Đỗ xe xong, Tống Chỉ đi theo Quân Thiên đến một con phố ẩm thực gần trường đại học. Lúc đi ngang qua một cửa hàng, anh mua một chiếc mũ lưỡi trai để đội, nhìn đám người rộn ràng ngược xuôi, anh hỏi lại cô một lần nữa: "Em tchật sự không muốn ăn cơm hộp sao?"
Quân Thiên lắc đầu.
Tống Chỉ choàng tay qua bả vai cô, cố gắng thương lượng: "Thiên bảo, chúng ta trở về nhà, lão gia đây sẽ gọi sơn hào hải vị cho em, em muốn ăn gì thì cứ chọn, được không?"
Đến phố ẩm thực rồi ăn uống ở quán hàng rong thế này, dù có cho anh trẻ lại mười tuổi anh cũng không làm nổi.
Quân Thiên đẩy tay anh ra, chen vào trong đám người. Đêm nay cô muốn nếm đủ đồ ăn vặt trên đời, lúc ở trong trường đã không được ăn, vậy thì hôm nay phải đến phố ẩm thực ăn cho đủ.
Cô nghẹn một cục tức trong lòng, dù sao thì nhất định hôm nay cô phải ăn cho bằng được.
Thấy cô đã quyết định như thế, Tống Chỉ kéo thấp mũ xuống, đuổi theo, thầm chửi tục trong lòng.
Mẹ nó, dám cá là ông nội anh cũng không ngờ là anh sẽ ở chỗ như thế này đâu.
Hai người đứng chờ trước một quầy hàng bán xâu nướng, Quân Thiên đứng xếp hàng, còn anh thì chờ ở một bên.
Tống Chỉ quá cao, hơn nữa cộng thêm khí chất kiêu ngạo, dù đã kéo thấp mũ che kín nửa khuôn mặt, nhưng anh vẫn như hạc trong bầy gà, ai đi ngang qua cũng bị anh hấp dẫn ánh mắt, có cô gái can đảm bước đến: "Anh trai, anh có phải là minh tinh không?"
Tống Chỉ nhíu mày, lạnh giọng đáp: "Không phải."
Thái độ không tốt chút nào, cô gái vốn định xin số điện thoại xịu mặt bỏ đi, dù vậy thì ánh mắt dừng trên người anh vẫn không giảm bớt.
Quân Thiên cũng quay đầu nhìn Tống Chỉ, cô đã xếp hàng được mười phút, rốt cuộc cũng đến lượt mình. Tống Chỉ vô cùng hưởng thụ khi cô nhìn mình ỷ lại bằng đôi mắt đen nhánh như thế, bàn tay to rộng xoa xoa đỉnh đầu cô, ngữ khí tốt hơn không ít: "Em muốn ăn gì?"
Cô chỉ chỉ khoai tây, anh nói với ông chủ: "Cho hai phần khoai tây."
Cô chỉ món đậu rang, anh lập tức gọi hai phần đậu.
Cô đưa cho anh một phần, anh xoa xoa mặt cô: "Anh không ăn đâu."
Quân Thiêm mím môi, đảo mắt.
Anh thích là được, tùy anh.
Qua chuyện này, những người đang chú ý đến Tống Chỉ cũng đã đoán được quan hệ giữa anh và Quân Thiên. Người đẹp trai như vậy nhưng đáng tiếc lại là hoa đã có chủ, các cô gái vốn đang do dự muốn tiến lên làm quen lúc này lại chú ý đến Quân Thiên, thấy được khuôn mặt của cô thì ủ rũ cụp đuôi bỏ cuộc.
Khuôn mặt xinh đẹp có tác dụng như thế đấy.
Cảnh tượng tiếp theo chính là Quân Thiên chỉ một món thì anh gọi một món, tuy rằng cũng có người tò mò tại sao cô bạn gái mãi không nói chuyện, nhưng ngại cái khí chất khϊếp người của Tống Chỉ, họ không dám nhìn lén tiếp nữa.
Quầy hàng nhỏ không có chỗ ngồi, ông chủ đưa xâu nướng đã được gói cẩn thân qua cho Tống Chỉ, anh tự giác trả tiền, nhìn cô gái nhỏ cao chưa tới bả vai anh đang đứng ở phía sau: "Em còn muốn mua gì nữa không?"
Quân Thiên gật đầu, túm tay áo khoác anh đi ra khỏi hàng. Người đàn ông cười khẽ một tiếng, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, không quên trêu chọc: "Muốn dắt tay anh thì cứ dắt đi, làm như anh có thể đánh em vậy."
Đêm nay cô rất ngoan, hiếm khi lại để mặc anh nắm tay mình như thế.
Quân Thiên kéo anh đến một tiệm trà sữa, hai người đứng trước quầy thu ngân, cô lấy ví tiền của mình ra, bĩu môi ra hiệu cho anh gọi đồ trước, cô mời.
Tống Chỉ không ghét đồ ngọt, nhưng cái thứ như trà sữa này cũng quá ngọt rồi, đặc biệt là mấy quán hàng nhỏ ven đường như thế này, làm ngọt chết đi được. Anh liếʍ liếʍ hàm răng đáng thương của mình, hỏi cô gái nhỏ đứng phía trước: "Em muốn uống gì?"
Cô giơ tay chỉ một món trong menu: "Vậy được, cho hai ly matcha."
Nghe vậy, Quân Thiên bĩu môi, sao món gì cũng gọi y như cô vậy. Cô vẫy vẫy tay, lại chỉ một loại khác.
"Đổi thành hai ly trà bốn mùa."
Anh đẹp trai anh có quyền, người phục vụ không hề thấy phiền lòng hay có ý kiến gì cả, tươi cười hớn hở đổi món cho anh, ngược lại người khó chịu là Quân Thiên, cô chỉ hình ly matcha, phồng má trừng mắt nhìn Tống Chỉ.
Tống Chỉ nhéo nhéo ấn đường: "Đổi thành một ly trà bốn mùa và một ly matcha đi."
Ngay cả uống nước mà cũng không cho anh gọi theo cô, hiếm có người nào lại dám ngang ngược trước mặt anh như thế, nhưng ngoại trừ nghe theo cô, Tống Chỉ còn có thể làm gì nữa đây.