Xuân Nhật Yến

Chương 40.3: Chàng quá đẹp, ta không nhịn được

Hắn quay đầu đi, bên tai hơi đỏ lên, ngữ khí có chút hung dữ: "Lại nói hươu nói vượn, ta mang ngươi ném vào trong hồ!"

Gió nhè nhẹ thổi tới, trong Tẩy Nghiên Trì bên cạnh nổi lên gợn sóng, làm bay tới chút hương thơm trên mặt nước. Cô nương xinh xắn hoạt bát đứng phía trước mặt một công tử cao lớn ôm chặt lấy thắt lưng hắn, ngẩng đầu híp mắt cười nhìn hắn. Công tử xoay đầu về một bên, vẻ mặt có chút cáu giận, nhưng lại để nàng ôm tùy ý, cũng không gạt tay nàng ra.

Buổi trưa, lão thái gia truyền lệnh xuống các phòng các viện, Giang Thâm khẽ ngâm nga điệu dân gian đi trên đường, vừa qua Nguyệt môn liền bắt gặp đôi chim én mới cưới này.

Hoài Ngọc nắm tay Giang Huyền Cẩn đi phía trước, tâm tình xem ra không tồi, bước chân cũng nhảy nhảy lên, Giang Huyền Cẩn theo sau, ánh mắt thoạt nhìn có hơi ghét bỏ nàng, nhưng vẫn ngoan ngoãn để nàng dắt đi như một con sói dịu dàng ngoan ngoãn.

Cằm Giang Thâm đều kinh ngạc mà muốn rớt xuống, vừa đảo mắt liền mỉm cười đi tới cản đường: "Tam đệ, đệ muội, trùng hợp quá ha!"

Giương mắt lên nhìn hắn, ghét bỏ trong mắt Giang Huyền Cẩn không giảm mà còn tăng thêm: "Đều phải đi tới Hồng Nguyện Các."

Chuyện gặp phải nhau là nhất định rồi. Trùng hợp cái gì mà trùng hợp!

Bị hắn làm nghẹn họng, Giang Thâm rất đau lòng quay đầu cáo trạng: "Đệ muội xem, đã nhiều ngày nay Tam đệ vẫn luôn không có sắc mặt tốt với ta."

"Không sao." Hoài Ngọc nói: "Chàng ấy cũng không có sắc mặt tốt với muội."

"Vậy cũng không giống nhau." Giang Thâm lắc đầu: "Đệ muội là không biết, lúc trước muội bị thương..."

Giang Huyền Cẩn lạnh lùng nhìn hắn một cái.

Giang Thâm "Ừng ực" nuốt lời nói xuống, chớp mắt vô tội.

Lòng hiếu kì của Lí Hoài Ngọc bị gợi lên: "Lúc trước muội bị thương thì làm sao?"

"Không làm sao cả." Giang Huyền Cẩn kéo nàng đi về phía trước: "Thời gian không còn sớm, đừng để trưởng bối đợi lâu."

"Này, chàng để huynh ấy nói hết đi đã!" Nàng bất mãn phồng miệng: "Ta muốn nghe!"

"Không có gì hay để nghe đâu."

"Giang Giới." Nàng làm nũng.

"Vô dụng." Một tay kéo nàng vào trong Hồng Nguyện Các, Giang Huyền Cẩn quay đầu lại, nhìn Nhị ca nhà mình ở phía xa xa một cái.

Vốn Giang Thâm đang cười xem diễn trò lại bị hắn liếc một cái tê rần sau lưng như vậy, ý cười nháy mắt đã thu lại, sợ run cả người.

Dùng bữa dưới mí mắt của lão thái gia, Giang Huyền Cẩn lo lắng người bên cạnh này sẽ ăn như hổ đói sau đó bị giáo huấn một trận. Nhưng làm hắn bất ngờ là từ lúc bắt đầu nhấc đũa, Hoài Ngọc không nói một câu nào, không những nhai kĩ nuốt chậm, khuôn mặt còn mang theo ý cười, trong khi giơ tay nhấc chân cũng không có chút sai sót.

Trưởng bối trên bàn cũng không nhịn được mà ném ánh mắt tán thưởng qua. Hoài Ngọc mỉm cười gật đầu đáp lại.

Giang Huyền Cẩn nghĩ, lẽ nào người này thật sự đã đi học phép tắc?

Nhưng trong đầu vừa mới nổi lên ý niệm này, dưới bàn đã có một cái chân ngoắc ngoắc vào chân hắn, mũi chân nhẹ nhàng vạch giày của hắn ra, sau đó cuốn vào, luẩn quẩn quanh chân của hắn.

Một ngụm canh súyt chút nữa sặc trong cổ họng, Giang Huyền Cẩn ngạc nhiên nhìn sang bên cạnh.

Lí Hoài Ngọc vẫn mỉm cười như cũ, chỉ là lúc cười với hắn, trong mắt có thêm ba phần gian xảo, động tác trên chân rõ ràng rất lớn mật, cơ thể lại vẫn ngồi đến thẳng tắp như thế.

Ngươi làm gì? Hắn trừng nàng.

Còn có thể làm gì, trêu ghẹo chàng đó! Nàng cười rất đoan trang.

Giang Huyền Cẩn xanh mặt, để bát canh xuống, muốn rút chân người này ra ngoài, nhưng người này lại có bản lĩnh duỗi cả hai cái chân tới, cuốn chặt lấy hắn không buông.

"Tam đệ làm sao vậy?" Giang Sùng ngồi đối diện thấy không đúng lắm, buông đũa xuống hỏi hắn: "Không thoải mái sao? Sao mặt lại đỏ thành như thế?"

Mọi người nghe thấy đều nhìn về phía hắn.

Thân mình Giang Huyền Cẩn cứng đờ, buông đũa trả lời: "Không sao, có hơi nóng."

Nói xong chợt nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng cười.

Gân xanh bên thái dương nhảy lên, hắn nghiến răng cầm đũa tiếp tục dùng bữa, tiếp tục, bình tĩnh, dùng bữa.

Sau bữa trưa từng người đều tự cáo lui, Giang Huyền Cẩn cản Giang Thâm lại.

"Nhị ca đã chuẩn bị tốt tham gia tuyển sĩ năm nay chưa?" Hắn ân cần hỏi.

Giang Thâm vừa nghe lời này liền lùi hai bước về phía sau: "Không phiền Tam đệ nhọc lòng, Nhị ca không có dự định tham gia."

"Vậy sao?" Giang Huyền Cẩn hơi kinh ngạc: "Vậy vì sao sổ con của Bạch Ngự Sử trình lên trên lại có tên của Nhị ca?"

"Cái gì?" Giang Thâm ngạc nhiên: "Không phải chứ? Ta không có trình báo!"

Giang Huyền Cẩn trầm ngâm một lát, nói: "Có thể là ta nhìn nhầm rồi."

"Này này! Tam đệ đừng đi, tên của ta thì đệ nhìn nhầm thế nào được!" Giang Thâm nôn nóng, đi theo cạnh hắn, nói: "Nếu có thật, thì hơn phân nửa là đại ca thêm vào rồi, đệ biết ta không có lòng dạ nào nhập sĩ mà, tranh thủ nghĩ cách giúp ta đi!"

Giang Huyền Cẩn lắc đầu: "Đã đưa bệ hạ xem qua rồi, không có biện pháp khác."

Nếu hắn không được tuyển, sẽ làm mất mặt của Giang gia, sẽ bị lão gia đánh chết. Nếu hắn được tuyển, vậy thì càng tức giận, hắn căn bản không muốn trà trộn vào chốn quan trường! Vẻ mặt Giang Thâm đau khổ, nhất thời cảm thấy bầu trời sụp xuống.

Giang Huyền Cẩn không để ý nhiều đến hắn, để một mình hắn kêu rên phía sau, kéo Hoài Ngọc đi về phía Mặc Cư.

Hoài Ngọc quay đầu nhìn Giang Thâm vài cái, hỏi hắn: "Ngươi phục thù à?"

"Rất rõ ràng sao?"

"Thật sự rất rõ ràng, huynh ấy cũng không phản ứng lại được." Hoài Ngọc thổn thức: "Lòng dạ đâu có rộng rãi như thế?"

Giang Huyền Cẩn cười lạnh, nghiêng đầu nhìn nàng nói: "Ta rất thù dai."

Nàng nghe thấy lời này có hơi chột dạ, nhìn nhìn xung quanh, cười gượng: "Thời tiết không tồi nha, muốn đi dạo hoa viên không?"

Nói xong, trọng tâm bắt đầu rơi xuống, túm lấy người bên cạnh.

Nhưng Giang Huyền Cẩn ngay cả đáp lời cũng lời đáp lại nàng, cảm giác được lực cản, quay đầu cúi người xuống, một tay vác nàng lên.

"A!" Hoài Ngọc thét chói tai: "Chàng chú ý dáng vẻ đó! Dáng vẻ!"

"Dáng vẻ ta rất tốt."

"Nhưng chàng như vậy thì dáng vẻ của ta không tốt!"

"Không sao."

Lí Hoài Ngọc quả thực dở khóc dở cười, giương nanh múa vuốt giãy dụa, lại bị hắn giữ cứng đờ lại. Vừa trở về lầu chính, nàng đã bị hắn ôm trực tiếp vào giường.

"Chơi vui không?" Hắn hỏi.

Đương nhiên Hoài Ngọc biết hắn đang hỏi cái gì, hì hì ngây ngô cười, ngẩng đầu nhìn lên trên đỉnh màn: "Còn có thể."

Cười nhạo một tiếng, hắn duỗi tay nắm lấy mắt cá chân của nàng.

"Oa a a!" Dừng tay! Đừng nắm đừng nắm!" Hoài Ngọc bị động tác này của hắn dọa quá sức, vội vàng vừa thở dài vừa chắp tay: "Chân ta bị thương mới khỏi chưa được bao lâu, bây giờ còn có sẹo nữa!"

Lúc đó vì dùng khổ nhục kế, nàng xê tảng đá đập vào chân một cái, kết quả da trên mắt cá chân bị chà xát mất vài miếng, kết vảy rồi chạm vào vẫn đau.

"Mới khỏi chưa bao lâu?" Mặt Giang Huyền Cẩn không chút thay đổi nói: "Vừa rồi lại rất linh hoạt đấy."

Hoài Ngọc mếu máo: "Ai gạt chàng chuyện này chứ? Rõ ràng buổi sáng còn nói phải thẳng thắn đối đãi, vừa chớp mắt đã không giữ lời hứa rồi."

Nhắc đến chuyện này, Giang Huyền Cẩn hơi buồn bực: "Miệng hắn có thể có lời hay gì chứ?"

"Vậy chàng nói." Hoài Ngọc cười, chớp mắt nhìn hắn: "Lúc ta bị thương chàng làm cái gì?"

Giang Huyền Cẩn ngậm miệng không lên tiếng, ánh mắt bay lơ lửng.

Đôi mắt hắn ngày thường vốn đã rất đẹp, lúc trầm ngâm nhìn người sẽ không giận mà uy, nhưng hoảng hốt như bây giờ lại lộ ra chút vẻ con nít ướŧ áŧ, vừa vô tội vừa chột dạ.

Sắc đẹp ở trước mặt, Hoài Ngọc nuốt một ngụm nước miếng, xoay người đè ngược hắn xuống chăn, nằm lên ngực hắn cúi đầu chống lên chóp mũi của hắn.

"Nói hay không?" Nàng cười lưu manh: "Không nói ta sẽ hôn chàng."

Hô hấp ấm áp đan cùng một chỗ, Giang Huyền Cẩn giật mình, có hơi phát cáu: "Rõ ràng nên so đo là ta, vì sao lại là ngươi tới hỏi ta?"

Cúi đầu mổ hắn một cái, nàng nhếch miệng cười: "Ai bảo da mặt chàng không dày bằng ta?"

"..." Thứ lí lẽ hợp tình hợp lí này, da mặt đích thực là phải đủ dày.

Giang Huyền Cẩn muốn nhấc nàng lên, nhưng người phía trên đã sớm đoán được, lập tức duỗi tay nắm chặt hai tay hắn, chân vắt ngang ngồi trên hông hắn, cúi đầu lại mổ hắn cái nữa: "Ngươi dám phản kháng ta sẽ còn hôn ngươi!"

"Ta không phản kháng." Hắn có hơi giận: "Vì sao ngươi cũng hôn ta?"

"Ngại quá." Cúi đầu lại mổ hắn cái nữa, Hoài Ngọc cười đến ánh mắt sóng sánh: "Chàng rất đẹp, ta không nhịn được."

"..."

Kiểu hôn chuồn chuồn lướt nước, từng cái từng cái rơi trên mặt hắn, trên chóp mũi, trên trán, người bên trên hình như nghiện rồi, hôn qua hôn lại hắn vài vòng, lại ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trong mắt tràn đầy tình ý. Tay vuốt ve lòng bàn tay hắn, cúi đầu phủ lên môi hắn.

Giang Huyền Cẩn không phải người nặng ham muốn, thậm chí có thể nói, nhiều năm thanh tâm quả dục như vậy, đều sắp ném hồng trần đi mất rồi. Nhưng lúc này bị nàng đè xuống trêu đùa như vậy, ánh mắt hắn hơi mờ mịt, yết hầu cũng không nén được mà chuyển động lên xuống. Trong nháy mắt nàng hôn xuống, hắn ngẩng đầu, mở miệng nghênh đón tới.

Môi răng cùng hợp lại, vừa đứng đắn phút chốc đã bá đạo, đưa tay xoa nhẹ sau gáy của nàng, đưa dần xuống phía dưới mà bóp một cái.

Hoài Ngọc mở to mắt, kêu rên một tiếng muốn đẩy ngực người này, nhưng sức lực kém xa, giãy dụa hai cái lại bị người đè xuống. Tiếp đó trời đất xoay tròn, người trước mặt khom người chống trên giường, đem nàng ngăn ở vách tường trong cùng, tham lam mà hôn nàng.

Không còn bình tĩnh cứng ngắc như vừa nãy, hô hấp của hắn nóng rực, động tác cũng có chút vội vàng. Vừa hôn vừa duỗi tay vân vê vòng eo tinh tế của nàng, xương ngón tay nổi lên, khớp tay cũng trở nên trắng bạch. Một luồng khí nóng từ yết hầu lan tràn đến ngực, cơ thể đã phát run khe khẽ.

"Giang Giới?" Hoài Ngọc bị hắn hôn đến không thở nổi, không dễ dàng gì mới đẩy được môi của hắn ra, giọng nói cũng khàn khàn mang theo âm mũi.

Giang Huyền Cẩn dừng động tác một chút, nhẹ nhàng thở gấp vài hơi, tiếp theo hôn xuống càng sâu.

Hoài Ngọc dịu dàng mà đòi lấy hắn, đầu óc bị hắn hôn đến choáng váng mơ hồ, muốn nói cái gì nháy mắt đã quên rồi, chỉ mơ mơ màng màng nghĩ, nhìn mặt người này cứng rắn như thế, sao môi lại mềm được như vậy....

Trong phòng có hơi nóng, ý thức của nàng cũng có chút hoảng hốt, trong mơ hồ dường như nghe thấy phía cửa vang lên âm thanh.

"Cộc cộc cộc..."

Cánh cửa vang lên thật!

Giãy dụa đẩy người phía trên ra, Hoài Ngọc thở gấp nói: "Có người!"

Không kiên nhẫn bắt lấy tay của nàng, Giang Huyền Cẩn khẽ rên: "Đừng quản."

Cái gì mà "Đừng quản" chứ? Hoài Ngọc dở khóc dở cười, tránh nụ hôn của hắn, nói: "Cửa không khóa!"

Giương mắt nhìn nàng, trong mắt hắn tràn đầy vẻ không vui.

Nàng vội vàng dịu dàng dỗ dành: "Đi xem có chuyện gì trước có được không?"

Giang tiểu công chúa hừ lạnh, buông nàng ra bước xuống giường, cực kì nóng nảy một tay kéo cửa ra.

Thừa Hư gọi một lát cũng không thấy ai đáp lại, đang muốn duỗi tay đẩy cửa vào thì thấy cửa "Xoát" một tiếng bị đẩy ra, mang theo một luồng gió.

Chủ tử của hắn đứng ở cửa, ánh mắt nhìn hắn xen lẫn băng lạnh mùa đông.

"Chủ..... Chủ tử." Chân Thừa Hư bị dọa mềm nhũn: "Gấp..... Việc gấp!"

"Nói."

"Từ Tiên Từ tướng quân một canh giờ trước bị lục soát được hai nươi vạn lượng kim ngân ở trong nhà, trước mắt đã bị Đình Úy đích thân áp giải vào đại lao rồi!"

"Cái gì?" Hai người trong phòng cùng đồng thanh kêu lên.

Giang Huyền Cẩn sửng sốt, quay đầu nhìn lại thấy y phục Hoài Ngọc không chỉnh tề đã nhảy xuống giường, vội vàng chạy về phía hắn.

"Bang!" Đột nhiên cửa bị đóng mạnh, lại một trận gió thổi tới, thổi đến Thừa Hư có chút mờ mịt.

Giang Huyền Cẩn đi vài bước tới cản nàng, nhíu mày hỏi: "Ngươi làm gì?"

"Từ Tiên đó!" Lí Hoài Ngọc cầm lấy tay áo hắn vội vàng nói: "Lúc này xảy ra chuyện, nhất định là có người muốn hại hắn!"

Nói ra miệng, đột nhiên nhớ tới thân phận hiện tại của bản thân, lại vội vàng bổ sung một câu: "Hắn là đại ca của Lục Cảnh Hành, hôm qua không phải còn đến đỡ trận giúp ta sao?"

Giang Huyền Cẩn tức giận nói: "Sự thật như thế nào ngươi vẫn không rõ, sao có thể kết luận nhanh như vậy?"