Lớp lớp tưởng đương xuân.
Cánh rậm che chim hót,
Hương bay níu mỹ nhân.) (1)
Tích Nguyệt từ đằng sau ôm lấy eo nàng, tựa cằm lên vai, ở bên tai nàng thì thầm ngâm xướng.
Vô Ưu cũng không giật mình mà chỉ hơi nghiêng đầu né tránh, mắt vẫn không rời phong cảnh phía trước, nàng nhẹ giọng hỏi: "Công chúa hôm nay về sớm?"
"Ân, nghe hạ nhân nói từ lúc tỉnh dậy nàng vẫn nhốt mình ở biệt viện không ăn uống gì. Làm sao vậy? Mất hứng?" Tích Nguyệt tiếp tục duy trì tư thế ám muội, a khí như lan hỏi.
"Cũng không phải vậy." Vô Ưu xoay người rời đi nàng, ngồi xuống, bắt đầu yên lặng pha trà.
Một năm đi theo công chúa học tập văn nhã, Vô Ưu đối với trà đạo cũng coi như đã có hiểu biết. Tuy động tác của nàng vẫn chưa thể coi như hoàn hảo đẹp mắt, nhưng nhìn chung, vẫn là không thể xét nét đắn đo, quả thực làm được vô cùng hữu mô hữu dạng, có vài phần điển phạm phong nhã. (ra dáng)
Tích Nguyệt cẩn thận bưng lên chén trà, nhìn làn hương phiêu đãng trong không khí, hướng nàng cười hài lòng: "Trà nghệ của Vô Ưu lại tiến bộ."
Vô Ưu có chút cứng ngắc hồi cười, bối rối rời đi tầm nhìn, một bộ muốn nói lại thôi. Bảo nàng làm sao mở miệng a?
Len lén nhìn Tích Nguyệt vẫn đang bình thản thưởng trà ngắm cảnh, Vô Ưu trong lòng muôn vàn bất đắc dĩ. Chẳng biết mình vô ích ôm cây đợi thỏ, hy vọng công chúa mở miệng trước làm cái gì nữa? Luận trí thông minh, luận định lực, luận sự kiên nhẫn.. đã bao giờ nàng thắng được Tích Nguyệt đâu!
"Khụ..cái kia..Công chúa, chuyện hôm qua..." Vô Ưu bắt đầu lắp bắp.
"Ân, làm sao?" Tích Nguyệt nhìn nàng mỉm cười, gật đầu cổ vũ.
"Ta uống say, cái gì cũng không nhớ, nếu có gì mạo phạm, công chúa chớ trách tội!" Vô Ưu nói vèo vèo, lập tức giả ngu hướng nàng tròn xoe đôi mắt.
Đã không cách nào trốn tránh thì làm như chưa từng xảy ra!! đối với ai cũng đều có lợi!
"Ân, là như thế." Tích Nguyệt ngoài cười trong không cười, làm như mười phần tin tưởng, rất không cho nàng mặt mũi nói tiếp: "Cũng vừa dịp chúng ta chưa nói xong, phò mã không ngại để ta nhắc nhở lại chuyện hôm qua cho ngài"
Còn chưa kịp để Vô Ưu từ chối, Tích Nguyệt đã lên tiếng chặn họng nàng: "Phò mã nói ngài muốn sớm rời đi trước"
Hú hồn hú vía!
"Đấy là trong trường hợp công chúa sớm hơn dự tính, tìm được ý trung nhân. Còn nếu không, ta vẫn sẽ một mực cùng ngài hoàn thành ước định." Vô Ưu gật đầu nghiêm túc nói.
"Phò mã còn nói, ngài rất sợ ta." Tích Nguyệt dường như không quá để tâm, dịch người ngồi lại gần nàng, thuận tay rót trà.
"Ngài là Quân, ta là Thần, sợ hãi cũng là đương nhiên." Vô Ưu quay sang nhìn nàng, đặc biệt nhấn mạnh. "Lễ không thể phế, khoảng cách địa vị vẫn là phải.."
Còn chưa để nàng nói xong, Tích Nguyệt đã nghiêng mặt, chuẩn xác hôn lên môi nàng, đầu lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ lướt qua khe hở, rồi rất nhanh rời đi. Nàng bình tĩnh mỉm cười nhìn Vô Ưu, dịu dàng lên tiếng: "Quân và Thần có làm như vậy không?"
Vô Ưu đầu óc trống rỗng, mở to mắt nhìn nàng, vẫn chưa dám tin điều vừa mới xảy ra. Nàng hơi ngã người về phía sau, trên mặt bay lên từng rặng đỏ ửng:"Công chúa, ngài...ngài..!!"
Tích Nguyệt không hề né tránh, thấp giọng rõ ràng nói ra từng chữ: "Ta thích nàng."
Vô Ưu ngoài dự kiến, há mồm thở dốc, không biết tiếp theo nói gì, làm gì cho phải.
Nàng đương nhiên không thể nào nhẫn tâm thẳng thừng từ chối công chúa, thế nhưng lại cũng không cách nào lừa mình dối người, gật đầu đáp ứng cho xong chuyện.
Nhìn Vô Ưu bối rối né tránh mình, Tích Nguyệt trong lòng bỗng cảm thấy một mảnh lạnh lẽo hư không. Nàng đã sớm dự đoán và chuẩn bị cho kết cục này, nhưng khi thực sự phải đối mặt, vẫn là không cách nào nhịn được trong lòng chua xót.
"Chúng ta làm một cái giao dịch đi." Tích Nguyệt cúi đầu, sắc mặt nhợt nhạt, giọng nói thấp thấp vang lên.
Vô Ưu ngơ ngác nhìn nàng, nửa đau lòng nửa bất đắc dĩ, áy náy hỏi: "Ngài muốn ta làm gì?"
"Một năm." Tích Nguyệt ngẩng đầu, kiên định nhìn nàng: "Trong vòng một năm, nếu ta có thể làm cho nàng động tình, vậy nàng liền lưu lại cả đời cùng ta."
"Còn nếu không?" Vô Ưu nhíu mày, mơ hồ hỏi.
"Ngày này năm sau, nàng liền có thể tùy ý rời đi. Du sơn ngoạn thủy cũng tốt, trở về phương nam cũng được, ta tuyệt đối không ngăn cản nàng nữa!"
Như vậy là có thể rời khỏi nơi này sớm hơn một năm! Vô Ưu ngơ ngác nhìn nàng, bắt đầu thực sự chuyên tâm suy nghĩ. Nàng không biết công chúa muốn làm gì để khiến cho nàng động tình. Nhưng khoảng cách một năm, là một "giải thưởng" phi thường hấp dẫn.
"Được! ta đáp ứng ngài" Vô Ưu cân nhắc thật lâu sau, mới vững vàng lên tiếng.
Không đồng ý, thì trong vòng 2 năm tiếp theo ở lại đây, với tính cách của công chúa, đương nhiên cũng sẽ không dễ dàng buông tha nàng. Nếu đằng nào cũng bị "lên thớt", chi bằng chủ động xung phong gϊếŧ địch, ít nhất, bản thân cũng không rơi vào thế bị động hoàn toàn.
Tích Nguyệt cười nhạt, tất cả yếu ớt trên mặt nàng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự bình thản quen thuộc, giống như mọi chuyện nên là như thế.
"Tất cả giao dịch đều cần phải có sự hài hòa công bằng. Lần này, ta cũng có một điều kiện kèm theo".
"Mời nói" Vô Ưu nhún vai, có chút tò mò nhìn nàng
"Nàng phải tỏ ra hợp tác." Tích Nguyệt đã trở lại ngồi ngay ngắn, ôn hòa tiếp tục. "Không được né tránh ta, phải phối hợp với ta, cũng phải thuận theo tình cảm của mình."
Vô Ưu chớp chớp mắt, nàng đối với chuyện yêu đương hoàn toàn không có chút kiến thức nào, cho nên đối với yêu cầu của công chúa, vẫn là ù ù cạc cạc chỗ hiểu chỗ không.
"Ý công chúa là gì?"
"Ta như thế nào với nàng, nàng cũng phải làm y như thế với ta." Tích Nguyệt mỉm cười, một bộ thuần túy giải quyết việc chung. "Ta có làm gì.....hơi quá phận, nàng cũng không được phản kháng!"
Khôn như em, quê chị xích đầy!
"Cái này...hình như hơi thiếu công bằng thì phải" Vô Ưu uyển chuyển đáp lời.
"Làm sao? phò mã sợ không kiềm chế được tình cảm của mình mà yêu thượng bản cung?" Tích Nguyệt không cho là đúng, sóng mắt như nước, giảo hoạt nhìn nàng khích tướng.
"Như thế nào có thể, ta sợ ngài còn không hết" Vô Ưu lập tức cao giọng thay mình thanh minh.
"Vậy thì..." Tích Nguyệt cười khẽ, hướng nàng hài lòng nói: "Một lời đã định!"
"Một lời đã định!"
'
(1) Tử đằng thụ - Lý Bạch
Bản dịch của Đông A.
'
'
⌈▓͟⌉ꆟ)ꍞ
⌈▓͟⌉ꆟ)ꍞ
⌈▓͟⌉ꆟ)ꍞ
'
'
'
Thật sự mình không có hiểu biết và kiến thức về chuyện tình cảm.
Hai bạn trẻ hiểu lòng nhau rồi, để từ từ phát triển vậy...