Xuyên Thành Phu Nhân Hào Môn

Chương 20: Vừa rồi tôi đã uống rượu lộc nhung

Chương 20: Vừa rồi tôi đã uống rượu lộc nhung

Editor: Lelehue

Bạch Thiến Thiến trên mặt vẫn nở nụ cười như cũ, "Mẹ của bác gái đã quỳ một ngày một đêm mới xin được nó, bà đã dặn bác gái không nên gở xuống, nếu không có thể mang đến điều xấu, cho nên bác gái thật sự không có biện pháp nào cho cháu chơi. Hay là lần sau bác sẽ mang tới cho cháu một cái khác nhé."

Tương Chí Kiệt vừa nghe những này, lập tức liền òa khóc, Liêu Phẩm Phương bị cô không chút khách khí cự tuyệt, sắc mặt vốn đã không tốt, lại bị hắn nháo khốc như vậy, lập tức liền mắng: "Ngươi khóc cái gì mà khóc? Đó là tâm can bảo bối của người ta ngươi cũng muốn? Không biết xấu hổ là gì!"

Vệ Diệp Hoa cùng Liêu Định Hiên còn có Tương Thiên Hải đang thảo luận về trận bóng gần đây, Tương Chí Kiệt đột nhiên hét lên, cuộc trò chuyện của ba người tự nhiên đã bị đánh gãy, Tương Thiên Hải cau mày nói: "Khóc cái gì mà khóc, trở về phòng đi."

Tương Chí Kiệt bị ba hắn mắng như vậy lại khóc to hơn, lúc này Liêu Phẩm Phương cũng đau lòng đưa hắn ôm vào trong lòng nói: "Nó chỉ là một đứa trẻ mà thôi, ngươi hung dữ làm cái gì?"

Đúng lúc này, đã thấy một người phụ nữ dáng người mượt mà chậm rãi từ trên cầu thang đi xuống, vừa đi xuống dưới một bên ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy Chí Kiệt? Lớn như vậy rồi còn khóc nhè?"

Tương Chí Kiệt vừa thấy người đến liền vội vàng chạy tới chui vào trong lòng cô ta khóc ròng nói: "Mẹ, con muốn xem phật châu của bác gái một chút, nhưng bác gái lại không cho con xem."

Nữ tử ôn nhu giúp hắn đem nước mắt lau khô, lại lôi kéo hắn lại đây ngồi xuống cười dỗ dành: "Không sao, mẹ sẽ mua cho con một cái, chúng ta cũng không phải không có tiền mua đúng hay không? Không nên làm phiền bác gái con nữa."

Tương Chí Kiệt vừa nghe lời này đôi mắt liền lóe sáng, vội vàng nói: "Mẹ không cần gạt con."

"Mẹ không lừa con!" Vừa nói một bên quay đầu hướng Bạch Thiến Thiến cười cười, "Đứa nhỏ rất bám mẹ, lúc chị tới em không xuống tiếp đón được, bây giờ mới có thể tới chào chị một tiếng, chị đừng để ý nhé."

Hà Tú Dĩnh mới sinh đứa thứ hai không lâu, nói là muốn chăm sóc đứa nhỏ nên rất ít xuống lầu gặp khách, nhưng vẫn rất hay ra ngoài làm đẹp, chơi bài..

Bạch Thiến Thiến nghe lời này lại nhíu nhíu mày đầu, đang muốn nói chuyện, lại nghe thấy người ngồi bên cạnh là Liêu Định Hiên, lạnh lùng nói một câu: "Nơi này là nhà của Thiến Thiến, cô ấy là chủ nhà, cô là khách nhân, cô nói khách không tiếp đón chu đáo chủ nhà là như thế nào?"

Lời này rơi xuống, chung quanh yên tĩnh đến mức quỷ dị. Tất cả mọi người nhìn ra được sắc mặt của Liêu Định Hiên không tốt lắm, mà lời Hà Tú Dĩnh xác thực cũng không đúng.

Hà Tú Dĩnh mím môi, cười gượng nói: "Là là, là em nói sai rồi."

Vốn dĩ một nhà Liêu Phẩm Phương ở tại Liêu gia là rất xấu hổ, đương nhiên bọn họ vẫn đem sự xấu hổ đó giấu đi, coi như ở đây chính là nhà mình, làm mọi việc đều dùng danh nghĩa Liêu gia. Nhưng giờ khắc này, Liêu Định Hiên lại không chút khách khí trực tiếp chỉ ra bọn họ là khách nhân.

Việc này đã làm cho thứ nhạy cảm và mong manh nhất vốn được bọn họ bảo vệ cẩn thận đã bị người khác hung hăng đâm cho mấy nhát. Một nhà Liêu Phẩm Phương bị lời này làm cho cả kinh ngẩn người, sắc mặt đều có điểm khó coi, một hồi lâu sau cũng chưa lấy lại tinh thần.

Ngay tại lúc bầu không khí im lặng đến hít thở không thông như vậy, đã thấy Liêu Phẩm Phương đột nhiên quang quác một tiếng khóc lớn lên nói: "Số tôi sao mà khổ như vậy? Sao tôi không phải là nam nhân? Quả nhiên nữ nhân vẫn là người thiệt thòi nhất, ở nhà chồng bị coi là người ngoài, về nhà mẹ đẻ lại là khách nhân! Nhiều năm qua, tôi hầu hạ cha mẹ, vì Liêu gia làm trâu làm ngựa, lại không ngờ người ta chỉ coi tôi là khách nhân, ba à sao ba lại không sinh con ra là con trai!"

Liêu lão tiên sinh hơi hơi híp mắt, bộ dáng làm như mọi chuyện không liên quan đến mình, Liêu lão phu nhân đối với đứa con riêng của chồng này luôn luôn không biết nên nói như thế nào, bây giờ cũng học bộ dạng của Liêu lão tiên sinh, không để ý đến chuyện này, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Liêu Phẩm Phương vừa thấy liền tức giận, khóc trong chốc lát bọn họ cũng không phản ứng, bà ta lại ngoan thanh nói: "Định Hiên, tôi tốt xấu gì cũng là cô của cậu, có người cháu nào lại đối xử với cô mình như vậy không?"

Liêu Định Hiên vẫn đoan đoan chính chính ngồi ở chỗ kia, thái độ uy nghiêm mà sẳng giọng, "Cô? Là cô thì nên có bộ dáng của một người cô. Cô nếu cảm thấy ở đây bị coi thường, có thể trực tiếp dọn ra ngoài sống, đóng cửa lại đảm đương chủ nhân, chẳng phải như vậy tốt hơn sao?"

"Cậu!" Liêu Phẩm Phương bị hắn nói như vậy, vẻ mặt ủy khuất khóc lóc cầu cứu nói: "Ba, người xem Định Hiên đi, nó căn bản là không có đem con là trưởng bối mà đối đãi! Nó đây là muốn đuổi con đi!"

Nãy giờ vẫn nhắm mắt lại làm bộ như không biết gì, Liêu lão tiên sinh rốt cục cũng phải mở mắt ra, thanh âm mang theo khàn khàn của tuổi già, nhưng trong giọng nói lại thật sự mạnh mẽ, "Định Hiên nó hiện tại là người đứng đầu Liêu gia, hết thảy việc của Liêu gia đều do nó gánh vác, nó có quyền quyết định mọi việc của Liêu gia."

Ý tứ chính là Liêu Định Hiên nói cái gì chính là cái đó, ông cũng không xen vào.

Liêu Phẩm Phương vừa nghe lời này lại càng tức giận, gắt giọng khóc ròng nói: "Trời ạ, tại sao số tôi khổ như vậy, đều do mẹ tôi chết sớm, nếu mẹ tôi còn sống chúng ta một nhà già trẻ làm sao có thể bị người ta đối đãi như vậy."

Lời này bà ta lại có thể nói ra như vậy, Liêu lão phu nhân còn ngồi một bên, bà ta nói như vậy không phải là trực tiếp đánh vào mặt mình sao!

"Ông nội đều nói tôi là chủ của cái nhà này, như vậy các người đi hay ở tôi cũng có thể quyết định. Nếu ở đây không tự tại, các người nên trực tiếp bàn ra ngoài đi, nhưng trước khi đi, những thứ mà Liêu gia đã cho các người, chính là sinh hoạt phí, cả những món đồ xa xỉ, nếu là Liêu gia cung cấp, toàn bộ hãy trả lại! Bởi vì những thứ này chỉ người Liêu gia mới có tư cách có được nó."

Lời nói của hắn nghiêm khắc, không để cho người khác cự tuyệt, Tương Thiên Hải là cấp dưới của Liêu Định Hiên, hắn biết tác phong làm việc của vị anh họ này thế nào, nếu hắn thực sự hết kiên nhẫn, một nhà bọn họ cũng chỉ có thể cuốn gói cút đi!

Rời đi Liêu gia, thì bọn họ chẳng còn gì cả!

Cho nên Tương Thiên Hải cũng không dám tiếp tục mặc kệ nữa, vội vàng lôi kéo Liêu Phẩm Phương khuyên nhủ: "Mẹ yên tĩnh một chút, bớt tranh cãi đi!" Một bên khuyên Liêu Phẩm Phường, một bên lại hướng Liêu Định Hiên cười nói: "Mọi người đều là người một nhà cả mà, có gì từ từ nói được không."

Kỳ thật lời nói của Liêu Định Hiên, Liêu Phẩm Phương không phải không thèm để ý, hiện giờ mọi chuyện từ trên xuống dưới của Liêu gia hết thảy đều là Liêu Định Hiên định đoạt, tiểu tử này nói một không hai, bà đương nhiên cũng sợ hắn, một câu nói vô ý đã đem một nhà bọn họ bị đuổi đi. Nhưng là bà ta dù sao cũng là trưởng bối, lại bị tiểu bối đe dọa, kia cũng quá mất mặt, giờ phút này nghe được Tương Thiên Hải nói lời này, tự nhiên tìm được bậc thang đi xuống, cũng không dám khóc lóc nữa.

"Người Liêu gia nên có bộ dáng của người Liêu gia, nếu không mọi người cũng đừng trách tôi không lưu tình. Vậy được rồi mọi người ăn cơm đi!" Liêu Định Hiên lại lạnh lùng nói một câu.

Lúc trước là cứng rắn, hiện giờ lại mềm mỏng, mấy người ngồi đối diện kia lập tức liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng không dám nói cái gì nữa, lớn trẻ đều im lặng, ngoan ngoãn ăn cơm.

Bạch Thiến Thiến quay đầu hướng người đàn ông ngồi ở bên cạnh nhìn thoáng qua, cô cảm thấy được hôm nay Liêu Định Hiên có điểm kỳ quái, đám người Liêu Phẩm Phương cũng không phải ngày một ngày hai như vậy, lúc trước Liêu Định Hiên đối với chuyện này chẳng quan tâm, dù sao thế giới của hắn là ở thương trường, không cần để mắt, chập nhặt với phụ nữ. Nhưng hôm nay sao hắn lại đột nhiên tức giận như vậy, đối những người này một chút cũng không lưu tình.

Hắn không để ý đến thì tốt, quan tâm sẽ làm cho người ta hoảng sợ, không hổ là chủ nhà, khí tràng toàn bộ khai hỏa, nói vài câu cũng có thể khiến mọi người một câu cũng không dám nói. Nhìn thấy bộ dạng xám xịt của mấy người đối diện kia, Bạch Thiến Thiến không hiểu tại sao lại cảm thấy có chút buồn cười.

Mọi người im lặng ăn cơm xong, đã thấy Liêu lão phu nhân đối Bạch Thiến Thiến vẫy tay nói: "Thiến Thiến, con tới phòng ta đi, ta muốn nói với con vài chuyện."

Bạch Thiến Thiến trong lòng lộp bộp một tiếng, cảm giác vui vẻ lúc nãy cũng tan thành mây khói, cô thật sự không biết Liêu lão phu nhân có việc gì cần nói riêng với cô.

Bạch Thiến Thiến một đường không yên vào cửa, Liêu lão phu nhân sắc mặt trước sau như một hòa ái, bà kéo cô tại bên người ngồi xuống, cười nói: "Chuyện vừa rồi con không cần để ở trong lòng hiểu chưa?"

Chuyện này không cần Liêu lão phu nhân nói thẳng ra cô cũng hiểu được, lúc này liền gật gật đầu.

Liêu lão phu nhân vừa lòng cười cười, đột nhiên bà lại thở dài nói: "Ta biết con cùng tiểu tử Viên gia kia bên nhau chỉ là muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ Định Hiên."

Bạch Thiến Thiến trong lòng đột nhiên nhảy dựng, vẻ mặt không dám tin nhìn Liêu lão phu nhân, phát hiện khi bà nói lời này không có tức giận, ngược lại còn vì cô mà buồn, Bạch Thiến Thiến khẩn trương mở miệng lại không biết nên nói cái gì, con thì thào một tiếng: "Bà nội.."

Liêu lão phu nhân an ủi vỗ vỗ tay cô lại nói: "Tâm ý của con đối với Định Hiên như thế nào bà nội nhìn thấy hết, ta cũng biết con cùng tiểu tử Viên gia kia cái gì cũng đều không có."

Bạch Thiến Thiến cúi đầu, không nói gì.

Liêu lão phu nhân thở dài nói: "Thực ra Định Hiên cùng cái cô họ Phương kia cũng không có quan hệ gì đâu. Mặc dù trước kia hai người ở bên nhau, nhưng đã sớm chia tay rồi, là cô ta vẫn dây dưa với Định Hiên, nhưng mà ta đã nhắc nhở nó phải xử lý cho tốt chuyện này rồi, Định Hiên nó cũng đáp ứng rồi."

Lời này thật sự làm cho Bạch Thiến Thiến kinh hãi, Liêu Định Hiên cùng Phương Hiểu Nhiễm không có gì?

Liêu lão phu nhân nhìn thấy cô kinh ngạc, mỉm cười bất lực, "Bà nội lừa con làm cái gì?"

"..."

"Con xem, rõ ràng là một sự hiểu lầm, con cũng không nói, nó cũng không nói, hiểu lầm ngày càng sâu hơn. Nếu như các con có thể hảo hảo ngồi xuống nói chuyện, rất nhiều chuyện sẽ không xảy ra."

Bạch Thiến Thiến nghĩ lại nguyên thân nhưng thật ra rất muốn cùng Liêu Định Hiên nói chuyện, chính là người ta không để cho cô cơ hội mà thôi, cô hiểu lầm liền để cô hiểu lầm, hắn cũng lười giải thích.

"Quá khứ đã qua, sau này con cùng Định Hiên phải sống hạnh phúc biết không?"

Bạch Thiến Thiến lại thở dài trong lòng, kỳ thật Liêu lão phu nhân đối với cô rất tốt, là trưởng bối nhà chồng nhưng lại nguyện ý lý giải cho cô, nguyện ý đứng ở gốc độ của cô vì cô mà lo lắng, thật sự rất khó có được. Nhưng chỉ sợ cô phải làm bà thất vọng rồi, bà không biết rằng mấy tháng sau chờ khi kỳ hạn hợp tác giữa hai nhà vừa đến, cô cùng Liêu Định Hiên sẽ ly hôn.

Liêu lão phu nhân thấy cô không nói chuyện, còn nghĩ là cô thẹn thùng, cũng không nghĩ nhiều, liền dặn dò cô: "Con xem cô các con như vậy mà đã có hai đứa cháu rồi, con cho là bà nội nhìn thấy không đỏ mắt sao? Đại tỷ các con cũng có con rồi, nhưng dù sao cũng là khác gia, ta hiện tại liền ngóng trông con cùng Định Hiên có thể sinh một đứa nhỏ."

"..."

Cùng Liêu Định Hiên sinh con? Không thể nào! Nhưng mà Bạch Thiến Thiến cũng không dám đem sự kháng cự của mình biểu hiện ra ngoài, vẫn như cũ cúi đầu ngoan ngoãn nghe Liêu lão phu nhân nói.

Bộ dạng nhu thuận của cô thật sự đã chiếm được trái tim của Liêu lão phu nhân, bà vỗ vỗ tay cô, ý vị thâm trường cười cười, "Con đừng lo lắng, bà nội sẽ giúp con."

"..."

"Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, mau trở về nghỉ ngơi đi!"

Từ phòng Liêu lão phu nhân đi ra, Bạch Thiến Thiến cảm giác được ánh mắt vừa rồi của bà nhìn cô có điểm kỳ quái, nhất là lúc nói phải giúp của cô, ánh mắt kia.. Rất vi diệu..

Bạch Thiến Thiến đi rồi chỉ lát sau Hạ Hầu Dung và Liêu Định Tuệ liền vào phòng lão phu nhân.

"Đều cùng Thiến Thiến nói rõ ràng rồi phải không ạ?" Hạ Hầu Dung đi vào ngồi xuống liền hỏi một câu.

Liêu lão phu nhân cười cười, "Đều nói rõ ràng rồi."

"Vậy là được rồi."

Liêu lão phu nhân trên mặt lại mang theo lo lắng nói: "Ta chỉ hy vọng Định Hiên có thể lấy đại cục làm trọng, không cần lại cùng người phụ nữ kia có cái gì liên quan."

"Bà nội người yên tâm đi, Định Hiên không phải là người không để ý đến đại cục." Liêu Định Tuệ ngồi xuống bên cạnh lão phu nhân nói.

Liêu lão phu nhân thở dài, "Bà già này cũng không còn tham vọng gì, chỉ duy nhất ngóng trông có thể nhìn thấy đứa nhỏ của Định Hiên được sinh ra."

Bà Hạ Hầu Dung vội vàng an ủi nói: "Mẹ người cứ yên tâm đi, mẹ sẽ sống đến trăm tuổi, đừng nói là con của Định Hiên, cháu của Định Hiên mẹ cũng thấy được."

Liêu Định Tuệ cũng vội nói: "Đúng vậy bà nội, bà cũng đừng lo lắng quá nhiều, Định Hiên có đứa nhỏ không phải là chuyện sớm muộn ư?"

Bị con dâu cùng cháu gái an ủi, Liêu lão phu nhân cũng nhẹ lòng không ít, nghĩ đến cái gì lại hỏi: "Định Hiên cùng Diệp Hoa hiện tại đang uống rượu hả?"

"Vẫn còn uống ạ!" Liêu Định Tuệ đáp lại một câu.

"Thật vất vả cho tiểu tử Diệp Hoa rồi." Liêu lão phu nhân nhìn Liêu Định Tuệ một cách mờ ám nói: "Tối nay ta sẽ đem Hy Hy sang bên này ngủ, Diệp Hoa uống rượu với Định Hiên, chắc chắn cũng sẽ dính không ít, rượu lộc nhung nghe nói rất mạnh, tối nay con phải chịu giày vò rồi."

Liêu Định Tuệ nghe lời này mặt không khỏi đỏ lên, sẳng giọng: "Bà nội, bà đang nói gì vậy?"

Liêu lão phu nhân cùng Hạ Hầu Dung lại vô tâm vô phế cười rộ lên.

Bạch Thiến Thiến sau khi rời khỏi phòng Liêu lão phu nhân liền trở về phòng của Liêu Định Hiên. Đúng vậy, cô cùng Liêu Định Hiên dùng chung một cái phòng ngủ.

Đây là phòng Liêu Định Hiên dùng trước khi kết hôn, phòng ngủ khá rộng, chính giữa bày một cái giường lớn, bên cạnh có một cái tủ sách, phòng thiết kế thật sự đơn giản, nhưng thật ra rất phù hợp với phong cách của Liêu Định Hiên.

Bạch Thiến Thiến đi quanh phòng một vòng, xem ra tối nay ngủ cùng giường với Liêu Định Hiên là việc khó tránh khỏi.

Kỳ thật lúc trước Liêu Định Hiên không muốn cùng cô ngủ, lúc đầu hắn đều chờ người Liêu gia ngủ rồi sau đó liền lặng lẽ đi lên gác mái ngủ, nhưng sau lại bị Liêu lão phu nhân phát hiện ra, bà liền đem phòng trên đó khóa lại, hơn nữa cũng phân phó quản gia không đưa chăn cho Liêu Định Hiên, bởi vậy đã đem đường lui của hắn hoàn toàn phong kín, chỉ cần hai người cùng nhau đến Liêu gia, tất nhiên phải ngủ ở trên một cái giường, cùng đắp một cái chăn bông.

Đương nhiên, Liêu Định Hiên nghiêm cấm cô không được tới gần hắn trong vòng ba tấc (30cm). Lúc đầu nguyên thân Bạch Thiến Thiến không an phận, Liêu Định Hiên liền trực tiếp tìm cái dây thừng đem cô trói lại, cứ như vậy ngủ một đêm. Từ đó khi nào hai người ngủ cùng nhau cô cũng không dám lại gần hắn nữa.

Dù sao cũng chỉ là ngủ một đêm, cũng sẽ không mất đi một miếng thịt, huống chi Liêu Định Hiên không phải cũng không thích tới gần cô sao? Như vậy đúng lúc.

Đang suy nghĩ, Bạch Thiến Thiến đột nhiên nghe được tiếng tay nắm cửa, quay đầu lại, đã thấy là Liêu Định Hiên bước vào.

Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, Liêu Định Hiên vừa tiến vào phòng, Bạch Thiến Thiến nháy mắt liền cảm thấy được căn phòng to lớn đột nhiên trở nên chật hẹp, hơn nữa không khí chung quanh cũng trở nên căng thẳng, làm cho người ta cảm thấy không được tự nhiên.

"Anh.. Uống rượu xong rồi hả?" Bạch Thiến Thiến tìm chuyện hỏi một câu.

"Ừm." Hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, nhìn qua có vẻ như rất nóng, hai cúc áo phía trên được mở ra, cổ tay áo được cuốn lên, vừa quay đầu thấy cô sững sờ đứng ở đó, hắn nhân tiện nói: "Đi tắm rửa đi."

"Ừ." Bạch Thiến Thiến lên tiếng, xoay người vào nhà tắm.

Người giúp việc đã đem đồ dùng cùng áo ngủ chuẩn bị tốt. Bạch Thiến Thiến tắm rửa xong, mở ngăn tủ ra đang chuẩn bị lấy đồ ngủ mặc vào, thì nhìn thấy chiếc váy ren màu đen bên trong, cả người cô chết lặng.

Cô đem chiếc váy ra xem, đã thấy ren gần như trong suốt, nhất là ở dưới, mặc hay không mặc căn bản không có gì khác nhau.

Trời ơi.. Đây là cái quỷ gì? Cô phải mặc nó đi ra ngoài sao? Cô cảm thấy được Liêu Định Hiên nhất định sẽ đánh chết cô!

Bạch Thiến Thiến đột nhiên nghĩ đến nụ cười đầy ẩn ý của Liêu lão phu nhân, Bạch Thiến Thiến hít sâu một hơi, lão phu nhân một bó to tuổi thế nhưng còn không đứng đắn như vậy, cấp cho cô quần áo kiểu gì thế này.

Quần áo này Bạch Thiến Thiến khẳng định là không thể mặc, không có cách nào khác, cô chỉ có thể mang lại quần áo của chính mình.

Từ phòng tắm đi ra, Liêu Định Hiên đang đứng ở bên cửa sổ, nghe được thanh âm hắn quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt ở trên người cô nhìn quét một cái, mày theo bản năng nhíu lại, "Cô không thay áo ngủ?"

Bạch Thiến Thiến không biết giải thích với hắn như thế nào, liền tránh nặng tìm nhẹ nói: "Tôi chỉ có thói quen mặc áo quần của chính mình."

Liêu Định Hiên là ai, hắn vừa nhìn thấy biểu tình trên mặt Bạch Thiến Thiến liền biết có gì đó không ổn, hắn cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đi vào phòng tắm. Khi nhìn thấy quần áo trong tủ, ánh mắt hắn tối sầm.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, hắn cũng không nhìn cô, còn thản nhiên hướng cô nói một câu: "Cô chờ tôi một lát."

"..."

Bạch Thiến Thiến không biết hắn định làm gì, chẳng bao lâu hắn đã trở lại, trên tay có một bộ đồ ngủ, hắn đem áo ngủ đưa cho cô, "Đi thay đi."

Bạch Thiến Thiến ngẩn người, hắn cũng không giải thích nhiều, trực tiếp đem áo ngủ nhét vào trên tay cô.

Cho nên hắn vừa mới đi ra ngoài là tìm áo ngủ cho cô? Liêu Định Hiên khi nào thì trở nên có phong độ như vậy?

Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, cô vẫn nói một tiếng cảm ơn hắn, đi vào buồng vệ sinh đem áo ngủ thay, thật sự thoải mái hơn nhiều so với bộ đồ của cô.

Thay áo ngủ xong, Bạch Thiến Thiến liền cầm một quyển sách ngồi ở trên giường đọc, Liêu Định Hiên đi vào tắm rửa. Chẳng bao lâu hắn tắm xong đi ra, Bạch Thiến Thiến ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đã thấy hắn mặc một cái áo choàng tắm, cổ áo mở rộng, lộ ra l*иg ngực rắn chắc, ở dưới còn có cơ bụng như ẩn như hiện.

Không thể không nói, người này dáng người thật sự rất tốt, hắn cao ít nhất một mét chín, bởi vì vóc dáng cao, bả vai nhìn qua so với người bình thường rộng hơn một chút, bất quá cũng không có rộng đến mức vạm vỡ, phối hợp với vóc dáng của hắn vừa lúc thích hợp. Từ cơ thể hơi hơi lộ ra của hắn, cô đoán rằng hắn bình thường cũng luyện tập không ít, vai rộng chân dài, eo thon, hơn nữa mông.. còn khá cong. Ở trong mắt nữ nhân xem ra là cực phẩm, trong mắt nam nhân xem ra, ách.. Cũng là cực phẩm.

Bất quá Bạch Thiến Thiến cũng không giám nhìn lung tung trên người hắn, dù sao cũng không phải lần đầu tiên cùng nhau ngủ, cô cảm thấy mình nên biểu hiện bình tĩnh một chút, cho nên cô giả vờ không quan tâm, vẫn chăm chú nhìn vào cuốn sách.

Liêu Định Hiên đi tới vén chăn lên nằm xuống, quay đầu nhìn cô một cái, "

" Cô còn không ngủ sao? "

Cô cũng không nhìn hắn trả lời," Lát nữa tôi sẽ ngủ. "

Hắn không nói thêm nữa, trở mình đưa lưng về phía cô, một lát sau lại nói:" Cô mở đèn làm tôi chói mắt. "

"... "

Bạch Thiến Thiến không có biện pháp nào khác ngoài việc gấp cuốn sách lại và tắt đèn đi ngủ.

Cô nằm xuống, hai người mỗi người một bên, Bạch Thiến Thiến cố gắng phớt lờ sự hiện diện của hắn, tuy rằng như vậy rất khó (người này đi ngủ cũng có hào quang mạnh mẽ, làm cho người ta muốn xem nhẹ cũng không xong), nhưng cô có một phương pháp rồi đó là thôi miên.

Hít thở sâu, hít vào, thở ra, hít vào lại thở ra.

" Bạch Thiến Thiến. "Đêm đen yên tĩnh hắn lại đột nhiên mở miệng kêu cô, giọng hắn rất êm tai, không phải cái loại khô cằn, mà là một loại mang theo cảm xúc, chính là trong đó ẩn chứa cảm xúc gì, cô cũng không đoán được.

Đang ở hết sức chăm chú làm cho chính mình tiến vào trạng thái giấc ngủ Bạch Thiến Thiến bị thanh âm của hắn làm hoảng sợ.

" Có chuyện gì? "Trong giọng nói của cô mang theo một chút bất mãn.

"... "

Hắn hồi lâu không nói gì, chung quanh lại lâm vào im lặng. Đợi rất lâu sau đó hắn đều không mở miệng, ngay lúc Bạch Thiến Thiến đang nghĩ vừa rồi là chính mình ảo giác chăng, lại nghe hắn nói:" Vừa rồi tôi đã uống rượu lộc nhung."

Hắn nói chuyện ngữ khí không có cảm xúc gì, chỉ là đơn giản là trần thuật lại, nhưng lời này Bạch Thiến Thiến nghe được không khác nào là một đạo sấm sét tạc lêи đỉиɦ đầu cô.

Cô biết rượu lộc nhung là một loại tráng dương.