Tống Chỉ xoay mặt cô lại, há miệng hôn lên môi thiếu nữ, đầu lưỡi điên cuồng khuấy loạn trong khoang miệng cô.
Miệng cô quá nhỏ, không chứa được chiếc lưỡi lớn của anh, khóe miệng bắt đầu xuất hiện chỉ bạc, từng sợi từng sợi chảy ra bên ngoài.
Cô gái vẫn còn đang đắm chìm trong dư vị cao trào chưa thoát ra được, Tống Chỉ thuận tay đổi vị trí của hai người.
Hai chân Quân Thiên bị tách ra, cô ngồi trên bụng nhỏ của anh, đợi đến khi hô hấp của cô gần như đã bình ổn lại, không biết anh đã nhét vào tay cô một cây gậy nhỏ tự bao giờ, như mềm như cứng, ước chừng dài khoảng 20cm, xúc cảm tựa như... chỗ đó của người đàn ông lúc mềm xuống một nửa vậy.
Cái tên biếи ŧɦái này rốt cuộc đã đem thứ gì vào đây...
Quân Thiên vội vàng muốn ném thứ trong tay xuống, lại bị anh chặn lại, một lần nữa nhét trở về lòng bàn tay.
"Bé cưng đừng sợ, cái này là giả, đồ thật đang còn ở trên người ông xã."
Hệt như sợ cô không tin, anh nâng eo lên, đâm lên người cô gái một cái.
Cô lo lắng vấn đề này lúc nào, cái chỗ đó của anh ta mà đứt ra mới tốt ấy...
"Lại thô lại cứng, đều vểnh lên trời rồi, sẽ đợi em quất ngã nó."
Nói xong, bàn tay đang đặt trên eo Quân Thiên ấn cả người cô xuống bụng mình một cái, như bị hoảng sợ, bắp đùi Quân Thiên bỗng nhiên căng lên, nâng mông muốn rời khỏi cái bụng nhỏ của anh, cây gậy của người đàn ông quá dài không làm gì được, qυყ đầυ vừa vặn để ở miệng huyệt mềm mại của cô.
"Thiên Thiên nữ vương, ngồi lên đi, đêm nay hãy dùng roi da trong tay ngài quất nô tài cả đêm."
Cô gái không nhúc nhích.
Tống Chỉ liền thay đổi cách nói: "Bé cưng, nghĩ lại xem, tối hôm qua ông xã thô bạo với em như vậy, em không tức giận sao?"
Cô tức chết rồi.
"Vậy thì có một cơ hội báo thù tốt như vậy, đương nhiên phải quý trọng chứ."
Cô muốn báo thù.
"Chính là cây gậy thịt này đã bắt nạt chỗ đó của bé cưng, khiến bé cưng khóc, bé cưng ngồi lên đi, khiến nó cũng phải nếm thử cảm giác bị ức hϊếp."
Lực trên đùi cô buông lỏng, ngồi xuống, côn ŧᏂịŧ thô cứng sung huyết đến mức tận cùng trượt vào cái lỗ trơn ướt của cô, đâm thẳng đến hoa tâm, nguyên cây hoàn toàn đi vào, bụng nhỏ của cô gái bị căng đến phình lên, cô mới hồi hồn lại, bị anh hù dọa.
Duỗi thẳng chân muốn rời đi, đôi tay của người đàn ông lại gắt gao đè tay cô lại, thiếu nữ không thể di chuyển đến nửa phần mông, thân dưới càng bị căng đến tràn đầy.
Nụ cười đã vọt đến miệng lại bị Tống Chỉ cứng rắn ép xuống, anh thật sự muốn bật cười, tiểu cô nương phát cáu với anh.
Anh giả vờ nghiêm trang mà chỉ huy bậy bạ: "Ông xã hư hỏng đang ở dưới thân, dùng roi da của em, đánh chết anh ta đi."
Trong bóng đêm, Quân Thiên lắc đầu, quá xấu hổ.
Thân dưới của Tống Chỉ đã trướng đến phát đau, giờ phút này đã mất đi kiên nhẫn, hung ác uy hϊếp cô: "Em không đánh chết ông xã, ông xã sẽ làm em đến chết đó tin hay không!"
"Đầu tiên sẽ hút khô chỗ đó của bé cưng, sau đó sẽ như tối hôm qua chưa làm bước dạo đầu liền cưỡиɠ ɠiαи chỗ đó!"
"Cưỡиɠ ɠiαи cả một đêm, làm lỗ nhỏ chảy máu, đau chết em!"
Quân Thiên sợ đau, cô không muốn đau chết, tên đàn ông xấu xa này, thế nhưng lại muốn cô đau đến chết.
Đánh chết anh ta!
Tay nhỏ nắm chặt dươиɠ ѵậŧ giả[1], nặng nề vung lên quất vào ngực anh một cái.
[1] loại mà Tống Chỉ mua là "dươиɠ ѵậŧ giả roi da" nha mọi người, tôi vừa lên google, có cái thứ đó trên đời thật mọi người ạ, nó là sự kết hợp của cả hai đó :")
Chát!
Tống Chỉ hệt như bị ngược đãi, đột nhiên phát ra một tiếng "a": "Tiếp tục! Đừng dừng lại!"
Cô gái trên người như bị trúng tà, trong đầu đều là mệnh lệnh của anh.
Chát! Chát chát! Chát chát chát!
"A... A a... Ưm a a..."
Tống Chỉ sướиɠ đến mức tất cả tế bào toàn thân đều kêu gào, mỗi một lần cô gái dùng sức vung dươиɠ ѵậŧ giả lên, đều sẽ nâng mông thít chặt âm huyệt theo quán tính, nguyên cây côn ŧᏂịŧ khó khăn lắm mới trượt ra ngoài cửa động, qυყ đầυ bị mị thịt hút lấy, dươиɠ ѵậŧ giả quất lên thân thể, cùng lúc đó, cô lại nặng nề ngồi xuống, bao bọc toàn bộ côn ŧᏂịŧ của anh.
Tống Chỉ ưm ưm a a mà dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ.
"Bé cưng... Em... A... Cái lỗ dâʍ đãиɠ của em... Làm côn ŧᏂịŧ lớn của ông xã... A... Sướиɠ chết mất..."
Cô gái ngồi trên người anh như bị cắm điện, không biết mệt mỏi, tàn nhẫn làm nhục thân thể anh, Tống Chỉ sướиɠ đến mức mất tiếng rên lên.
Loại cảm giác này, còn sướиɠ hơn so với cô dùng răng cắn anh gấp trăm ngàn lần, anh quyết định lần sau sẽ mua một cái roi da thật [2], để đêm nào cô cũng quất anh vài cái, lĩnh hội cực lạc nhân gian này.
[2] cái dươиɠ ѵậŧ giả roi da này phần roi da nó kiểu tượng trưng thôi, khi quất không đau bằng roi da thật.
Quân Thiên đã quất đến đỏ mắt, trong quá khứ lần nào cũng là anh chiếm quyền chủ đạo, người mỗi ngày đều tìm đường chết lúc này đang nằm trên giường mặc cô trút giận, trong lòng cô đột nhiên sinh ra một loại kɧoáı ©ảʍ khi trả được thù, tay, eo càng thêm dùng sức.
Đánh chết anh ta, ngồi hỏng cây gậy của anh, xem anh còn bắt nạt cô thế nào nữa!
Phần còn lại của đêm đó, Tống Chỉ thật sự không xuất ra lấy một phần lực, toàn là thiếu nữ trên người dùng toàn bộ sức bình sinh ngồi mềm côn ŧᏂịŧ lớn, ngày hôm sau tay chân đều nhũn cả ra.