Thiên Thiên

Chương 43: Người đàn ông cấm dục?

Hôm nay Lý Thành Quyết đến đây vì cậu ruột nhờ gửi đồ giùm cho chị họ, trên đường đi cậu ta có mở chiếc túi kia ra liếc nhìn một cái, thiếu chút nữa là thốt ra lời thô tục, một bình giữ ấm, bên trong đựng chè đậu xanh, tiền xăng xe cậu ta đi một chuyến này thôi cũng đủ mua biết bao nhiêu bình chè đậu xanh rồi, con mẹ nó người cậu này đúng là cuồng con gái, khuê nữ lớn như vậy rồi mà ngay cả việc ăn uống cũng phải chăm lo.

Đưa đồ xong trở về chỗ gửi xe, Lý Thành Quyết định vào xe ngồi nghỉ ngơi một lúc đợi người trở về, lúc cách xe chừng mười mấy mét, bấm chìa khóa xe mở khóa, lại bị một cô gái nhỏ cản đường.

Lý Thành Quyết thừa biết bản thân có sức hấp dẫn không thể chối từ, nhưng nữ sinh thời nay cũng quá là táo bạo, ai như bọn họ thời ấy, mới nắm có cái tay thôi mà đã đỏ mặt cả nửa ngày.

Cậu ta giương mắt nhìn cô gái đang bước tới, muốn khuyên bảo đối phương hãy nhanh chóng quay đầu là bờ đi thôi, rốt cuộc thì cậu ta cũng là người có gia đình rồi, nhưng lời cợt nhả lại kẹt trong cổ họng không thốt ra được.

Mẹ nó, người nhìn trúng cậu ta lại là người phụ nữ của Tống Chỉ, đối phương mà biết chuyện này thì có thể không màng tình nghĩa anh em mà lột da cậu ta không đây, Lý Thành Quyết nở một nụ cười tự cho là rực rỡ như ánh mặt trời: "Bạn học nhỏ có chuyện gì sao?"

Quân Thiên còn đang nghĩ làm cách nào để khiến cho đối phương mở miệng, người ta đã tự mình bắt chuyện rồi, cô im lặng thở dài, sau đó tiến sát vào người anh ta một chút, mím môi hít một hơi thật sâu, rồi nhanh chóng lui ra xa khỏi đối phương.

Không phải.

Làm cả nửa ngày, kết quả lại tìm lầm người.

Trong lòng cô dâng lên cảm giác mất mát, tất cả tâm tình đều thể hiện ở trên mặt, vẫy vẫy tay tỏ vẻ mình không có việc gì, sau đó quay người đi.

Hmm, không phải siêu mẫu, không phải siêu mẫu thì –

Cô dừng chân.

Trong đầu thoáng hiện lên khuôn mặt năm đó đã gặp qua trong phòng tiếp khách của Tứ Trung, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt nhìn chằm chằm cô.

Chính là sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhất định phải có được.

Thế nhưng là anh!?

Tên đàn ông xấu xa không biết xấu hổ đã bắt cóc cô, cô đã sớm gặp qua rồi!?

Quân Thiên trợn tròn đôi mắt to mờ mịt hơi nước, nhìn người đàn ông có thân hình cao lớn đang đứng cách cô năm mét ở phía trước.

Lần này chắc sẽ không lầm nữa đâu.

Lúc Lý Thành Quyết nhận được điện thoại nhờ đưa đồ, vừa lúc cậu ta đang ngồi trong phòng làm việc của Tống Chỉ, cúp điện thoại xong thì bày ra vẻ mặt cạn lời: "Vất vả lắm mới rảnh rỗi, lại phải đi đến trường đại học một chuyến, Chỉ ca yêu dấu, ông cậu của mình bị gì ấy không biết."

Lúc ấy ánh mắt của Tống Chỉ vẫn đang đặt toàn bộ lên phần văn kiện trong laptop, lơ đễnh hỏi cậu ta: "Trường đại học nào?"

"Hải Đại."

Tống Chỉ nghe câu trả lời như vậy, văn kiện liên quan đến khối tài sản trị giá trăm triệu cũng không muốn xem kĩ càng nữa, tốc độ đọc chữ có thể nói là nhanh như bay.

"Chờ tôi nửa giờ, lát nữa tôi và cậu cùng đi."

Lúc đến nơi sinh viên còn đang trong tiết, Tống Chỉ định là nếu không thấy được bà xã, thì sẽ dạo quanh trường học của bà xã một vòng để hiểu rõ hoàn cảnh sinh hoạt của cô, yêu ai yêu cả đường đi, nhỡ đâu lại tìm được một góc nào đó thích hợp chơi vườn trường play thì sao.

Nào biết lại nhìn thấy cảnh này.

Tống Chỉ sắp tức chết rồi.

Cô thế nhưng lại đi đến chỗ Lý Thành Quyết, còn ngừng ở trước mặt cậu ta, hai người đứng chung một chỗ, người không biết còn tưởng rằng hai người là một đôi đấy chứ.

Nháy mắt khi cô tiến sát đến bên người Lý Thành Quyết, lửa giận ngút trời của Tống Chỉ hoàn toàn bùng nổ, hùng hùng hổ hổ bước nhanh đến chỗ hai người.

Em giỏi lắm Tống Quân Thiên, mới học đại học mà đã dám lừa dối ông xã đi thông đồng với tiểu thịt tươi rồi!

Người đàn ông vô cùng tức giận đang muốn đến hiện trường bắt gian, nhưng rồi lại dừng lại khi thấy đối phương đột nhiên quay người lại, anh hít sâu một hơi.

Thôi, nhịn một chút, còn chưa đến lúc.

Chờ anh đánh yêu quái xong, tích đủ vốn liếng cho bà xã, lúc đó chắc chắn sẽ bắt cô về nhốt trong phòng làm suốt ba ngày ba đêm cho cô khỏi xuống được giường!

Ánh sáng le lói xuyên qua tán cây trên đỉnh đầu, có vài vệt sáng rơi xuống chiếc áo sơmi phẳng phiu của Tống Chỉ, mặt mày sắc bén, vẻ mặt âm u, toàn thân tỏa ra hơi thở cấm dục kiêu ngạo không thể dâʍ ɭσạи, khó mà tin được, thế nhưng lại là anh.

Hai bàn tay Quân Thiên nắm chặt, rũ ở hai bên hông, người đàn ông sải từng bước dài đi đến chỗ cô, ánh mắt nhìn cô vô cùng hung ác, nếu dựa theo tình tiết phim hành động, cô nghi ngờ rằng ngay giây tiếp theo thôi đối phương sẽ móc ra một cây súng nhắm vào huyệt Thái Dương của cô, "bang" một tiếng.

Anh dừng trước mặt cô, Quân Thiên chỉ cao đến xương quai xanh của anh, hai người thật sự đứng rất gần nhau, chỉ cần gần thêm một chút nữa thôi, chóp mũi của cô sẽ chạm vào áo sơmi của anh rồi.

Đỉnh đầu truyền đến một giọng nói nghiêm túc trầm thấp: "Cậu ta là một lão già đã kết hôn, con cũng đã sinh rồi."

Âm thanh tuyệt đối không nhỏ, đảm bảo hai người khác ngoài anh có thể nghe được.

Lão già Lý Thành Quyết đã kết hôn: .... Chỉ ca em nhỏ tuổi hơn anh.

Quân Thiên trố mắt vài giây, sau khi hiểu rõ ý anh muốn biểu đạt qua lời nói, đôi mắt cô cong lại, khóe miệng giương lên.

Cô thật sự đã nhìn lầm rồi, đây rõ ràng chính là một tên đàn ông muôn tao, ăn dấm thôi mà cũng ngắn gọn súc tích như vậy.

Đúng là một lão già muộn tao háo sắc, cấm dục cái quỷ ấy.