Giống như dòng thác lũ cuộn trào mãnh liệt bỗng nhiên ập vào bờ đê, vừa nói ra lời này, cả căn phòng đều im bặt, cứng đờ người một hồi, sau đó cùng quay đầu lại nhìn.
Giang Huyền Cẩn khoanh tay đứng bên cửa, không biết đã đứng đó bao lâu rồi.
"Quân...... Quân Thượng?" Vẻ mặt Bạch Toàn Cơ hoảng sợ, mắt chợt lóe lên, lập tức thu lại thái độ, buông tay lui về sau nửa bước.
Vốn các thúc thúc thẩm thẩm đang chắn kín bên giường, nhìn thấy thế cũng lùi sang một bên, lộ ra người đang dựa nửa người trên giường.
"Ngươi bãi triều rồi sao?" Hoài Ngọc nhếch miệng nhìn hắn.
Bước vào trong phòng, Giang Huyền Cẩn đi chậm rãi ngồi xuống mép giường, phủi phủi vạt áo nói: "Hôm nay việc trên triều ít, bãi sớm một chút."
Nói xong, lại nâng mắt nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt màu mực kia không chớp lấy một cái.
Hoài Ngọc bất thình lình bị ánh mắt nóng hầm hập của hắn nhìn như thế, hơi đỏ mặt: "Ngươi làm cái gì?"
Giang Huyền Cẩn thong thả nói: "Nhìn xem ngươi hung ác máu lạnh bao nhiêu."
"Lí Hoài Ngọc: "..........."
Ý thức được Tử Dương Quân đến bênh vực cho Bạch Châu Cơ, sắc mặt mọi người trong phòng đều không mấy mấy dễ nhìn. Cho tới bây giờ bọn họ vẫn không nghĩ ra vì sao Tử Dương Quân lại muốn lấy Bạch Châu Cơ, càng không ngờ tới hắn sẽ bảo vệ nàng đến mức này.
Bạch Toàn Cơ cau mày lại, nắm chặt lấy khăn tay im lặng một lúc, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, đầu gối đập xuống đất "Binh" một tiếng.
"Quân Thượng!" Nàng rơm rớm nước mắt, nói: "Xin Quân Thượng cứu mẫu thân ta!"
Lí Hoài Ngọc không nhịn được mà cảm thán, thân phận đúng là một thứ rất tốt, những người này đối với nàng thì vừa kéo chăn vừa uy hϊếp, còn đối với Giang Huyền Cẩn lại vừa quỳ vừa bái. Nghe cái âm thanh quỳ gối này, lúc trở về đầu gối chắc sẽ xanh tím nhỉ?
Nhưng dường như Bạch nhị tiểu thư hoàn toàn không để ý đầu gối của mình, đôi mắt chỉ chăm chú nhìn Giang Huyền Cẩn, bi thương nói: "Chỉ cần có thể cứu mẫu thân ra, Toàn Cơ làm cái gì cũng được!"
Liếc nàng một cái, Giang Huyền Cẩn hỏi: "Thật sao?"
Bạch Toàn Cơ gật đầu liên tục, dáng vẻ thấy chết không sờn, , Lí Hoài Ngọc nhìn cũng có hơi cảm động.
Nhưng trên mặt Giang Huyền Cẩn vẫn không có biểu cảm gì, chỉ nói: "Nếu đã như vậy, bản quân sẽ chỉ giúp ngươi một đường sáng."
Đôi mắt sáng lên, Bạch Toàn Cơ vội vàng nói: "Mời Quân Thượng nói!"
"Tiến cung diện thánh, thỉnh cầu bệ hạ khai ân." Giang Huyền Cẩn nói: "Vụ án này do bệ hạ ngự thẩm, cho dù là bản quân cũng không thể làm gì. Nhưng nhị tiểu thư có tấm lòng hiếu thuận như thế, có thể gặp bệ hạ, xin gánh tội thay Bạch Mạnh Thị."
Cũng chính là nói, để Bạch Mạnh Thị ra ngoài, còn nàng vào tù mười tám năm.
Bạch Toàn Cơ không chút suy nghĩ đã sầm mặt xuống: "Điều này sao có thể?"
Tuổi của nàng đang đẹp, vẫn chưa xuất giá, sao có thể vào đại lao chứ?
"Không phải làm cái gì cũng được sao?" Nhìn thấy phản ứng của nàng, Giang Huyền Cẩn nhíu mày: "Tấm lòng hiếu thuận của nhị tiểu thư, còn không bằng mười tám năm trong lao sao?"
Sao có thể bằng chứ? Cái nàng muốn chính là cứu Bạch Mạnh Thị ra mà không tốn chút công sức tiền bạc nào, cũng không muốn mình đi chịu tội! Bạch Toàn Cơ nghiến răng, khuôn mặt hết xanh rồi sang trắng. Đáp lại cũng không được, không đáp lại cũng không được, cứ cứng đờ cúi đầu quỳ gối như vậy.
Vì thế, Giang Huyền Cẩn lại hỏi người bên cạnh: "Các ngươi có người nào nguyện ý gánh tội thay không?"
Một đám người trong phòng nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng không ai dám trả lời. Bản lĩnh mồm mép của ai cũng tốt, nhưng thực sự phải chịu tội mới có thể cứu người thì...... Có ai ngốc mới đi chứ!
Nhìn trong phòng một mảng đỏ cam hồng lam xanh tím, Lí Hoài Ngọc vui vẻ, không nhịn được len lén duỗi tay, nghéo một cái vào ngón tay Giang Huyền Cẩn bên cạnh.
Giang Huyền Cẩn dừng lại một chút, rất nghiêm chỉnh lườm nàng một cái, thu tay vào trong áo, lưng thẳng tắp, dáng vẻ lạnh băng bất khả xâm phạm.
Nhìn thấy phản ứng này của hắn, Hoài Ngọc không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Nàng có hơi muốn hôn hắn một cái.
Bên cạnh còn có rất nhiều người Bạch gia như vậy, không khí ngưng trọng, bỗng nhiên nàng lại có ý nghĩ như vậy, thật sự rất không phân nặng nhẹ! Không biết liêm sỉ!
Cũng không biết vì sao, nàng không thích nhìn thấy Giang Huyền Cẩn có dáng vẻ nghiêm chỉnh, mặt không chút cảm xúc nào như vậy, cái nàng muốn là nhìn thấy hắn tức giận đến hoa hòe đủ sắc. Khuôn mặt hắn cứng ngắc lại, nàng muốn trêu hắn đến mặt đỏ tai hồng. Hắn ngồi nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh như vậy, vạt áo che kín cổ, nàng muốn hôn hắn, trêu chọc hắn, muốn kéo vạt áo của hắn ra!
Ý thức được bản thân có chút vô sỉ, Hoài Ngọc vỗ nhẹ mặt mình một cái.
Giang Huyền Cẩn bên cạnh còn đang ứng phó với người Bạch gia.
"Có lẽ trong một lúc nhị tiểu thư cũng không thể quyết định được." Hắn nói: "Không bằng quay về suy nghĩ kĩ lưỡng, chờ đến lúc nghĩ thông suốt muốn vào cung, bản quân có thể dẫn đường."
Có bậc thang ngay trước mặt, Bạch Toàn Cơ lập tức leo xuống, đứng dậy hành lễ nói: "Đa tạ Quân Thượng, vậy tiểu nữ cáo lui trước."
"Không tiễn."
Trong lòng đám người vẫn có chút bất bình, nhưng trước mắt cũng không thể nói gì, bọn họ cũng chỉ có thể chán nản cùng Bạch Toàn Cơ lui ra ngoài.
Lúc người cuối cùng bước ra khỏi cánh cửa, Lí Hoài Ngọc rốt cuộc cũng không nhịn được, lập tức bổ nhào lên người Giang Huyền Cẩn, nắm lấy cằm của hắn hôn lên một cái.
Động tác này quá bất ngờ không kịp đề phòng, Giang Huyền Cẩn căn bản vẫn chưa nhận ra vừa bị nàng chiếm tiện nghi, giật mình mờ mịt sửng sốt một hồi mới hồi phục tinh thần, mắng: "Ngươi lại nổi điên!"
Thỏa mãn mà liếʍ môi, Hoài Ngọc cười tủm tỉm ôm lấy cổ hắn: "Đây là báo đáp đó, Quân Thượng vừa rồi anh hùng cứu mỹ nhân, tiểu nữ không có gì báo đáp, chỉ có thể hứa bằng một nụ hôn."
Già mồm át lí lẽ! Giang Huyền Cẩn nghiến răng, duỗi tay muốn ấn nàng quay về ổ chăn. Ai ngờ người này lại nắm lấy cổ áo của hắn không buông, hắn ấn một cái, nàng lập tức ngã xuống, kéo theo cả hắn cũng không ngồi vững.
"chủ tử, đồ đạc đã thu dọn xong rồi." Thấy người Bạch gia đã đi rồi, Thừa Hư liền vào trong nói: "Còn có cái gì sót lại........."
Vừa nâng mắt nhìn lên tình hình trên giường, toàn bộ lời nói của hắn đều kẹt trong cổ họng.
Từ trước đến nay Tử Dương Quân luôn đoan chính tự chủ, lúc này đang đặt Bạch tứ tiểu thư trên giường, hai tay chống cạnh thân, động tác vừa thân mật vừa ám muội. Bạch tứ tiểu thư nhu thuận nằm bên dưới, cắn ngón trỏ, đôi mắt tràn đầy vẻ vô tội.
Thừa Hư gần như là lập tức xoay người muốn chạy.
"Đứng lại!" Gân xanh trên trán nhảy lên, Giang Huyền Cẩn quay đầu nhìn hắn: "Ngươi chạy cái gì!"
Thừa Hư muốn khóc a, hắn có thể không chạy sao? Phá hỏng chuyện, ngộ nhỡ bị chủ tử gϊếŧ người diệt khẩu thì làm thế nào?
Run run quay người lại, Thừa Hư che mắt lại: "Thuộc hạ cái gì cũng không nhìn thấy!"
Chống người lên rời khỏi giường, Giang Huyền Cẩn đưa tay xoa xoa mi tâm: "Không phải như ngươi nghĩ đâu."
"Thuộc hạ hiểu được! Thuộc hạ cái gì cũng hiểu!" Thừa Hư liên tục gật đầu.
Hiểu được cái quỷ! Giang Huyền Cẩn tức giận đến vành tai đỏ ửng.
"Ha ha ha....." Lí Hoài Ngọc trên giường cười đến không ra hơi, lấy chăn đập giường. Tử Dương Quân một đời anh minh, hôm nay lại bị hủy trong tay nàng!
Lạnh lùng liếc nàng một cái, Giang Huyền Cẩn cuộn nắm tay lại, hỏi: "Muốn ta mời người Bạch gia quay lại nói chuyện cùng ngươi không?"
Tiếng cười cứng lại, Hoài Ngọc ho khan vài tiếng, thành thật đắp chăn lại: "Không cần."
Nghĩ một chút, hắn lại hỏi Thừa Hư: "Ngươi vừa mới nói thu dọn cái gì?"
Thừa Hư che mắt nói: "Chủ tử phân phó, Bạch Mạnh Thị đã nhập ngục, chúng ta cũng nên quay về Giang phủ. Hôn kì cũng sắp đến rồi, ở lại Bạch phủ làm khách nữa thì không hợp lễ nghi."
Phải đi sao? Khuôn mặt Hoài Ngọc suy sụp, rất luyến tiệc nhìn Giang Huyền Cẩn: "Vậy hôn lại một cái đi?"
Giang Huyền Cẩn quay đầu bước đi, kéo cả Thừa Hư ra bên ngoài, tránh nghe nàng lại ăn nói linh tinh.
Lí Hoài Ngọc lại cười, cười đến mức run rẩy hết cả người.
Đại hôn vào ngày 21 tháng 5, Giang Huyền Cẩn trở về Giang phủ, bên phía Bạch phủ cũng bắt đầu chuẩn bị hôn sự. Chỉ là, giống như lời uy hϊếp của Bạch Lương Thị, Lí Hoài Ngọc không đi cầu xin giúp Bạch Mạnh Thị như mong muốn của bọn họ, đương nhiên trong phủ sẽ có rất nhiều người ngáng chân.
"Cái này tính là cái gì?" Cầm lấy giá y vừa đưa tới, lông mày Linh Tú cau lại: "Cũng quá bình thường rồi."
Lụa đỏ đơn giản, hoa văn uyên ương đơn giản, tuy nói không nhầm lẫn gì, nhưng phải mặc cái này đến Giang phủ, không phải có vẻ keo kiệt bủn xỉn sao?
Hoài Ngọc nhìn nhìn, hỏi: "Ai chuẩn bị đây?"
"Đương nhiên là Bạch Lương Thị, hiện giờ phu nhân nhập ngục, lão gia lại bận chính sự, những chuyện vặt vãnh này đều do trưởng bối trong nhà tiếp nhận."
Vậy cũng không kì lạ, Hoài Ngọc nghĩ một chút, nói: "Để đó đi."
Tuy nói Bạch Đức Trọng đại nghĩa diệt thân đưa Bạch Mạnh Thị vào đại lao, nhưng Bạch Mạnh Thị chịu phạt giam giữ mười tám năm, trong lòng ông nhất định cũng khó chịu, bây giờ muốn ông quản những việc vặt vãnh này thì thật sự quá tệ. Chỉ cần có thể vào Giang phủ, đi vào thế nào, phô trương thế nào, Lí Hoài Ngọc quả thực không quá để ý.
Nhưng không quá hai ngày sau, Bạch Đức Trọng lại đến gặp nàng.
"Cơ thể tốt lên chưa?" Vẻ mặt ông nghiêm túc hỏi.
Hoài Ngọc gật đầu: "Có thể xuống giường đi lại được, chỉ là cơ thể còn yếu ớt. y nữ nói cứ nghỉ ngơi bình thường sẽ không gặp trở ngại gì."
"Vậy thì tốt." Bạch Đức Trọng thở dài: "Mặc dù trong nhà gặp biến cố, hôn sự của con cũng không được làm qua loa. Vi phụ không hiểu lắm về chuẩn bị đồ cưới, con xuất giá trước nhị tỷ thì dùng đồ cưới của nó trước đi."
Vừa nghe thấy lời này, Lí Hoài Ngọc nở nụ cười: "Nhất định nhị tỷ sẽ không vui đâu."
"Vi phụ sẽ cho người chuẩn bị đồ khác cho nó, nó có cái gì lại không vui?" Bạch Đức Trọng nhíu mày: "Đều là nữ nhi Bạch gia, của hồi môn, vi phụ sẽ đối xử bình đẳng."
Bây giờ ông thật sự đã nghĩ thông suốt rồi, Châu Cơ gặp đại nạn sống chết, ông không thể trốn tránh trách nhiệm. Bây giờ không cách nào bù lại, cũng chỉ có thể cho nhiều của hồi môn một chút. Của hồi môn là thứ rõ ràng nhất để thể hiện sự yêu thương của nữ nhi ở nhà đẻ, đồ Bạch Mạnh Thị chuẩn bị cho Toàn Cơ hẳn là thích hợp.
Lí Hoài Ngọc vui vẻ một hồi, nói với ông: "Cha, nếu nhị tỷ tìm tới gây phiền phức cho con, cha phải che chở cho con nha."
Che chở cái gì? Bạch Đức Trọng sửng sốt, ấn đường nhíu chặt.
Vốn ông tới đây từ tâm của một người cha, định quan tâm Châu Cơ một phen, kết quả vừa nghe lời nói không phép tắc của nó, thói quen dạy dỗ trong xương cốt của ông lại nổi lên.
"Ngươi học được những lời nói lộn xộn này từ đâu?" Ông trừng mắt: "Là lời mà tiểu thư khuê các nên nói sao?"
Đương nhiên không phải, đều là người trên giang hồ nói đó. Tựu Ngô là một phi tặc có tiếng trên giang hồ, chính miệng truyền thụ cho Lí Hoài Ngọc rất nhiều tiếng lóng, dẫn đến một cô nương lớn lên trong cung như nàng có một thân lưu manh vô lại chốn giang hồ.
Bạch Đức Trọng rõ ràng không tán thưởng phần vô lại này, mặc kệ là Đan Dương trưởng công chúa hay nữ nhi của ông, chỉ cần gặp là phải giảng đạo lí một phen.
"Trong "Nữ giới" nói: Nữ tử có tứ hạnh(*), thứ hai là phụ ngôn. Lựa chọn từ mà nói, không nói lời khó nghe, dù là lời tốt cũng phải chọn thời điểm thích hợp để nói, không khiến người phản cảm, đây chính là phụ ngôn! Tự ngươi xem xem, đã làm được chưa?"
(*) Tứ hạnh: Công, dung, ngôn, hạnh.
Hoài Ngọc rất thành thật lắc đầu: "Con không làm được."
"Không làm được còn không sửa?" Mắt Bạch Đức Trọng càng trợn lớn hơn.