Thiên Thiên

Chương 27: Roi da

Trong phòng làm việc to như vậy, Tống Chỉ duỗi tay chân thành hình chữ X[1] dựa vào ghế dựa làm bằng da thật.

[1] dáng hình chữ X này phải chăng Tống ca đang đứng dạng chân rồi giơ hai tay lên trời ?? :D ??

Nhất định là bởi vì tối hôm qua đã uống chút rượu, đúng, nếu không sao anh lại có thể làm ra chuyện đáng sợ như vậy với bé cưng chứ.

Miệng huyệt của cô nhỏ hẹp, cây gậy của anh lại thô như thế, tối hôm qua cô phỏng chừng đau muốn hận chết anh luôn, khó trách sáng nay kêu thế nào cũng không thèm để ý đến anh nữa.

Hoàn toàn phủ nhận người hôm qua không kìm chế được cảm xúc chính là bản thân anh.

Dì giúp việc gọi điện thoại tới nói tiểu thư không ăn cơm sáng, Tống Chỉ đương nhiên biết là cô không ăn, thông qua camera, anh nhìn thấy rất rõ ràng từng hành động của cô.

Anh nhấc điện thoại nội bộ lên gọi cho trợ lý.

Mặc cho trợ lý buồn bực oán trách sao tuần này lại phải vào phòng làm việc của giám đốc nhiều như vậy. Nữ thư ký lắc đầu đồng tình nhìn cậu ta.

Đại ý là, bảo trọng.

Ở trong lòng Tống Chỉ, cái tên trợ lý này ngoại trừ lắm mồm ra, năng lực làm việc cũng không tệ lắm, ông chủ Tống vô cùng tín nhiệm người cấp dưới này, không khỏi vứt vấn đề khó giải quyết nhất trong lòng cho cậu ta: "Bà xã cậu tức giận thì phải làm thế nào?"

Trợ lý không trả lời.

Lúc này Tống Chỉ mới nhớ tới: "Ah, quên mất cậu vẫn là một tên xử nam, ngay cả bạn gái cũng không có, đi xuống đi."

Trợ lý phải nhìn thủ trưởng khoe khoang cộng thêm bị nhục nhã một trận: "... Vâng..."

Toàn bộ quá trình còn chưa đến một phút đồng hồ.

Nữ thư ký thấy cậu ta nhanh như vậy đã đi ra, không khỏi hỏi cậu ta: "Cứ như thế?"

"... Ừ..."

Thư ký nhún vai, tiếp tục xử lí văn kiện trên tay.

Trợ lý nghi hoặc: "Chứ cô cho là thế nào..."

Thư ký cảm thấy đồng nghiệp của mình đúng là không dễ dàng, buông đồ trên tay xuống, thở một hơi thật dài rồi tổng kết bằng một câu: "Cậu sắp thất sủng..."

"Thất sủng?"

"Cậu không biết sao? Cậu và ông chủ Tống là CP[2] tốt nhất công ty đó."

[2] CP: couple, cặp đôi.

Xem ra sức hấp dẫn của bà xã nhà ông chủ bắn ra bốn phía, đã đẩy được trợ lý luôn như hình với bóng xuống rồi, từ xưa CP nam-nam, chung quy lại không thể thắng nổi sự tra tấn của hiện thực.

CP yêu thích bị chìm xuồng, trong lòng nữ thư ký rất khổ sở, mở diễn đàn YY[3] của thiếu nữ trong công ty ra, báo tin tức này cho các chị em khác.

[3] YY: ý là ảo tưởng, tự sướиɠ, thường được netizen TQ sử dụng với ý nghĩa đen tối và thô tục.

"..."

Trợ lý cảm thấy ông chủ đã nói oan cho mình rồi, so với cái miệng rộng của cậu ta, nữ thư ký đây mới là đồ bịa đặt chân chính...

Tống Chỉ bên này, sau khi trợ lý rời đi, anh mở danh bạ ra lục tìm bạn tốt duy nhất đã kết hôn trong giới.

Hôm nay Lý Thành Quyết nhàn rỗi không có việc gì làm cả, dính lấy bà xã cùng đi đến công ty, thời điểm nhận điện thoại vừa lúc cậu ta đang gạt sự từ chối của bà xã qua một bên, mát xa toàn thân cho bà xã giảm bớt mệt nhọc.

Điện thoại mở loa ngoài, đặt ở bàn trà bên cạnh.

"Alo, chuyện gì vậy Chỉ ca."

Cậu ta đã thắng được một khoản kha khá từ vụ đánh cược lần trước, nên với tên đàn ông đã quấy rầy cậu ta mát xa cho bà xã, vẻ mặt của cậu ta cũng ôn hòa đi rất nhiều.

"Bà xã tức giận thì phải làm sao bây giờ?"

Cậu ta bảo Tống Chỉ kể lại nguyên nhân anh chọc người ta tức giận, trong nhận thức của thê nô Lý Thành Quyết, bà xã không bao giờ sai, làm sao bà xã lại sai được? Có sai cũng là đàn ông sai.

Nghe xong mọi việc, người đàn ông không khỏi gào to một tiếng, lực trên tay cũng không khống chế được nặng nhẹ, Lâm Am đang nhắm mắt nghỉ ngơi đau đến "ưm" một tiếng.

"Cậu còn không mau chịu đòn nhận tội, dùng roi da quất lên lưng đi chứ ở đó hỏi làm gì?"

Bên kia không có động tĩnh.

Lý Hành Quyết vừa nhìn qua điện thoại, đối phương đã cúp máy.

Nội dung nói chuyện của hai người Lâm Am đều nghe được, có hơi cạn lời nhìn về phía cậu ta: "Anh xác định đó là ý tốt sao?"

"Hừ, trước kia anh chọc em tức giận không phải cũng tự mình quấn roi da đến cửa tìm em sao?"

Tự mình... Roi... Da...

Cái tên tao bao này... Lâm Am im lặng...

______

Buổi sáng bởi vì giữa hai chân đau đến không xuống giường được, lòng bàn chân tuy đã được bôi thuốc trong lúc cô ngủ nhưng vẫn rất đau, vậy nên cô không rời giường ăn sáng. Cơm trưa lại ăn rất ngon, ăn uống no đủ rồi thì kéo rèm cửa ra, căn phòng nằm ở hướng Nam, ánh mặt trời chiếu vào đặc biệt ấm áp. Quân Thiên ngồi ngay ngắn trên chiếc thảm bên cửa sổ, không chút để ý mà lật xem quyển tiểu thuyết trong tay, bất kể là nội tâm hay vẻ mặt, trong ngoài như một bình tĩnh.

Cô đã nghĩ kỹ rồi, cô không chạy.

Người đàn ông này nếu có thể thần không biết quỷ không hay bắt cô đến đây, to gan lớn mật nuôi cô ở nhà không sợ người khác tìm tới, có thể thấy được là quyền thế như thế nào, cho dù cô có chạy thoát, chỉ cần anh ta muốn, cô vẫn sẽ bị bắt trở lại.

Huống chi, cô có thể chạy đi đâu? Thế gian này trời đất bao la, không có ai để cô dựa vào, cẩn thận nghĩ lại, góc trời nhỏ này thế nhưng lại là chỗ cho cô cảm giác an ổn nhất, cô chỉ cần ứng phó tốt một người là đã có thể yên tâm sống tiếp, mà không phải từng giây từng phút lo lắng đề phòng như khi ở bên ngoài.

Quân Thiên định chờ anh ta trở về, sẽ thẳng thắn thương lượng với đối phương, có thể để cô tham gia thi đại học hay không, đã học hành nhiều năm như vậy rồi, cô vẫn rất muốn học đại học.

Xấu thì cứ xấu đi, chờ cô học xong bốn năm, cũng vẫn sẽ trở về.

Quân Thiên không biết phòng này có camera theo dõi, người đàn ông nhìn chằm chằm khuôn mặt không có bất kì biểu cảm nào của cô cả buổi chiều, đỉnh đầu là một đám mây đen, vô cùng nôn nóng.

Cô càng không biết, đêm nay người đàn ông không biết xấu hổ này sẽ không biết xấu hổ lên một tầm cao mới.

_______

Đêm nay tên đàn ông xấu xí không mặc qυầи ɭóŧ.

Chỉ mặc một cái quần ngủ rộng thùng thình, để vai trần đi vào phòng, còn tại sao Quân Thiên biết anh ta không mặc áo không mặc qυầи ɭóŧ.

Tống Chỉ túm lấy tay cô sờ soạng trên dưới toàn thân của mình một lần.

Quân Thiên chửi thầm trong lòng, chúng ta không phải đang chiến tranh lạnh không để ý đến nhau sao, người này thế mà lại dán đến rồi.

Đêm nay cô còn muốn ngủ thật ngon đấy.

"Bảo bối, Thiên bảo, đừng nóng giận, đêm nay ông để em làm như vậy rồi lại như vậy được không?"

Ai cho anh ta tự tin? Rằng cô muốn làm như vậy rồi lại như vậy với anh ta?

Ngay sau đó Quân Thiên liền biết, cái như vậy rồi lại như vậy mà người đàn ông này hy vọng cô làm với anh ta là cái loại nào.

Tống Chỉ thật sự mang roi da về.

Một cái roi da không hẳn là roi, da.