Thở dài một hơi, Lí Hoài Ngọc nghiêm túc bắt tay vào nói đạo lí với ông: "Cha, người xem, cô nương trên đời này có trăm nghìn loại, nếu tất cả đều dùng cuốn "Nữ giới" này dạy thành một dạng người, vậy Tử Dương Quân cưới con hay cưới người khác có khác gì nhau chứ?"
Bạch Đức Trọng nghẹn họng, nhíu mày suy nghĩ một chút.
Không đợi ông nghĩ rõ ràng, Hoài Ngọc lại nói tiếp: "Cha nhìn Tề gia cô nương có học được "nữ giới" chưa? Người cả Kinh Thành đều khen nàng dịu dàng hiền thục, vì sao Tử Dương Quân lại không cưới nàng ta? Chính là vì hắn không thích cô nương như thế. Nếu hắn đã không thích, con lại là người hắn muốn lấy, vì sao phải học chứ?"
Lời này giống như rất có đạo lý? Bạch Đức Trọng rơi vào trầm tư.
Hoài Ngọc tiếp tục nói hươu nói vượn: "Người có hai nữ nhi, nếu đều giống nhau như đúc, vậy thì còn ý nghĩa gì? Nhị tỷ dịu dàng đoan trang, vậy con sẽ hoạt bát phóng khoáng, mỗi người một vẻ tốt biết mấy."
Trầm ngâm một hồi, rốt cuộc Bạch Đức Trọng cũng nhận ra chỗ không thích hợp, lông mày dựng lên, giận dữ nói: "Ngươi nói bậy bạ cái gì đó? Vi phụ muốn ngươi không ăn nói lung tung, ngươi lại nói đi chỗ nào?"
Lí Hoài Ngọc gãi gãi đầu: "Không phải chúng ta nói cùng một vấn đề sao?"
"Không phải!" Bạch Đức Trọng vỗ bàn nói: "Trước khi gả đến Giang phủ, ngươi phải học phép tắc cho tốt!"
Khuôn mặt Hoài Ngọc sụp xuống.
Phép tắc không phải sẽ không tuân, chỉ là nàng lười tuân thủ mà thôi. Nàng muốn giống như Tựu Ngô tự theo ý mình tung hoành giang hồ, tiếc là không có cơ hội, không thể lênh đênh cùng giang hồ, còn không thể làm càn với triều chính, thật sự quá chán đời.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ tức muốn chết này của Bạch Đức Trọng, nàng nghĩ, coi như thay Bạch Châu Cơ tận hiếu đi, bớt chút tâm cho lão đầu này.
Vì thế vài ngày tiếp theo, Lí Hoài Ngọc ngoan ngoãn hiếm thấy, mỗi bước đi như hoa sen nở rộ, thỉnh an Bạch Đức Trọng, cũng thu lại nanh vuốt gật đầu dịu dàng khom người.
Bạch Đức Trọng rất vừa lòng, ông cảm thấy gỗ mục cũng có thể chạm khắc được rồi.
Nhưng hôm nay, Lí Hoài Ngọc vừa mới thỉnh an chuẩn bị quay về Nam viện đã bị Bạch Toàn Cơ chặn lại.
"Nhị tỷ có chuyện gì sao?" Xếp tay hình hoa lan, nàng rất nhã nhặn hỏi một câu.
Vẻ mặt Bạch Toàn Cơ âm trầm, ngữ khí không tốt nói: "Ngươi nói với cha muốn sính lễ của ta?"
Hoài Ngọc ôn hòa nhã nhặn nói: "không phải ta muốn, là cha làm chủ."
"Nếu ngươi không muốn, cha sẽ ra quyết định như vậy sao?" Ánh mắt Bạch Toàn Cơ sắc bén nói: "Của hồi môn là mẫu thân chuẩn bị cho ta, ngươi dựa vào cái gì đến đoạt lấy?"
Bạch Mạnh Thị có tâm thiên vị cho nàng, của hồi môn cho nàng vừa nhiều vừa tốt, gom góp từ rất lâu rồi. Vậy mà bây giờ lại muốn cho đứa ngốc này chiếm lợi, nào có chuyện hoang đường như vậy!
Hoài Ngọc che miệng cười, vẫn dịu dàng như cũ nói: "Việc này ta không làm chủ được, nếu nhị tỷ không vui thì đi tìm cha nói chuyện."
Nói xong, nghiêng người muốn đi.
Nhưng Bạch Toàn Cơ không định buông tha cho nàng, thấy nàng không muốn ở lại, nàng ta duỗi tay tóm lấy cánh tay của nàng: "Ngươi với ta đi tìm cha nói chuyện!"
Móng tay rất dài cấu vào tay nàng, có hơi đau buốt.
Lí Hoài Ngọc quay đầu lại, khuôn mặt vừa nãy còn cười rất đoan trang, trong nháy mắt đã trầm xuống.
"Ta vui vẻ hòa nhã với ngươi, có phải ngươi tưởng ta là quả hồng mềm không?" Kéo tay nàng ra quẳng sang bên cạnh, Hoài Ngọc duỗi tay đẩy cô nương yếu đuối này chặn và góc tường, nhấc chân đạp vào bức tường cạnh hông nàng, lạnh lùng nói: "Nói chuyện đàng hoàng thì ngươi không nghe, vậy đổi cách nói chuyện nhé?"
"Sính lễ của ngươi chính là lão tử đoạt đấy, thì làm sao?"
Bạch Toàn Cơ bị tiếng rít của nàng dọa sửng sốt, cũng không nói nữa, dựa vào tường ngây ngốc nhìn nàng.
Cũng không trách Lí Hoài Ngọc thô lỗ được, đôi khi thô lỗ dùng tốt hơn so với văn nhã lịch sự. Đưa tay phủi phủi bụi đất không tồn tại trên vai Bạch Toàn Cơ, nàng cười vô lại: "Trước kia ngươi đổ oan ta trộm sính lễ của ngươi, ta nói cái gì, ngươi còn nhớ chứ?"
"Bạch Toàn Cơ, hôm nay ngươi tốt nhất ngươi đưa chứng cứ ra đây, chứng minh đồ cưới của ngươi chính là do ta trộm. Bằng không, ta cam đoan trộm sạch đồ cưới của ngươi, nửa sợi tơ lụa cũng không tha!"
Nhớ tới lời nói lúc ấy của nàng, Bạch Toàn Cơ chấn động, vừa chột dạ vừa căm phẫn, gắt gao nhìn vào người trước mặt, rất muốn giống như trước kia, sai người ấn nàng ta xuống đánh một trận!
Nhưng hiện giờ Bạch Mạnh Thị đã không còn trong phủ, Bạch Châu Cơ cũng không phải là đứa ngốc dễ bắt nạt như trước kia nữa.
Xiết chặt nắm tay, Bạch Toàn Cơ căm phẫn nói: "Bây giờ ngươi đắc ý, đừng tưởng sau này luôn có thể đắc ý, phong thủy đều sẽ luân phiên lưu chuyển."
"A." Thu chân lại, Hoài Ngọc gật đầu: "Vậy chờ phong thủy chuyển tới chỗ ngươi rồi nói sau nhé."
Nói xong, quay đầu bước đi.
Linh Tú bên cạnh vẫn luôn nhìn nàng, vốn đang lo lắng tiểu thư nhà mình bị bắt nạt, kết quả thấy tiểu thư lật ngược tình thế mà bắt nạt người khác, lập tức mừng rỡ che miệng.
"Tiểu thư thật lợi hại!"
Đánh mắt liếc nàng một cái, Hoài Ngọc không vui nói: "Ngươi cũng không mong ta học phép tắc sao? Vừa nãy ta rất không phép tắc đó."
Linh Tú vội vàng lắc đầu: "Bây giờ nô tỳ đã biết rồi, đối với loại người như thế không cần phép tắc, chịu thiệt đó!"
Hoài Ngọc vui vẻ nói: "Trẻ nhỏ dễ dạy."
Thế gian này vốn những người hòa nhã thùy mị rất dễ chịu thiệt, đối đãi tốt với người khác, nhưng lại không được người ta đối tốt lại. Gặp phải hếch mũi lên mặt, còn sẽ ỷ vào ngươi dịu dàng thùy mị mà được đằng chân lân đằng đầu sao.
Lí Hoài Ngọc luôn cho rằng, chỉ cần không làm chuyện sai trái, thái độ hung dữ giống như một người xấu cũng không sao. Tuy rằng như vậy hậu quả sẽ rất dễ bị người khác coi như kẻ xấu, nhưng có liên quan gì? Có thể bớt đi rất nhiều phiền toái, hành sự cũng thuận lợi hơn. Về phần người khác đánh giá nàng như thế nào, có quan trọng sao?
"Rất quan trọng đấy!"
Xe ngựa dừng bên cạnh cửa cung, vẻ mặt Giang Thâm nghiêm túc nói ra bốn chữ này, tận tình khuyên bảo người trước mặt: "Đây là lần đầu đệ kết hôn, đến lúc đó có bao nhiêu người muốn tới dự lễ, đệ nói hỉ phục có quan trọng không?"
Giang Huyền Cẩn không chút cảm xúc lắc đầu: "Không quan trọng."
"Đệ cũng không thể như vậy!" Giang Thâm nôn nóng: "Ta đã nói xong với Diệp chưởng quầy của Chức Cẩm Các rồi, hôm nay bất luận thế nào cũng phải dẫn đệ tới đó."
"Nhị ca, ta còn có việc." Giang Huyền Cẩn nói: "Quốc sự quan trọng hơn gia sự."
"Đừng nói lời này với ta, lão gia nói, bây giờ hôn lễ của đệ mới là chuyện lớn nhất thiên hạ!" Nói xong, Giang Thâm duỗi tay đẩy, đẩy thẳng hắn lên xe ngựa.
Sắc mặt Giang Huyền Cẩn không mấy dễ nhìn, nhíu mày nhìn chằm chằm hắn.
Giang Thâm bị nhìn chằm chằm mà da đầu run lên, sai xe phu khởi hành trước, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Đây cũng là chuyện không có biện pháp nào. Nhìn hôn kì gần tới rồi, đệ còn chưa đi thử hôn phục, ngộ nhỡ không vừa người lại không kịp sửa, mặc trên hôn lễ không phải bị người chê cười sao?"
"Hơn nữa, người là đệ muốn thành thân, thử hôn phục hẳn là phải rất vui vẻ mới đúng chứ. Đệ ở Bạch phủ lâu như vậy, chắc hẳn cũng thật sự thích Bạch tứ tiểu thư. Nếu đã thích, sao có thể không quan tâm đối với hôn sự như vậy?"
Bản lĩnh mồm mép của Giang Thâm luôn không tồi, đáng tiếc không dùng được với Giang Huyền Cẩn, mặc kệ hắn nói như thế nào, bị Giang tam công tử ngăn cản không thể tiến cung, khuôn mặt hắn từ đầu đến cuối đều trầm xuống, cả người đầy lệ khí.
Thừa Hư ở bên ngoài xe nghe được nghĩ thầm, nhị công tử cũng không dễ dàng gì, tính tình này của chủ tử nhà hắn thật sự không phải người bình thường có thể tùy tiện nói chuyện.
Tới gần hiệu gấm, Giang Thâm đã bị ánh mắt của Tam đệ nhà mình đông cứng lại không dám nói chuyện nữa, vội đưa tay đẩy hắn vào trong cửa hàng, nhìn hắn đi theo người vào trong thay y phục mới nhẹ nhàng thở ra một hơi dài.
(Rồi không biết thằng nào là anh thằng nào là em >_