Xuyên Thành Phu Nhân Hào Môn

Chương 26-2

Chương 26 (b)

Editor: HakuYen

Beta: Tân Sinh

Dì Man nghe được động tĩnh nên từ phòng bếp chạy ra, vừa thấy cô liền cười, rồi hướng cô khoa tay múa chân, hỏi cô đã ăn chưa.

"Con ăn rồi, dì không cần lo đâu."

Dì Man gật gật đầu, chuẩn bị đi làm nước trái cây cho cô, Bạch Thiến Thiến liếc mắt nhìn khắp nơi vẫn không thấy thân ảnh của Lê Chi An, lúc này mới hỏi di Man, "Lê Chi An đi đâu rồi dì?"

Dì Man lắc đầu, chỉ chỉ về phương hướng phòng ngủ của anh ta, đại khái nói Lê Chi An có để lại cho cô đồ vật gì đó trong phòng.

Bạch Thiến Thiến mang theo nghi hoặc đi vào, quả nhiên trên tủ đầu giường của anh ta phát hiện một tờ giấy nhỏ, trong đó viết chú của anh ta ở trại trẻ mồ côi sinh bệnh, nên anh ta phải qua đó để chăm sóc.

Bạch Thiến Thiến lại càng cảm thấy kỳ lạ hơn, anh ta không phải không biết số điện thoại của cô, vì sao không trực tiếp gọi điện thoại, mà đi lưu lại tờ giấy nhỏ này, cô lấy ra di động gọi cho Lê Chi An, thế nhưng đầu dây bên kia đã tắt máy.

Bạch Thiến Thiến phỏng đoán chắc do anh ta trong lúc nhất thời vội vàng chạy đến chăm sóc cho chú nên mới không kịp báo, vì vậy cô cũng không để ý nhiều nữa.

Thu hồi di động, Bạch Thiến Thiến không đi ngay, ánh mắt theo bản năng nhìn ngó khắp nơi đánh giá phòng ngủ của Lê Chi An.

Phòng không lớn, bên trong bày biện đơn giản, một cái giường đơn, một tủ quần áo, một cái bàn, cùng vài chiếc hộp đựng đồ. Phòng thực sạch sẽ, nhìn ra được anh ta thường ngày là một người thích ngăn nắp.

Bạch Thiến Thiến phát hiện trên tủ đầu giường có một bức ảnh chụp, cô cầm lên xem, là nguyên chủ Bạch Thiến Thiến chụp chung với anh ta, cô có ký ức của nguyên chủ, vì vậy vừa nhìn bức ảnh này liền nhớ lại, hẳn đây là lần đầu tiên nguyên chủ dạy anh ta tự chụp hình.

Lê Chi An giơ di động, nghiêng nghiêng đầu để cùng chiều cao với Bạch Thiến Thiến lùn hơn anh ta nửa cái đầu, Bạch Thiến Thiến thì nở nụ cười rạng rỡ trước ống kính, trên tay còn làm biểu tượng chữ "V".

Hai người đều cười rất đẹp, bức ảnh tràn ngập một loại cảm giác ấm áp như ánh mặt trời, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy tốt đẹp.

Ngắm bức ảnh này Bạch Thiến Thiến không khỏi cười cười, lúc trước cô cho rằng Lê Chi An đối với cô không có ý tốt, nhưng sau khi ở chung một thời gian thì lại có vẻ không giống như vậy.

Kỳ thực cô lại nghĩ đến một nguyên nhân khác, đó chính là Lê Chi An sở dĩ vứt bỏ tiền đồ đi theo bên người Bạch Thiến Thiến, dường như là vì thích cô ấy. Chỉ là trong trí nhớ của cô, Lê Chi An lại chưa từng làm chuyện gì quá phận, hơn nữa anh ta cũng biết chuyện Bạch Thiến Thiến thích Liêu Định Hiên, và cả gút mắt của Bạch Thiến Thiến cùng Viên Trạch Khải, bất quá anh ta hình như cũng không để ý lắm.

Hoặc là nói, tình cảm của anh ta dành cho Bạch Thiến Thiến đã vượt qua sự chiếm hữu, chỉ cần được ở bên cạnh cô ấy là đủ rồi sao?

Có điều mặc kệ như thế nào thì đây cũng là chuyện giữa anh ta và nguyên chủ, hoàn toàn không liên quan gì đến cô cả.

Bạch Thiến Thiến đem khung ảnh trả lại vị trí cũ, đi ra khỏi phòng.

Buổi tối cô nhận được điện thoại của Ôn Hạo, anh ta mời cô đến nhà anh ta một chuyến.

Bạch Thiến Thiến nhìn ra bên ngoài, thấy sắc trời đã tối, thời điểm này mà còn chạy đến nhà người khác thì không thích hợp lắm, liền nói: "Hiện tại không phải đã muộn rồi sao? Anh tìm tôi có chuyện gì quan trọng à?"

Bên kia trầm mặc trong chốc lát mới đáp: "Kỳ thật cũng không có gì quan trọng, chỉ là có một vài nhạc sĩ ở đây, đang cùng giao lưu bàn luận về âm nhạc, nên tôi nghĩ cô sẽ cảm thấy hứng thú."

Nhạc sĩ? Bạch Thiến Thiến đương nhiên rất hứng thú, đối với công việc của cô, thỉnh thoảng giao lưu trao đổi một chút là rất cần thiết, như vậy mới có thể học hỏi thêm được nhiều kiến thức.

Bạch Thiến Thiến suy nghĩ một lát rồi gật đầu, "Được rồi, nhà anh địa chỉ ở đâu?"

Sau khi ngắt điện thoại, Ôn Hạo liền nhắn tin địa chỉ nhà anh ta qua cho cô, Bạch Thiến Thiến đối với địa điểm này cũng không quen thuộc, bởi vì Lê Chi An không có ở đây, nên cô đành tự mình lái xe đi, lòng vòng một hồi, gần tiếng đồng hồ sau mới tới nơi.

Nhà của Ôn Hạo là một biệt thự trên đỉnh núi, thời điểm Bạch Thiến Thiến lái xe đến thì trước biệt thự đã đậu không ít xe. Đều là siêu xe sang chảnh, nhìn qua có vẻ hôm nay khách nhân đến nơi này đều có lai lịch không hề nhỏ.

Ôn Hạo đã ở cửa biệt thự chờ, vừa thấy cô xuống xe liền cười chào hỏi, "Vất vả rồi."

Bạch Thiến Thiến theo anh ta đi vào, trêu ghẹo nói: "Chỗ của anh xa thật đấy, lúc nãy tôi còn tưởng mình đi nhầm đường."

"Cũng hơi xa thật." Ôn Hạo cười đáp.

Hai người đi qua thảm cỏ nhỏ thì đến cửa chính, Ôn Hạo giúp cô mở cửa, lại đối với cô làm động tác "Mời vào" của các quý ông.

Bạch Thiến Thiến cũng không khách sáo, nói cảm ơn xong liền chuẩn bị vào cửa, chỉ là ánh mắt trong lúc vô tình quét qua những người đang ngồi bên trong, khiến cô không khỏi cứng đờ cả người.

Bạch Thiến Thiến nhìn một vòng trong phòng, ừm, có không ít người quen, ví dụ như cái người ngồi đối diện cửa lớn, cảm giác tồn tại cường đại đến nỗi chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra, Liêu Định Hiên, cùng với người ngồi kế bên không xa không gần trang điểm quá mức tỉ mỉ, Phương Hiểu Nhiễm.

Mặt khác cách đó không xa còn có anh họ của cô ta, Tần Húc, cuối cùng, người mà thời gian trước vừa mới xung đột với cô, Diêu Họa Di, ngoài ra vài khuôn mặt khác cũng rất quen thuộc, thế nhưng cô lại không nhớ nổi là ai.

Trong đại sảnh nguyên bản rất náo nhiệt, mọi người đang tụm thành từng nhóm nói cười, thế nhưng khi cô vừa mở cửa bước vào, vài người cô quen biết, trong đó có Tần Húc rõ ràng là rất sửng sốt, ánh mắt ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Liêu Định Hiên, rồi lại làm vẻ mặt kinh ngạc liếc nhìn Ôn Hạo.

Bầu không khí trong nhất thời trở nên khó xử và ý vị sâu xa.