Giang Thâm và Thừa Hư đợi một lúc lâu ở bên ngoài vẫn chưa thấy người đổi y phục ra ngoài, còn tưởng rằng hắn không hài lòng về hỉ phục. Đang định đi vào trong xem đã thấy Giang Huyền Cẩn bước ra.
Người này mới vừa rồi hơi thở còn u ám, bây giờ không biết bị làm sao, không những mặt mày giãn ra, còn rất ôn hòa quay đầu lại phía sau gật đầu với Diệp chưởng quầy một cái.
Giang Thâm khó hiểu mà đáng giá hắn từ trên xuống dưới: "Sao đệ vẫn mặc như vậy?"
Phủ áo bào xanh hổ phách trên người, Giang Huyền Cẩn nói: "Hỉ phục ta đã thử rồi, rất vừa người, không cần sửa lại."
Giang Thâm trợn mắt: "Đệ thử ở bên trong rồi? Sao không mặc ra cho Nhị ca nhìn thử?"
Liếc hắn một cái, Giang Huyền Cẩn nói: "Phiền phức."
Giang Thâm hơi bực nha! Hắn tốt xấu gì cũng là Nhị ca của Giang Huyền Cẩn, Nhị ca thân sinh! Cho dù bị bị hắn đối đãi bằng ánh mắt lạnh lùng cũng thôi đi, ngay cả hỉ phục cũng không mặc cho nhị ca hắn xem là sao?
"chủ tử, đây là cái gì?" Nhìn vẻ mặt đau khổ của Diệp chưởng quầy chuyển mười mấy hộp gấm nặng trĩu ra, Thừa Hư hơi mờ mịt.
"Hỉ phục?" Giang Thâm quay đầu lại nhìn, có chút nghi hoặc: "Sao nhiều như vậy?"
Hỉ phục của nam tử bình thường, bốn hòm trang phục cũng là đủ rồi, sao nhiều thế này, mười mấy lận! Xếp chồng lên tay Thừa Hư, chắn hết cả đầu hắn.
"Không có gì." Giang Huyền Cẩn vân đạm phong khinh đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Ta còn có việc, Nhị ca tự tìm xe trở về đi."
Giang Thâm trợn mắt há miệng nhìn hắn rời đi, tức đến dựa vào quầy hàng cười: "Ta đây đã trêu ai chọc ai, sao lại có một đệ đệ mang thù như vậy?"
Diệp chưởng quầy phía sau cũng run rẩy nói: "Ta mới trêu ai chọc ai......"
Thừa Hư chuyển hộp gấm lên xe ngựa xong, căn dặn xe phu: "Về bên ngoài cửa cung."
Xe phu gật đầu đang muốn đáp lời, lại nghe người trong xe rầu rĩ nói: "Đi một chuyến tới Bạch phủ trước."
Hả? Thừa Hư khó hiểu: "Không phải người vội tiến cung làm việc sao?"
Giang Huyền Cẩn trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói: "Cũng không quá gấp."
Thừa Hư: ".............."
Nếu không quá gấp, rốt cuộc vì sao lại dọa Nhị công tử thành như vậy?
Dở khóc dở cười, hắn ngồi trên càng xe phân phó xe phu: "Nghe chủ tử, đi Bạch phủ."
"Vâng."
Xe ngựa đi xóc nảy, mấy hộp gấm trên xe lắc qua lắc lại, Giang Huyền Cẩn lạnh mắt nhìn, đột nhiên có hơi ảo não.
Sao lại nghĩ tới mua đồ cho người ta chứ? Còn là loại đồ này nữa! Cứ đưa qua như thế, có vẻ quá ân cần hay không?
Nhưng mà, mẹ của Bạch Châu Cơ mất sớm, chân tay nàng lại vụng về, đồ nàng chuẩn bị nhất định cũng không đẹp, đến lúc đó hắn mất mặt, không bằng bây giờ đi cứu vãn một chút.
Nhưng.......... Nếu nàng không thích thì làm sao?
Khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng, tâm tư cất giấu phía dưới lại bốn bề sóng dậy, chốc lát vui vẻ, chốc lát lại hối hận, chốc lát lại hơi tức giận, suốt chặng đường đều không thể bình ổn.
Vì thế, lúc Lí Hoài Ngọc hoạt động tay chân ở trong sân, bỗng nhìn thấy một bóng dáng thấp thoáng ở cửa viện.
"Người nào?" Nàng quát lớn theo bản năng.
Không ai đáp lời nàng.
Nghi hoặc nhìn chằm chằm cánh cửa một hồi, Hoài Ngọc nghĩ, cũng có thể là một gia nô vừa đi qua! Vì thế không nhìn nữa, tiếp tục hoạt động tay chân.
Nhưng một lúc sau, bóng dáng kia lại thấp thoáng ở trước cổng.
Nhíu mày đề phòng, Hoài Ngọc chống nạnh: "Trộm cắp phương nào?"
Vẫn không ai đáp lời nàng.
Vừa chuyển tròng mắt, Hoài Ngọc bình tĩnh tiếp tục duỗi thân vung tay, vừa duỗi vừa dịch dịch về phía cửa viện.
Lúc bóng dáng kia lướt qua lần thứ ba, nàng phản ứng cực nhanh, bổ nhào đến tóm lấy người, quát lớn: "Kẻ cắp chốn nào!"
Vẻ mặt Giang Huyền Cẩn lạnh lùng buông mắt nhìn nàng.
Chống lại ánh mắt của hắn, Lí Hoài Ngọc ngẩn người, bàn tay cầm vạt áo của hắn lập tức buông ra, vuốt vuốt nếp nhăn trên áo giúp hắn, cười nói: "Sao lại là ngươi?"
Hừ nhẹ một tiếng xem như đáp lời nàng, Giang Huyền Cẩn quay đầu nhìn về phía sau.
Hoài Ngọc khó hiểu nhìn theo hắn, chỉ thấy một người ôm một chồng hộp gấm rất cao, run run đứng ở đó.
"Ơ? Đây là Thừa Hư sao?" Tò mò lách qua phía sau chồng hộp gấm, Hoài Ngọc cười ha ha: "Chủ tử nhà ngươi cũng quá nhẫn tâm rồi, sao lại để một mình ngươi ôm một đống nhiều đồ như vậy?"
Khuôn mặt Thừa Hư đỡ lấy hộp gấm, cắn răng nói: "Không nhẫn tâm, thuộc hạ ôm đi được."
Ôm đi được về cũng ôm được nha, nhưng vì sao phải để hắn đứng ở đây lâu như vậy? Đã tới chỗ muốn tới rồi, rốt cuộc chủ tử vì cái gì mà thấp thoáng lâu như vậy không chịu vào!
Trong lòng gào thét không thôi, trên mặt Thừa Hư vẫn gian nan trưng ra một nụ cười.
Thấy hắn đáng thương, Hoài Ngọc vội kéo Giang Huyền Cẩn vào trong viện, vừa đi vừa cười hỏi hắn: "Mấy ngày không gặp, có nhớ ta không?"
Giang Huyền Cẩn thản nhiên lắc đầu: "Không nhớ."
Hoài Ngọc trừng mắt: "Vậy hôm nay ngươi đến đây làm gì?"
"Đi ngang qua."
".............."
Buông tay hắn ra, Hoài Ngọc tức giận chống nạnh: "Đường này ta mở, cây này ta trồng. Nếu từ giờ muốn qua đây, để tiền lại mua đường!"
Bàn tay vυ't lên không trung không buông xuống, Giang Huyền Cẩn tự mình thu tay về. Liếc nàng một cái, hắn đưa tay lấy tới một hộp gấm nhét vào trong lòng nàng.
"Cái gì vậy?"
Giang Huyền Cẩn nghiêm túc nói: "Tiền mua đường."
Kì quái liếc hắn một cái, Hoài Ngọc mở hộp ra, mới nhìn đã sững sờ tại chỗ.
Chồng tơ lụa đỏ thẫm, mẫu đơn Dao Trì xuân sớm thêu vàng được xếp ở trên đầu, hoa lệ cao quý, sinh động như thật.
Đây là......... Giá y?
Ngạc nhiên đưa tay sờ một cái, nàng ngẩng đầu nhìn Giang Huyền Cẩn.
Người trước mặt quay đầu nhìn chỗ khác, dưới cằm hơi xiết lại, tuy không có biểu tình gì, nhưng giống như có hơi căng thẳng.
"Hôm nay Nhị ca đi thử hỉ phục với ta." Hắn nói: "Lúc thử nhìn thấy thứ này, Nhị ca nói rất hợp với ngươi, ta thuận tiện mang tới cho ngươi xem."
Dừng lại một chút, lại nói: "Nếu ngươi không muốn thì đưa cho Linh Tú, về sau nàng xuất giá thì dùng đến."
Có chút dở khóc dở cười, Hoài Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn: "Nếu Linh Tú không cần thì làm sao?"
"Vậy ngươi ném đi." Trong lòng trầm xuống, sắc mặt cũng tối sầm lại, Giang Huyền Cẩn phất tay áo, xoay người định rời đi.
Nhưng chân còn chưa bước, tay đã bị người tóm được.
Một tay ôm hộp giá y, một tay dùng sức chế trụ hắn, Lí Hoài Ngọc nhếch miệng, ý cười trên mặt càng ngày càng lớn: "Người như ngươi, tặng đồ cũng không nói chuyện đàng hoàng được sao?"
".........."
Cơ thể cứng đờ, hắn chậm rãi quay đầu lại, nhíu mày nhìn nàng.
"Muốn ta dạy ngươi không?"
Hoài Ngọc chớp mắt, sau đó lập tức học theo dáng vẻ của hắn, lớn tiếng nói: "Hôm nay Nhị ca để ta đi thử hỉ phục, lúc thử nhìn thấy giá y này liền nhớ tới ngươi, cảm thấy ngươi mặc chắc chắn sẽ rất đẹp, cho nên ta mua đến tặng ngươi. Ngươi có thích không?"
Nói xong ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt như có hoa nở một hồ nước xuân, khôi phục lại giọng nói ban đầu, thấp giọng nói: "Ta thích lắm."
Thích lắm!
Trong ngực như đυ.ng phải thứ gì đó, Giang Huyền Cẩn ngơ ngác nhìn nàng, bàn tay bị nàng cầm lắc lắc nhẹ. Vừa nãy còn cứng đờ người mà ngơ ngác đã thả lỏng ra.
Người này đúng thật là nói hươu nói vượn, hắn nghĩ, nhưng dáng vẻ nàng cười lên coi như cũng đẹp, sánh bằng đóa hoa mẫu đơn kia.
Bắc Ngụy rất nhiều người thích mẫu đơn, lúc trước hắn không cho là đúng, cảm thấy quá theo đuổi phú quý. Nhưng bây giờ nhìn lại.......... Thực ra hoa này cũng không tệ lắm.
"Muốn ta mặc cho ngươi xem không?" Hoài Ngọc cười hì hì nói.
Giang Huyền Cẩn hoàn hồn, buông tay nàng ra, nói: "Đã nói là đi ngang qua, ta còn phải tiến cung một chuyến."
"Aya........" Hoài Ngọc hơi chán nản, có điều chớp mắt lại cười trở lại, nháy mắt với hắn nói: "Vậy, đêm động phòng hoa chúc nhìn."
"............."
Không biết xấu hổ!
Hừ nhẹ một tiếng, Giang Huyền Cẩn nhanh chóng rời đi, bước chân rất nhanh, giống như có chó đuổi đằng sau. Hoài Ngoc nhìn thấy rất vui, vội vàng gọi Linh Tú đến, giúp dọn những hộp gấm vào trong phòng.
"Ngươi đã nghe qua một câu chưa?"
Lúc Hoài Ngọc đang khí thế ngất trời dọn đồ, có người mở miệng hỏi nàng một câu.
Vừa nghe thấy thanh âm này, nàng cũng không quay đầu lại, nói: "Lục chưởng quầy, có chuyện thì nói một lần cho xong đi."
Lục Cảnh Hành phe phẩy chiếc quạt ngồi trên cửa sổ phòng nàng, đưa mắt nhìn nàng, cười như không cười nói: "Ta muốn nói hết, nhưng ngươi cũng phải tĩnh tâm xuống nghe thì mới được."
Linh Tú trợn mắt há miệng nhìn hắn, nhìn bên ngoài cửa sổ: "Ngài đến đây từ lúc nào?"
"Vừa nãy." Thu lại cây quạt xoay người vào phòng, Lục Cảnh Hành trở tay móc từ trong tay áo ra một túi bánh ngọt, nhét vào tay Linh Tú: "Vội vàng tới không đi cửa chính, xin Linh Tú cô nương trông chừng một chút."
Cái gì mà "Vội vàng tới", cho dù không vội, người này cũng chưa bao giờ đi qua cổng chính được chứ? Hoài Ngọc xoay người xem thường, phất tay để Linh Tú cầm bánh ngọt ra ngoài, sau đó đưa mắt nhìn hắn: "Muốn nói cái gì?"
Mắt phượng yên tĩnh nhìn nàng, Lục Cảnh Hành nói: "Chơi với lửa, tất có ngày bị lửa thiêu."
Hơi sửng sốt, Lí Hoài Ngọc nhíu mày: "Ngươi chạy tới đây một chuyến, chính là đến rủa ta sao?"
"Không phải rủa." Lục Cảnh Hành thở dài: "Là nhắc nhở."
Vừa nãy hắn ở bên kia nhìn thấy, nếu không phải không biết nàng giấu tâm tư gì, súyt chút nữa hắn tưởng rằng đây là một đôi yêu nhau sắp thành hôn chứ. Lí Hoài Ngọc có động tâm hay không thì hắn không biết, nhưng Giang Huyền Cẩn như vậy..........
Nếu một khi chân tướng bị phơi bày, hắn sợ nàng không gánh vác nổi hậu quả.
"Yên tâm đi!" Hoài Ngọc buồn cười liếc hắn một cái: "Trước khi ta làm việc đều suy nghĩ cẩn thận, sẽ không xảy ra sự cố lớn gì đâu. Sau này chờ hắn phát hiện ra ta lừa hắn, nhiều nhất cũng chỉ muốn lấy mạng của ta, nhưng ta đã từng chết một lần rồi, còn sợ cái gì nữa?"
Tức giận lắc đầu, Lục Cảnh Hành nói: "Ngươi đúng là tổ tông của ta."
"Tôn tử ngoan." Không chút khách khí mà chiếm tiện nghi, Hoài Ngọc thu dọn xong giá y, lại hỏi hắn: "Chuyện làm đến đâu rồi?"
Lục Cảnh Hành mím môi: "Coi như thuận lợi, Giang Huyền Cẩn đã âm thầm phúc thẩm mấy cung nhân trong Phúc Lộc Cung, có điều...... Có chuyện này rất kì lạ."
"Cái gì?"
"Nếu đúng như ngươi nói, Giang Huyền Cẩn là người xúi giục sau lưng hãm hại ngươi, vậy chí ít Đình Úy phủ đều là người của hắn mới phải. Nhưng lần này hắn lật lại án cũ, lại dẫn tới đối lập với Đình Úy phủ.
"Sao?" Hoài Ngọc nhíu mày: "Sao có thể? Đình Úy Liễu Vân Liệt và Giang Huyền Cẩn được xem như chí hữu sinh tử."
"Ngược lại Liễu Đình Úy không có động tĩnh gì, nhưng người bên dưới lại loạn hết cả lên, ta cũng không hiểu được." Lục Cảnh Hành thở dài: "Ta chỉ là một thương nhân, vì sao phải chơi trò đấu đá nhau chốn quan trường với các ngươi chứ?"
Liếc hắn một cái, Lí Hoài Ngọc chìa ngón cái ra: "Vì tổ tông ngươi là Đan Dương trưởng công chúa."
Lại chìa ngón trỏ ra: "Đại ca của ngươi là Từ Tiên Từ tướng quân."
"Lưỡng triều trọng thần Hàn Tiêu, đương triều tân quý Vân Lam Thanh, tất cả đều là bằng hữu của ngươi. Ngự Sử Bạch Đức Trọng, Tử Dương Quân Giang Huyền Cẩn, toàn bộ đều coi ngươi như cái gai trong mắt."
"Quan hệ như vậy, ngươi nói với ta ngươi chỉ là thương nhân sao?"
Thái dương co lại, Lục Cảnh Hành xiết chặt cây quạt trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây đều là do ai ban tặng?"
"Ta." Không chút áy náy đưa tay chỉ vào mình, Lí Hoài Ngọc mỉm cười vỗ vỗ vai hắn: "Cho nên ta đây đang cứu vớt ngươi đó, cho ngươi sớm thích ứng với quan trường, về sau sẽ không hồ đồ bị người ta hại."
"Vậy nên cảm ơn ngài rồi!" Lục Cảnh Hành chắp tay về phía nàng.
"Hai ta ai theo ai, không khách khí!" Cười hì hì hai tiếng, nàng chìa tay về phía hắn: "Quà mừng đâu?"
Cầm cây quạt gõ vào lòng bàn tay nàng, Lục Cảnh Hành ngoài cười trong không cười: "Giá y đó của ngươi đỏ quá làm tâm tình ta không tốt, không cho quà mừng nữa."