Lão đầu Bạch Đức Trọng này, căn bản không để ý tới chuyện tính mạng của Bạch Châu Cơ.
"Quân Thượng." Y nữ bên cạnh nơm nớp lo sợ đưa thuốc cho hắn: "Phải nhanh lên một chút, không được chậm trễ nữa."
Vừa nghe thấy lời này, Giang Huyền Cẩn cũng không để ý Bạch Đức Trọng nữa, đón lấy thuốc nói với Linh Tú: "Đỡ tiểu thư nhà ngươi dậy."
"Vâng!" Linh Tú vội vàng đi tới ngồi ở đầu giường, nâng Lí Hoài Ngọc để nàng dựa vào thân mình, thuận tiện uống thuốc.
Vừa khẽ động người, Bạch Đức Trọng mới phát hiện sắc mặt người nằm trên giường trắng bệch như tờ giấy, mùi máu tươi trong phòng cũng rất mạnh.
"Sao lại như thế này?" Ông ngẩn người.
Linh Tú nghiến răng nói: "Tiểu thư bị phu nhân đánh gần chết, bây giờ cả người không chỗ nào không bị thương. Lão gia không quan tâm, lại còn muốn đánh chết hơi thở cuối cùng này của tiểu thư! Tốt xấu gì nàng cũng là nữ nhi thân sinh của ngài! Tâm của ngài làm sao lại tàn nhẫn như vậy!"
Vừa nghe thấy lời này, Bạch Đức Trọng bất ngờ: "Phu nhân đánh nó?"
Dừng lại một chút, lại nhíu mày nói: "Nó phạm phải nhiều lỗi sai như vậy, tất nhiên là nên đánh!"
Gân xanh bên thái dương nhảy lên, Giang Huyền Cẩn nhìn Bạch Đức Trọng, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, lạnh lùng hô một tiếng: "Ngự Phong!"
Thừa Hư đi Giang phủ, Ngự Phong nghe tin xong ở lại Bạch phủ trước. Lúc này nghe thấy tiếng gọi, Ngự Phong lập tức rút thanh Nga Mi trên thắt lưng xuống.
"Làm cái gì?" Bạch Đức Trọng nghiêm nghị nói: "Đây chính là Bạch phủ! Quân Thượng vượt phép thì không nói, còn muốn ức hϊếp chủ nhà sao?"
Giang Huyền Cẩn không để ý lời ông nói, ra lệnh cho Ngự Phong: "Mang người không liên quan ra hết bên ngoài viện, ngươi canh giữ ở trước cửa, không có dặn dò của ta, một con ruồi cũng đừng mong vào."
"Vâng!" Ngự Phong tuân mệnh, thanh Nga Mi chắn ngang trước mặt Bạch Đức Trọng, ép ông đi ra bên ngoài.
Vậy bốn chữ "Người không liên quan" lại chính là nói ông sao? Bạch Đức Trọng ra khỏi phòng, quay đầu nhìn lại, nổi giận đùng đùng: "Giang Huyền Cẩn, ngươi khinh người quá đáng! Ngày mai thượng triều, lão phu nhất định phải vạch tội của ngươi."
Buông bát thuốc xuống, Giang Huyền Cẩn đứng dậy đi ra cửa, nắm lấy cánh cửa nhìn người đang tức hộc máu ở bên ngoài, lạnh lùng nói: "Đại nhân một mực muốn vạch tội, bản quân chờ bệ hạ triệu kiến."
Dứt lời liền phất tay đóng cửa lại, mọi âm thanh ồn ào chắn hết ở bên ngoài.
Người trong phòng đều sợ tới mức không dám hé môi, y nữ run run cầm lấy thuốc Ngự Phong mang đến, Linh Tú cũng cuống quít đi xem Hoài Ngọc trên giường.
Không nhìn thì không biết, Linh Tú vừa nhìn thấy đã sợ tới mức kinh hô ra tiếng: "Tiểu thư!"
Người trên giường chau mày lại, vừa nãy sắc mặt còn trắng bệch, thoáng chốc đã đỏ tới mức không bình thường, miệng khẽ mím, cả người run rẩy, giống như một con cá bị quăng lên mặt đất. Da thịt được chữa trị lành rồi, lại chảy ra rất nhiều máu.
Giang Huyền Cẩn xiết chặt cằm, vội vàng bước nhanh đến, đưa tay thăm dò cái trán của nàng.
Chạm tay vào nóng hầm hập!
Khẽ hít sâu một hơi, hắn quay đầu nhìn về phía y nữ: "Phát sốt rồi."
Y nữ vừa nghe thấy, vội vàng để thứ trong tay xuống, đi tới bắt mạch cho nàng, vẻ mặt thoáng chốc ngưng trọng.
Thế nào? Giang Huyền Cẩn nhìn nàng.
Y nữ thở dài, đưa tay chỉ ra ngoài cửa, đứng dậy đi ra ngoài. Giang Huyền Cẩn hiểu ý, đi theo nàng ra bên ngoài.
"Ta nói thẳng vậy." Ra bên ngoài cửa, y nữ thấp giọng nói: "Cô nương này trong ngoài đều bị tổn thương nghiêm trọng, đặc biệt là tì phế, nếu không phát sốt cao, uống chút linh dược còn có thể xoay chuyển, nhưng lúc này sốt cao không lùi, chỉ sợ.."
Lời còn lại nàng không nói. Giang Huyền Cẩn cũng hiểu được, trên mặt không gợn sóng kinh sợ, cổ tay áo hơi thu lại một chút.
Y nữ thở dài: "Tạm thời ta đi bốc cho nàng chút thuốc cho lui cơn sốt, làm phiền Quân Thượng tìm chút rượu, để người khác lau vào mình cho nàng ấy. Có thể sống được hay không, phải xem tạo hóa của nàng."
"Được." Thấp giọng đáp lời, hắn nhìn y nữ rời đi, vẫn đứng ở cửa thêm một lúc.
Đêm lạnh như nước, khắp nơi trong Bạch phủ đều đã tắt đèn đi ngủ, chỉ còn mỗi gian phòng này ở Tây viện đèn đuốc vẫn sáng trưng. Duỗi tay đón lấy ánh sáng hắt ra từ khe cửa, Giang Huyền Cẩn mím môi, khẽ thở dài.
Đẩy cửa bước vào, hắn để Linh Tú tìm nửa hũ rượu tới, sau đó vắt chiếc khăn, lau mặt và tay chân cho Hoài Ngọc. Cứ lặp lại như vậy trong nhiều canh giờ, vậy mà cũng không ngại phiền.
Đến lúc y nữ bê thuốc tới, Giang Huyền Cẩn cuối cùng mới dừng tay.
"Cho nàng uống cái này đi." Y nữ ra hiệu: "Cẩn thận đừng chạm vào miệng vết thương của nàng."
Linh Tú nghe theo ôm Hoài Ngọc dậy, Giang Huyền Cẩn cầm lấy bát thuốc thổi cho nguội một chút, rồi đưa muỗng đến bên miệng nàng.
Nhưng mà, Lí Hoài Ngọc lúc này không nuốt thuốc xuống được. Cau mày phun hết ra ngoài. Giang Huyền Cẩn nhìn thấy, sắc mặt trầm xuống, dứt khoát để muỗng xuống, bưng bát thuốc lên nắm lấy miệng của nàng rót hết vào.
Tuy là nhổ ra không ít, nhưng tốt xấu gì cũng nuốt xuống được một chút. Chén thuốc đã thấy đáy, Giang Huyền Cẩn lại trông nàng thêm nửa canh giờ, Hoài Ngọc dần dần ổn định trở lại, không còn run rẩy nữa.
Ban đêm dần về khuya, tiếng ồn ào bên ngoài viện cũng dần biến mất. Linh Tú lo lắng nhìn thời gian, lại nhìn Tử Dương Quân ngồi lù lù bất động ở bên giường, không nhịn được nhỏ giọng nói: "Quân Thượng, ngài đi nghỉ ngơi ở khách phòng đi, ở đây đã có nô tỳ trông coi."
Giang Huyền Cẩn không nhúc nhích, chỉ thay khăn tiếp tục lau mặt cho nàng, thuận miệng hỏi Linh Tú một câu: "Tiểu thư nhà ngươi ở trong phủ thường ngày ăn cái gì?"
Linh Tú sửng sốt, không hiểu vì sao hắn hỏi chuyện này, nhưng vẫn trả lời đúng sự thật: "Theo quy tắc mỗi ngày, đồ ăn sáng là cháo trắng rau xào, buổi trưa có hai phần đồ ăn chay hai phần cơm trắng, bữa tối và bữa trưa không khác nhau là mấy."
Nói xong, lại liên miên cằn nhằn nhắc tới: "Trong phủ này toàn là người thấy người cao mà giẫm người thấp, biết phu nhân không thích tiểu thư nhà ta. Chi tiêu ăn mặc đều bạc đãi. Trước kia lúc tiểu thư còn điên dại, bọn họ lấy tiểu thư làm niềm vui, không ít lần lợi dụng ta không ở đó mà đánh mắng ức hϊếp nàng. Bây giờ khó khăn lắm thì tiểu thư mới tỉnh táo trở lại, bọn họ lại thay đổi phương pháp cắt xén tiền tiêu vặt hàng tháng, cuộc sống của tiểu thư thực sự rất khó khăn!"
Giang Huyền Cẩn nghe xong, nhìn người trên giường một cái, thấp giọng nói: "Ta tưởng rằng.. Quả thật là ta đã hiểu lầm nàng."
Lúc đó nàng nói mình ở Bạch phủ ăn không đủ no mặc không đủ ấm, hắn còn tưởng rằng nàng nói dối để lừa sự đồng tình của hắn, kết quả lại là nói đúng sự thật, chỉ là hắn không muốn tin tưởng mà thôi.
Lâu như vậy tới nay, hắn đều cho rằng nàng nói dối, có phải là hắn đã xem nhẹ chân tâm của nàng hay không?
Ý nghĩ này vọt lên trong đầu, bên tai nhất thời vang lên những lời nàng đã từng nói:
* * *
"Ngươi ngốc sao? Cô nương nhà người ta nói muốn nhận lỗi, chính là muốn thăm dò ý tứ của ngươi, ai thèm quản ngươi rốt cuộc có nhận hay không chứ!"
* * *
"Ta sẽ không buông tay, đừng nói những lời vô dụng ấy nữa."
* * *
"Ở trong mắt ta, đương nhiên ngươi là quan trọng nhất."
* * *
Giang Huyền Cẩn nhíu mày, theo bản năng muốn lắc đầu đuổi những âm thanh đó ra ngoài. Nhưng mà, câu cuối cùng mềm mại nhất kia, vẫn không thể ngăn được mà chui vào lỗ tai của hắn.
"Ta muốn cùng chàng. Năm tháng đều gặp nhau."
Thanh âm của nàng như chim hoàng anh, âm cuối mang theo sức hút người khác, khiến lòng người ngứa ngáy.
L*иg ngực nóng lên, Giang Huyền Cẩn chỉ cảm thấy cổ họng hơi khẩn trương. Cúi đầu xuống nhìn, khuôn mặt mới vừa cười khanh khách trong tai trong mắt hắn dần dần biến mất không thấy nữa, người trên giường vẫn yếu ớt và tái nhợt như trước.
Phút chốc hắn xiết chặt chiếc khăn trong lòng bàn tay.
"Quân Thượng?" Linh Tú hoảng sợ, khó hiểu nhìn Giang Huyền Cẩn.
Hơi ngẩn người, hắn nhận ra bản thân đã thất lễ, chậm rãi rũ mắt xuống: "Không sao."
Những xao động trong l*иg ngực từ từ trấn tĩnh lại, Giang Huyền Cẩn đưa tay, lại xem xét trán của Hoài Ngọc lần nữa.
Sốt cao vẫn chưa lui.
Trong lòng trầm xuống, hắn quay đầu nói với y nữ: "Tới xem nàng đi."
Y nữ đang ngủ gà ngủ gật ở bên bàn hồi phục tinh thần, vội vàng đi tới bắt mạch lần nữa. Một lúc sau, khóe môi trắng bệch.
"Thế nào?" Giang Huyền Cẩn hỏi.
Do dự một hồi lâu, y nữ gian nan phun ra bốn chữ: "Mặc cho số phận."
Giang Huyền Cẩn nghe xong, cúi đầu xuống nhìn trên giường, mày kiếm không buông.
Duỗi tay vuốt ve chuỗi phật châu đã theo hắn nhiều năm nay ở cổ tay nàng, Giang Huyền Cẩn thấp giọng nói: "Cho dù là thiên mệnh, cũng nên công bằng cho ngươi một chút mới phải."
Linh Tú nghe thấy lời này, ngạc nhiên liếc hắn một cái, không hiểu sao lại cảm thấy mũi chợt cay cay.
Sau khi Bạch Đức Trọng rời khỏi Tây viện, lại trở về bên phía Bạch Mạnh Thị. Mặc dù rất tức giận hành vi ngang ngược này của Giang Huyền Cẩn, nhưng khi tỉnh táo lại, ông cũng cảm thấy có chỗ không thích hợp, vì vậy hỏi Bạch Mạnh Thị: "Vết thương trên người Châu Cơ là ngươi đánh sao?"
Bạch Mạnh Thị hơi ngừng lại, sau đó oan ức nói: "Thϊếp thân không phải đã nói rồi sao? Muốn để cho nó nhớ lâu, cho nên cho người dùng gia pháp. Nhưng gia pháp tuyệt đối không nghiêm trọng đâu, ai lại thật sự dùng sức đánh nó chứ? Người chớ nên tin những thủ pháp che mắt đó."
"Vậy chuyện Tử Dương Quân là thế nào?" Bạch Đức Trọng nhíu mày: "Vì sao ngươi không nói cho ta biết trước là hắn che chở cho Châu Cơ?"
Bạch Mạnh Thị càng thêm uất ức: "Tử Dương Quân là thân phận gì chứ, nửa cái mặt mũi cũng không cho thϊếp thân, thϊếp thân làm sao lại dám cáo trạng hắn?"
Đích thực là nửa cái mặt mũi cũng không cho, đừng nói đến Bạch Mạnh Thị, ông ở đó cũng không cho thể diện.
Bạch Đức Trọng suy nghĩ một chút, cảm thấy lời Bạch Mạnh Thị nói không có vấn đề gì, tức giận, vẫn là rửa mặt nghỉ ngơi trước, ngày mai lo liệu chuyện lâm triều vạch tội hắn.
Nhưng khi ngủ một giấc dậy, trên đường lên triều, Bạch Đức Trọng lại do dự.
Hôm qua trên mặt Tử Dương Quân không có chút áy náy nào, ngồi ở đó toàn thân chính khí, không giống như bộ dạng làm việc gì trái lương tâm. Lúc trước khi ông đi, hắn lại tỏ ra không chút sợ ông tâu với Hoàng đế, thậm chí còn nói chờ bệ hạ triệu kiến.
Có phải là còn ẩn tình nào đó mà ông không biết chăng?
Đứng ở giữa nhóm triều thần, lặng lẽ liếc một cái về phía vị đế vương ngồi trên long ỷ, Bạch Đức Trọng do dự nhiều lần, cuối cùng đem ý muốn dâng sớ tấu nuốt lại vào trong bụng.
Hôm nay người thượng triều khá ít, triều hội diễn ra một canh giờ đã kết thúc. Bạch Đức Trọng rảo bước ra khỏi cung, nghĩ rằng nếu như hôm nay Giang Huyền Cẩn còn canh giữ ở Tây viện không có ý kiến gì, thì ông sẽ đi tìm Giang lão thái gia nói chuyện.
Thế mà, mới bước một chân vào Bạch phủ, Bạch Đức Trọng bị cảnh tượng bên trong dọa hoảng sợ.
Gánh sính lễ lụa đỏ, sếp từ cửa vào trong tận phòng khách, liếc mắt nhìn qua, rất giống một con rồng phun lửa đỏ.
"Lão gia!" Vẻ mặt người gác cổng hớn hở hành lễ với ông: "Ngài đã trở về rồi, các vị của Giang gia đang ở phòng khách chờ ngài."
Bạch Đức Trọng hơi sửng sốt, ông vỗ nhẹ cái trán của mình. Thầm nghĩ mình thật hồ đồ, quên mất hôm nay là ngày Giang phủ đưa sính lễ. Trước mắt hôm sự của Tuyền Cơ là quan trọng nhất, về cái khác, có thể chờ đến lúc nào rảnh thì nói sau.