Thiên Thiên

Chương 11: Chân chơi năm

tôi xin thú thật là tôi cũng không hiểu tên chương có nghĩa gì :")

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông bắn vào lòng bàn tay cô. Lòng bàn tay vừa dính lại vừa sưng, hai tay của Quân Thiên không còn sức lực, rũ ở hai bên côn ŧᏂịŧ đã mềm đi một nửa, không còn hơi sức đâu mà nhúc nhích nữa.

Sau khi bắn ra, người đàn ông giữ chặt nửa người trên của cô, ôm thật chặt cô vào trong ngực, từng hơi từng hơi thở dốc, ổn định dư vị sau cao trào.

Chờ đến khi anh ta đặt cô xuống giường, trong lòng cô mới thở phào nhẹ nhõm. Tên tâm thần này sướиɠ xong nên tha cho cô rồi đây.

Quân Thiên đưa lưng về phía không khí, trước ngực là chiếc chăn đơn mềm mại, mệt đến mức dường như có thể ngủ ngay lập tức.

Nhưng mà trước khi cô chìm vào giấc ngủ, người đàn ông mạnh mẽ đã nhanh chóng dán người qua.

Khung xương của cô tinh tế, lòng ngực rộng lớn của người đàn ông như một chiếc chăn đắp lên người cô. Ngay cả tay, cũng phải chồng lên nhau, tay đan tay thật chặt.

"Mệt thì ngủ đi."

Anh ta cứ như vậy, làm sao cô ngủ được?

Cô giơ chân về phía sau đá anh ta, muốn bảo anh ta tém tém lại một chút. Nhưng hai chân lại bủn rủn như thể đã phải chạy 800m vậy, không nặng không nhẹ đá vào một chỗ rất co dãn. Khi nhận ra mình đã đá trúng chỗ nào, thiếu nữ chỉ cảm thấy người mình lại nóng lên một chút.

Thứ dưới háng Tống Chỉ dùng năm phần lực cưỡi lên đùi cô. Gót chân nhỏ mềm mại của cô dừng trên mông anh, nhẹ nhàng hạ xuống rồi "bốp" một tiếng. Hành động đó trong mắt anh càng giống làm nũng hơn.

Đó là chỗ mềm mại hiếm hoi trên người người đàn ông. Anh hạ thấp người, dùng hai cánh mông cọ cọ bắp đùi trơn trượt của cô: "Thích chỗ này sao?"

Người đàn ông có yêu cầu rất cao đối với bản thân, lúc luyện thể hình cũng không hề bỏ qua việc tập cơ mông, đương nhiên biết rõ bộ phận kia rắn chắc cỡ nào, vô cùng hài lòng đắc ý.

Cô gái không phản ứng lại, Tống Chỉ liền cảm thấy, cô nhóc nhà anh lại đang thẹn thùng nữa rồi.

"Xấu hổ cái gì, hửm?"

Lại dùng giọng nói trầm thấp đó câu dẫn cô, không hề e dè mà phô bày tất cả ưu thế mình có: cơ thể thon dài rắn chắc, giọng nói êm tai chết đi được, chỉ trừ khuôn mặt, là vẫn luôn không cho cô xem.

Tống Chỉ không hề biết rằng, cô gái đã coi anh là một con người quái dị xấu đến mức không dám chường mặt ra gặp người khác.

Quân Thiên, một người mê sắc đẹp, sẽ không thích một người đàn ông xấu xí.

Không biết người đàn ông đã khôi phục tinh lực từ lúc nào, dùng gậy của mình đâm vào lưng cô, dán sát vào mặt cô, nói: "Lần này anh sẽ di chuyển, cho em cảm nhận một chút --."

Anh dừng lại một giây, sau đó ưỡn thẳng lưng, nói nốt nửa câu còn lại: "Cảm giác bị người khác làm là như thế nào."

Dứt lời, anh quỳ gối ở hai bên sườn cô, đẩy đôi chân mảnh khảnh của cô vào phía trong, mượn lực phần thân dưới trói chặt hai đùi cô lại, côn ŧᏂịŧ trượt dọc theo kẽ mông, mạnh mẽ đâm vào giữa hai chân cô[1].

[1] đọc kỹ lại đoạn đầu nhé, lúc này Thiên Thiên đang nằm sấp.

Môi anh không rời khỏi vành tai cô: "Không biết còn cách chơi như vậy đúng không?"

Tay phải của anh buông năm ngón tay cô ra, chuyển tới trước ngực cô, tùy ý làm bậy, đùa bỡn vυ' cô. Tay trái còn nắm sẵn lòng bàn tay cô, cánh tay cứng rắn vắt ngang qua miệng cô: "Ghét anh thì cắn nó tiết hận đi."

Ngữ điệu tùy tiện, như thể cánh tay này không phải là của anh vậy.

Cô gái làm sao mà không biết, cô càng cắn, thân thể đàn ông đang đè nặng trên người cô càng hưng phấn hơn, nghiêng mặt đi mím chặt môi, kiên quyết không nghe theo lời anh.

Anh đặc biệt thích liếʍ vành tai của cô, cố gắng đưa đẩy mông gầy, dươиɠ ѵậŧ cứng như sắt, cách băng vệ sinh cọ sát môi âʍ ɦộ và miệng huyệt của cô. Thân thể mềm mại của cô gái run rẩy, anh nói nhỏ bên tai cô: "Thoải mái không chịu nổi... Cũng nhớ rõ phải cắn đó, em không cắn, làm sao anh biết em sướиɠ được..."

Tựa như đang nhấm nháp rượu ngon, anh mυ'ŧ mạnh môi cô một cái, ra lệnh: "Khép hai chân lại đừng buông ra, nhìn xem ông đây không làm lỗ nhỏ nhưng vẫn có thể khiến em sướиɠ lên trời như thế nào."

Gần như cùng lúc đó, anh khép hai đầu gối đang quỳ bên sườn cô lại, kẹp chặt đôi chân mảnh khảnh của cô hơn, côn ŧᏂịŧ thô dài dường như có mã lực[2], ra ra vào vào giữ hai đùi cô nhanh hơn nữa. Âm mao rậm rạp của người đàn ông cũng thô cứng như côn ŧᏂịŧ đang thọc vào rút ra giữa hai chân cô vậy, cách một cái qυầи ɭóŧ cọ xát vào mông cô, trứng dái to lớn theo động tác đâm thọc của côn ŧᏂịŧ cũng đập phầm phập vào mông cô, kết hợp với khung cảnh tối tăm và tĩnh lặng, có vẻ đặc biệt da^ʍ mỹ và sa đọa.

[2] mã lực: mã lực (viết tắt là HP - horse power) là một cũ dùng để chỉ . Nó được là cần thiết để nâng một 75 lên cao 1 trong 1 hay 1HP = 75 kgm/s.

Quân Thiên không cao, vừa vặn 163cm. Đi giữa sân trường, ngoại trừ khuôn mặt ra, thứ hấp dẫn người khác nhất không có gì hơn ngoài một đôi chân ngọc vừa dài lại vừa thẳng, bình thường đã rất kín kẽ[3], huống chi giờ phút này còn bị người đàn ông cố tình ép chặt vào nhau, vô cùng thuận tiện để côn ŧᏂịŧ ra vào. Mỗi lần hạ eo Tống Chỉ đều phải tốn rất nhiều sức, mới có thể nhanh chóng rút ra rồi thọc vào, thọc vào rồi lại rút ra, cảm nhận được một chút vui sướиɠ.

[3] nghĩa của câu này là thế này: mọi người thử đứng thẳng, khép chặt hai chân vào nhau nhé, mọi người sẽ thấy là ở chỗ hai má đùi, phần đùi trong á, mọi người khép cỡ nào thì cũng thấy nó sẽ một cái phần không chạm vào nhau được ở giữa á (đa số mọi người là thế nhé). Còn Thiên Thiên, chân ẻm vừa dài là vừa thẳng, bình thường khép chân thôi là cái chỗ hở ở giữa nó đã rất sát rất hẹp rồi, bây giờ lại còn bị Tống ca bắt kẹp chặt hai chân vào hơn nữa, thế là quá thuận tiện cho việc làm gián tiếp luôn, chặt chẽ tới nỗi Tống ca phải dùng nhiều sức lắm mới rút ra đẩy vào được.

Tiếng thở hổn hển tràn ra từ cổ họng người đàn ông. Trên mặt, cổ, bụng đều chảy rất nhiều mồ hôi, một giọt rồi lại một giọt tạo thành sông nhỏ, chảy xuống lưng thiếu nữ.

"Nhớ cho kỹ, đây là âm thanh khi ông đây làm em, côn ŧᏂịŧ làm em sướиɠ hay không sướиɠ?"

So với vừa rồi ưm ưm a a nửa cầu xin nửa dụ dỗ, sau khi đã bắn xong một hồi, lần này người đàn ông hoàn toàn nắm quyền chủ động, da^ʍ ngôn loạn ngữ so với vừa rồi chỉ có hơn chứ không có kém, mạnh mẽ thảo phạt trên người cô, như thể muốn làm cô đến chết đi sống lại.

Anh đưa cánh tay đến bên miệng cô: "Sướиɠ thì cắn đi, không cắn thì làm sao anh biết em có sướиɠ hay không."

Mặt thiếu nữ cọ lung tung lên chiếc chăn hỗn độn, nhất định không chịu cắn anh.

Anh uy hϊếp: "Bảo em cắn thì không chịu cắn, đêm nay đừng hòng ngủ, phải làm chết em mới thôi."

Trải qua một lúc cọ xát, Tống Chỉ đã có thể dễ dàng tìm được điểm mẫn cảm của cô, tần suất dưới thân vẫn không giảm, tiếp tục đưa đẩy. Bàn tay lớn vuốt ve qua lại cặρ √υ' trắng nõn xinh đẹp của cô, người đàn ông dùng một tay bao bọc bộ ngực sữa, vết chai mỏng trên tay quét qua nhũ thịt, ở trên đầṳ ѵú phấn hồng nhẹ nhàng vặn một cái, người dưới thân hơi run lên.

"Phía dưới ướt rồi phải không, anh trai làm em sướиɠ hay không, hửm?"

Lúc làʍ t̠ìиɦ, người đàn ông nói hết lời cợt nhả này đến lời cợt nhả khác, những gì vô sỉ hạ lưu đều nói ra hết.

Một tay anh kéo lưng quần cô ra, ngón tay dài tiến vào thăm dò qυầи ɭóŧ của cô, sờ đến một mảng ướt dầm dề dính nhớp không chịu được, không thể ngăn nổi nụ cười.

Quân Thiên mím môi khó chịu, nhíu mi.

Từ lúc giúp anh ta thủ da^ʍ, phía dưới của cô đã bắt đầu ẩm ướt, âm huyệt tiết ra từng đợt từng đợt nhiệt dịch xa lạ, hai vυ' mềm mại dưới sự âu yếm của người đàn ông trở nên sưng đỏ, cảm giác ngứa ngáy tê dại từ bụng nhỏ và đầṳ ѵú truyền khắp cơ thể. Quân Thiên không thể tin được, mình vậy mà lại có phản ứng trước sự dâʍ ɭσạи của người đàn ông đã bắt cóc mình. Thân thể không tự chủ được mà đong đưa, muốn tránh né hành động của anh ta.

Như thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, mông và động tác trên tay anh ta vẫn không ngừng, tiếp tục nói: "Trốn cái gì mà trốn, bị ông đây làm sướиɠ là chuyện thiên kinh địa nghĩa[4], tiểu da^ʍ oa[5]."

[4] thiên kinh địa nghĩa (天经地义): lẽ bất di bất dịch; lý lẽ chính đáng; đạo lý hiển nhiên, hai năm rõ mười, hiển nhiên phải là như vậy.

[5] tiểu da^ʍ oa (小淫娃): từ tình thú, ý là bé cưng dâʍ đãиɠ, bé dâʍ đãиɠ, đại loại vậy.

Lời này quá khó nghe, Quân Thiên tức giận đến mức đột nhiên ngẩng mặt lên, dùng trán cụng vào cánh tay anh ta một cái.

Không được nói như vậy, cô không phải tiểu da^ʍ oa.

Cô gái nhỏ mềm mềm mại mại, làm sao có thể đυ.ng đau anh, chỉ là chuỗi nước mắt không ngừng rơi xuống này lại làm phỏng cánh tay anh. Tống Chỉ vội vàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mềm giọng: "Anh sai rồi anh sai rồi, bé cưng không phải tiểu da^ʍ oa, bé cưng là bé ngoan."

Quân Thiên còn chưa trở lại bình thường, lại nghe anh nói tiếp: "Anh mới là tiểu da^ʍ oa."

Cô sặc một cái trong cổ họng, lời này đúng là chọc cười mà.

Thấy cô gái dưới thân cuối cùng cũng ngừng khóc, anh tiếp tục tỏ vẻ đáng thương: "Chỗ đó của tiểu da^ʍ oa đau quá, bé ngoan giúp anh, làm côn ŧᏂịŧ bắn ra, được không?"

Trong bóng đêm, bàn tay phải trống không của cô vung đến bên tai anh, thật không biết xấu hổ, cái gì cũng nói được.

Cô gái đánh một phát vào mặt Tống Chỉ, anh lại không hề tức giận, bàn tay to lớn bao bọc tay trái của cô, học theo cô, cào cào lòng bàn tay cô vài cái, vững vàng ưỡn eo, côn ŧᏂịŧ cách băng vệ sinh, vô tình hay cố ý cọ xát môi âʍ ɦộ, hỏi ý kiến của cô: "Hửm? Được không?"

Từ nhỏ đã học đàn, từ trước đến nay Quân Thiên rất nhạy cảm với giọng nói, khá thiếu sức chống cự đối với người có giọng nói dễ nghe trời sinh. Lúc người đàn ông đối xử thô bạo với cô, cô vẫn còn vài phần lý trí để chống cự, nhưng khi đối phương cúi người xuống dịu dàng dỗ dành, Quân Thiên liền cảm thấy, lỗ tai cô cũng mềm theo. Cô chôn mặt vào trong chăn, khẽ động đậy, hé miệng cắn cánh tay anh ta.

Cô biết, anh ta thích cô cắn.