Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật

Chương 46

Mục Loan Loan đóng cửa sân viện lại, nghĩ nghĩ vẫn không đem linh thực đặt lại trong viện mà dọn tới trong phòng.

Cô đem tiền tiêu hàng tháng ngoài ý muốn thu được đủ xem lại, tiền thì cất đi, linh thạch thì đặt ở bên gối Long tiên sinh ——

Hắn nằm trên giường thật ngoan ngoãn, biểu tình chả khác gì lúc nãy trước khi cô đi ra ngoài cả.

"Long tiên sinh, là ngươi làm sao?" Mục Loan Loan không nhịn được hỏi một câu, đương nhiên không nghe được bất kỳ lời đáp lại nào, nhưng khi giọng nói cô phát ra, Manh Manh nằm dưới đống khăn phát ra tiếng kêu trong trẻo.

"Pi! Pi pi!"

Mục Loan Loan vội vàng buông linh thạch, đi đến bên cạnh mấy con vật này xốc khăn lên l.

"Pi......" Uy áp biến mất, không khí cũng có, Manh Manh cuối cùng không còn khó chịu như vậy nữa, cũng không rảnh lo bên cạnh là con gà con thối thối, quỳ rạp trên mặt đất giống như được giải thoát, âm thanh pi pi phát ra giống như tiếng thở dài.

Nhưng trong mắt Mục Loan Loan, thật giống như là bởi vì quá mức mỏi mệt mà nằm liệt.

Nàng liền đau lòng một chút, cởi dây buộc cho Manh Manh, duỗi ngón tay sờ sờ đầu nhỏ của nó, "Manh Manh, có phải ngươi hay không?"

Manh Manh cái gì cũng không biết, Manh Manh là vô tội, Manh Manh chớp chớp mắt đậu đen, nhiệt tình cọ cọ bàn tay Mục Loan Loan.

Biểu hiện của nó thật giống như đang nói —— "Là Manh Manh làm!"

Ánh mắt mềm mại vài phần, Mục Loan Loan nhẹ giọng ôn nhu nói, "Manh Manh thật là quá tuyệt vời nha!"

Thần thức của anh rồng âm thầm vây xem hết thảy: "..........."

Lại là cái con chim này!!

Long tiên sinh quả thực ủy khuất muốn chết, hắn thật sự rất muốn mở mắt ra nói là hắn làm, nhưng là lại sợ mình đột nhiên tỉnh lại sẽ khiến phu nhân sợ hãi.

Quan trọng nhất chính là, phu nhân còn chưa có cho hắn tắm rửa.2

Được, hắn nhịn!

Long tiên sinh mím môi, mặc kệ trong lòng có phải đã biến thành trái chanh hay không, thân thể lù lù bất động, chua lòm nghe nàng nói chuyện.

Vừa túng quẫn lại bất lực, thật đáng buồn chính là, khi thần thức nhìn đến nàng nói "Cảm ơn Manh Manh nàng thực vui vẻ", tâm tình uỷ khuất thế nhưng dần dần tiêu tán.

Hắn dựng lỗ tai, nghe nàng nói lo lắng Phất Liễu sẽ trả thù, trong lòng lại không lo lắng ——

Hắn sao có thể chỉ làm cái con nha hoàn kia tự mình đánh chính mình mấy bạt tay liền bỏ qua cho tội mạo phạm của nàng ta đối với phu nhân hắn? Càng không có khả năng sẽ để nàng ta có cơ hội làm chuyện gì, chờ nàng ta sau khi trở về không lâu, đại khái sẽ vì tìm đường chết mà bị quăng ra ngoài cho xem.

Sau khi bị ném ra ngoài không lâu, có lẽ còn sẽ phát hiện linh khí trong đan điền của mình dùng một phần thì thiếu một phần, rốt cuộc không có biện pháp tu luyện.

Long tiên sinh âm u nghĩ, hắn chưa bao giờ là cái loại rồng nhân từ nương tay, lần này cái con chim ngốc nghếch đó nhận thay công của hắn cũng tốt, vạn nhất phu nhân phát hiện ta là hắn làm, cảm thấy hắn là một con rồng tàn nhẫn ra tay quyết tuyệt thì biết làn thế nào?

Nghĩ như vậy, tia buồn bực cuối cùng trong lòng cũng bị sung sướиɠ thay thế.

A, cái con chim này, còn giống như thực vui vẻ, chờ thêm mấy ngày nữa, liền bị phu nhân coi thành con chim xấu xa như trước đây.

Nếu Manh Manh biết mình thế nhưng lại bị oan uổng như vậy, nhất định sẽ khóc ra nước mắt. Trong lúc không hay không biết, thân làm chim lại gánh cho con rồng hư đốn kia bao nhiêu vết nhơ như vậy, thật sự quá thảm, nói cho cùng nó cũng chỉ là một con chim non không được mấy tháng tuổi mà!

Mục Loan Loan hơi lo lắng, nhưng sự tình đã như vậy, cô cũng chỉ có thể tiếp thu. Cô không chậm trễ thời gian nữa, trấn an Manh Manh một chút, liền đi vào phòng bếp lấy nước ấm.

Tới tới lui lui vài lần, âm thanh nước ấm đổ vào thùng xôn xao nghe như tiếng kèn xô na đón dâu vô cùng náo nhiệt, làm cho ai đó cầm lòng không đậu mà vui mừng cùng chờ đợi.

Mục Loan Loan chuẩn bị sẵn sàng, thả mấy khối đá sưởi ấm vào thùng gỗ, dọn cái ghế nhỏ tới bên cạnh thùng gỗ rồi mới chuẩn bị đem anh rồng thực vật bế lên cho vào thùng gỗ.

Nhận thấy nàng cách mình càng ngày càng gần, Long tiên sinh khẩn trương đến lỗ tai run lên vài cái không ngừng.

Mục Loan Loan cũng có chút ngượng ngùng, nhưng nhìn tiết y trên người Long tiên sinh thật dơ bẩn, ngượng ngùng liền biến thành khát vọng tẩy rửa. Cô duỗi tay gỡ đai lưng dính ít phân gà của Long tiên sinh xuống, đỡ bờ vai của hắn, rồi cởi tiết y lúc trước đã mặc vào cho hắn cởi ra, ném xuống đất.

Làn da tiếp xúc với không khí lạnh, lông mi của Long tiên sinh lại nháy nháy không ngừng, rõ ràng chỉ là cởϊ qυầи áo rất bình thường, hắn lại cảm thấy phu nhân hình như đang sờ hắn.

"Long tiên sinh, dơ quá nè." Mục Loan Loan còn chưa kịp thưởng thức đường cơ nhân ngư hoàn mỹ mà anh rồng nào đó đang gồng mình giữ cho danh xứng với thực, liền thấy có chút phân gà con thối thối dính lên đến cả trên người hắn.

Ghê!1

Chả có tâm tình thưởng thức sắc đẹp gì, Mục Loan Loan hơi hơi nhíu mi, vội vàng cầm lấy cái khăn đặt bên cạnh bao kín tay mình lại, sau đó giống như đại lực sĩ, một tay ôm cái đuôi Long tiên sinh, một tay đặt sau cổ hắn, gian nan đem công chúa rồng bế lên.13

Long tiên sinh vô tội giả bộ ngủ, giống như con búp bê Bảbie cỡ lớn, tùy phu nhân đùa nghịch.

"Ui nặng ghê." Mục Loan Loan lần đầu tiên hoàn hoàn toàn toàn bế hết anh rồng lên, cảm giác anh rồng đang nằm lòng ngực quả thực giống như cái áp lực sinh hoạt hàng ngày nặng trĩu sắp đè chết cô.

Chờ đến khi Mục Loan Loan rốt cuộc gian nan đem được anh rồng bỏ vào thùng gỗ, quần áo trên người cô đều ướt một nửa.

Long tiên sinh ngoan ngoãn vắt cái đuôi lên thùng gỗ, cái thùng gỗ này là có thể hoàn toàn chứa hết Mục Loan Loan nhưng lại có thể chứa hơn phân nửa con rồng.

Cái đuôi Long tiên sinh tuy rằng không nhòn nhọn, nhưng nói về thể tích thì tất nhiên là bao nhiêu đây cũng đã quá nhiều, nửa ngực hắn đều nằm trên mặt nước, tóc đen thật dài tuỳ tiện phiêu tán trước trước ngực, nằm trong nước.