Giang Huyền Cẩn vừa rời khỏi Vọng Thư viện nét mặt đã trầm xuống: "Xảy ra chuyện gì?"
Linh Tú đi bên cạnh họ nhỏ giọng nói: "Chủ tử thấy ngài giấu cô nương ở sau viện, bị chọc tức rồi, nhất định phải mời ngài trở về nói chuyện."
Cô nương? Giang Huyền Cẩn rất ngỡ ngàng, từ khi nào trong viện của hắn lại giấu cô nương?
Nhớ tới cả Mặc Cư chỉ có một cô nương duy nhất, hắn biến sắc, thấp giọng khiển trách: "Hồ nháo!" Sau đó tăng tốc bước chân vội quay về.
Chỗ Tẩy Nghiên Trì hắn đã nói không được để ai bước vào, nàng có thể tìm ra Thanh Ti thì nhất định là xông vào rồi! Nhiều người như vậy cũng không biết làm gì, như vậy mà không ngăn nàng lại!
Trong lòng nổi giận, Giang Huyền Cẩn bước đi nổi giận đùng đùng, hận không thể lập tức túm lấy nàng giáo huấn một trận.
Nhưng vừa bước vào Tẩy Nghiên Trì, nghe thấy tiếng khóc òa sướt mướt đó, hắn chợt cứng lại.
Lí Hoài Ngọc ngồi yên ở bậc cửa phòng trúc, ngẩng đầu mở miệng, nước mắt rớt xuống từng chuỗi từng chuỗi một, đôi mắt sưng đỏ, tiếng khóc cũng có hơi khàn.
"Ngươi......." Hắn bước tới, nhíu mày kéo nàng lên: "Làm sao vậy?"
Hoài Ngọc nhìn xuống đất khóc, ném tay hắn ra, ủy khuất đến lập tức nức nở.
Giang Huyền Cẩn lạnh lùng trừng mắt nhìn về phía ám vệ bên cạnh.
Ám vệ vội vàng chắp tay: "Thuộc hạ đã ngăn cản rồi, phu nhân cứ nhất quyết phải đi vào."
"Ai chọc vào nàng?" Hắn trầm giọng hỏi.
Vậy mà lại không trách tội nàng xông vào Tẩy Nghiên Trì sao? Ám vệ không nói nên lời, lập tức cúi đầu càng thấp: "Thuộc hạ..... Thuộc hạ không biết, phu nhân từ lúc mở cửa ra đã khóc suốt."
Khóc lâu như vậy? Lông mày Giang Huyền Cẩn nhíu chặt, đưa tay nắm lấy bờ vai của nàng khiển trách: "Cũng không sợ khóc ngất chết sao?"
"Ngất chết được đã ngất chết rồi!" Hoài Ngọc nước mũi chảy ròng ròng, trừng mắt nhìn hắn: "Chàng gạt ta kim ốc tàng kiều, khẳng định là không thích ta!"
Ghét bỏ mà nhìn khuôn mặt của nàng, hắn cầm cái khăn bịt lên mũi của nàng: "Dùng sức."
Hoài Ngọc rất phối hợp xì nước mũi một trận, nước mắt lưng tròng trừng mắt nhìn hắn.
Giang Huyền Cẩn thấy có hơi buồn cười, nắm lấy bả vai xoay người nàng lại, chỉ vào Thanh Ti cả người đầy xiềng xích bên trong, nói: "Ngươi cảm thấy có ai kim ốc tàng kiều mà tàng thành như vậy không?"
"Sao lại không như vậy?" Nàng thút tha thút thít: "Nói không chừng là người ta không chịu đi theo chàng, sau đó bị chàng cầm tù ở chỗ này không cho đi!"
Giang Huyền Cẩn thở dài: "Trong đầu nữ nhân rốt cuộc nghĩ cái gì vậy?"
"Còn có thể nghĩ cái gì?" Hoài Ngọc nói một cách hợp tình hợp lí: "Nghĩ đến người mình thích đó!"
Hơi nghẹn họng, Giang Huyền Cẩn mím môi, ném chiếc khăn tay bẩn kia đi, đổi sang một chiếc mới dán lên mặt nàng: "Đừng nói hươu nói vượn, người bên trong rất hữu dụng đối với ta, chỉ là hữu dụng mà thôi, không có cái khác."
Hoài Ngọc đem lau mặt, nói thầm: "Có tác dụng gì chứ? Nàng ta có, ta không có sao?"
"Ngươi đúng thật là không có." Giang Huyền Cẩn lắc đầu: "Dù sao nàng ta cũng rất hiểu rõ về Đan Dương trưởng công chúa, ngươi ngay cả dáng vẻ của người ta còn không biết."
Lí Hoài Ngọc dừng một chút, cúi đầu nhìn thoáng qua bản thân, rất muốn nói lão ca à, phu nhân của ngươi mới là người hiểu rõ nhất Đan Dương trưởng công chúa. Thanh Ti trước mặt nàng bây giờ cũng chỉ có thể xem như hiểu được một nửa thôi!
Nhưng nàng không thể nói như vậy, còn phải cố ra vẻ kinh ngạc mà nói: "Đan Dương trưởng công chúa?"
Giang Huyền Cẩn do dự một lát, nói với người phía sau: "Đều lui xuống đi."
"Vâng."
Đợi người đều lui hết đi, hắn mới liếc nàng hỏi: "Muốn biết?"
Hoài Ngọc ra sức gật đầu.
Suy nghĩ một lát, Giang Huyền Cẩn kéo nàng vào trong phòng trúc.
Từ khi hắn xuất hiện, ánh mắt Thanh Ti bắt đầu trở nên ác liệt, lúc này thấy hắn bước vào trong, lại càng động xiềng xích, giống như muốn bổ nhào tới.
Hoài Ngọc theo bản năng túm lấy xiêm y của hắn, để hắn lui ra sau một chút.
Giang Huyền Cẩn lườm nàng một cái, hơi cong môi, sau đó nói: "Đây là tỳ nữ bên cạnh Đan Dương trưởng công chúa, nàng ta biết tất cả bí mật về Đan Dương, nhưng không chịu nói ra, ta chỉ có thể để nàng ta lại nơi này."
Vẻ mặt Hoài Ngọc kinh ngạc: "Người ta trung thành với chủ tử không chịu tiết lộ bí mật, chàng liền nhốt người ta lại sao?"
"Không phải ta muốn nhốt." Giang Huyền Cẩn thở dài: "Mà là ta thả nàng ta đi, nàng ta vẫn chưa từ bỏ ý định muốn tới lấy mạng ta như cũ, vì sao ta phải thả?"
Hoài Ngọc nghiến răng trừng mắt nhìn Thanh Ti một cái.
Bảo châu chấu đá xe cái gì, bảo kiến càng rung cây cái gì! Cứ êm đẹp cao chạy xa bay không được sao? Thế nào cũng phải quay về tìm chết sao?"
Thanh Ti bị nàng trừng mắt một cái có chút không hiểu tại sao, hơi nhíu mày lại nhìn nàng.
Hoài Ngọc hỏi tiếp: "Vậy chàng nhốt nàng ta ở chỗ này, nàng vẫn không chịu nói, chàng tính nhốt đến chết à?"
"Dù sao vẫn tốt hơn thả nàng ta ra lại rơi vào trong tay người khác." Giang Huyền Cẩn lắc đầu: "Nàng ta chết chỉ mất một cái mạng, thả ra ngoài rơi vào tay kẻ khác, không chừng sẽ liên lụy tới bao nhiêu người nữa."
Lí Hoài Ngọc hơi chấn động.
Hắn nghĩ như vậy thật sao? Còn tưởng rằng hắn cố chấp giam giữ Thanh Ti như vậy chính là muốn cạy lời từ miệng Thanh Ti, kết quả thứ mà người này suy nghĩ còn rất nhiều.
Thả Thanh Ti ra sẽ liên lụy tới ai? Rất rõ ràng, "Tam đại dư nghiệt" một người cũng không chạy thoát. Trước mắt sở dĩ đám Từ Tiên còn bình an vô sự ở trong triều, chính là vì không có chứng cứ trực tiếp gì chứng minh bọn họ từng làm việc thay trưởng công chúa.
Lần trước Lệ Thừa Hành đến đòi Thanh Ti, chính là muốn lợi dụng khẩu cung của Thanh Ti, ra chủ ý muốn hất hết đám người Từ Tiên xuống nước. Lúc đó Giang Huyền Cẩn không đưa, nàng còn tưởng rằng hắn có âm mưu khác, không ngờ rằng hắn thật sự tiếc nhân tài, không so đo phe cánh lập trường cũng muốn che chở mấy người rường cột nước nhà.
Lẽ nào lúc đó hắn thật sự chỉ bị người khác lợi dụng mới đưa cho nàng rượu độc sao?
Hoài Ngọc hơi mờ mịt.
"Ngươi còn muốn biết cái gì, cứ hỏi đi." Giang Huyền Cẩn thản nhiên nói: "Trở thành phu thê, ta sẽ không giấu diếm ngươi."
Hào phóng như vậy sao? Lí Hoài Ngọc có hơi không dám tin, cầm lấy cánh tay của hắn trợn tròn mắt: "Chàng không sợ ta tiết lộ ra ngoài sao?"
"Tiết lộ ra ngoài đối với ngươi có lợi ích gì?" Hắn lạnh lùng nói: "Từ khoảnh khắc bái đường với ta, tính mạng của ngươi đã buộc trên người ta rồi, nếu ta không xong, ngươi cũng sẽ không có những ngày tháng tốt đẹp."
Dường như cũng phải, nếu nàng thật sự là Bạch Châu Cơ, lời này không có một chút khuyết điểm nào.
Đáng tiếc nàng lại không phải.
Nhếch miệng mỉm cười, Hoài Ngọc cảm động ôm lấy cánh tay của hắn cọ cọ: "Ta nhất định sẽ không bán đứng chàng đâu!"
Đánh mắt liếc nàng, hắn nói: "Vì một phạm nhân mà khóc lâu như vậy, có mệt không?"
"Không mệt!" Đôi mắt khóc lóc đã sáng lên, tràn đầy ánh sáng nhìn hắn: "Đổi lại chàng có thể thẳng thắn đối đãi với ta, ta khóc bất tỉnh thật cũng không sao!"
Nói xong, kiễng chân lên hôn một cái trên cằm hắn.
Giang Huyền Cẩn dừng lại, liếc một cái sang bên cạnh liền đen mặt lại, nghiến răng nghiến lợi lôi nàng ra, nói: "Ngươi coi nơi này không có ai sao?"
Thanh Ti ở bên góc tường kinh ngạc nhìn bọn họ, ánh mắt kia giống hệt như thấy quỷ.
Hoài Ngọc thỏa mãn không để ý mà xua tay: "Dù sao nàng ấy cũng không nói gì, sợ gì chứ?"
"..."
Không có cách nào giao lưu với loại người mặt dày này, Giang Huyền Cẩn vung tay, quay đầu muốn đi ra ngoài.
"Này!" Hoài Ngọc gọi hắn lại, hỏi: "Ta cảm thấy cô nương này rất thú vị, bây giờ đang buồn chán, có thể để ta ở đây tâm sự chuyện phiếm cùng nàng không?"
Chuyện phiếm? Giang Huyền Cẩn tức giận nói: "Nếu ngươi có thể khiến nàng ta mở miệng nói hơn một câu, hoa rơi sông chảy đều sẽ đảo ngược nửa tháng!"
"Thật không?" Hoài Ngọc không phục: "Vậy ta càng phải khiến nàng mở miệng!"
Quay đầu nhìn nàng một cái, Giang Huyền Cẩn nói: "Đừng vượt quá đường kẻ dưới chân ngươi, ngoài ra thì tùy ngươi."
Tuy ngữ khí này không tốt lắm, nhưng lời nói đã là dung túng cho nàng lên trời rồi. Hoài Ngọc vui mừng ra mặt, ánh sáng trong mắt xoay tròn lưu chuyển.
Thấy nàng cuối cùng cũng vui vẻ, Giang Huyền Cẩn mím môi, cũng quên mất bản thân vừa nãy còn muốn giáo huấn nàng, chỉ gọi người tới thấp giọng căn dặn: "Lấy cho nàng một cái ghế tới."
Ám vệ run rẩy trong gió: "Chủ tử, đây... Không có việc gì sao?"
Không phải nói chỗ này không ai có thể vào được sao? Bây giờ tốt rồi, chẳng những cho vào, còn muốn lấy ghế tới để nàng nói chuyện phiếm?
Mặt Giang Huyền Cẩn không chút thay đổi hỏi: "Có việc gì sao?"
Ám vệ chắp tay, cũng không nhiều lời, nhanh nhẹn chuyển ghế tới, đặt vào trong phòng rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
Hoài Ngọc ngồi xuống, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm Thanh Ti. Giang Huyền Cẩn tưởng nàng sẽ nói cái gì, kết quả nàng mở miệng chính là câu: "Cô nương, đã bao lâu rồi ngươi không tắm rửa?"
"..." Thanh Ti nhíu mày nhìn nàng một cái, không lên tiếng.
Hoài Ngọc thở dài: "Ngươi nói ngươi việc gì phải khổ như thế? Ngoan ngoãn nghe lời đem hết chuyện người ta muốn nghe nói cho người ta, không phải sẽ có thể tắm rửa ăn cơm thoải mái ngủ trên giường rồi sao? Bị trói như vậy, vết thương có đau không?"
"Lúc trước ta cũng bị thương, y nữ nói miệng vết thương bị dính nhiều bụi đất sẽ dễ bị sốt cao, càng sốt cao càng không ngừng được, người rất dễ chết. Ngươi nhìn ngươi xem, tuổi tác đang rất tốt, vì sao lại nghĩ không thông chứ?"
"Quân Thượng là một người tốt, chàng ấy cũng không phải thật sự muốn hại chủ tử nhà ngươi. Ngươi hung dữ nhìn chằm chằm hắn như vậy làm cái gì? Nhìn chằm chằm lâu như vậy không cảm thấy tướng mạo chàng rất động lòng người sao?"
"Ngươi lại nói bậy bạ cái gì đó!" Người sau lưng trách nàng một tiếng.
Làm bộ như không nghe thấy, ánh mắt Hoài Ngọc nhìn xoáy vào Thanh Ti, nói một câu: "Nếu có thể yên lành sống tiếp, vì sao lại nhất định muốn chết?"
Xiềng xích bên góc tường hơi động, Thanh Ti ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía nàng.
Lí Hoài Ngọc mỉm cười với nàng, cười đến rất dịu dàng.
Tuy Thanh Ti cuối cùng vẫn không mở miệng nói chuyện, nhưng khi rời khỏi Tẩy Nghiên Trì, Giang Huyền Cẩn rất bất ngờ: "Sao ngươi nói nhiều như vậy?"
Một người nói cả nửa ngày, vậy mà có thể không cần nghỉ ngơi!
Miệng lưỡi Hoài Ngọc khô khốc nói: "Còn không phải đều vì chàng sao?"
"Sao?" Có quan hệ gì tới hắn?
"Chàng nói nàng ta hữu dụng đối với chàng, ta sẽ giúp chàng khuyên giải, nói không chừng cô nương kia ăn mềm không ăn cứng(*), bị ta thuyết phục, bằng lòng giúp chàng thì sao?" Nàng nghiêm trang nói: "Ngày mai ta còn đến nói tiếp."
(*) Ăn mềm không ăn cứng: Có thể thương lượng, đừng đe dọa nhau mà không xong việc.
"Cần gì phải làm khổ(1) mình?" Hắn lắc đầu.
Đột nhiên Lí Hoài Ngọc dừng bước chân, nghéo nghéo tay về phía hắn: "Ta nói cho chàng một bí mật."
Nghi hoặc nhìn nàng một cái, Giang Huyền Cẩn cúi đầu xuống.
Trong mắt hiện lên một tia cười gian đắc ý, Hoài Ngọc duỗi tay nhanh chóng ôm lấy cổ hắn, há miệng liền ngậm lấy cánh môi hắn, hơi dùng sức mυ'ŧ "Chụt" một tiếng lại buông ra.
"Chàng vô cùng ngọt, ta chẳng thấy đắng(2) chút nào." Nàng cười.
(1), (2) Giải thích một chút, chữ "Khổ" (苦 ) này, nghĩa của nó bao gồm: Đau khổ, khổ thân, hết sức, đắng... Hoài Ngọc đang cố tình dỗ ngọt Giang Huyền Cẩn nên mới chơi chữ như vậy. Còn lí do giải thích kĩ là vì đoạn sau của bộ truyện có nhắc lại đoạn này, tình huống rất khác... Các bạn đọc hết bộ để tìm ra đoạn ấy nhé
Trán đỡ trán, trên môi có một loại tê dại nói không nên lời, Giang Huyền Cẩn giật mình ngẩn ra một hồi, đợi nghe rõ lúc sau nàng nói gì, yết hầu khẽ động, có chút bực bội lại có chút xấu hổ. Hắn há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại nghẹn ở trong cổ họng mãi không nói ra được.
Hoài Ngọc nhìn thấy dáng vẻ này của hắn liền vui vẻ, ôm lấy thắt lưng hắn dỗ dành: "Đừng ngượng ngùng, đừng nóng giận, đừng vội mắng ta, ta nói thật đó! Nếu có thể, ta muốn hái sao sáng ánh trăng trên trời xuống nhét hết vào lòng chàng!"