Thiên Thiên

Chương 54: Nhớ

Tống Chỉ trời sinh không thích bị dạy dỗ, sống vô cùng phóng túng, lúc chơi điên lên có thể làm Tống Khâm tức giận đến tăng huyết áp, nhưng sau khi bình tĩnh lại, ông ta vẫn lựa chọn mắt nhắm mắt mở với những hành vi của anh.

Dễ dàng tha thứ như vậy, tiền đề là Tống Chỉ phải đi theo đúng con đường mà ông ta đã vạch ra.

Anh quậy thì mặc anh, nhưng một khi ông ta đã ra lệnh, anh bắt buộc phải vâng lời.

Tông Ngộ Không không thể thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn.

Mỗi ngày của Tống Chỉ trôi qua như cá gặp nước, bản thân anh cũng không muốn thoát khỏi ngọn núi này.

Nếu như Tống Quân Thiên không xuất hiện.

Cũng không biết người phụ nữ Tiêu Sở kia đã bỏ thuốc gì cho ông nội anh, thế mà lão già ấy lại đại giá quang lâm tự mình đến gây áp lực cho Tống Chỉ. Ngoài mặt anh nhận thua, nhưng trong lòng rất rõ ràng, nếu bắt anh cưới Tiêu Sở làm vợ, anh tình nguyện bị thiến còn hơn.

Tống Chỉ đã quen sống an nhàn, lười phí não, nghĩ ra cách đơn giản và hữu hiệu nhất chính là khuyên Tiêu Sở bỏ cuộc, nhưng cô ả này lại rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, một hai phải bắt anh phải dùng đến súng thật đạn thật mới chịu ngoan ngoãn.

Bất cần như Tống Chỉ, lúc đó cũng biết rằng mình mà cứng đối cứng với Tống Khâm thì không thể có kết quả gì tốt. Anh chỉ có thể thả Tống Quân Thiên đi, vờ như bị khuất phục rồi sắp đặt mọi thứ. Ông nội anh không phải là một kẻ ngu xuẩn, để đề phòng anh, có lẽ ông ta đã phái không biết bao nhiêu người theo dõi từ trong bóng tối rồi.

Phong cách làm việc của Tống Khâm là hễ chống đối lại ông ta thì sẽ bị đuổi cùng gϊếŧ tận. Vì sự bình an của Tống Quân Thiên, Tống Chỉ cũng không dám thể hiện sự quan tâm của mình đối với cô dù chỉ là một chút, càng khỏi nói đến việc đi gặp cô.

Giải thích mọi sắp xếp của mình bằng vài câu nói ngắn ngủi, Tống Chỉ ôm chặt bả vai cô: "Mấy năm nay đêm nào ông đây cũng nhớ em, em thì giỏi rồi, ngay cả hồng hạnh xuất tường mà cũng dám, em nói xem "tiểu Tống" của em thiếu đòn phải không."

Anh vẫn đang còn rầu rĩ việc cô nɠɵạı ŧìиɧ với chính anh, Quân Thiên chưa bao giờ gặp được người đàn ông nào rãnh rỗi như anh vậy.

Tự mình giấu đầu lòi đuôi để cô bắt được mà còn trách ngược lại cô, cô chưa gọi cảnh sát đến bắt anh là may lắm rồi đấy, biết ơn đi!

Quân Thiên cưỡi lên bụng anh, giơ nắm tay nhỏ lên muốn đấm anh một cái, nhưng thân thể vừa mới bị anh làm từ trong ra ngoài thì làm gì còn sức lực, nắm đấm nhỏ mềm như bông, đánh vào người anh mà như làm nũng. Một nụ cười dâʍ đãиɠ bật ra từ cổ họng người đàn ông: "Ông xã đã nghẹn hơn hai năm rồi, làm có hơi mạnh, Thiên bảo tha lỗi nhé."

Nói xong còn giật giật thứ đang chôn trong cơ thể cô, quấy loạn dâʍ ŧᏂủy̠, tạo thành tiếng nước.

Lão già không biết xấu hổ, bắn tinh xong mà còn không chịu rút ra ngoài, hoa huyệt đầy nước không thể nào bài tiết, bụng dưới của Quân Thiên gồ lên.

Hai người đều mặc quần áo, chỉ có từ hông trở xuống là trần trụi tiếp xúc với nhau, nhìn từ bên ngoài vào tuyệt đối không thể ngờ được phần dưới của hai người lại da^ʍ mỹ như vậy.

Anh nắm lấy một ngón tay của cô, đưa lên miệng liếʍ láp. Quân Thiên cảm nhận được vật to lớn trong hoa huyệt lại có xu hướng thức tỉnh, đong đưa cái đầu nhỏ cụng vào ngực anh.

Tên già da^ʍ này! Xe cũng sắp bị anh làm sụp, không biết mất mặt sao!

Cô muốn đứng lên từ trên người anh, lại bị anh ấn xuống, côn ŧᏂịŧ đã mềm một nửa đẩy một cái vào trong: "Thật vất vả mới nếm được vị thịt, làm thêm một lần nữa rồi sẽ thả em ra."

Đôi tay của Quân Thiên đã được tự do, quơ quơ làm thủ ngữ, không cần.

Cô còn nhớ rõ đấy, anh tay trong tay với một người phụ nữ khác không phải cô.

Tống Chỉ thấy vậy thì càng cười vui vẻ hơn, hai tay bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: "Chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi, hơn nữa, cây gậy của ông xã không phải vẫn còn đang ở trong cái lỗ nhỏ của em sao, ăn dấm bậy bạ cái gì vậy."

Cô vừa quơ tay muốn giải thích là mình không ghen, người đàn ông nhìn thấu tâm tư cô đã lấp kín cái miệng nhỏ, đầu lưỡi đánh vòng bên môi cô miêu tả hình dáng của nó, sau đó tiến sâu vào trong miệng khẽ chọc chọc hàm răng. Biết rõ ý đồ của anh, cô cắn chặt răng không cho anh tiến tới, Tống Chỉ liền thúc gậy thịt lên một cái, Quân Thiên khẽ rên lên, chiếc lưỡi dài nhân cơ hội tiến vào, quấn lấy cái lưỡi đinh hương của cô gái, đùa giỡn trong khoang miệng cô.

Dịu dàng lưu luyến, không liên quan đến tìиɧ ɖu͙©, Quân Thiên dần dần chìm đắm trong nụ hôn sâu này.

Nụ hôn kết thúc, hai người tựa trán vào nhau, Tống Chi lên tiếng, giọng nói khàn khàn: "Thiên Thiên, ông xã nhớ em chết đi được, chúng ta đừng ầm ĩ nữa được không?"

Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, cần gì phải lãng phí thời gian trên những người không cần thiết.

Quân Thiên bị anh hôn đến choáng váng, nhẹ nhàng gật đầu.

Cô, cũng nhớ anh.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

hic, nhũn cả tim mọi người ơi TvT