Xuân Nhật Yến

Chương 36.4: Xung quân nhất nộ vi hồng nhan

Mạnh Hằng Viễn sợ tới mức run lên, theo bản năng nhìn Lệ Thừa Hành cách đó không xa, nuốt nước miếng nói:" Những lời của thảo dân là thật, hiện giờ Kinh Thành ai không biết Tử Dương Quân muốn lấy Bạch tứ tiểu thư? Tứ tiểu thư kia trở mặt với nữ nhi của thảo dân, liền vu oan hãm hại nữ nhi của thảo dân hạ độc hại nàng. Quân Thượng vì niềm vui của giai nhân, liền muốn xử trí thảo dân! Thảo dân thật sự vô tội! "

Lời này vừa rơi xuống, tam công và chín quan khanh cùng ồ lên, đều lắc đầu hướng về phía Mạnh Hằng Viễn.

Nói dối cũng phải biết bịa đặt một chút, ngươi nói ai vì niềm vui của giai nhân mà làm việc gì cũng được, nói Tử Dương Quân sao?

Chẳng nhẽ bán nhiều cấm dược quá, bán đến ngốc luôn rồi chứ!

Thấy tình hình có chút không đúng, Lệ Phụng Hành đứng dậy:" Có một chuyện, vi thần muốn khởi bẩm bệ hạ. "

" Nói. "

" Tử Dương Quân đã ở nửa tháng trong Bạch phủ, chỗ nghỉ chân chính là viện của Bạch tứ tiểu thư. "

Cái gì? Tin tức này có thể chấn động lòng người hơn so với ba nghìn cân cấm dược, Lí Hoài Lân kinh ngạc, tam công chín qua khanh cũng kinh ngạc. Âm thanh đều dừng lại, ánh mắt của mọi người đều rơi trên người Giang Huyền Cẩn.

Tử Dương Quân luôn thanh tâm quả dục, vậy mà lại ở trong viện của một cô nương? Là giả đúng không?

" Lời nói của Lệ đại nhân không sai. "Ánh mắt của mọi người cực nóng, Giang Huyền Cẩn bình tĩnh mở miệng:" Nhưng chuyện này có nguyên nhân. "

Lời nói không giả.. Lời nói không giả.. Nói cách khác, hắn thật sự ở trong viện của một cô nương sao? Hoàng Đế trên Long ỷ trợn mắt lớn, mọi người bên cạnh cũng nghẹn họng trân trối, giống như nhìn thấy Thái Sơn sụp ngay trước mắt.

Không thể tưởng tượng nổi!

Một lúc sau, Lí Hoài Lân mới run rẩy hỏi một câu:" Chuyện có nguyên nhân gì? "

Giang Huyền Cẩn nói:" Bạch tứ tiểu thư bị người vu oan, dùng gia pháp đánh đến thoi thóp hơi thở, suýt chút nữa thì mất mạng. Nếu thần đã muốn lấy nàng, sao có thể bỏ mặc như thế được? Vốn chỉ định mời y nữ đến chăm sóc cho nàng, ai ngờ rằng trong Bạch phủ lại xảy ra rất nhiều chuyện, khiến vi thần không thể không ở lại, vì bảo vệ tính mạng của Bạch tứ tiểu thư. "

" Hả? "Lí Hoài Lân ngồi thẳng người:" Chính là chuyện vài ngày trước chủ mẫu Bạch gia hạ độc hãm hại Bạch tứ tiểu thư sao? "

" Đúng vậy. "Giang Huyền Cẩn ngẩng đầu lên:" Xin hỏi bệ hạ, nếu Ninh quý phi tính mạng một sớm một chiều, lại có người ẩn nấp ở chỗ tối muốn hãm hại, bệ hạ sẽ như thế nào? "

Ninh quý phi là phi tần yêu thích nhất của Lí Hoài Lân, nghe hắn nói như vậy, Lí Hoài Lân lập tức nói:" Trẫm nhất định phải trông coi nàng, bắt kẻ ác ra, nghiêm trị không tha! "

Giang Huyền Cẩn gật đầu:" Vi thần cũng vậy. "

Giỏi cho vi thần cũng vậy! Lệ Thừa Hành cười lạnh:" Vậy Quân Thượng thừa nhận bản thân thiên vị cho Bạch tứ tiểu thư giống như bệ hạ thiên vị cho Quý Phi sao? "

Liếc hắn một cái, Giang Huyền Cẩn hỏi:" Thế thì làm sao? "

" Được! "Lệ Thừa Hành gật đầu:" Vậy Mạnh Hằng Viễn cũng không nói dối. Quân Thượng đích thực là thiên vị cho Bạch tứ tiểu thư, liền nghĩ cách vu tội hắn, trút giận thay Bạch tứ tiểu thư. "

Cuối cùng Lí Hoài Lân cũng cảm thấy Lệ Thừa Hành không bình thường, nhíu mày hỏi:" Lệ đại nhân cũng muốn cáo trạng Tử Dương Quân sao? "

Lệ Thừa Hành sửng sốt:" Vi thần chỉ là.. "

" Giúp Mạnh Hằng Viễn nói đến mức này, Lệ đại nhân còn muốn chối sạch sẽ sao? "Giang Huyền Cẩn khẽ cười:" Lệ đại nhân dốc lòng muốn giúp Mạnh Hằng Viễn, ở đây các vị đều thấy rõ, không cần phải che đậy. "

Một Trường Sử thừa tướng lại đi giúp một thường dân đối nghịch cùng Tử Dương Quân? Tam công chín qua khanh nhìn thấy đều châu đầu rỉ tai bàn luận.

Đâm lao thì phải theo lao, Lệ Thừa Hành nghiến răng, dứt khoát quỳ xuống:" Vi thần chỉ cảm thấy không công bằng, một lời nói của thường dân, các vị đại nhân và bệ hạ cũng sẽ không tin, tất cả mọi người đều tin Tử Dương Quân. Vậy làm sao tính là thiên vị? Vì cầu công bằng, vi thần nguyện ý nói vài câu thay thường dân này. "

Nói cũng hay lắm, Lí Hoài Lân nghe thấy liền gật đầu:" Lệ ái khanh nói có lý. "

Giang Huyền Cẩn hỏi:" Đại nhân muốn nói cái gì? "

Lệ Thừa Hành nói:" Quân Thượng cũng đã thừa nhận rồi, đương nhiên hạ quan không có gì để nói. "

Giang Huyền Cẩn khẽ cười một tiếng, nói:" Hóa ra bản quân thừa nhận thiên vị cho phu nhân tương lai của mình, lại tương đương với thừa nhận hãm hại Mạnh Hằng Viễn? Bản lĩnh tránh nặng tìm nhẹ của Lệ đại nhân không tồi, nhưng cũng không thể ăn nói bừa bãi. "

Nói xong, lại chắp tay về phía Hoàng Đế:" Bạch tứ tiểu thư đã ở ngoài điện, xin bệ hạ triệu kiến. "

Bạch tứ tiểu thư trong truyền thuyết đến rồi! Đôi mắt Lí Hoài Lân ngời sáng, vội vàng nói:" Mau cho nàng vào! "

Hoàng Môn công công lĩnh mệnh mà đi, một lát sau, một bóng dáng mỏng manh được người đỡ vào trong tiền đường.

Bước vào nơi quen thuộc này một lần nữa, trong lòng Hoài Ngọc rất cảm khái, nhìn thấy bách quan và Đế Vương đang ngồi phía trước, nàng chợt cảm thấy bản thân như trước kia mặc một thân cung trang, là Đan Dương trưởng công chúa kiêu ngạo ưỡn ngực lên triều.

Nhưng khi đi đến ngự tiền, nàng tỉnh táo lại, hít sâu một hơi liền chậm rãi quỳ xuống.

" Bạch Thị Châu Cơ, bái kiến bệ hạ. "

Long ỷ truyền tới thanh âm trầm ổn hơn so với trước kia không ít:" Bạch cô nương miễn lễ, niệm tình ngươi vô tội lại đang bệnh, trẫm cho ngươi ngồi xuống nói chuyện. "

" Tạ chủ long ân. "Nàng mỉm cười dập đầu.

Có một chiếc ghế tựa được mang đến, Hoàng Môn công công đỡ nàng ngồi xuống, cơ thể Lí Hoài Ngọc kéo căng, trên mặt lại vẫn bình thản.

Giang Huyền Cẩn nghiêng đầu liếc nàng một cái, hơi bất ngờ.

Vốn tưởng rằng lần đầu vào cung, thế nào nàng cũng sẽ thất lễ, chưa từng nghĩ rằng người trước kia vô pháp vô thiên như thế, đến ngự tiền có thể nghe theo phép tắc như vậy?

" Bạch tứ tiểu thư muốn cáo trạng gì? "Lí Hoài Lân hỏi.

Lí Hoài Ngọc gật đầu:" Thần nữ muốn cáo trạng chủ mẫu Bạch gia, dùng cấm dược mưu hại mạng người. "

" Có chứng cứ gì? "

Từ Yển bên cạnh chắp tay nói:" Bệ hạ, vụ án này nhân chứng vật chứng đều có đủ, chỉ là liên quan quá nhiều, vẫn chưa thể kết án. "

Lí Hoài Lân nghe thấy liền nhíu mày:" Nếu nhân chứng vật chứng đều có đủ, vì sao không kết án? Luật pháp Bắc Ngụy điều thứ nhất chính là gϊếŧ người đền mạng không phải sao? "

Từ Yển gật đầu, Liễu Đình Úy bên cạnh đột nhiên mở miệng nói:" Người Bạch Mạnh Thị hạ độc vẫn chưa chết, hơn nữa Bạch Ngự Sử.. Phán quyết đền mạng có hơi quá đáng. "

" Không phán đền mạng, phán cái khác cũng không được sao? "Lí Hoài Lân trừng mắt, suy nghĩ một chút, hướng về bên dưới nói:" Tiên triều có lệ, gϊếŧ người chưa được như ý nguyện, giam trong nhà lao hai mươi năm, niệm tình Bạch Ngự Sử làm quan nhiều năm, vợ con được hưởng công lai, giảm bớt hai năm, giam giữ Bạch Mạnh Thị mười tám năm, hết kì hạn mới phóng thích. "

" Các vị ái khanh cảm thấy thỏa đáng không? "

Vậy mà trực tiếp định tội!

Lệ Thừa Hành cau mày thở dài. Việc này chỉ có thể trách bản thân Bạch Mạnh Thị làm việc không gọn gàng, hắn áp chế lâu như vậy cũng rất khó rồi, không cứu được thì đừng trách hắn.

Lí Hoài Ngọc nghe thấy, hơi nhếch môi, trong mắt nổi lên ánh sáng.

Xử sự quyết đoán, cương trực công chính, Hoài Lân lo liệu vụ án này có thể sánh hơn so với quan viên rất nhiều rồi! Ai nói hắn không có thủ đoạn sắt máu chứ? Đây không phải là đầu mối tốt sao?

" Vụ án này đã kết, vậy tội của Mạnh Hằng Viễn có thể định rồi. "Giang Huyền Cẩn nói:" Bạch Mạnh Thị sử dụng cấm dược, chính là "Một giọt máu" lấy ở trong kho hàng Mạnh Kí. Bằng chứng kết án, Mạnh Hằng Viễn tự ý buôn bán cấm dược, chứng cứ đầy đủ. "

Nghe vậy, Mạnh Hằng Viễn vội vàng nhìn về phía Lệ Thừa Hành.

Lệ Thừa Hành phản đối mà mỉm cười:" Quân Thượng có chứng cứ trực tiếp chứng minh Bạch Mạnh Thị sử dụng cấm dược là do Mạnh Hằng Viễn cung cấp không? "

Giang Huyền Cẩn hơi ngừng lại.

Lệ Thừa Hành lại nói:" Dựa vào Bạch Mạnh Thị sử dụng cấm dược, liền cương quyết nói Mạnh Hằng Viễn mua bán cấm dược, Quân Thượng có cảm thấy giận chó đánh mèo không? "

Lại liếc một cái về phía Bạch Châu Cơ, hắn mỉm cười:" Thật sự là xung quân nhất nộ vi hồng nhan (*). "

(*) Nghĩa đã được giải thích ở dưới tiêu đề.

Vừa nói ra lời này, Giang Huyền Cẩn còn chưa kịp phản ứng, người trên ghế đã vỗ" Ba "một tiếng vào tay vịn đứng dậy.

" Chính Bạch Mạnh Thị đã nhận tội ở nha môn Kinh Thành, nói thuốc là do cha cung cấp, cái này cũng chưa tính là chứng cứ trực tiếp, vậy cái gì mới tính? Trước khi đại nhân mở miệng, có thể nghiêm túc xem lại hồ sơ vụ án không? "

Lệ Thừa Hành sửng sốt.

Lí Hoài Ngọc trừng mắt nhìn hắn, học theo dáng vẻ hung hăng dọa người vừa rồi của hắn gằn từng chữ một với hắn:" Ai dựa vào một chút độc dược kia đã nói Mạnh Hằng Viễn mua bán cấm dược? Đại nhân không biết chuyện khám xét ở trong kho hàng Mạnh Kí tìm ra ba nghìn cân cấm dược sao? Kho hàng nhà bọn họ, bị người ta bỏ ba nghìn cân gì đó vào trong mà còn không biết, ai tin chứ? "

" Vụ án này rõ ràng chứng cứ vô cùng xác thực, rốt cuộc đại nhân nhận được lợi ích gì mới có thể bưng bít sự thật, dốc hết sức bao che cho một thương nhân phạm pháp? "

Mới vừa rồi vẫn còn là một cô nương yếu đuối, vừa mở miệng giống như liền thay đổi thành một người khác, nói một lần một chuỗi dài như vậy không nghỉ, từng câu một đều chiếm lí lẽ, nói cho sắc mặt Lệ Thừa Hành xanh mét.

" Ngươi.. "Hắn không dám tin nói:" Ngươi là một thần nữ, sao dám chỉ trích bản quan trước mặt mọi người? "

" Không phải đại nhân nói rồi sao? "Lí Hoài Ngọc ngoài cười nhưng bên trong không cười, dùng ngữ khí vừa nãy của hắn nói:

" Xung quân nhất nộ vi hồng nhan!"