Đích thực lời này là Lệ Thừa Hành vừa nói, không sai, mọi người ở đây đều nghe thấy, nói Tử Dương Quân vì chính vị hồng nhan Bạch tứ tiểu thư này.
Nhưng bây giờ Bạch tứ tiểu thư lại vỗ ghế đứng dậy, vừa xung quân vừa nhất nộ (*), vì "Hồng nhan" nào chứ?
Tam công chín khanh cùng Đế Vương ngồi trên Long ỷ sửng sốt, tiếp đó đều tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nhìn về Giang Huyền Cẩn đứng bên dưới.
Giang hồng nhan khoanh tay đứng nhìn, trên người mặc một thân cẩm phục xanh hổ phách thêu vân bạc, dáng người tiêu sái an nhiên, như thanh sơn trúc ngọc. Khuôn mặt hơi nghiêng nghiêng, đôi mắt đen rũ xuống che đi một trận mưa xuân xuống non sông tươi đẹp, dù nhìn thế nào vẫn rung động lòng người.
(*) Xung quân nhất nộ vi hồng nhan aaa~: Ý các đại thần nghĩ là Hoài Ngọc mới là quân, còn Giang Huyền Cẩn là hồng nhan cần được che chở, nhan sắc kiều diễm động lòng người. Giang hồng nhan ngươi chịu số phận nằm dưới đi!
Môi mỏng khẽ mở, Giang Huyền Cẩn cảm động nhìn Lí Hoài Ngọc đang bảo vệ phía trước hắn, nói:
"Câm miệng!"
Hoài Ngọc khí thế hùng hồn lại bị hắn thét một tiếng đến run run, nhíu mày quay đầu lại: "Sao ngươi lại hung dữ với ta?"
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, nói hắn là "Hồng nhan", còn muốn hắn không hung dữ sao? Giang Huyền Cẩn cười lạnh, đưa tay ấn nàng ngồi xuống ghế, thanh âm phun ra từ kẽ răng: "Thành thật ở lại đây!"
Lí Hoài Ngọc không phục, nhỏ giọng nói: "Ta nói giúp ngươi, ngươi nghe xem miệng người này toàn nói lung tung gì đó, hơn nữa cái bộ dạng ra vẻ đạo mạo kia, nhìn thật khiến người ta muốn đánh hắn!"
"Vậy thì đã không cần ngươi đến."
Đi lên phía trước nửa bước, hắn xoay người lại tiện thể chặn nàng ở sau lưng, nhìn về phía Lệ Thừa Hành nói: "Tứ tiểu thư chân thật thẳng thắn, xin thứ lỗi."
"Chân thật thẳng thắn?" Lệ Thừa Hành nhíu mày: "Đây là nàng ta dĩ hạ phạm thượng! Chỉ là một thần nữ, không có công danh, lại dám nghi ngờ bản quan như vậy!"
Mặc dù lời này là thẹn quá hóa giận, nhưng là sự thật, lời nói vừa rồi của Bạch tứ tiểu thư rất xúc phạm, đích thực có thể coi như dĩ hạ phạm thượng.
Lí Hoài Lân có hơi lo lắng, hắn cảm thấy lời của vị Bạch tứ tiểu thư này cũng không phải không có đạo lý, thậm chí có thể nói là gãi đúng chỗ ngứa. Nhưng nàng thua ở thân phận trên đầu, tội danh dĩ hạ phạm thượng nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nếu Lệ Thừa Hành cứ tiếp tục so đo, chỉ sợ có chút phiền phức.
Có lẽ Lệ Thừa Hành cũng nghĩ tới điểm này, trong mắt xẹt qua một tia hung ác, viện cớ đó muốn gây khó dễ.
Nhưng không đợi hắn lên tiếng, Giang Huyền Cẩn đã mở miệng trước.
Giương mắt nhìn Lệ Thừa Hành, ánh mắt hắn bình tĩnh nói: "Chức vị Trường Sử thừa tướng, bổng lộc hằng năm bao nhiêu?"
Lệ Thừa Hành dừng lại một chút, ngờ vực đáp lời: "Năm bổng nghìn thạch."
"Vậy lãnh địa phong Quân?"
"Quân Thượng hưởng sự cung phụng một phương Tử Dương, năm bổng vạn thạch."
Nghe xong câu trả lời của hắn, Giang Huyền Cẩn vừa lòng gật đầu, ngược lại hỏi Từ Yển đứng đằng trước: "Nếu một thần nữ không bổng lộc chất vấn quan viên nghìn thạch là" Dĩ hạ phạm thượng ", vậy vị quan ngàn thạch kia chất vấn vị quân vạn thạch, nên tính thế nào?"
Tam công chín khanh luôn lấy năm bổng để phân quan giai lớn nhỏ, quan viên có năm bổng nghìn thạch, người không có công danh trước mặt này thật đúng là cao cao tại thượng. Nhưng so với Tử Dương Quân năm bổng vạn thạch, lại giống như hại bụi nhỏ với trăng sáng, chênh lệch không biết bao nhiêu cấp bậc.
Thật muốn nói tội "Dĩ hạ phạm thượng này, Lệ Thừa Hành có thể nói là lợi hại hơn Bạch tứ tiểu thư nhiều.
Ý thức được điểm này, trong lòng Lệ Thừa Hành run lên, vẻ tàn khốc trên mặt bỗng nhiên biến mất. Mắt thấy Từ Yển muốn mở miệng đáp lời, hắn vội vàng nói:" Là hạ quan sai sót! Hôm nay mọi người đều mưu cầu công chính, chỉ giáo lẫn nhau, sao có thể nói thành dĩ hạ phạm thượng chứ? "
Tốc độ đổi giọng cực nhanh này khiến cho người ta phải trợn mắt há miệng.
Lí Hoài Lân nhíu mày, cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng nói:" Lệ đại nhân một mực nói là người công chính, lại không lấy được một chút chứng cứ nào có thể chứng minh trong sạch cho Mạnh Hằng Viễn. Chỉ dựa vào suy đoán chủ quan nói xấu Tử Dương Quân, là đạo lý gì? "
Lệ Thừa Hành hoảng hốt, vội vàng hành lễ:" Bệ hạ minh giám, thần chỉ cảm thấy việc này có hơi kì lạ. "
" Lại là ngươi cảm thấy thôi sao? "Lí Hoài Lân duỗi tay vỗ mạnh vào Long ỷ, trừng mắt nói:" Chứng cứ đâu? "
Một tiếng" Đông "vang lên, chấn động đến người trong triều đường đều cúi thấp đầu, Lệ Thừa Hành lại trực tiếp quỳ xuống, dập đầu nói:" Bệ hạ bớt giận! "
" Còn lấy lúc trẫm vẫn là tiểu hài tử, tùy ý nói vài ba câu đã muốn lừa gạt sao? "Lí Hoài Lân thật sự nổi giận:" Nếu vụ án không đủ chứng cứ thì bỏ đi, đằng này vụ án bằng chứng như núi, ngươi lại còn muốn càn quấy ở trong này, là tưởng trẫm không luận được đúng sai, không phân rõ trắng đen hay sao? "
Lệ Thừa Hành kinh hãi, vội cúi đầu không dám nói nữa. Chúng thần bên cạnh bước ra khỏi hàng, cùng chắp tay:" Bệ hạ bớt giận. "
Bớt giận? Lí Hoài Lân cười lạnh:" Nếu bây giờ vẫn là trưởng công chúa chấp chính, các ngươi có dám lừa bịp nàng giống như bây giờ lừa bịp trẫm hay không? "
Lời này vừa nói ra, Liễu Đình Úy bên cạnh nhíu mày khẽ gọi:" Bệ hạ! "
" Các ngươi còn biết trẫm là bệ hạ? "Đứng bật dậy, Lí Hoài Lân nói:" Bệ hạ như trẫm, ở trong mắt các ngươi căn bản vẫn là một đứa nhóc trẻ người non dạ! "
Ai cũng không ngờ tới Hoàng Đế lại đột nhiên tức giận đến như vậy, Giang Huyền Cẩn cau chặt lông mày, bước lên trước muốn quát hắn một tiếng. Học lễ nghi Đế Vương lâu như vậy rồi, sao có thể thất thố đến mức này ngay trên triều?"
Nhưng hắn vừa đi một bước, tay áo đã bị người tóm được.
"Đừng mắng hắn." Lí Hoài Ngọc cúi đầu buông mắt, kéo hắn về phía sau: "Bệ hạ cũng không nói gì sai."
Sở dĩ Lệ Thừa Hành có lá gan lớn dám che chở cho Mạnh Hằng Viễn như vậy, chính là ỷ Hoàng Thượng còn nhỏ tuổi trải đời chưa sâu, đổi thành Đan Dương trưởng công chúa quyết định, hắn chắc chắn không dám nhiều lời thêm một chữ nào, bởi vì nói ra cũng sẽ không cần đến.
Sắc mặt Giang Huyền Cẩn không tốt lắm: "Khuyên giải khuyến cáo quân chủ, là chức vụ của người làm thần nên tận sức."
Hắn có thể "Khuyên giải khuyến cáo" sao? Hoài Ngọc bĩu môi, nghĩ cũng không cần nghĩ buông lỏng tay, người này nhất định sẽ bước lên dùng "Thái tổ đế huấn" cùng "Sách Đế Vương" mắng Hoài Lân như máu chó xối vào đầu.
"Ngươi cứ để hắn nói hết đi." Nàng nhỏ giọng nói: "Không hẳn là chuyện xấu."
Giang Huyền Cẩn nhíu mày, liếc mắt một cái về phía Lệ Thừa Hành và Mạnh Hằng Viễn bị dọa đến cả người run rẩy bên cạnh, suy nghĩ một chút, đúng thật đứng lại không nhúc nhích.
Hắn không cản, những người khác cũng không dám cản lại. Lí Hoài Lân lửa giận tăng vọt, trừng mắt nhìn Mạnh Hằng Viễn nói: "Một thường dân cũng dám nói dối trước mặt trẫm! Ba nghìn cân cấm dược! Ba nghìn cân! Nếu ngươi không biết thì ai có thể thần không biết, quỷ không hay mà đặt vào kho hàng Mạnh Kí của ngươi?"
Lại quay đầu nhìn Lệ Thừa Hành: "Đường đường là Trường Sử thừa tướng, lại đổi trắng thay đen bao che giúp thương nhân! Lưỡi sáng hoa sen (*) thì thế nào, ngươi tưởng trẫm không biết trong lòng ngươi giấu cái gì thật sao?"
* * *
(*) Từ gốc tiếng Trung: 舌灿莲花. Điển cố "thiệt xán liên hoa" xuất phát từ sự tích về cao tăng Đồ Trừng thời Nam Bắc triều. Truyện kể rằng Triệu vương Thạch Lặc đến Tương quốc (nay là Đài Châu, Chiết Giang) triệu kiến Đồ Trừng, muốn thử đạo hạnh. Đồ Trừng bèn đem ra một bát nước, thắp hương niệm kinh, không bao lâu sau, từ trong bát nước mọc lên một đóa sen xanh chói lọi, người ngoài nhìn vào thấy lòng thư thái, vui sướиɠ. Người đời sau dùng cụm từ "thiệt xán liên hoa" hay "lưỡi sáng hoa sen" để chỉ những người có biệt tài ăn nói, miệng lưỡi lanh lợi, giống như vẻ đẹp của hoa sen.
* * *
Cơn giận của Thiên tử, phục thi trăm vạn, máu chảy nghìn dặm.
Vừa rồi Lệ Thừa Hành còn thao thao bất tuyệt, bây giờ lại không nói nổi nửa chữ, dập đầu liên tục, dập đến kêu "Bình bịch" rung đất. Hai chân Mạnh Hằng Viễn run lên, xụi lơ trên mặt đất không nâng dậy nổi.
"Từ Yển!" Lí Hoài Lân gọi một tiếng.
Người bên cạnh lập tức bước ra khỏi hàng chắp tay: "Bệ hạ có gì phân phó?"
"Kết án, định tội, nên phán như thế nào thì phán như thế ấy đi!" Lí Hoài Lân nói: "Nếu ai có dị nghị, mang chứng cứ đến nói chuyện cùng trẫm."
L*иg ngực chấn động, Từ Yển trịnh trọng đáp lời: "Vâng!"
Trong triều lặng ngắt như tờ, tam công chín khanh cúi đầu buông mắt, không dám làm bừa.
Lí Hoài Lân lần nữa ngồi xuống Long ỷ, áo bàn run run, năm móng vuốt rồng vàng thêu trên đầu rạng rỡ ánh sáng. Ngẩng đầu lên lần nữa, khuôn mặt còn non nớt lộ ra khí phách không được xía vào.
Hoài Ngọc nhìn thấy liền nở nụ cười, trong mắt ngập tràn vui mừng.
Đây mới là nam nhi của Lí gia!
Vụ án kéo dài hơn mười ngày, cuối cùng hôm nay cũng có kết quả, lúc Hoài Ngọc bị Giang Huyền Cẩn kéo ra khỏi hoàng cung, nàng còn hưng phấn vỗ tay đi theo phía sau hắn.
"Bệ hạ của chúng ta thật sự có khí thế nha! Ngươi nhìn thấy không? Thân thể ốm yếu như vậy, lúc phát giận lên lại như cao hơn xà nhà, ép người ta không thở nổi!"
"Nhưng tức giận thì tức giận, hắn vẫn minh mẫn nắm lấy mấu chốt của vụ án, thật thông minh nha!"
"Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng có sự quyết đoán và cơ trí như vậy, tương lai nhất định sẽ là một thế hệ minh quân lưu danh muôn đời!"
Líu ra líu ríu, mỗi câu đều không rời khỏi chữ Hoàng Đế.
Giang Huyền Cẩn dừng bước, ngoảnh đầu nhìn nàng: "Có giỏi như thế không?"
Ý cười bên khóe miệng Hoài Ngọc không ngừng lại được: "Đúng vậy! Ngươi không cảm thấy sao?"
"..."
Không trả lời, hắn cất bước đi tiếp về phía trước.
Lí Hoài Ngọc không mảy may nhận ra chỗ không bình thường, lên xe ngựa vẫn chìm đắm trong sự vui vẻ được gặp lại đệ đệ, hai tay nâng má, trong mắt nổi lên ánh sáng nhu hòa.
Có thể gặp được Hoài Lân một lần nữa thật tốt, còn có thể nghe được tiếng "Hoàng tỷ" từ trong miệng của hắn. Tuy rằng không phải đang gọi nàng, nhưng nàng cũng cảm thấy rất vui vẻ, giống như trở lại rất nhiều năm trước, lúc Hoài Lân vừa mới học nói.
"Hoàng tỷ." Tiểu Hoài Lân một tuổi cố hết sức mà gọi nàng.
Hiếu Đế ôm Hoài Lân sụp mặt, giả vờ không vui nói: "Vì sao không gọi Phụ Hoàng, chỉ gọi mỗi Hoàng tỷ?"
Tiểu Hoài Lân cắn ngón tay, mờ mịt nhìn Hiếu Đế, lại gọi nàng một tiếng: "Hoàng tỷ!"
Tiểu Hoài Ngọc sáu tuổi mừng rỡ nhảy lên, chống nạnh khoe với Phụ Hoàng: "Ai bảo người bình thường không rảnh bế đệ ấy? Hoàng đệ là do nhi thần bế lớn đó, nhất định phải gọi nhi thần trước!"
"Không được, con phải dạy nó gọi Phụ Hoàng!" Hiếu Đế hừ một tiếng, nói: "Phụ Hoàng của nó chính là cửu ngũ chí tôn! Cửu ngũ chí tôn lớn hay Hoàng tỷ lớn?"
"Hoàng tỷ!" Tiểu Hoài Lân trả lời không chút do dự.
"..."
Hiếu Đế trên triều uy chấn tứ phương lại bị đứa nhỏ một tuổi nói đến vừa tức giận vừa ủy khuất, mặt mày nhăn nhúm lại.
Tiểu Hoài Ngọc cười ha ha, bế Hoài Lân lên xoay vài vòng, cất giọng nói ngây ngô: "Hoàng tỷ nhất định sẽ chăm sóc đệ thật tốt, chờ đệ lớn lên, ta sẽ mang tất cả những đồ tốt cho đệ!"
Hoài Lân hiển nhiên không rõ đồ tốt là cái gì, nhưng bị giơ lên cao cũng cười khanh khách theo. Tiếng cười vang rất xa, làm cả Phi Vân Cung bao phủ sắc ấm.