Xuân Nhật Yến

Chương 33.4: Chưa biết sống chết

Đây là đồ của Bạch Châu Cơ đánh rơi ở Mặc Cư, là Ngự Phong nhặt được mang đến Bạch phủ, vốn định chờ khi nào nàng tỉnh lại thì trả cho nàng, không ngờ còn có tác dụng.

Bạch Mạnh Thị nhìn cây trâm trong tay hắn, cảm thấy cách chế tác cùng với đồ trên người Bạch Châu Cơ không sai biệt lắm, lập tức gật đầu:" Đúng! Cái này cũng phải! "

Thu tay lại, Giang Huyền Cẩn gật đầu:" Vậy dễ xử lí rồi, cây trâm này được lấy ra từ Thương Hải Di Châu Các, Thương Hải Di Châu Các của Lục chưởng quầy cách vách ngay gia trạch. Nếu Bạch phu nhân khăng khăng nói mấy thứ này là đồ cưới bà đặt mua cho Nhị tiểu thư, vậy không ngại mời Lục chưởng quầy đến xem, hỏi một chút liền rõ ràng. "

Lời này vừa nói ra, khuôn mặt Bạch Mạnh Thị lập tức tái xanh. Sau đó giận dữ nói:" Ý của Quân Thượng là thϊếp thân đang nói dối sao? "

Đây là thẹn quá hóa giận mà hỏi ngược lại, người bình thường bị bà hù dọa thế này sẽ không trụ được, thế nào cũng sẽ nói" Ta không có ý này "linh tinh khác.

Thế nhưng, đứng trước mặt bà là Giang Huyền Cẩn trước đến nay không bao giờ cho người ta mặt mũi.

" Vốn dĩ là ngươi nói dối. "Hắn nheo mắt, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo:" Trang sức của Tứ tiểu thư là Lục chưởng quầy lấy từ Thương Hải Di Châu Các đem tặng, lại bị ngươi nói thành trộm đồ cưới của Bạch nhị tiểu thư. Chủ mẫu đương gia của Bạch gia, thế mà lại nói xấu tiểu bối trước mặt mọi người sao? "

Không ngờ lời nói dối sẽ bị vạch trần ngay tại trận, Bạch Mạnh Thị nhất thời không đứng vững, lắp bắp quanh co hai câu, lộ ra dáng vẻ lúng túng khó xử.

Bạch Đức Trọng nhìn thấy bộ dáng này của bà cảm thấy rất mất mặt, nổi giận nói:" Làm sao ngươi dám nói bậy ở nơi này! "

" Thϊếp thân.. "Bạch Mạnh Thị nghiến răng, da mặt dày liều chết không nhận:" Thϊếp thân không nói dối! Rõ ràng là Quân Thượng cố ý bao che Bạch Châu Cơ! Bỏ qua chuyện đó mà nói, cho dù trang sức kia là nàng ta lấy từ nơi khác, thì chuyện cả đêm nàng ta không về là sự thật! Một cô nương chưa xuất giá, lại qua đêm ở nhà người khác, ai biết đã xảy ra chuyện gì! "

" Ngươi hồ nháo! "Việc này liên quan đến danh tiết của nữ nhi, cuối cùng Bạch Đức Trọng cũng không ngồi được nữa, đứng dậy cho Bạch Mạnh Thị một cái tát. Đánh bà ta đến nỗi lảo đảo vài bước.

Che mặt vịn vào cái bàn, ánh mắt của Bạch Mạnh Thị càng phát ra thù hận:" Thϊếp thân nói là sự thật, cũng là vì tốt cho Bạch gia chúng ta. Nếu Quân Thượng nhất thời xúc động cưới Châu Cơ về, lại phát hiện có gì đó bất thường, chẳng phải là lại trách móc chúng ta sao? "

Lời này có thể nói là dụng tâm hiểm ác, mỗi chữ mỗi câu đều ám chỉ Bạch Châu Cơ không sạch sẽ, mang nói ra trước mặt trưởng bối hai nhà, gần như muốn dự định không để cho Bạch Châu Cơ đường sống.

Mọi người Giang gia đưa mắt nhìn nhau, im lặng một lúc lâu, Giang lão thái gia đột nhiên đứng dậy, khom người về phía Bạch Đức Trọng.

Bạch Đức Trọng vội vàng đưa tay ra đỡ, nhíu mày nói:" Ngài làm vậy tổn thọ Bạch mỗ! "

" Lẽ ra lão hủ nên hành cái lễ này rồi. "Giang lão thái gia thở dài:" Giống như Bạch phu nhân nói, một cô nương chưa xuất giá, lại qua đêm ở nhà người khác, đích thật là không hợp lí. "

Bạch Mạnh Thị nghe vậy thì mừng rỡ, nghĩ lời nói của mình cuối cùng cũng có tác dụng.

Thế nhưng, lão thái gia lại nói tiếp:" Huống chi Huyền Cẩn từ trước đến nay là người thủ lễ, biết làm như vậy là không tốt với tứ tiểu thư, nhưng vẫn muốn để nàng qua đêm ở Giang phủ, lão hủ thật là dạy con không đúng, hổ thẹn với thông gia! "

Giang Sùng phía sau cũng khom người theo:" Ta thân là đại ca, không ngăn cản được nó, cũng thẹn với Bạch đại nhân! "

Giang Thâm chắp tay:" Ta thân là nhị ca, cũng không ngăn cản được, càng thẹn với Bạch đại nhân! "

Một loạt người Giang gia phía sau biết chuyện" Tam công tử giấu nữ nhân trong phòng ", tất cả đều hành lễ về phía Bạch Đức Trọng. Bọn họ thân là người Giang gia, chẳng những không ngăn cản, lại còn vô cùng phấn khích, thật sự là hổ thẹn!

Nhìn những người trước mặt đồng loạt cúi đầu, Bạch Đức Trọng ngây ngẩn cả người, Bạch Mạnh Thị cũng ngây ngẩn cả người.

" Tối hôm qua.. Châu Cơ qua đêm ở Giang phủ sao? "Bạch Đức Trọng thấp giọng hỏi.

Giang Huyền Cẩn liếc ông một cái, vẻ mặt lãnh đạm:" Hôm qua ở Giang phủ chân của Tứ tiểu thư bị thương, tạm thời đi đứng không tiện, vãn bối liền để nàng ở khách lâu. Việc này là vãn bối lo nghĩ không chu toàn, không có liên can gì đến Tứ tiểu thư, xin đại nhân thứ tội. "

Cái gì mà trộm cắp thành thói, cái gì mà đêm không về nhà cấu kết với người khác, hóa ra tất cả đều là bôi nhọ! Sau khi mọi người nghe Giang Huyền Cẩn nói xong, ánh mắt rơi trên người chủ mẫu Bạch gia. Lúc này, ngay cả những người trong Bạch gia cũng cảm thấy cách cư xử của Bạch Mạnh Thị này đúng thật là vừa nham hiểm lại vừa hoang đường!

Bạch Đức Trọng có chút áy náy nhìn Giang Huyền Cẩn:" Cho nên hôm qua Quân Thượng lại ngang ngược như vậy, là bởi vì lão phu xử oan cho Châu Cơ sao? "

Sắc mặt hơi trầm xuống, Giang Huyền Cẩn nói:" Đại nhân cảm thấy bản thân chỉ xử oan cho nàng thôi sao? "

Bạch Đức Trọng hơi ngẩn ra:" Không phải sao? "

Liếc Bạch Mạnh Thị một cái, Giang Huyền Cẩn nói với Bạch Đức Trọng:" Phu nhân của ngài đánh nữ nhi thân sinh của ngài mất nửa cái mạng, nếu tối hôm qua không phải là vãn bối ngăn cản, cái thước kia của ngài đánh xuống, chỉ sợ nàng đã tắt thở! Ngài thì tốt rồi, không hỏi han gì thì thôi, lại còn oán nàng trách nàng, mỗi lời nói mỗi cử chỉ, có chỗ nào đáng giá để cho Huyền Cẩn kính trọng chứ? "

Trong lòng Bạch Đức Trọng chấn động, há miệng thở dốc, không thể phản bác.

Người của Giang gia phía sau cũng bị dọa, vội vàng hỏi hắn:" Sao lại như vậy? Tứ tiểu thư bị thương sao? "

Giang Huyền Cẩn hạ tầm mắt, che đi tâm tình đáp:" Chưa biết sống chết. "

Vừa nghe thấy từ này, Bạch Đức Trọng không dám tin nhìn về phía Bạch Mạnh Thị, người phía sau vội vàng cúi đầu nhỏ giọng nói:" Ta cũng không xuống tay nặng như thế. "

Đều là gia nô động thủ thì có.

Bất chấp đang tiếp đón những người khác, Bạch Đức Trọng vội nâng bước đi về phía Tây viện. Giang lão thái gia cũng không ngồi được nữa, chỉ lo vất vả lắm mới chờ được con dâu lại cứ như vậy mà mất đi, vội vàng chống quải trượng theo sau.

Ông vừa di chuyển, người của Giang gia cũng đồng loạt đứng lên, chỉ còn lại Bạch Mạnh Thị cùng mấy người nhà Bạch gia đang ngớ ra đứng ở nội đường.

Đoàn người nhanh chóng đến Tây viện, đã nhìn thấy nha đầu chạy ra cửa Tây viện, lao đi rất nhanh, lảo đảo một cái liền ngã mạnh xuống đất.

" Linh Tú? "Bạch Đức Trọng nhìn thấy liền gọi một tiếng.

Giống như ngã rất đau, Linh Tú không thể đứng dậy nổi, quỳ rạp trên mặt đất ngẩng đầu nhìn Giang Huyền Cẩn, ngốc ngốc nhếch miệng cười nói:" Quân Thượng, tiểu thư sống qua được rồi! "

Nụ cười vô cùng tươi sáng, dù khuôn mặt lem luốc vết bẩn, nhưng vẫn phát sáng như thường. Thế mà, ánh sáng này chỉ lưu lại trong nháy mắt liền trút xuống sạch, Linh Tú giật mình nhìn vào một chỗ trống, đột nhiên gào khóc.

Hốt hoảng lo sợ cả đêm, hãi hùng khϊếp vía cả đêm, tất cả đều bị nàng khóc ra ngoài, tiếng khóc vô cùng bi thương, nghe thấy lòng người đều chua xót.

Giang Huyền Cẩn nhìn thấy nàng, bàn tay vẫn luôn nắm chặt mới từ từ buông lỏng.

Sống qua được rồi..

Nghe được bốn chữ này, trong lòng mỗi người đều rất phức tạp, Bạch Đức Trọng nhìn gian phòng nhỏ hẹp phía trước, cuối cùng cũng cảm thấy bản thân quả thực đã đối xử không tốt với Châu Cơ, tùy ý để nó bị ức hϊếp thành như thế này.

Ông quay đầu lại, nói với nhóm người phía sau:" Gian phòng hơi nhỏ, để Quân Thượng và lão thái gia vào trước đi, các vị không ngại thì ở bên ngoài nghỉ chân một chút. "

Nhiều người đi thăm bệnh như vậy, cũng ảnh hưởng tới người bệnh. Tuy rằng mọi người đều muốn nhìn tứ tiểu thư kia, nhưng chủ nhà nói như vậy, cũng biết điều mà gật đầu.

Giang Huyền Cẩn vào trong, đi tới bên giường quen thuộc, cúi đầu nhìn sắc mặt của người trên giường.

Sắc mặt vẫn trắng bệch như trước, nhưng mơ hồ có thể cảm giác được một chút sức sống.

Nới lỏng lông mày, hắn liếc Bạch Đức Trọng bên cạnh một cái, đứng dậy nhường vị trí cho ông. Bạch Đức Trọng tiến lên nhìn, vẻ áy náy trong mắt càng đậm.

" Ta không phải phụ thân tốt. "Ông nói:" Lúc đầu đồng ý với mẹ của nó chăm sóc tốt cho nó, ta không làm được rồi. "

Giang lão thái gia nói:" Bây giờ bồi thường cũng không muộn. "

Bạch Đức Trọng cười gượng:" Lão thái gia cảm thấy Bạch mỗ nên bồi thường như thế nào mới tốt? "

" Vậy còn không đơn giản sao? "Lão thái gia trừng mắt, nắm quải trượng chỉ về phía Giang Huyền Cẩn bên cạnh:" Gả nữ nhi cho nó, chính là sự bồi thường tốt nhất. "

"... "

Bạch Đức Trọng trầm mặc, sau khi trầm mặc không thể không thừa nhận:" Lão thái gia nói đúng. "Ông nhìn về phía Giang Huyền Cẩn:" Có thể là ông trời đau lòng thay Châu Cơ, cho nên để nó được sự ưu ái của Quân Thượng. Nói thật ra, sáng nay Bạch mỗ suýt chút nữa còn hạch tội Quân Thượng. May mà.. May mà Bạch mỗ tin tưởng Quân Thượng là người có nhân phẩm tốt. "

Giang Huyền Cẩn cúi đầu không nói.

Giang lão thái gia cười nói:" Thực sự vạch tội nó một lần cũng tốt, đứa nhỏ này chưa bị người khác vạch tội lần nào, trải qua một chút cũng không tệ. "

Thông gia rộng lượng như vậy, trong lòng Bạch Đức Trọng cảm kích, nhưng lại nhìn người trên giường rất yếu ớt, ông hơi lo lắng hỏi y nữ:" Có thật là không sao không? "

Y nữ mệt mỏi cười nói:" Đã kê xong toa thuốc, một ngày uống ba lần, hết lòng chăm sóc sẽ không sao. "

Bạch Đức Trọng gật đầu, lại chắp tay với Giang Huyền Cẩn:" Đa tạ Quân Thượng cứu tiểu nữ một mạng. "

Giang Huyền Cẩn chưa kịp đáp lời, Giang lão thái gia bên cạnh lắc đầu nói:" Chuyện này có gì cần đa tạ? Nếu nó không cứu, sẽ không có con dâu rồi! "

Nói xong, lại kéo Bạch Đức Trọng ra bên ngoài:" Nếu thông gia đã chấp nhận hôn sự này, vậy bàn bạc về ngày cưới đi, tiện thể thu lại sính lễ. "

Bạch Đức Trọng gật đầu liên tục, loạng choạng vài bước theo ông ra bên ngoài, rồi lại không nhịn được mà quay đầu nhìn.

Gian phòng âm u, Tử Dương Quân yên lặng đứng ở bên giường, dáng vẻ tiêu điều, bóng dáng trên triều so với bây giờ hoàn toàn giống nhau. Rõ ràng là cách người rất gần, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy rất xa.

Nhà chính Đông viện.

Bạch Toàn Cơ lặng lẽ khóc nửa canh giờ, Bạch Mạnh Thị lấy đá đắp mặt, trong mắt tràn đầy vẻ khó chịu.

" Nhất định là nó dùng thủ đoạn cám dỗ gì rồi, bằng không Quân Thượng có thể coi trọng nó sao? "Giọng Bạch Mạnh Thị căm phẫn. Nói xong, lại an ủi nàng vài câu:" Con đừng vội, bọn họ chỉ để hôn sự của Quân Thượng lên phía trước, cũng không nói là muốn thôi hôn sự của con. "

" Nhắc cũng không nhắc đến, có gì khác biệt với từ hôn chứ? "Bạch Toàn Cơ gạt lệ:" Hơn nữa, cho dù không từ hôn, con gả qua đó cũng thấp hơn Bạch Châu Cơ một cái đầu. "

Tuy có được một mối hôn sự tốt làm cho nàng vui vẻ, nhưng nàng càng vui vẻ hơn chính là có thể giẫm Bạch Châu Cơ một cú. Hiện giờ không chỉ hôn sự lung lay bất định, Bạch Châu Cơ còn giẫm ngược lại nàng một cú, cái này bảo nàng làm sao cam tâm chứ?

Vừa nghĩ đến ánh mắt xem trò hay vừa rồi của thân thích trong nhà, trong lòng Bạch Toàn Cơ sinh oán hận.

Bạch Mạnh Thị thở dài:" Sớm biết như vậy nên thẳng tay đánh chết nó, như vậy cho dù Tử Dương Quân muốn lấy, nó cũng không có mạng để gả. "

Nghe vậy, Bạch Toàn Cơ đưa mắt nhìn bà.

Trong lòng trống rỗng, Bạch Mạnh Thị vội vàng nói:" Ta nói đùa thôi, thực sự đánh chết nó, ta cũng phải ăn cơm tù. "

Bạch Toàn Cơ lau nước mắt, nói:" Nếu đánh chết ở bên ngoài, người nhất định sẽ phải ăn cơm tù. "

Nhưng nếu không đánh ở bên ngoài thì sao?

Bạch Mạnh Thị sững sờ, nhìn ánh mắt của nàng, thoáng chốc cảm thấy sau lưng lạnh ngắt.

Người nhà Giang gia và Bạch gia bàn bạc chi tiết về hôn sự xong, liền đứng dậy cáo từ. Giang lão thái gia bước ra cửa, nhìn thoáng qua Giang Huyền Cẩn vẫn chưa đi ra theo, vừa tức vừa buồn cười:" Ngươi đường đường là Tử Dương Quân, lại muốn ở rể hay sao? "

" Con có thứ này phải trả lại cho nàng. "Giang Huyền Cẩn nói:" Chờ nàng tỉnh lại, con sẽ đi sau. "

Lo lắng cho người ta thì lo lắng tốt lắm, còn tìm cái gì mà trả đồ để lấy cớ nữa. Lão thái gia nghe vậy lắc đầu:" Tiền đồ! "

Giang Huyền Cẩn ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn bọn họ rời đi, nói với Bạch Đức Trọng vài câu rồi trở lại Tây viện.

" Chủ tử. "Ngự Phong đi theo phía sau hắn, nói:" Người đi ngủ trước đi, mắt đã đỏ hết rồi. "

Giang Huyền Cẩn lắc đầu, ngồi ở bên giường nói:" Hôm nay không lâm triều, không ít chuyện phải xử lý, ngươi pha cho ta chén trà nhỏ lại đây. "

Ngự Phong thở dài, lĩnh mệnh mà đi.

Trong tay có không ít sổ con vừa được chuyển tới, Giang Huyền Cẩn day day ấn đường (*), kiên nhẫn xem qua từng quyển một. Lúc xem đến quyển thứ năm, người trên giường chợt ho khan một tiếng.

(*) Ấn đường: Điểm giữa hai đầu lông mày.

Hơi kinh ngạc, hắn vội vàng đứng dậy đi xem, thấy đôi mắt Bạch Châu Cơ vẫn nhắm chặt, khóe môi hơi mở ra, giống như đang nói cái gì đó. Lần đầu không nghe rõ lắm, lần thứ hai đã nghe rõ hai chữ này.

Nàng gọi: Phụ hoàng.

Giang Huyền Cẩn sửng sốt, nhìn chằm chằm nàng một lúc, sau đó nở nụ cười.

Nằm mơ còn mơ thấy mình làm công chúa, nhưng bị vẻ đẹp của nàng phá hỏng rồi!

Đang muốn vươn tay chạm vào cánh môi đang nói bậy kia của nàng, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn:" Người nào! "

Là giọng của Ngự Phong, Giang Huyền Cẩn nhướn mi, bỏ cuốn sổ xuống đứng dậy ra mở cửa.

Ngoài cửa, Ngự Phong một tay bưng trà, một tay nắm lấy thanh Nga Mi, ánh mắt đề phòng người đối diện.

Đối diện hắn có một người đang đứng, người đó toàn thân chỉ bạc áo bào tuyết, cầm trên tay nam dương ngọc cốt phiến.

" Cút ngay!"Lục Cảnh Hành đưa mắt nhìn hắn, trong mắt tràn đầy lệ khí.