Chương 42. Bị liếʍ huyệt đến phun nước + Lần đầu tiên khẩu giao đã đâm sâu vào cổ họng, bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong cổ họng cô.
Tô Ánh Hàm s͙ư͙ớ͙n͙g͙ đến mức hai chân run rẩy.
Cảm giác bị đàn ông hút dâʍ ŧᏂủy̠ quá thoải mái, cô còn chưa kịp cảm nhận cơn kɧoáı ©ảʍ này một cách cẩn thận, Tần Tu đã đưa lưỡi lên trên, liếʍ láp khắp hoa huyệt của cô.
Thật s͙ư͙ớ͙n͙g͙!
Chiếc lưỡi thô dày chơi đùa từng tấc thịt, hoa phụ bị liếʍ mở, môi âʍ ɦộ tự động tách ra hai bên, hạt đậu nhỏ cũng bị Tần Tu dùng răng ngậm lấy, lúc nặng lúc nhẹ ma sát vuốt ve.
“Ân ~ Tần Tu, đừng… A ~ ô…”
Nhưng điều đó còn chưa phải quá đáng nhất. Sau khi Tần Tu thưởng thức no nê tiểu huyệt của cô, uống sạch toàn bộ dâʍ ɖị©ɧ, anh liền cắn lấy âm đế mẫn cảm nhất yếu ớt.
Chỗ đó làm sao chịu được tra tấn như vậy?
Tô Ánh Hàm bị cắn phát khóc, giọng điệu cũng lên cao: “A! Không thể ~ không thể a… A ~”
Tô Ánh Hàm thật sự vừa đau lại vừa s͙ư͙ớ͙n͙g͙.
Cảm giác đau không nhẹ không nặng, nhưng lại s͙ư͙ớ͙n͙g͙ đến tận xương. Âm đế vốn là bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© dễ dàng đạt được cực khoái nhất, lúc này bị Tần Tu dâʍ ɭσạи gặm cắn, Tô Ánh Hàm rất nhanh đã lêи đỉиɦ.
Tiểu huyệt của cô đạt cao trào, phun ra một bãi nước lớn.
Nhưng mà lúc này, Tần Tu không để dâʍ ŧᏂủy̠ của Tô Ánh Hàm chảy lên trên bàn nữa, bàn tay to của anh nắm chặt, nâng mông Tô Ánh Hàm lên, sau đó lại vùi đầu vào giữa hai chân Tô Ánh Hàm một lần nữa.
Mật dịch trào ra đều chảy vào trong miệng Tần Tu, ngay cả chất lỏng dính trên đùi Tô Ánh Hàm cũng bị đầu lưỡi của Tần Tu liếʍ đi, toàn bộ nuốt vào trong bụng.
Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Tô Ánh Hàm s͙ư͙ớ͙n͙g͙ cả nửa ngày mới lấy lại tinh thần từ trong kɧoáı ©ảʍ. Kết quả vừa quay đầu lại liền nhìn thấy ly cà phê vừa nãy cô pha đã đổ hơn phân nửa ra ngoài.
Cô có chút xấu hổ, vì thế tay vội chân loạn đứng dậy lấy khăn giấy lau chùi. Cũng không biết hình ảnh trần tr̶u̶ồ̶n̶g̶ ghé sát bàn này của cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tần Tu chỗ nào, anh ôm cô từ trên bàn xuống, trực tiếp đặt cô trên mặt đất, kéo đầu cô về phía người anh.
“Ưm…”
Thật lớn!
côn ŧᏂịŧ Tần Tu vẫn luôn lớn như vậy!
Tuy rằng cảm giác hít thở không thông không được thoải mái cho lắm, nhưng mà… động tác này, tư thế này, Tần Tu muốn cô khẩu giao cho anh sao?
Tô Ánh Hàm ngay lập tức phấn khích.
Cô rất muốn.
Miệng nhỏ phía dưới đã nếm qua hương vị của cái côn ŧᏂịŧ to lớn này rồi, nhưng mà miệng nhỏ phía trên còn chưa có ăn qua nha. Vai diễn của cô khiến cô không thể nào chủ động đi khẩu giao cho Tần Tu được, nhưng nếu Tần Tu có ý này, sau đó cô thuận nước đẩy thuyền thì…
Hiện tại chính là cơ hội.
Vậy nên Tô Ánh Hàm điều chỉnh góc độ, điều chỉnh biểu tình, dùng phương thức bản thân cảm thấy đẹp nhất ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tu, bộ dáng mười phần đáng thương vô tội: “Anh muốn làm gì?”
Tần Tu hỏi lại: “Em không biết?”
Tô Ánh Hàm mờ mịt lắc lắc đầu.
Tần Tu liền cười.
Tô Ánh Hàm bị anh cười đến mức hai lỗ tai nóng lên, đồng thời lại có chút hối hận, làm sao bây giờ a, đừng bảo là sau khi cô nói như vậy thì Tần Tu không cần cô khẩu giao nữa đi?
Vậy không phải là vừa mất phu nhân lại thiệt quân sao?[1]
[1] vừa mất phu nhân lại thiệt quân: một câu nói trong Tam Quốc Diễn Nghĩa nói về Chu Du, có nghĩa tương tự như “mất cả chì lẫn chài”
Nhưng Tần Tu cũng không có ý dừng lại, anh ấn đầu Tô Ánh Hàm vào hạ thân mình, tuy cách hai tầng vải dệt, nhưng Tô Ánh Hàm vẫn như cũ cảm nhận được sức nóng của thứ to lớn ẩn giấu dưới đó.
Sau đó Tô Ánh Hàm nghe thấy Tần Tu nói: “Không biết cũng không sao, tôi dạy cho em.”
Nói xong, Tần Tu tự mình kéo khóa quần xuống, phóng thích vật khổng lồ nóng bỏng của mình ra.
“Ưm…”
côn ŧᏂịŧ lớn bật ra, lập tức đập vào mặt Tô Ánh Hàm, có chút đau, cô theo bản năng nhắm mắt lại.
“Mở mắt ra, nhìn.”
Nhìn, đương nhiên muốn nhìn rồi, đây là lần đầu tiên cô có cơ hội quan sát côn ŧᏂịŧ của Tần Tu ở khoảng cách gần như vậy.
Tô Ánh Hàm khẩn trương hít một hơi thật sâu, sau đó mới mở mắt ra.
Phản ứng đầu tiên chính là thật lớn a…
Tô Ánh Hàm đỏ mặt nhìn vật khổng lồ trước mắt, màu sắc không tối lắm, nhưng gân xanh phía trên lại chằng chịt, trông rất dữ tợn, qυყ đầυ cũng rất lớn, trách không được mỗi lần đâm vào đều khó khăn như vậy…
“Thích sao?”
Tần Tu nắm côn ŧᏂịŧ vỗ vỗ vào mặt Tô Ánh Hàm.
Tô Ánh Hàm tiếp tục khẩu thị tâm phi: “Mới không thích…”
Kết quả của việc khẩu thị tâm phi chính là bị Tần Tu niết miệng, hung hăng cắm côn ŧᏂịŧ to lớn vào.
“Ưm… Khụ khụ…”
Tô Ánh Hàm ngay lập tức bị cắm đến chảy nước mắt, thấy cô thật sự chịu không nổi, Tần Tu mới rút côn ŧᏂịŧ ra, lại lần nữa giữ lấy mặt và miệng cô, cuối cùng dùng qυყ đầυ quét nhẹ qua cánh môi hồng hào, nói: “Liếʍ cho tốt, không được dùng răng.”
Tô Ánh Hàm sắp không chịu đựng được nữa.
Tần Tu vừa mới đột ngột cắm côn ŧᏂịŧ vào miệng cô, tuy về mặt sinh lý cô khá là khó chịu, nhưng trong lòng lại thấy rất s͙ư͙ớ͙n͙g͙.
Tại sao lại như vậy a?
Ở trước mặt Tần Tu cô cứ d͙â͙m͙ đãng như vậy sao?
Tuy rằng trong lòng đang bang bang nhảy loạn, nhưng Tô Ánh Hàm vẫn cầm lấy côn ŧᏂịŧ Tần Tu, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ láp qυყ đầυ no đủ.
Tần Tu tức khắc rên lên thành tiếng.
Thoải mái vậy sao?
Tiếng rêи ɾỉ của Tần Tu dường như là một loại cổ vũ, Tô Ánh Hàm nắm lấy côn ŧᏂịŧ nhẹ nhàng loát động, đồng thời càng liếʍ mạnh hơn.
Đầu tiên là liếʍ láp gốc rễ, sau đó lại ngậm lấy qυყ đầυ, cuối cùng vừa liếʍ mã mắt vừa giương mắt nhìn về phía Tần Tu.
Tần Tu ngay lập tức chịu không nổi, anh đè ót cô lại, nhét côn ŧᏂịŧ vào trong miệng cô.
“Ưm…”
Sao nhanh như vậy đã cắm vào rồi?
Lúc trước vì muốn khẩu giao cho Tần Tu, Tô Ánh Hàm đã cố ý lên mạng tìm hiểu, hai quả trứng cô còn chưa liếʍ, chất lỏng trong tuyến tiền liệt cô cũng chưa mυ'ŧ ra, sao Tần Tu lại trực tiếp cắm vào rồi?
Thứ tự này không đúng.
Cơ mà như thế này cũng thật s͙ư͙ớ͙n͙g͙, tuy rằng miệng bị căng đến tràn đầy, ê ẩm, nhưng trong lòng cô lại có cảm giác thỏa mãn không nói nên lời…
“A ~ Ưm…”
Tần Tu cũng s͙ư͙ớ͙n͙g͙ tới mức da đầu tê dại.
Miệng nhỏ phía trên của Tô Ánh Hàm cũng dễ cắm như tiểu huyệt phía dưới của cô, nước rất nhiều, đầu lưỡi lại mềm, lúc đâm vào đầu lưỡi còn chuyển động hầu hạ qυყ đầυ của anh…
Tần Tu không muốn nhẫn nại nữa, anh đứng lên, kéo thẳng cơ thể đang quỳ của Tô Ánh Hàm, sau đó giữ lấy ót cô đâm thật mạnh vào trong.
Quá đầy…
Cũng quá mãnh liệt…
Ban đầu Tô Ánh Hàm còn có thể cảm nhận được sự thỏa mãn trong lòng, nhưng khi qυყ đầυ của Tần Tu đâm vào cổ họng cô, cô cũng chịu không nổi.
“Ưm ưm…”
Cảm giác buồn nôn cùng xúc động muốn nôn khan khiến Tô Ánh Hàm không chịu đựng nổi, nhưng cổ họng lại liên tục co rút hệt như miệng tử ©υиɠ khiến người đàn ông không kiềm chế được muốn tìm tòi đến tột cùng dụ̶c̶ vọng, vì thế Tần Tu đâm vào cổ họng cô một cái, hai cái, ba cái…
Tô Ánh Hàm bị đâm đến nước mắt lưng tròng, nước mắt sinh lý không khống chế được rơi xuống dưới, cô có chút hối hận và sợ hãi. Nhưng lúc này miệng lại bị côn ŧᏂịŧ to lớn của Tần Tu nhét đầy, dù muốn xin tha cô cũng không có cách nào mở lời được.
“Ưm!”
Tần Tu vẫn thao lộng không ngừng.
Côn ŧᏂịŧ dữ dội như vậy, mãnh liệt như vậy, trực tiếp đỉnh vào cổ họng Tô Ánh Hàm.
Trong phút chốc, trước mắt Tô Ánh Hàm hiện lên một màn trắng xóa, kí©ɧ ŧɧí©ɧ to lớn khiến đầu óc cô trống rỗng, ngoại trừ côn ŧᏂịŧ to lớn đang cắm trong miệng ra, cô không thể cảm nhận được bất cứ thứ gì khác.
Mãi đến khi Tần Tu chịu không nổi yết hầu đè ép mà trực tiếp bắn vào, rút côn ŧᏂịŧ ra ngoài một lúc lâu, Tô Ánh Hàm mới phản ứng lại được, cô bị đâm vào cổ họng.
Cô không chỉ khẩu giao cho Tần Tu, còn để Tần Tu cắm côn ŧᏂịŧ vào cổ họng, thậm chí tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tần Tu cũng trực tiếp bắn vào.