Linh Tú run lẩy bẩy đưa thϊếp mời cho Hoài Ngọc, nàng nói: "Người có thể không cần cởi y phục của hắn nữa, chúng ta có thể tiến vào Giang phủ được rồi."
Hoài Ngọc ngạc nhiên, đón lấy tấm thϊếp mời mà líu lưỡi, nói: "Còn có chuyện tốt như vậy sao?"
"Vâng." Linh Tú gật đầu, trong mắt lại nảy lên mừng rỡ nói: "Xem ra Giang tiểu thiếu gia kia rất để ý tới người, thế mà lại cử hẳn một người đến đưa thiệp mời, nhất định là đang chờ mong người đến đó!"
Chuyện để ý thì nàng có thể nhìn ra, nhưng ngóng trông nàng đến sao? Lí Hoài Ngọc lắc đầu, nếu chờ mong như vậy, thϊếp mời này nên sớm được đưa tới chứ, sao lại cứ canh đúng thời gian bọn ta rời phủ mà đưa tới?
Nếu nói Giang tiểu thiếu gia muốn nàng đến, chi bằng nói là hắn đang đối phó với yêu cầu của ai đi.
Thu lại tấm thiệp, Hoài Ngọc đem tên gia nô đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất thả ở bên cạnh một góc tường, sau đó ngoắc tay hướng về phía Linh Tú: "Đi."
Trời còn chưa sáng hết, sương mù trên đường một mảng mông lung mơ hồ, Linh Tú đang muốn nói không tìm được chiếc xe nào cả, kết quả còn chưa kịp mở miệng thì đã có một chiếc xe đồng đỉnh Bát Bảo hương thơm tươi mát rất xa hoa đi tới gần, dừng lại trước mặt bọn họ.
"Lên xe." Ngọc Thanh Cốt Phiến xốc màn xe lên, lộ ra khuôn mặt phong lưu phóng khoáng kia của Lục Cảnh Hành.
Lí Hoài Ngọc cười nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi ngủ quên rồi."
Duỗi tay kéo nàng lên, Lục Cảnh Hành tức giận nói: "Cô nãi nãi, chúng ta lăn qua lăn lại đã đến giờ Sửu rồi, ta còn ngủ cái gì?"
Vừa nghe thấy lời này, bàn tay Linh Tú đặt lên càng xe trượt một cái, suýt chút nữa thì ngã xuống.
"Cẩn thận một chút." Duỗi tay giữ lấy Linh Tú, để nàng ngồi vững trên càng xe rồi Hoài Ngọc mới quay ra trắng mắt lườm Lục Cảnh Hành một cái: "Ngươi nói chuyện đàng hoàng!"
"Ai, là nói thật mà." Lục Cảnh Hành nắm màn xe không buông, trong mắt phượng tràn đầy sóng nước diễm lệ: "Cũng không phải là chọn cho ngươi đồ trang sức cùng xiêm y mà giày vò nhau đến giờ Sửu sao?"
Vốn dĩ tối hôm qua Lí Hoài Ngọc vội vàng muốn quay về, nhưng vài món đồ may sẵn trong tiệm của hắn lại có kích cỡ không phù hợp với nàng. Làm lại thì không kịp, Lục Cảnh Hành chỉ có thể mang y phục sửa đổi kích cỡ cho vừa với nàng, một lần sửa đã mất mấy canh giờ.
Người ta giúp đỡ mình như vậy, Hoài Ngọc đương nhiên sẽ không phủi mông chạy lấy người, chỉ có thể kiên trì ở cùng hắn, vì thế cũng đã kéo dài đến giờ Sửu.
Linh Tú nhẹ nhàng thở hắt nói: "Thì ra là vậy."
Lục Cảnh Hành cười tủm tỉm buông mành xe xuống, ngẩng đầu nhìn Lí Hoài Ngọc ở phía đối diện: "Đã chuẩn bị tốt?"
"Chuẩn bị tốt rồi." Hoài Ngọc gật đầu, ánh mắt sáng rực: "Khi tới nơi, nên tách ra."
"Lúc nào đi có phải đợi ngươi không?"
"Không cần, có Bạch.. Có cha ta ở đó."
Lục Cảnh Hành gật đầu, giương quạt mỉm cười: "Ngộ nhỡ có xảy ra rắc rối gì, nhớ kĩ hướng tây mà tới."
Linh Tú và Chiêu Tài đều ngồi ở càng xe bên ngoài, nghe thấy cuộc đối thoại của hai vị chủ tử, chỉ nghĩ rằng đang ám chỉ chuyện tứ tiểu thư lộ mặt đi Giang phủ, cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Nhưng Hoài Ngọc ngồi trong xe hiểu được, Lục Cảnh Hành là đang lo lắng nàng đi tìm Thanh Ti sẽ xảy ra việc gì, cho nên giao hẹn sẽ ở phía Tây chờ nàng, nếu nàng gặp phiền phức, hắn có thể giúp một tay.
Yến hội sinh thần của tiểu thiếu gia Giang gia vốn không phải là chuyện quan trọng, sở dĩ nàng tốn nhiều công phu như vậy để đi ngoại trừ không muốn làm nguyên nhân khiến Linh Tú buồn lòng, còn có một mục đích quan trọng hơn chính là.. Thăm dò tung tích của Thanh Ti.
Thanh Ti ở trong tay Giang Huyền Cẩn, không có ở đại lao, vậy nhất định là đang ở nơi nào đó trong Giang phủ. Lợi dụng cơ hội lần này, nàng và Lục Cảnh Hành bàn bạc một phen, hai người phân ra hành động, nghiêm túc tìm một lượt quanh Giang phủ.
Tiếng vó ngựa lạch cạch lạch cạch mà nện xuống đất, đoàn người này cuối cùng cũng đạt được mục đích đến trước giờ Mão ba khắc.
Trời đã sáng, cổng lớn Giang phủ người người tấp nập, khắp nơi đều là cỗ kiệu cùng xe ngựa dừng lại. Lí Hoài Ngọc vừa xuống xe, liền thấy bên cạnh cửa lớn dựng một tảng đá còn cao hơn đầu người.
Đó là một khối ngọc thạch chưa qua đẽo gọt, bị ánh mặt trời mài giũa rất bằng phẳng, bên trên có viết bốn chữ rồng bay phượng múa:
Thế đại trung lương (*).
(*) Nhiều thế hệ con cháu trung thực ngay thẳng.
Đây là phụ hoàng của nàng khi còn sống đã viết, sai người dùng tám con ngựa kéo đến nơi này, coi trọng biểu dương công trạng hiển hách của Giang gia. Người nhà Giang gia cũng thật không chịu thua kém chút nào, đại công tử Giang Sùng theo võ, chiến công hiển hách, nhị công tử Giang Thâm theo văn, danh tài khuynh quốc.
Về phần tam công tử kia lại càng ghê gớm, mười sáu tuổi theo chính trị, bây giờ đã là Tử Dương Quân nổi tiếng thiên hạ, còn chính tay diệt trừ mối tai họa Đan Dương trưởng công chúa gây họa cho vua và dân chúng nhiều năm.
Lí Hoài Ngọc cười như không cười thu lại ánh mắt, đi theo Lục Cảnh Hành vào trong cổng chính.
Hôm nay khách tới rất nhiều, Giang Sùng mang theo Giang Diễm ra cổng nghênh đón, lễ nghi rất chu toàn.
"Chúc mừng chúc mừng nha!"
"Cùng vui cùng vui! Mời vào bên trong."
Giang tiểu thiếu gia này cả người đầy phong thái, Giang gia thật sự lại có người tài xuất a! Ha ha ha! "
" Quá khen quá khen, đâu có đâu có! Mời vào trong. "
Giang Diễm đi theo phụ thân liên tục nói chuyện hành lễ, trên mặt không có chỗ nào là không kiên nhẫn, nhưng thật ra trong lòng.. Đã phiền muốn chết!
Những lời nói này thật không phù hợp, đúng thật là một chút ý tứ cũng không có, hắn lại cứ không thể không nghe, còn không thể để lộ ra một chút khó chịu nào. Cũng không biết hôm nay rốt cuộc là sinh thần của hắn hay ngày chịu hình của hắn nữa.
Đang buồn bực, trước mặt lại có thêm hai người.
" Lục chưởng quầy. "Giang Sùng chắp tay hướng về phía hắn:" Đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa. "
" Tướng quân nói đùa rồi. "Lục Cảnh Hành mỉm cười đáp lễ:" Đắc mông tương yêu, bất thắng vinh hạnh. "
" Đâu có đâu có. "Giang Sùng khách sáo nói xong, nhưng lại không thấy Giang Diễm nói gì.
Có chút nghi hoặc, ông nghiêng đầu qua, chỉ thấy đứa con trai ngốc nghếch nhà mình đang nhìn chằm chằm vào người bên cạnh Lục Cảnh Hành.
Nhìn cái gì chứ? Theo ánh mắt của con trai nhìn qua, Giang Sùng ngạc nhiên.
Một quý cô nương dung mạo đẹp đẽ khoan thai, vẻ mặt hòa nhã, một thân phong thái cũng không kém gì nam tử bên cạnh. Đón nhận ánh mắt của ông, nàng không chút lo lắng mà chắp tay hành lễ:" Tướng quân hữu lễ, Giang tiểu thiếu gia hữu lễ. "
Vầng trán nửa rũ, phong thái đoan trang, đến ông thấy cũng không nhịn được mà muốn khen hai câu.
" Vị này là? "Nhận lấy thϊếp mời từ nha hoàn bên cạnh nàng, Giang Sùng vừa cúi đầu nhìn, đôi mắt hơi sáng lên.
Giang Diễm không nhìn thấy tấm thϊếp, phát hiện phụ thân ở bên cạnh không nói gì, nghĩ đến bản thân có chỗ nào thất lễ, vội vàng hồi thần chắp tay nói:" Nhị vị mời vào bên trong. "
Lí Hoài Ngọc gật đầu, mỉm cười nhìn về phía hắn, sau đó theo Lục Cảnh Hành tiến vào trong.
" Chống bãi coi như ngươi lợi hại. "Mở ngọc cốt phiến ra, Lục Cảnh Hành che miệng thấp giọng nói:" Giả bộ thành nhân mô cẩu dạng. "
Lí Hoài Ngọc khép tay đi tới, nghe vậy cười lộ hai chiếc răng nanh:" Ngươi biết lão tử lớn lên ở nơi nào không? "
Tuy nói nàng không coi trọng phép tắc, nhưng không có nghĩa là nàng không học nha, lúc nào nên làm chuyện gì, trong lòng nàng vẫn hiểu rõ!
Giang Diễm nhìn theo bóng dáng kia đi xa, nghĩ thầm trong lòng, hoa mẫu đơn trên váy nàng đúng là rất đẹp, hắn còn chưa gặp được mấy người có thể đem màu sắc và hoa văn pha trộn được như vậy.
Giang Sùng liếc hắn một cái, đột nhiên hỏi một câu:" Không phải ngươi đưa cho Bạch tứ tiểu thư một tấm thϊếp mời sao? "
Nhắc tới chuyện này, mặt Giang Diễm trầm xuống:" Tiểu thúc bảo con đưa đó, con đã cho người tới đưa rồi. Về phần nàng ta tới hay không, dù sao cũng không liên quan tới con."
Giang Sùng chợt dừng lại, liếc đứa con trai một cái, lại liếc tấm thϊếp mời trong tay một cái.
Đứa nhỏ này, chẳng nhẽ lại không nhận ra cô nương vừa rồi là ai sao?