Cao trào qua đi, người đàn ông nằm sấp trên người Quân Thiên thở dốc từng ngụm từng ngụm, hơi nóng từ mũi phun lên cổ cô, bình ổn lại kɧoáı ©ảʍ ngập đầu.
Cô cũng thở dồn dập, vừa lúc nãy thôi, cô còn nghĩ rằng tay mình sẽ đứt mất.
Tay phải của thiếu nữ vẫn còn nắm dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn của anh, qυყ đầυ trong lòng bàn tay cô run lên một chút, thỉnh thoảng còn phun dịch đυ.c nóng rực ra bên ngoài. Lần đầu tiên bắn luôn rất nhiều, hơn phân nửa lòng bàn tay đều dính nhớp. Quân Thiên muốn buông tay ra, anh lại giữ chặt lại.
Thật lâu sau, l*иg ngực phập phồng kịch liệt của anh mới bình ổn lại, ngẩng đầu lên từ hõm vai cô, đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi mềm của cô.
"Thiên bảo thật ngoan, thật giỏi, dùng tay làm cây gậy của ông xã bắn ra."
Quân Thiên vốn dĩ không muốn để ý đến anh ta, nhưng giọng nói của người đàn ông sau khi chìm đắm trong tìиɧ ɖu͙© càng thêm trầm thấp, cổ họng mất tiếng như kim loại va chạm vào nhau tạo ra tia lửa, mê ly gợi cảm lại có chút chán chường, dịu dàng tinh tế mà gọi cô Thiên bảo.
Cô há miệng cắn cằm anh ta, sao giọng nói lại hay như vậy, muốn gọi cô Thiên bảo, tại sao lại nói một cách lưu manh như vậy chứ!
Người đàn ông để mặc cô cắn, chờ đến khi cô nhả ra, anh lại nói: "Thiên bảo thật biết cắn, ngày mai ra cửa, tất cả mọi người đều biết Thiên bảo làm anh như thế nào."
Tống Chỉ đã quyết định, sau khi trời sáng sẽ gọi điện cho từng tên đã chê cười anh là xử nam già cỗi ngu ngốc, bảo bọn họ đến đây gặp anh.
Để cho bọn họ thấy, tiểu yêu tinh của anh nhiệt tình như lửa đến mức nào, để lại ấn ký tình yêu trên mặt anh.
Giờ phút này, Quân Thiên rốt cuộc cũng hiểu rõ một điều, bất kể là cô làm cái gì, người đàn ông này cuối cùng đều có thể xuyên tạc ý định ban đầu của cô thành các loại ý ứm ừm khác nhau. Đối phó với một tên bệnh tâm thần không biết xấu hổ, cách giải quyết tối nhất chính là làm lơ hành vi không biết xấu hổ của anh ta.
Thông suốt được điều này, cô từ bỏ chống cự, tay chân xụi lơ, vẻ mặt cũng lạnh đi không ít. Quân Thiên biết, thị lực trong bóng tối của người đàn ông này rất tốt, cô chính là muốn cho anh ta biết.
Cô không vui.
Nhưng cô vẫn đã xem nhẹ độ mặt dày của người đàn ông này.
Tống Chỉ kéo chiếc quần nửa cởi đến đầu gối, mới vừa thả tay cô ra khỏi côn ŧᏂịŧ, đã lập tức nhìn thấy cô gái đột nhiên phồng má lên trong bóng đêm, cũng không còn vặn vẹo cơ thể nữa.
Rất rõ ràng là tức giận, người đàn ông hơi hoảng hốt, ôm toàn bộ nửa người trên của cô, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn: "Thiên bảo đừng nóng giận, anh biết sai rồi."
Nói xong, một bàn tay tiến vào qυầи ɭóŧ cô, sờ đến một mảng dính nhớp, ngữ khí xin lỗi vô cùng thành khẩn: "Ông xã là tên đàn ông xấu xa, chỉ biết sướиɠ một mình, quên mất cái lỗ nhỏ của bảo bối, đợi lát nữa lúc làm cái lỗ nhỏ này, phải phạt ông xã..."
Hai chân của Quân Thiên đang tách ra, làn váy đã sớm bị anh ta xốc lên đến tận eo. Dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông không biết đã cứng trở lại từ lúc nào, cách qυầи ɭóŧ, đâm hai cái vào miệng huyệt: "Dùng sức một chút, kéo dài một chút, làm bé cưng đến sướиɠ lên mây, được không?"
Quân Thiên: ... Đồ không biết xấu hổ, thiên hạ đệ nhất đê tiện...
Dứt lời, bàn tay to lập tức vươn đến eo cô, muốn cởϊ qυầи lót của cô ra, còn không quên nhắc nhở: "Bé cưng nâng mông lên nào, không cởϊ qυầи thì làm sao mà làm được?"
Quân Thiên cào mạnh vào cánh tay anh ta một cái, để cô chết đi!!!
Người đàn ông bị cô cào, cười ha hả hai tiếng, một bàn tay nâng cái mông nhỏ của cô lên, cởi chiếc qυầи ɭóŧ đã ướt một mảng lớn, nhưng không cởi ra hoàn toàn, để mặc nó treo trên mắt cá chân của cô một cách dâʍ đãиɠ.
"Bé cưng còn giả vờ không muốn sao, tự em sờ cái lỗ nhỏ của mình đi, đều ướt đẫm cả rồi."
Tống Chỉ kéo bàn tay phải vừa giúp mình thủ da^ʍ của cô đè lên miệng huyệt, để cô tự sờ soạng dâʍ ŧᏂủy̠ của mình một phen, phía trên đang còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ đàn ông mà anh vừa bắn ra, chất dịch của hai người hòa lẫn với nhau, anh đưa bàn tay nhỏ đến mũi của cô: "Em ngửi xem nước của cái lỗ nhỏ thơm như thế nào."
Cô lắc đầu lung tung, từ chối ngửi mùi dâʍ ŧᏂủy̠ mà mình phun ra.
Trong lòng cô nghĩ, phía trên còn có cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh ta, nghĩ thôi đã cảm thấy ghê tởm!
Người đàn ông lại không chịu buông tha cho cô, đưa bàn tay nhỏ của cô đến miệng mình, vươn đầu lưỡi liếʍ láp, liếʍ sạch sẽ từng giọt từng giọt trên tay cô, sau đó cúi đầu tìm đúng đôi môi mềm của cô, chuyển tất cả dâʍ ɖị©ɧ của hai người được giữ trong khoang miệng mình qua miệng cô.
Bàn tay trái còn tự do của Quân Thiên hết đẩy lại cào anh ta, mặt đỏ lên, nước mắt ánh lên trong hốc mắt.
Muốn nôn hết cơm chiều ra, thứ bẩn thỉu này sao lại có thể nuốt được! Ngày mai cô không muốn ăn nữa!
Tống Chỉ rời khỏi cái miệng nhỏ của cô gái, liếʍ liếʍ nước bọt chảy ra bên môi cô, nói cho cô nghe chuyện gì sẽ xảy ra kế tiếp.
"Bé cưng, chuẩn bị tâm lý cho tốt, bây giờ bắt đầu làm chỗ đó thật đây."
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Đôi lời của tác giả:
Tuy rằng mấy chương này đều là thịt vụn, nhưng tôi cho rằng nó rất có tác dụng trong việc thúc đẩy cốt truyện. Tuy rằng Chỉ ca bắt cóc Thiên muội, nhưng chưa từng chính thức ép buộc cô. Khi Thiên muội không vui, Chỉ ca là người đau lòng hơn ai hết.
Tính cách này của Thiên muội, nếu lễ phép khắc chế theo đuổi cô ấy, cô ấy vĩnh viễn sẽ không đáp lại ngươi, càng khỏi nói đến ăn thịt.