Nhớ lại chuyện đó, Hoài Ngọc không nhịn được cười thành tiếng.
Xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Cơ thể đổ về phía trước, suýt chút nữa ngồi không vững, Hoài Ngọc khôi phục lại bình thường, mờ mịt hỏi: "Tới rồi sao?"
Giang Huyền Cẩn không để ý đến nàng, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc xuống xe nói: "Ta còn có việc, ngươi đi về trước đi."
Giang Huyền Cẩn buông rèm xe xuống, một trận gió phất tới, thổi tóc mai của nàng khẽ động.
Lí Hoài Ngọc chớp mắt mấy cái, khó hiểu vén rèm lên gọi hắn: "Ta chọc ghẹo ngươi chỗ nào?"
"Giang Huyền Cẩn không quay đầu lại:" Không có. "
" Không chọc ghẹo ngươi thì tức giận cái gì? "Dở khóc dở cười nhảy lên xe, nàng duỗi tay giữ chặt áo bào của hắn:" Trời đã tối rồi, ngươi còn có thể có việc gì chứ? "
Hơi thở lạnh băng, Giang Huyền Cẩn nói:" Buông tay. "
Đây vẫn đang trên đường lớn, lôi lôi kéo kéo giống cái gì chứ?
" Lại nói lời vô dụng. "Hoài Ngọc xem thường một cái, nắm lấy áo bào của hắn càng chặt:" Người tính tình cổ quái như ngươi, có chuyện gì cũng không nói thẳng, ta lại phải đoán. Vậy lúc ta không đoán được nữa, ngươi nghẹn quá sẽ nghẹn chết đấy! "
" Thật sự bị nghẹn chết, người đau lòng còn không phải là ta sao? "
Cuối cùng nói ra những lời này cũng mang theo ý cười.
Giang Huyền Cẩn không cười nổi, quay đầu lại nhìn nàng, trong mắt hàn sương lạnh lẽo:" Tính tình của ta là như thế đấy, nếu ngươi không thích, vậy thì trả sính lễ. "
" Aiya, thích thích! Ngươi là dạng gì ta cũng thích! "Luôn miệng dỗ hắn, tay Hoài Ngọc đưa xuống, bắt lấy một ngón tay của hắn lắc lắc:" Làm sao ta có thể không thích ngươi được! "
Hừ nhẹ một tiếng, Giang Huyền Cẩn sầm mặt quay đầu đi.
Nhìn thấy sườn mặt của hắn, trong mắt Hoài Ngọc lộ ra vẻ tán thưởng, không nhịn được đưa tay lên sờ, tấm tắc nói:" Tức giận cũng tức đẹp như vậy, ta thật sự muốn lên trời hái trăng xuống cho ngươi! "
Nàng nói nghe hay lắm, nhưng ai biết được lúc nào là thật lòng, lúc nào là giả dối? Hắn đẹp sao? Trên đời này có rất nhiều người đẹp, Đương Kim Thánh Thượng cũng đẹp mắt lắm nhỉ? Còn rất có khí thế nữa? Chiếu theo lời nói của nàng, bầu trời có mấy ánh trăng đủ cho nàng hái?
Gạt tay nàng ra, Giang Huyền Cẩn khép mắt nói:" Muốn hái thì đi hái, nếu không hái xuống được, vậy thì đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa. "
Dứt lời, bỏ nàng lại mà đi.
Hơi thở bực bội khó mà thở hết, ánh mắt hắn u ám, bước chân đi càng nhanh.
Nhưng mới đi không bao xa, dân chúng bốn phía đột nhiên xôn xao cả lên. Vài ba nhóm tụ tập thành đoàn, chỉ trỏ về hướng đằng sau lưng hắn.
Xảy ra chuyện gì sao? Giang Huyền Cẩn khó hiểu, nhìn phản ứng kì quái của những người kia, hắn dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Ở vị trí hắn vừa mới rời đi, có người đang trèo lên vách tường bên cạnh tửu lâu, động tác không quá linh hoạt, nhưng rất cố chấp mà bò lên sân phơi lầu hai, giẫm lên chiếc ghế tựa trên sân phơi, nàng vươn tay ra, run rẩy muốn kéo một chiếc đèn l*иg trên mái nhà xuống. Cơ thể lung lay sắp đổ.
Đồng tử co lại, Giang Huyền Cẩn biến sắc.
Trên người có vết thương, động tác của Lí Hoài Ngọc rất khó khăn, hơn nửa ngày mới với được tới chiếc đèn l*иg kia, nhưng dùng lực quá lớn, nàng đứng không vững lung lay một cái, sau đó ngã thẳng xuống bên dưới.
" A.. "Dân chúng vây xem kinh hoảng một trận, Linh Tú thất thanh gào lên:" Tiểu thư! "
Nắm chắc lấy chiếc đèn l*иg, Hoài Ngọc phản ứng rất nhanh. Mũi chân đổi hướng nhào lên hàng rào của lầu hai, ổn định cơ thể thuận thế bám vào bên dưới vòm mái hiên. Mượn lực trở mình, vững vàng đứng trên mặt đất.
Giang Huyền Cẩn định chạy đến đỡ lấy nàng bỗng dưng ngừng lại.
Hoài Ngọc quay đầu nhìn thấy hắn, đỡ lấy thắt lưng suýt xoa một lúc, sau đó mang chiếc đèn l*иg trong tay nhét vào ngực hắn.
" Hái trăng cho ngươi. "Nàng nói.
Đèn l*иg vừa tròn vừa sáng, hiện ra ánh sáng trong trẻo, cực kì giống với trăng sáng trên bầu trời.
Giang Huyền Cẩn xiết chặt cằm, nhìn đèn l*иg lại nhìn sang nàng, sương tuyết ngàn năm trong mắt chợt bay mất hết.
Lí Hoài Ngọc nhếch miệng, không nhịn được duỗi tay sờ mặt hắn, chớp mắt nói:" Là ngươi nói nếu không hái xuống được thì không gặp ta nữa. Ta đã từng nói muốn cùng ngươi "Năm năm luôn gặp gỡ", ngươi không nhớ sao? "
" Ba nguyện giống như cầu thượng yến.
Năm năm luôn gặp gỡ. "
Ai gõ muôi trà hát những lời này, tiếng vang không dừng lại được văng vẳng bên tai.
Thân hình cứng đờ, Giang Huyền Cẩn trừng lớn mắt nhìn nàng, hoàn toàn không nói được câu gì.
Dân chúng trên đường rộn ràng nhốn nháo, không ít người đi tới cạnh tửu lâu, đều dừng lại nhìn quanh.
Một nam tử có dáng vẻ rất phi phàm đang cầm một chiếc đèn l*иg đứng đó, sắc mặt rất khó coi. Mà trước mặt hắn là một cô nương rất hoạt bát đưa tay xoa xoa thắt lưng. Cười đến nhẹ nhàng lộ ra lúm đồng tiền.
Bạch phủ.
Giang Huyền Cẩn không lên tiếng mà lấy thuốc mỡ bôi lên vết thương đã nứt ra trên mu bàn tay nàng, Lí Hoài Ngọc nhân cơ hội chiếm tiện nghi.. Dán vào lưng của hắn, cằm đặt lên vai hắn, nhìn chằm chằm sườn mặt người ta mà không biết chán.
" Sao ngươi còn chưa nguôi giận? "Nàng buồn rầu hỏi:" Không phải đã hái trăng cho ngươi rồi sao? "
Hắn không nói, môi mỏng mím thành một đường cứng ngắc.
" Có phải đau lòng cho ta hay không? Ta cũng không ngã mà.. A! Đau! Ngươi nhẹ một chút! "
" Còn biết đau? "Cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu của Giang Huyền Cẩn rất kém:" Cơ thể của bản thân thành cái dạng gì chính mình còn không rõ sao? "
Vất vả lắm mới nhặt lại được cái mạng, chăm sóc hơn mười ngày mới có chút hình người, sao ngươi lại cứ làm khổ bản thân như thế? Nếu vừa rồi không túm được hàng rào thì sao? Nếu hắn phản ứng không đủ nhanh, không đỡ được nàng thì sao?
Bị hắn mắng đến ngây người, Hoài Ngọc chớp mắt mấy cái, chăm chú nhìn hắn một hồi lâu, ánh mắt đột nhiên sáng lên.
" Giang Giới. "Nàng gọi hẳn đại danh của hắn, cười đến ý vị thâm trường:" Ngươi.. Có phải đang đau lòng cho ta không? "
Bàn tay bôi thuốc dừng lại, hắn đen mặt ngẩng đầu lên:" Muốn làm ra giấc mộng như vậy, thì đi ngủ ban ngày. "
Nói xong, để thuốc mỡ bên giường, đứng dậy đi ra ngoài.
Người phía sau không cam lòng mà gào lên:" Ta đau lòng vì ngươi như vậy, ngươi đau lòng vì ta một chút thì làm sao? Quỷ hẹp hòi! "
Giang Huyền Cẩn không đáp lại, hắn bước ra ngoài cửa, đi thẳng về phòng của mình.
Đau lòng sao?
Đè tay lên ngực mình, hắn cười nhạt, cho dù trong tim có đau, vậy cũng là vì nhiễm tâm bệnh rồi, không có liên quan gì đến nàng.
Đẩy cửa phòng ra, Giang Huyền Cẩn đưa mắt nhìn thấy chiếc đèn l*иg đặt trên bàn, vừa tròn vừa sáng, rất giống vầng trăng.
Nhìn chằm chằm nó một hồi lâu, hắn vào phòng, mang nó đặt lên trên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ bóng đêm tĩnh lặng, bên cửa sổ có ánh trăng sáng trong.
Lên giường đi ngủ, Giang Huyền Cẩn có một giấc mộng rất điềm tĩnh, trong mộng có một ánh trăng rất dịu dàng cùng một mùi thuốc không xua đi được.
Sáng sớm hôm sau.
Bạch Mạnh Thị ngồi tù, không khí Bạch phủ ngưng trọng lại, lúc biết tin mẫu thân mình bị giam giữ mười tám năm, Bạch Toàn Cơ không ngồi nổi nữa, mang theo một đám thúc bá thẩm thẩm cùng xông vào Nam viện.
" Sao ngươi có thể làm ra chuyện như vậy! "
Lí Hoài Ngọc vừa mới tỉnh ngủ đã bị người trước mặt gào lên một tiếng như vậy, lập tức nhíu mày:" Cái gì? "
Hai mắt Bạch Toàn Cơ đỏ bừng nhìn nàng:" Cho dù mẫu thân có sai, vậy cũng là người ngươi phải kêu một tiếng "Mẫu thân", vậy mà ngươi lại đưa bà vào đại lao nhốt mười tám năm! Mười tám năm đó! Tấm lòng hiếu thuận của ngươi ở chỗ nào? "
Nghe hiểu được ý của nàng, Lí Hoài Ngọc ngồi thẳng người, cười vô lại:" Mang nhốt bà ta mười tám năm trong đại lao là bệ hạ, không phải ta. "
" Nếu không phải ngươi vào cung cáo trạng, bà có thể bị nhốt sao? "Thẩm thẩm Bạch Lương Thị đằng sau phẫn nộ nói:" Đều là người một nhà, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy? "
" Đúng vậy. "Bạch Lưu Thị cũng phụ họa:" Chúng ta đều nghĩ cách cứu tỷ ấy, ngươi thì tốt rồi, chẳng những không giúp đỡ, ngược lại còn đi cáo trạng! "
" Không có lương tâm! "
Nhất thời trong phòng nước miếng bay tứ tung, Lí Hoài Ngọc lau mặt mờ mịt, hỏi Linh Tú:" Tại sao Bạch Mạnh Thị bị nhốt vậy? "
Linh Tú nhíu mày đáp:" Bởi vì hạ độc mưu hại người. "
" Vậy đúng rồi. "Hoài Ngọc gật đầu, nhìn lại về phía đám thúc thúc thẩm thẩm kia:" Bà ta hạ độc muốn gϊếŧ ta trước, còn trách ta đi cáo trạng bà ta sao? "
" Chẳng phải ngươi không chết sao? "Bạch Lương Thị nhíu mày:" Ngươi còn sống tốt thế kia, tỷ ấy lại bị giam ở chỗ tối tăm ngột ngạt đó mười tám năm, ngươi cảm thấy công bằng không? "
Hoài Ngọc nghe thấy liền nở nụ cười:" Luật pháp chính là như vậy, gϊếŧ người đền mạng, ta không chết, cho nên bà ta vẫn còn sống, chỉ là sống không mấy tự do một chút, xem như trừng phạt việc ác của bà ta. Thế này còn không công bằng sao? "
" Nhưng tỷ ấy là mẫu thân của ngươi! "Bạch Lưu Thị tràn đầy oán hận nhìn nàng:" Nào có nữ nhi nào nhẫn tâm để mẫu thân đi ngồi tù! "
" Ta đã nghĩ rồi. "Bạch Toàn Cơ nói:" Nguyên nhân chuyện này là do ngươi mà ra, chỉ cần ngươi đi cầu xin bệ hạ, nói mẫu thân không phải cô ý, bệ hạ nhất định sẽ giảm nhẹ trừng phạt cho mẫu thân, để bà ấy sớm ngày trở về. "
Lời nói này, so với người trước còn không biết xấu hổ hơn.
Hoài Ngọc im lặng nhìn bọn họ, chờ họ nói đủ rồi, nàng mới chậm rãi mở miệng nói:" Không được. "
Mọi người trong phòng đều mở to mắt nhìn nàng, Bạch Toàn Cơ không dám tin:" Sao ngươi lại như vậy? "
" Ta như thế nào? "Giương mắt nhìn lại nàng, Lí Hoài Ngọc cười lạnh:" Bà ta ra tay với ta được, vì sao ta không ra tay được với bà? "
Suýt chút nữa hại nàng chết, nàng còn phải quay đầu tha thứ sao? Với loại người lòng dạ hẹp hòi như nàng, không gϊếŧ chết Bạch Mạnh Thị đã xem như tốt tính lắm rồi, vậy mà những người này còn có ý đồ để nàng giúp cứu bà ta ra ngoài sao?
Thật đúng là không bằng ngủ một giấc giữa ban ngày!
Nói đến cũng lạ, dường như trên đời đâu đâu cũng không thiếu loại người chuyên cuỗm lấy quan hệ thân thích với súc sinh, rõ ràng hại người là tội không thể tha, vậy mà từng người một vẫn thích chỉ trích người bị hại, dùng huyết thống khuyên giải, dùng đạo đức trói buộc, dù thế nào cũng khiến người bị hại tiếp nhận sự cảm hóa của bọn họ, để người phạm tội lại có cơ hội phạm sai lầm một lần nữa.
Đùa cái gì mà thiếu tâm vậy!
" Ngươi.. Ngươi thật sự tưởng rằng bản thân đã leo lên cành cao, là có thể không để Bạch gia vào trong mắt sao? "Nhìn thấy thái độ của nàng, Bạch Lương Thị vô cùng tức giận, chỉ thẳng vào nàng nói:" Không có Bạch gia, làm sao ngươi có thể gả đến Giang phủ! "
" Đúng thế! "Bạch Lưu Thị nói:" Ngươi thật sự đã đắc tội với mọi người rồi, ngươi cho rằng mình có thể có những ngày tháng tốt đẹp sao? "
Khuyên nhủ không thành, đám người này rõ ràng là tức giận rồi, nhao nhao uy hϊếp nàng.
" Ngươi không cứu Bạch Mạnh Thị, người cả Kinh Thành này đều sẽ mắng chửi ngươi, đừng nói gả cho Tử Dương Quân nữa. Về sau ngươi chỉ là một con chuột chạy qua đường, người người muốn đánh! "
Lí Hoài Ngọc rất không kiên nhẫn nghe tiếp:" Nói xong chưa? Nói xong rồi ta còn phải ngủ. "
" Ngươi! "Bạch Toàn Cơ bước đến bên giường, kéo chăn của nàng ra:" Hôm nay ngươi không cho ta ý kiến gì thì đừng ngủ nữa! "
" Đúng vậy, giờ đã là lúc nào rồi, vậy mà còn ngủ được! "
Một đám người đứng vây quanh giường nàng, dáng vẻ hùng hổ.
Nếu một tiểu thư nhà bình thường, đúng thật sẽ bị trận trước mặt này dọa đến nghe theo sự điều khiển, nhưng vị trên giường này trường hợp nào mà chưa từng thấy qua? Chỉ là mấy phụ nhân nói lảm nhảm, tưởng dọa được nàng sao?
Cuộn nắm tay lại, Lí Hoài Ngọc nhìn Bạch Toàn Cơ nói:" Ngươi kéo thử một lần nữa xem? "
Bạch Toàn Cơ sửng sốt, bị ánh mắt này của nàng làm trong lòng run lên, theo bản năng muốn buông tay.
Nhưng nhiều người đứng bên cạnh nàng như vậy, nàng lấy đâu ra đạo lí lùi bước chứ? Lấy lại bình tĩnh, nàng nắm chặt chăn nói:" Thế nào, hại mẫu thân còn không tính, còn muốn đánh ta sao? Ngươi dám động thủ, ta sẽ cho người đi mời Tử Dương Quân qua đây, để hắn nhìn thấy người mình muốn lấy rốt cuộc là người hung ác máu lạnh ra sao! "
Hoài Ngọc rất muốn nói với nàng ta, Tử Dương Quân vốn cũng không cảm thấy người hắn lấy là một người tốt! Nhưng không đợi nàng mở miệng, ở cửa đã vang lên một thanh âm.
" Bản quân vẫn luôn ở đây, không phiền Nhị tiểu thư sang mời."